Nàng bá đạo thâm tình thổ lộ với chàng, làm chàng than nhẹ một tiếng ôm lấy nàng, “Nghê Thường không phải là người trong lòng của ta, ta chỉ thích một mình nàng thôi.”
Nàng nghe được, “Ngân, là thật sao?” Nàng nhẹ nhàng kêu, tròng mắt đen lóe sáng ôm chặt lấy chàng.
“Là thật.” Phong Ngân cười nhạt, ở môi nàng hạ xuống một nụ hôn, “Nha đầu ngốc.”
Nàng xiết chặt cánh tay, cả người cũng nhảy lên người Phong Ngân, nhắm mắt than thở, “Thật tốt quá, chàng chỉ thích ta.”
Cảm thấy nàng ở trong lòng hắn bởi vì giá lạnh mà than thể phát run, trong lòng tràn đầy thương tiếc.
Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, “Ngân, chàng lấy ta có được hay không?”
Cặp mắt Phong Ngân sáng lên, thâm tình nhìn nàng, cười cười, “Nàng đây là đang cầu hôn ta sao?”
“Đúng vậy a, chàng có đồng ý hay không?” Nàng nhìn chàng chằm chằm, vẻ mặt khẩn trương.
“Nàng nghĩ sao?”
Phong Ngân cúi đầu hôn nàng, làm nàng thất hồn lạc phách, nũng nịu rên rỉ, chỉ chốc lát sau, liền xụi lơ trong lòng chàng.
Qua hồi lâu, chàng mới thả nàng ra, chặn lại môi của nàng thì thầm: “Ngưng nhi, trừ nàng ra ta còn có thể cưới người nào?” Nói xong, chàng ôm nàng đi lên bờ.
Nàng co rúc trong ngực chàng, giống như chú mèo con ngoan ngoãn, lười biếng hưởng thụ ấm áp trong ngực ai đó.
Hắn nghĩ đến bộ dáng kích động của nàng lúc nãy, không khỏi than nhẹ, “Ngưng nhi, nàng vẫn luôn bá đạo như vậy sao?”
Nàng nở nụ cười, ôm gáy của chàng, “Ta chính là như vậy a, ta thích gì đó thì nhất định phải lấy được! Ai cũng không thể giành với ta!”
Trong mắt nàng thoáng qua nét lạnh lùng, nhưng Phong Ngân không nhìn thấy.
Mình vừa nói ra cái gì a, Ngưng nhi chợt ngẩn ra, cảm giác rất quen thuộc, trong đầu thoáng qua một bóng dáng mặc xiêm y màu trắng, trông giống như một nữ nhân, một ánh mắt lạnh lẽo của nữ nhân!
Nàng không khỏi rùng mình một cái, ôm sát chàng, “Ta lạnh quá, chúng ta nhanh chút trở về đi.”
Phong Ngân thương tiếc ôm chặt nàng, hắn không phải là không nghĩ tới quá khứ của nàng, hai người chung sống mấy ngày nay, hắn cũng biết nàng thỉnh thoảng sẽ toát ra cá tính bá đạo cùng lãnh khốc.
Không khó để tưởng tượng bộ dáng trước khi mất trí nhớ của nàng là như thế nào, nhưng mà hắn đã thích nàng rồi, mà một khi đã thích nàng, thì không còn đường lui. Bất luận như thế nào, hắn cũng yêu, bất luận nàng xấu hay đẹp, bất luận nàng là ai đi chăng nữa.
Nến cưới đang cháy, xua đi sự lạnh lẽo trong phòng mang đến cho người ta không khí hạnh phúc của đám cưới.
Cởi ra bộ quần áo trắng chưa bao giờ thay đổi, Phong Ngân thay một thân màu đỏ hỉ phục, hôm nay là ngày hắn và Ngưng nhi bái đường thành thân.
Giữa hai lông mày ít đi vài phần lạnh nhạt trước kia, hiện tại tràn đầy hạnh phúc, cái loại ánh sáng chói mắt đó làm Đường Vũ cũng bắt đầu ghen tỵ.
Thành thân thật là vui như vậy sao? Hắn cũng không muốn tìm nữ nhân tới ràng buộc mình, cuộc sống tự do tự tại thật là tốt a! Hắn thật sự không hiểu vì sao Phong Ngân lại làm hành động “tự tìm ngược” này.
Phải biết rằng, hắn phải mạo hiểm ở chỗ này làm người làm chứng. Hắn không ngờ Phong Ngân cùng Ngưng nhi nhanh như vậy, mới đó mà đã nói muốn thành thân. Hắn không dám tưởng tượng đến phản ứng của sư phụ khi biết việc này; nhưng hắn biết sư phụ tuyệt đối sẽ không đồng ý Phong Ngân tùy tiện cưới một người không rõ lai lịch.
Huống chi, theo hắn đối với cô gái này quan sát, nàng cũng không phải người bình thường; nếu như nàng là người bình thường, thì hắn có thể yên tâm rồi.
Ai! Phong Ngân, Phong Ngân, sự tỉnh táo cơ trí của ngươi mất đâu rồi hả ? Vào giờ phút này, Đường Vũ chỉ có thể cầu trời đối xử tốt với người sư huynh này của hắn, mong hắn tìm được hạnh phúc.
Dù sao. . . . . . Một chữ tình, thật sự khó lý giải a.
Đường Vũ đang trìm trong suy nghĩ bị kéo trở về, ho khan mấy tiếng, nhìn bốn phía, “Ngân, nương tử xinh đẹp của ngươi đâu a? Cũng sắp đến giờ bái đường rồi, sao còn không thấy nàng?”
Phong Ngân cười cười, “Nàng nói muốn đến bờ sông hái một ít hoa.”
Biểu tình thẹn thùng đỏ mặt của Ngưng nhi hiện lên trong đầu hắn.
Ngân, ta đi hái chút hoa, có được hay không? Ta muốn làm người xinh đẹp nhất, tân nương xinh đẹp nhất!
Nhắc tới người yêu, đáy mắt Phong Ngân đều là dịu dàng.
Đường Vũ trong lòng than thở, nam nhân si tình đều có bộ dáng như thế này sao?
Thật sự quá kinh khủng, quá kinh khủng.
Lúc này Ngưng nhi còn lưu luyến ở ven hồ, nơi này hoa thực rất đẹp. Nàng đã nghe Ngân nói qua, muốn đi hái đóa hoa đẹp nhất để cài lên tóc, bởi vì nàng muốn làm tân nương tử xinh đẹp nhất của chàng a.
Chợt, ánh mắt của nàng sáng lên, nàng nhìn thấy ở vách núi có một đóa hoa U Lan. Màu xanh dương thanh nhã, đang chập chờn trong gió. Thật là đẹp a, làm nàng nhớ tới cái bớt hình hoa U Lan trên vai Ngân.
Ý niệm vừa động, nàng đã hướng về phía đóa hoa chạy đi. Một tay bắt lấy hòn đá nhô ra, một tay nàng đưa tay hái hoa. Chân dẫm trên một hòn đá, phía sau chính là vách núi, nàng cẩn thận vươn người để hái. Mắt thấy sắp hái được, ngực lại chợt thắt lại.
Không xong! Nàng quên không thể dùng nội lực! Lập tức mất đi thăng bằng, đưa tay phải bắt được mỏm đá, nhưng tảng đá bên tay lại dãn ra, làm nàng một tay bắt không được! Thân thể đi trượt xuống cùng mỏm đá dưới chân, càng lúc càng rơi xuống dưới. . . . . .
“Ngân!” Nàng sợ hãi kêu lên, tiếng la theo thân thể rơi xuống biến mất ở vách núi.
Thời gian từng chút trôi qua, Phong Ngân không thể yên tĩnh được nữa.
“Ta đi ra ngoài xem một chút.” Đường Vũ cảm thấy có chút không ổn.
Đã đến giờ khắc này, tại sao vẫn không thấy bóng dáng của tân nương tử đâu?
Bên ngoài gió thổi vù vù, trời tối đen như mực không một ngôi sao, làm cho người ta có cảm giác lo lắng.
“Ta cùng đi với ngươi.” Phong Ngân quả quyết nói.
Gió thổi rối loạn lòng Phong Ngân, ở trong màn đêm tìm người thực sự rất khó khăn, huống chi nơi này lại là nơi vô cùng tĩnh mịch. Hắn tập tễnh đi trên núi đá , nơi nào có thể tìm hắn cũng đã tìm. Bờ sông, bên dòng suối, ven núi, mỏm đá, nhưng không có gì cả, hoàn toàn không thấy bóng dáng thanh tú kia.
“Ngưng nhi. . . . . .” Hắn lẩm bẩm tên của nàng.
Hắn sẽ mất đi nàng, nàng không thấy đâu nữa, tựa như sự xuất hiện của nàng đột nhiên xuất hiện! Đột nhiên mất tích!
“Ngưng nhi! Ngưng nhi!” Hắn ngửa mặt lên trời hô, tiếng hô vang vọng trong đêm tối yên tĩnh , chỉ có hắn khổ sở kêu.
Đường Vũ nhíu mày, không nhẫn tâm nhìn hắn trở nên như thế, nhìn đáy mắt Phong Ngân từ hạnh phúc, biến thành thất hồn lạc phách, hắn có thể cảm giác được Phong Ngân rất bi thương.
“Ngưng nhi. . . . . .”
Một tiếng lại một tiếng tha thiết kêu gọi, ở trong gió tản đi.
Tóc hắn rối loạn, quần áo bị rách, nhưng lại vẫn không tìm được nàng.