Ngày 13 tháng 9, yến tiệc đầy tháng của Cảnh Mặc đã đến, hoàng thượng lại tổ chức yến hội ở Cửu Châu Thanh Yến lần nữa, mời các vương công đại thần, sứ giả ngoại lai, phi tần vui vẻ tụ tập một chỗ.
Như Ý bận rộn tiếp đón các mệnh phụ, phi tần, Dung Bội và Tam Bảo nhận lễ vật không ngừng, ai cũng biết, công chúa vô cùng tôn quý, là Cố Luân công chúa trong lòng đế hậu.
Từ sáng sớm hoàng thượng đã tiếp đãi các đại thần ở Thân Hiền điện, sứ giả Mông Cổ, sứ giả Hồi bộ và đại thần Ngọc thị lần lượt cảm thán và khen ngợi hành động cảm động của hoàng đế Đại Thanh cách đây vài tháng còn có vài ngày trước đã liều mạng cứu hoàng hậu, câu chuyện này lần lượt được truyền lại ở các quốc gia, các lãnh thổ.
Mọi người đều nói, hoàng thượng Đại Thanh là người trọng tình trọng nghĩa, giang sơn thịnh thế, hải yến hà thanh.
Hoàng thượng nói: “Chúng ái khanh quá lời rồi, trong mắt trẫm cũng không phải là chuyện xưa giữa hoàng thượng cùng hoàng hậu, mà là chuyện xưa giữa một đôi phu thê, một nam nhân, nếu ngay cả thê tử nữ nhi của mình cũng không bảo vệ được, vậy sao có thể gọi là nam nhân!?” Hoàng thượng kiên quyết nói.
Mọi người đều khen ngợi!
Tối qua, Vĩnh Kỳ cùng Vĩnh Cơ đã đến Viên Minh Viên, sau nhiều ngày di chuyển, cuối cùng cũng đã đến.
Bọn họ vui mừng nhìn đứa bé trắng trẻo kia, hai người tranh nhau ôm, Như Ý cùng Hải Lan ở môht bên nhìn liền nở nụ cười, Hải Lan không nỡ nhìn: “Hai người các con cẩn thận một chút, đừng làm muội muội bị ngã!”
Vĩnh Cơ mắt nhìn Vĩnh Kỳ đang ôm muội muội, liền đi nói chuyện với ngạch nương.
“Ngay từ đầu muốn ôm muội muội, lại bị Ngũ ca chiếm mất, không thích hợp, không công bằng.
Ngũ ca đừng làm muội muội bị ngã, nếu không đệ sẽ không để cho huynh yên.
”
Vĩnh Kỳ cười: “Nhìn đệ nói, đây cũng là muội muội của ta, làm ca ca có thể để muội muội ngã sao?”
Hai huynh đệ ở trong điện không ngừng tranh chấp, Như Ý cùng Hải Lan quả thực dở khóc dở cười, chẳng lẽ bởi vì An Ý hai huynh đệ bọn họ liền trở mặt thành thù?
Vĩnh Kỳ nhìn khuôn mặt u ám của Vĩnh Cơ: “Được rồi, cho đệ ôm, sau này có thê tử không biết đệ có đi ghen với con không?”
Như Ý hơi sửng sốt.
Vĩnh Cơ nhậnn lấy muội muội hắn ngày đêm mong nhớ, đôi mắt to chớp chớp, hắn nghĩ, sau này nhất định sẽ xinh đẹp và tốt bụng giống ngạch nương.
Vĩnh Kỳ nhân cơ hội này gõ lên đầu của Vĩnh Cơ: “Hoàng ngạch nương, ngạch nương, hai người không biết, Vĩnh Cơ đệ ấy có đi cùng một cô nương!.
”
“Ngũ ca! Huynh đang nói nhảm gì vậy?” Vình Cơ có chút tức giận, hắn vội vàng muốn bịt miệng Vĩnh Kỳ lại.
Như Ý liếc nhìn, vành tai Vĩnh Cơ đã đỏ ửng, đang lúc muốn hỏi.
Hoàng thượng cười thập phần sáng lạn: “Vĩnh Cơ, đây là tuổi trẻ, tình cảm mới bắt đầu, chuyện tốt, chuyện tốt!” Hoàng thượng nhớ tới cái gì: “Được rồi, miễn lễ!” Hoàng thượng đi đến vỗ vai hai người hài tử.
Hải Lan ngạc nhiên: “Vĩnh Cơ, chuyện Ngũ ca con nói là sự thật sao? Nếu là thật cũng không cần ngại, nhân lúc mọi người ở đây, con mau nói đi, để tương lai hoàng a mã ban hôn cho hai người.
” Hoàng thượng cười gật đầu, nghĩ đây là ý kiến hay.
Cuối cùng Vĩnh Cơ ngượng ngùng mở miệng, hoàng thượng đi đến bên cạnh hắn sờ đầu hắn, ôn nhu nói: “Không sao, hoàng a mã hứa hiện tại để con cùng cô nương kia bên nhau, khi nào muốn kết hôn sẽ nói sau.
”
Sau khi mọi người rời đi, hoàng thượng ôm nữ nhi, chỉ là nàng lại có vẻ cô đơn, hoàng thượng đi về phía nàng: “Làm sao vậy?” Như Ý bĩu môi: “Đột nhiên phát hiện, một ngày nào đó con trai sẽ không là của thần thiếp.
” Hoàng thượng bất đắc dĩ cười, nàng nghe vậy không vui vẻ sao? Con trai nàng có thể tìm thấy một người yêu thương, và nàng không vui?
Hắn một lòng chọc ghẹo đứa bé trong lòng: “Cho nên chỉ có con là của trẫm.
” Như Ý liếc hắn một cái, hắn càng ngày nói nhiều, thường xuyên bịt miệng nàng không lên tiếng, đảo mắt, nói ra: “Hài nhi ngoan của chúng ta, cũng sẽ có một ngày con bé lập gia đình.
” Hoàng thượng thoáng chốc cảm thấy có một thanh đao đâm vào trong lòng, sắc mặt căng thẳng: “Tương lai trẫm nói với An Ý, con còn chưa đầy tháng hoàng ngạch nương đã muốn con xuất giá!”
Như Ý muốn quay đầu nhìn hắn, hắn đã ôm nữ nhi đi đến thiên điện, lẩm bẩm nói: “An Ý ngoan, ngày sau lớn lên phải nhớ a mã đối xử rất tốt với ngạch nương, chúng ta không để ý đến ngạch nương nữa, a mã ôm con đi ngủ.
”
Như Ý lại không nói gì, đương nhiên cảm thấy tức giận!.