Nhóc Hãy Đợi Anh

Chương 12



“Con chào bà ạ!”

“Rào…” Một vạt nước lạnh bị hắt về phía Hiểu Hân.

“Con gái con đứa, đi học đến giờ này mới chịu về. Nhà này là cái nhà trọ của mày chắc.”

“Kìa mẹ, cháu nó bận học mà”

“Trường nào nó dạy đến giờ này mới về hả? Có mà đua đòi ăn chơi ngoài đường giờ mới vác xác về thì có”

“Két…”Cửa sắt sau lưng Hiểu Hân bị đẩy ra

“Chuyện gì vậy?” Tiếng ông An Đông cha của Hiểu Hân.

“Con xem, con gái con đứa đi từ sáng giờ mới về đây này.” Bà Quế lấy tay xỉa về phía Hiểu Hân.

“Con chào ba, con chào dì!” Hiểu Hân quay ra chào cha.

Ông An Đông nhíu mày nhìn Hiểu Hân rồi quay sang vợ nói.

“Uyên à! Chiều nay anh đã gọi về nói thầy chủ nhiệm lớp con Hân xin cho con
bé hoạt động ngoại khóa trong tháng này mà. Em chưa nói cho mẹ à!”

“Chết! Em bận trông cu Bin, việc nọ việc kia nên quên báo mẹ biết”. Mai Uyên
mẹ kế của Hiểu Hân vỗ vỗ chán nói. Sau đó nhanh tay đón lấy cặp táp trên tay chồng.

“Sao lại ướt hết thế kia? Nhanh lên thay quần áo đi sao còn đứng ngây ra đó”.

“Mẹ đang tưới sân thì nó bước vào đúng lúc”. Bà Quế nói, vừa không quên
lườm dài Hiểu Hân một cái rồi mới quay lưng vào trong nhà.

“Con chào cậu! Cậu mới đi làm về ạ”

“Ngọc Trúc à! Đến khi nào vậy?”

“Con bay chuyến trưa, hai giờ đã về tới đây rồi.”

Hiểu Hân bây giờ mới chú ý đến người đang đứng ở bậc tam cấp. Dáng chị không cao, thân người hơi tròn nhưng không béo, khuôn mặt thanh tú, cằm hơi
nhọn, đặc biệt chị có nước da rất sáng. Tổng thể trông chị cực ưa nhìn.
Ngọc Trúc là chị họ con của bác ruột cô, hơn cô 10 tuổi. Cũng phải 2 năm rồi Hiểu Hân mới gặp lại chị, chị là người duy nhất trong gia đình thật sự quan tâm đến cô. Bác của Hiểu Hân mấy năm trước được điều sang tỉnh
khác nhận chức nên cả nhà đều chuyển đi.

“Em chào chị!”

Hiểu Hân bước lên nhà, Ngọc Trúc vẫn đứng đợi cô, chị nở nụ cười tươi vuốt tóc cô.

“Mới hai năm thôi mà em chị trông đã khác hẳn, càng lớn càng xinh. Lại còn cao vượt cả chị rồi đấy.”

Hiểu Hân rất vui khi thấy chị, lâu lắm rồi cô mới có cảm giác vui vẻ như vậy khi gặp người nhà.

Khi Hiểu Hân tắm rửa xong dưới nhà cũng đang dọn cơm. Chưa kịp bước vào phòng bếp đã thấy bà nội trách mắng.

“Cái con nhỏ này đến là lâu, nó định chờ mọi người dọn xong hết thì mới chịu xuống đây, cái giống chỉ biết ăn sẵn mà. Trúc à, đừng làm nữa, ra đây
với ngoại con”.

“Thôi ngoại ơi! Một lát là xong ngay ý mà. Em nó
vừa đi học về mệt, lại bị ướt hết, ngoại phải cho em nó tắm chứ, nhà
cũng có người giúp việc mà sao ngoại khắt khe với em nó quá vậy”.

“Ôi dào! Con gái vào cái tuổi này mà không biết ba cái việc nội trợ thì vứt.”

“Em Hân đang trong giai đoạn cấp ba quan trọng, nhà có mợ Uyên và giúp việc rồi thì cơm nước mấy phút là xong. Khi nào đến hè cho em ấy tập là được mà.”

Hiểu Hân tiến vào dành lấy đồ trong tay Ngọc Trúc.

“Chị ra ngồi với bà đi để em làm nốt cho.”

Ngọc Trúc nhường lại công việc, tiến về phía bàn ăn cùng bà ngoại.

Mọi người đều ổn định chỗ ngồi, bé Bin cũng có ghế ngồi riêng bên cạnh mẹ.
Ông Đông tranh thủ thời gian đọc báo ngay trên bàn ăn. Trong bếp chỉ còn lại Hiểu Hân và người giúp việc đang bày biện lại các món ăn.

Hôm nay khi ăn cơm, không khí gia đình có vẻ náo nhiệt hơn mọi hôm vì có
Ngọc Trúc đến chơi. Mọi chủ đề cuộc nói chuyện đều xoay quanh gia đình
Ngọc Trúc, mọi người không còn ai bận tâm đến Hiểu Hân nữa. Hiểu Hân
không hề thấy buồn vì điều này, trước đây trong các bữa ăn Hiểu Hân đều
cảm thấy ngột ngạt. Không ai tỏ ra quan tâm hỏi han đến cô nhưng nhất cử nhất động đều bị vào tầm soi xét. Hiểu Hân còn mong muốn Ngọc Trúc có
thể ở lại đây lâu hơn.

Kết thúc bữa tối, Hiểu Hân leo lên phòng
mình định học bài luôn nhưng cơ bắp toàn thân đều rã rời nên đành nằm ra nghỉ ngơi trong chốc lát. Chỉ mới nằm xuống thôi mà hai mắt đã nhíu lại nếu không có tiếng gõ cửa có lẽ Hiểu Hân đã ngủ luôn rồi.

“Cộc, cộc, cộc… Chị vào được không?”

Hiểu Hân uể oải đứng dậy ra mở cửa. Ngọc Trúc đang đứng ngoài cửa, trên tay còn bưng theo một khay hoa quả.

“Chị vào đi!” Hiểu Hân mở rộng cửa cho chị vào.

Ngọc Trúc để khay hoa quả lên bàn rồi kéo ghế bàn học ra ngồi. Tay cô lấy dĩa xiên một miếng táo đưa cho Hiểu Hân.

“Ăn đi em!”

“Lần sau chị đừng mang lên đây nhé. Cứ để dưới nhà, khi nào em xuống em ăn cũng được.” Hiểu Hân vẫn giơ tay ra đón lấy.

“Sợ bà mắng à! Chị mang lên cho chị đấy chứ, tiện thể ghé phòng em chơi
thôi mà.” Ngọc Trúc nhìn đứa em bị người trong nhà ghẻ lạnh có chút chua xót.

“Em dự tính sau này học trường nào chưa?”

Hiểu Hân lắc đầu, xong lát sau lại gật đầu nói nhỏ.

“Em muốn thi mỹ thuật.”

Ngọc Trúc hiểu phần nào trong mâu thuẫn của cô bé. Cô bé ngoài hình dáng
trông giống hệt mẹ ra còn có thiên phú mỹ thuật như mẹ. Mẹ cô bé đã từng là một thiết kế trẻ tài ba, nếu không vướng vào cuộc hôn nhân với cậu
của cô thì đến giờ tương lai đã khác.

“Trên tỉnh M có trường đại học Mỹ thuật quốc gia đó, em có ý định thi vào trường đó không?”

Hiểu Hân nghe nhưng lặng thinh không trả lời. Hiểu Hân muốn đến đó lắm chứ,
nhưng cô đâu thể quyết định được, nếu cha và bà phản đối thì làm sao?

Hiểu Hân chưa có khả năng để tự quyết định mọi việc. Tỉnh M vốn ở xa, thoát
khỏi tầm kiểm soát của gia đình là mong muốn của cô nhưng những chi phí
đầu vào theo học lại cực kỳ đắt đỏ. Cô chưa biết phải làm sao lo được.

Thấy tâm trạng băn khoăn lo lắng của Hiểu Hân, Ngọc Trúc vỗ vai an ủi em.

“Còn hơn một năm nữa cơ, em cứ suy nghĩ cho thấu đáo. Cần giúp gì cứ gọi cho chị. Sắp tới chị sẽ đầu tư kinh doanh ở tỉnh M, nếu em lên đó học thì
có thể ở chung với chị.”

Hiểu Hân ngước lên nhìn người chị, trong ánh mắt toát lên sự cảm kích vô bờ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.