Giữa rừng trúc xanh tươi có một nhà gỗ màu tím, thanh âm của cổ cầm quanh quẩn, sương mù tràn ngập, làm cho người ta có cảm giác cơi đây như tiên cảnh vậy.
Quỷ Vực, là nơi cấm kỵ của người trong võ lâm đã trăm ngàn năm qua, là địa phương mà mọi người mới nghe đến đã biến sắc, hẳn là nơi bồng lai tiên cảnh.
Phong Ngân đứng ở dưới tế đàn, có chút mất hồn nhìn địa phương hắn rời đi đã lâu.
“Ngươi rốt cuộc cũng chịu trở lại?” Một giọng già nua khàn khàn truyền đến.
Đứng nghiêm ở trên tế đàn, nam tử trung niên mặc trường sam màu xám tro nhìn hắn, cặp mắt yên tĩnh lạnh lùng, che đi dấu vết của năm tháng. Trên mặt hắn vết sẹo xen kẽ, không hề có một chút da hoàn hảo, cho dù là nhìn lúc ban ngày, cũng làm cho người ta cũng hít một ngụm khí lạnh. Người này chính là người đứng đầu Quỷ Vực, người mà người trong võ lâm mới nghe tin đã sợ mất mật, chính là đại ma đầu Cô Phong.
Từng lên núi Thương Sơn, một mình đánh bại chưởng môn của bát đại môn phái, đưa bọn họ vào chỗ chết quỷ chủ (chủ của quỷ vực) Cô Phong.
Nghe thấy giọng nói này, Phong Ngân vẻ mặt cô đơn quỳ xuống.”Dạ, đệ tử đã trở lại.”
Cô Phong nhìn học trò cưng của mình, hai năm không gặp, hắn không giống như trước đây luôn trầm tĩnh, cả người tiều tụy không ít, thậm chí là thất hồn lạc phách.”Ngươi đã xảy ra chuyện gì?” Hắn nhăn mày lại.
“Đệ tử không có việc gì.” Phong Ngân bình tĩnh đáp.
“Không có việc gì?” Cô Phong hừ lạnh một tiếng, “Ta đã nghe Đường Vũ nói rồi, là vì nữ nhân kia?”
Phong Ngân chán nản không nói.
“Thật không có tiền đồ!” Cô Phong giận dữ mắng mỏ một tiếng.
Phong Ngân không biết nói gì.
Cô Phong sắc mặt hòa hoãn , thở dài một tiếng, “Đi xuống đi, mỗi người đều là như vậy, sao ta lại dạy dỗ được đồ đệ như vậy chứ?” Hắn bất đắc dĩ cười nói, giọng nói khàn khàn, “Dáng vẻ sát thủ ở đâu chứ?”
Phong Ngân áy náy nhìn vết thương loang lổ trên mặt sư phụ.
Nhìn thấy căn phong cũ của mình, làm Phong Ngân đứng trước cửa tim đập loạn nhịp hồi lâu, mới chậm rãi đẩy cửa ra, màu tím nhạt của trúc và đồ dung hàng ngày, ánh nắng ban mai chiếu vào, một gian phòng thanh nhã, giống như trước kia. Chàng than nhẹ một tiếng, đi vào.
“Nơi này vẫn như cũ.” Một giọng nói lạnh nhạt sau lưng vang lên làm hắn quay đầu lại.
“Tuyết.” Thấy rõ người tới, trên gương mặt tiều tụy lộ ra vẻ tươi cười.
Người tới một than áo choàng màu đen, nổi bật lên vóc người thon dài cao lớn của hắn, vẻ mặt lạnh nhạt có phần uy nghiêm, ánh mắt lạnh như băng, lạnh đến mức không ai dám đến gần.
Đây chính là Tuyết Phách, là quỷ chủ trong tương lai, là lão đại trong Phong Vũ Tuyết tam sát.
“Nhìn qua ngươi thật không tốt.” Tuyết Phách khẽ nhăn mày lại, giọng nói có chút bất mãn, giống như đang trách chàng đã biến mình thành bộ dáng này.”Ngươi nói muốn trải qua cuộc sống một mình mới rời đi Quỷ Vực, hiện nay ta chỉ thấy được ngươi tiều tụy không chịu nổi, chẳng lẽ đây chính là cuộc sống mà ngươi muốn?” Hắn khiêu mày, giọng nói mang theo sự châm chọc.
Phong Ngân đưa tay xem xét gò má của mình, cười nhạt, “Thật sự tệ như thế sao?”
“Ngươi căn bản không biết cách chăm sóc mình!” Tuyết Phách đến gần chàng, tròng mắt đen tĩnh mịch lẳng lặng nhìn chàng, “Bây giờ ngươi định như thế nào?”
“Tuyết.” Phong Ngân khổ sở cười, “Ngươi vẫn như vậy, có sao nói vậy, không biết như thế nào là kín đáo.”
“Kín đáo?” Hắn lạnh lùng cười một tiếng, “Ta không thích nói dối, ngươi biết tính khí của ta mà.”
“Ngươi sẽ giúp ta chứ?”
“Ta sẽ không làm những chuyện vi phạm luật lệ của Quỷ Vực.” Tuyết Phách lạnh lùng nói: “Nhưng chuyện của ngươi, cũng không làm trái quy định.”
Lời của hắn khiến ánh mắt ảm đạm của Phong Ngân có chút sáng lên.
Phong Ngân kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài gió thổi lay động cây cỏ, cảm giác cứ như nhìn thấy một bóng dáng màu tím thướt tha yểu điệu.
Hôm đó cũng là quang cảnh như vậy, nàng mặc chiếc quần dài màu tím, xinh đẹp đứng bên cửa, vẫy tay về phía chàng, “Ngân, mau tới đây!” Nàng cười đến giống như tinh linh.
“Làm cái gì?” Phong Ngân không thể chấn định, bị vẻ đẹp của nàng làm cho chàng rung động.
Nàng cười ngọt ngào, “Đây là cổ cầm à?” Nàng chỉ vào thanh cổ cầm đặt trên bàn.
“Đúng, đây là Thất Huyền cổ cầm, là chúng ta quỷ. . . . . . Không, là đồ của tổ tiên đã để lại.”
“Tổ tiên để lại?” Nàng chậc chậc thở dài nói, một bộ dáng hứng thú, “Là đồ tốt ! Khó trách ta cảm thấy nó khác với những chiếc đàn khác, màu sắc của nó rất đặc biệt, tại sao có thể có màu đỏ rực chứ?”
Phong Ngân bị bộ dạng của nàng làm bật cười, nàng tựa như đứa bé tò mò sờ đông sờ tây, nhưng lại không biết đàn.
“Chàng cười cái gì?” Phát giác chàng đang cười, nàng không khỏi trừng mắt liếc chàng một cái, “Chàng nghĩ ta không thể đàn sao? Chàng nghe cho kỹ, ta đàn cho chàng nghe!” Ngồi bên cổ cầm, chỉnh chỉnh thân hình, bày ra tư thế xinh đẹp, khuôn mặt mềm mại đáng yêu cười một tiếng.
Phong Ngân đứng một bên ôm cánh tay, vừa lòng nhìn nàng.
Tay nàng gảy nhẹ, chỉ thấy dây đàn nhúc nhích, nhưng lại không phát ra âm thanh gì.
Chuyện gì xảy ra? Nàng khẽ nhíu mày, thử gảy lại nhưng cũng chỉ có tiếng va chạm của dây đàn, không hề có tiếng nhạc.
“Không đàn nữa, đây là thứ đồ vật quái quỷ gì! Cư nhiên không thể phát ra âm thanh!” Môi anh đào khẽ nhếch, có chút nóng giận.
Phong Ngân khẽ mỉm cười, đi tới bên người nàng ngồi xuống.
“Chàng biết đàn sao?” Nàng nghi ngờ nhìn Phong Ngân.
Phong Ngân không nói, chỉ là nhẹ nhàng gảy, cổ cầm phát ra âm thanh thanh thúy.
Nàng không thể tin mở to hai mắt, không chớp mắt theo dõi ngón tay thon dài của chàng đàn.
Ngón tay nhẹ nhàng khảy đàn , một khúc”Cao Sơn Lưu Thủy” (tri âm tri kỉ) đàn đi đến rất xa, nàng nghe đến mức say mê.
Cho đến khi Phong Ngân đàn xong một lúc lâu, nàng mới cúi đầu hướng về phía cổ cầm nỉ non: “Thì ra là mày không phải là đồ bỏ đi . . . . . .”
Phong Ngân cười cười, “Nha đầu ngốc, đây đương nhiên là cầm tốt. Thất Huyền cổ cầm trong võ lâm là cây đàn nổi tiếng đàn hay, trăm năm trước Tuyết Ảnh Khiếu Tây Phong đứng trên ngọn núi, lấy tiếng đàn nổi tiếng thiên hạ, chính là dùng cây Thất Huyền cổ cầm này.”
“Nhưng là, tại sao ta đàn không lên tiếng đây?” Nàng đưa tay chống cằm, vẻ mặt mê hoặc.
“Có thể đàn chiếc cầm này, người đàn phải có tài đánh đàn, nhưng quan trọng nhất là phải có nội lực thâm hậu.”
“Nội lực thâm hậu?” Nàng lần đầu tiên nghe được đánh đàn cần có nội lực.
“Đúng vậy, khi đánh đàn phải đồng thời vận công.”
“Lại còn có chuyện như vậy?” Ý niệm vừa động, nàng đã đặt tay trên đàn, còn chưa kịp gảy, đã bị một đôi tay ấm áp cầm lấy. Nàng ngẩng đầu chống lại ánh mắt chàng, trong tròng mắt này có một tia không đồng ý.
“Nàng quên đã hứa với ta cái gì à?”
Nàng nhìn chàng đến thất thần, một hồi lâu mới nhẹ giọng trả lời: “Không được sử dụng chân khí.”
“Hậu quả nàng còn nhớ rõ.” Phong Ngân lắc đầu một cái, “Ngưng nhi, đừng để cho ta lo lắng được không? Nàng bây giờ thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, hơn nữa không biết nàng tu luyện là võ công gì, thì không cách nào trị tận gốc bệnh của nàng, nàng động chân khí là cực kỳ nguy hiểm, ngộ nhỡ nàng lại bị lạnh đến không chịu nổi thì sao?”
“Ta không sợ lạnh, có chàng a!” Bỗng nhiên nói ra khỏi miệng, đến nàng cũng đỏ mặt , nhưng mà nàng thật sự tham luyến sự ấm áp của Ngân.
Ngực của Ngân rất ấm, rất ấm, làm nàng nguyện ý sống cả đời ở trong đó.
Phong Ngân than nhẹ một tiếng, ôm nàng vào lòng, thì thầm: “Thật là nha đầu ngốc.”
“Ngân.” Nàng ở trong lòng chàng ưm một tiếng, “Ta rất yêu chàng.” Nàng ngọt ngào cười.
“Ngưng nhi. . . . . .”
“Ngưng nhi. . . . . .” Phong Ngân gọi tên người mình thương nhớ, nhưng hôm nay không có người đáp lại chàng rồi.
Phong Ngân tỉnh táo lại, lơ đễnh nhìn bốn phía, chỉ là trống rỗng. Cảm giác buồn bã mất mác chiếm lấy chàng, mất đi nàng, trong lòng của chàng luôn có một khoảng trống lớn.
“Ngưng nhi, nàng ở nơi nào?”
“Tả sứ.” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của thị vệ.
“Chuyện gì?” Phong Ngân đẩy cửa trả lời.
“Tuyết đường chủ phân phó thuộc hạ đến gọi tả sứ, nói có chuyện cần thương lượng.”
Là Tuyết Phách, chẳng lẽ hắn đã tìm được Ngưng nhi rồi hả ?
“Tuyết, ngươi có tin tức của nàng rồi hả ?” Phong Ngân vội vã đi tới, chân thọt bước đi tập tễnh, nhưng chàng không có chút cảm giác mệt mỏi, sắc mặt khó nén sự kích động.
“Ngân. . . . . .” Tuyết Phách luôn luôn không có biểu cảm gì trên mặt, giờ phút này lại có mấy phần khó xử.
“Thế nào?” Phong Ngân hơi ngẩn ra, theo ánh mắt của hắn mới nhìn Cô Phong đang ngồi nơi đó.”Sư phụ.” Chàng gọi một tiếng, có chút kỳ quái không hiểu tại sao sư phụ lại ở chỗ này.
“Phong Ngân, ngươi qua đây.” Giọng nói già nua yếu ớt của Cô Phong vang lên.
“Vâng” Phong Ngân cung kính nói, cúi đầu đứng ở trước mặt Cô Phong.
“Tuyết Phách!” Cô Phong lại kêu.
“Dạ!”
“Đem những lời ngươi muốn nói với hắn, bây giờ nói cho hắn nghe.” Cô Phong nhàn nhạt nói.
Phong Ngân nghi ngờ nhìn về phía Tuyết Phách, mơ hồ cảm thấy lo lắng. Chàng ngưng mắt nhìn Tuyết Phách,
“Ngươi muốn nói với ta cái gì?”
“Ngân.” Tuyết Phách mở miệng, trong thanh âm có mấy phần lãnh khốc, vẻ mặt đấu tranh, “Ngươi buông tha đi.”
“Buông tha?” Phong Ngân nhìn nhìn hắn, “Ngươi bảo ta phải buông tha cái gì? Ngươi hãy nói cho rõ ràng!”
Đôi môi Tuyết Phách khép chặt, không lên tiếng nữa, cũng không nhìn Phong Ngân.
“Ngươi nói a! Muốn ta buông tha cái gì?” Phong Ngân kích động, dùng sức níu lấy cánh tay của hắn, lạnh lùng hỏi.
“Như Tuyết Ngưng!” Thanh âm già nua từ sau lưng chàng vang lên.
Nghe cái tên này, bên trong phòng phút chốc yên lặng.
“Sư phụ, ngươi nói ai vậy? Ta không biết, không biết nàng. . . . . . Không biết. . . . . .” Phong Ngân lắc đầu, lại lắc đầu.
“Ngân! Ngươi hãy tỉnh táo đi! Ngươi biết ta đang nói cái gì mà, Phi Tuyết Cung chủ Như Tuyết Ngưng! Ma nữ đại danh đỉnh đỉnh, lãnh khốc vô tình, chính là Ngưng nhi của ngươi! Chính là nàng!” Tuyết Phách nắm chặt đầu vai chàng, lớn tiếng nói.
Phong Ngân mặc cho Tuyết Phách lắc mình.
“Phong Ngân, ngươi rất rõ ràng, người của Quỷ Vực tuyệt đối không thể dây dưa với người của Phi Tuyết Cung , ngươi hãy chết tâm đi!” Cô Phong nhìn bộ dáng khổ sở của chàng, lạnh nhạt nói.
“Nàng là Như Tuyết Ngưng?” Khuôn mặt tái nhợt nhìn về Tuyết Phách, lại nhìn về phía Cô Phong, “Nàng là Phi Tuyết Cung chủ?”
“Không sai.” Cô Phong lạnh lùng nói.
Phong Ngân hô hấp cứng lại, ngay sau đó cười điên cuồng , chàng càng cười càng lớn, “Thì ra là đó là Tu La Thần công, là Tu La Thần công a, ta cũng không thể ngờ được. . . . . .”
“Ngân!” Tuyết Phách thấy chàng như vậy, lộ ra vẻ lo sợ, đang muốn tiến lên dìu chàng, Cô Phong lại ngăn cản.
“Sư phụ.” Tuyết Phách lo lắng nhìn về phía Cô Phong.
Cô Phong khoát khoát tay, ý bảo hắn đi xuống trước.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Phong Ngân và Cô Phong.