Nhiễm Sương

Chương 45: Giữa trưa (Hai)



Nàng sững người giật mình, không rút tay về, mặc cho Tư Kính bôi cao dược lên trên vết hằn bởi tơ hồng.

Bôi xong hắn đặt lọ cao dược vào tay nàng, nhàn nhạt cười nói: “Nếu ta đã mời Chiết Sương về Tư gia, còn để Chiết Sương bị thương thì đó là ta cực kỳ không phải.”

Thương Chiết Sương biết hắn đang giải thích hành động nắm lưỡi kiếm vừa rồi của mình.

Nhưng đây vốn là quyết định của hắn, mình cũng không có quyền trách cứ, nàng cúi đầu xuống che giấu cảm xúc.

“Nếu Chiết Sương vẫn tức không nguôi, vậy ta có thể đáp ứng cô một điều kiện.”

Giọng nói Tư Kính tuy nhàn nhạt nhưng Thương Chiết Sương có thể phát hiện được vui vẻ chất chứa trong đó.

“Trước khi Chu Tuyết chết đã cầu Chiết Sương một chuyện nhỉ?”

“Bạc Ngạn…”

“Đúng vậy, ta có biện pháp dẫn Bạc Ngạn ra khỏi Không vực.”

Thương Chiết Sương đã quen bao lâu rồi nàng chưa Tứ châu.

Không vực nhiều quỷ yêu, đối với người không quen thuộc thì đây chính là nơi âm khí rất nặng, chứa kết giới không thể ra vào.

Nàng không muốn về Tứ châu, tiện thể dựa vào kết giới Không vực để che giấu tung tích của mình.

Thật ra sau khi Chu Tuyết nhắc tới, nàng không phải không muốn đồng ý hứa với nàng ta, thực sự là năng lực có hạn.

Bạc Ngạn là oán khí của con người hóa thành hồn chứa chấp niệm, âm khí thậm chí hơn cả quỷ quái thông thường, làm sao có thể ra được kết giới của Không vực?

Nàng vừa kinh ngạc Tư Kính có thể đoán được suy nghĩ vừa kinh ngạc Tư Kính lại có biện pháo dẫn Bạc Ngạn ra khỏi Không vực.

Nhưng sau khi nghĩ đến hai phương diện này, nàng càng nghi ngờ hơn việc lý do tại sao Tư Kính muốn nhận lỗi với nàng.

Rõ ràng hắn chẳng làm gì sai, là bản thân nàng bị ảnh hưởng bởi tơ hồng mà tâm tình bất định.

Nàng gật nhẹ rồi lại lắc đầu: “Ngươi nói phương pháp là được, Chu Tuyết nhờ ta, chính ta đi làm mới phải.”

Tư Kính khẽ cong môi, cười vô tội: “Đúng lúc ta cũng có nhiều thứ muốn lấy ở đó, cho nên mới đáp ứng điều kiện này của Chiết Sương.”

Lời này của hắn, Thương Chiết Sương thực sự không tin nổi.

Nhưng đến nước này nàng cũng không cần từ chối nữa, đành phải đáp ứng: “Vậy thì theo ngươi nói đi.”

***

Vào thu, Hồng Nhạn đã bay về phía Nam, cả tòa Tư phủ cùng gió thu lạnh càng đìu hiu hơn.

Tư Kính dưỡng thương trên tay phải tốn không ít thời gian, nhưng hắn là tư gia chủ cao quý của Tư gia, còn là bằng hữu của Cố Khiên Từ, dùng tới thuốc trị thương thượng hạng chỉ đắp ngoài da thì không đến mười ngày vết thương có thể khép miệng rồi.

Dường như cố tình để Thương Chiết Sương nghỉ thêm mấy ngày, cho đến tiết Sương Giáng hắn mới gọi nàng tới nói hướng đi lần này.

Phía bắc Không vực, cực kỳ ít người lui tới.

Điều kiện sinh tồn ở nơi giá lạnh đó rất thấp, cũng là nơi thường ở của đám quỷ quái.

Vị tiểu thư cuối cùng ở Liễu gia một thời hưng thịnh mấy trăm năm trước cũng đã hương tiêu ngọc vẫn ở Hàn Khánh, sau đó nơi đó gần như biến thành một tòa phủ hoang.

__Chỉ có danh tự, không có người đến thăm.

Thương Chiết Sương kéo áo khoác, ngáp một cái, thuận tay gẩy tâm ngọn nến trước mắt.

“Ngươi nói ngọc phù bảo vật gia truyền của Liễu gia có thể tạm thời che giấu âm khí của Bach Ngạn, khiến hắn thuận lợi rời Không vực à?” . Đam Mỹ Hài

“Ừm.” Tư Kính cầm một chén trà men xanh chứa nước xanh nhạt, tựa như ngọc thạch trong suốt, “Vừa lúc lập đông ta cũng phải đến Tứ Châu bàn một số việc, cô có thể cùng đi theo, thuận tiện an bài Bạc Ngạn ở đó.”

“Tứ Châu…” Thương Chiết Sương lẩm bẩm hai chữ này, đôi mắt thoáng do dự, nhưng lập tức cười nhạt, “Cũng được.”

Tư Kính thấy được do dự chợt lóe của nàng, chậm rãi nói: “Chuyến đi lập đông này ta muốn đi cùng Thích bá, Tư phủ không có chưởng quản, nếu Chiết Sương ở lại, ta có thể yên tâm hơn rất nhiều.”

“Không, ta vẫn nên đi.”

Phía dưới áo khoác Tư Kính không thể thấy, Thương Chiết Sương thầm nhéo đầu ngón tay.

Ánh mắt nàng dời từ chén trà đến bàn tay của Tư Kính.

Hôm đó dù thanh kiếm không tổn thương đến xương, nhưng vẫn lưu lại một vết sẹo dài trên lòng bàn tay. Bất quá dưỡng mấy ngày thì phần đỏ nhạt cũng đã sắp biến mất.

Nàng nhìn có chút thất thần, phút chốc bỗng chút ý một sợi tơ hồng ở trên lòng bàn tay của Tư Kính tương giao với vết sẹo đỏ.

Nhưng phần đầu của tơ hồng chỉ dừng ở trong lòng bàn tay.

Trong đầu nàng nghi hoặc nhưng trên mặt không chút biến sắc, đứng lên nói: “Đêm đã khuya, ta về nghỉ trước.”

Tư Kính gật đầu, đứng lên đưa tiễn, nhưng tiểu viện của bọn họ cách rất gần, hắn chỉ đưa đến cạnh cửa.

Nhìn đến khi thân ảnh màu đỏ chậm rãi dung hòa vào bóng đêm hắn mới khép cửa phòng, thổi tắt nến.

Sáng sớm hôm sau, Thương Chiết Sương vượt qua đám sương mù trên mặt hồ cùng mấy nóc nhà của Tư phủ, nhảy đến trước cửa chính.

Không ngoài dự kiến, quả nhiên Tư Kính đã đợi trước cửa.

Nhưng mà người có tính cách như Tư Kính, dù là đợi nàng vào canh ba, nàng cũng chẳng thấy khác thường.

Vẫn là con ngựa màu đỏ thẫm như trước, Thương Chiết Sương nhảy lên ngựa nắm chặt dây cương, cười cáo biệt với Thích bá.

Thích bá hơi ngạc nhiên với nụ cười này của nàng, nhưng sau khi nhìn thấy lại an tâm không ít.

Hắn vẫn cho là cả đời này công tử chỉ có thể cô độc bước đi, nhưng một người tựa như ánh sáng luôn xông tới, dù cho kết cục có thể nào, đối với công tử đây là một chuyện tốt.

Hàn Khánh không quá xa Lan thành, do không có người lai vãng đến đây nên gần như trên đường không có bóng người. Tư Kính và Thương Chiết Sương cũng không vội, vì thế lúc rảnh rỗi liền hàn thuyên câu được câu không với nhau.

Thương Chiết Sương nắm dây cương, ánh mắt hướng về đỉnh núi mây mù đắp bởi tuyết, nhàn nhạt mở miệng: “Nhất đại gia tộc như Liễu gia, lại vì Liễu Đang chết mà hoàn toàn chôn vùi ở thế gian.”

“Thế gian này vốn không có vĩnh hằng, vạn vật lúc hưng thịnh lúc suy, là số mệnh.”

Thanh âm của Tư Kính tựa tiếng suối chảy qua ngọc thạch, không chứa bất kỳ công kích nhưng liên tục chạm đến cái gai trong lòng Thương Chiết Sương.

“Tư công tử tin vào số mệnh sao?”

Một câu “Tư công tử” lúc trước chính nàng nói là không thích cũng đủ để Tư Kính thấy được cảm xúc của nàng lúc này.

Tư Kính không ngại người khác che giấu hoặc ngụy trang trước mặt mình, nhưng thích biểu lộ không vui này của nàng hơn.

Thế nên hắn chuyển chủ đề: “Nghe nói đại cô nương Liễu gia lúc còn sống rất lương thiện, hầu như tất cả bách tính nghèo khổ ở Hàn Khánh đều nhận được sự giúp đỡ của nàng, dù lúc đó tình cảnh Liễu gia đã sa sút rồi.”

“Thật sao?” Thương Chiết Sương cười cười vô cảm, lại chuyển chủ đề trở lại, “Tư công tử, nếu ta thực sự tin số mệnh thì giờ phút này ta sẽ không ở đây nói chuyện với ngươi rồi.”

Tư Kính nhạy cảm nhận ra nàng không phải bướng bỉnh như ngày thường, đành phải chiều theo ý của nàng, tiếp tục đàm luận chủ đề vừa rồi.

“Tin hay không, chỉ là một ý niệm.”

Lúc này Thương Chiết Sương không phản bác nữa, nàng kéo dây cương, đánh ngựa về phía trước.

Liễu phủ đặt trên một con đường đã từng phồn hoa nhất Hàn Khánh, thời gian xoay vần, phồn hoa suy tàn, nhiều nơi ở Hàn Khánh đã bày ra vẻ tàn tích sụp đổ, trên đường chất nhiều gạch đá bị người ta vứt bỏ.

Nhưng vẻ ngoài của tòa phủ đệ khổng lồ này không bị tàn phá, duy trì tư thái uy nghiêm tường cao ngói đen lúc trước, chỉ là tấm biển phía trước đã phủ một lớp bụi.

Do bề ngoài trang nghiêm này của Liễu phủ, lúc Thương Chiết Sương đến trước cửa Liễu phủ không tránh khỏi dừng bước một lát.

Nếu không phải Hàn Khánh đã sớm biến thành một tòa thành trống, e là nàng cũng nghĩ trong Liễu phủ có người.

Sắc mặt của Tư Kính không mấy biến chuyển, tựa hồ không thấy kinh ngạc.

Lấy tính cách của Tư Kính như vậy, chắc hẳn trước khi đến đã sai người tìm hiểu qua Liễu phủ trước, vì thế biết hiện trạng ở đây cũng rất bình thường.

Thương Chiết Sương buộc ngựa vào cái cây đã chết khô bên đường, tinh tế thắt lại rồi mới theo Tư Kính đến trước cửa Liễu phủ.

Vòng đồng trước cửa Liễu phủ đã gỉ sét, một thanh khóa cong vẹo treo trên đó nhưng không khóa lại. Dù nhìn cánh cửa đèn rất nặng nề, nhưng chỉ cần đẩy nhẹ liền bị đẩy ra.

Thuở xưa của Liễu phủ hiện ra trước mặt hai người, đình đài lầu các, kim phấn hồng sơn, tiếng nước chảy róc rách, bên bờ là hàng cây liễu xanh ngát. Dù vào thu rất lạnh lẽo nhưng không mất đi sức sống tự nhiên.

Thương Chiết Sương đi lên hành lang, đánh giá tỉ mỉ mảng thu thủy cực kỳ hiếm gặp ở Bắc địa, lầm bầm: “Nghe nói mẫu thân sinh của Liễu Đang là người Nam châu, xem ra Liễu lão gia vì bà ấy mà phí không ít tâm tư nhỉ.”

“Nghe nói sau khi Liễu Đang sinh ra, Liễu lão gia cực kỳ sủng ái, được tôn sùng là hòn ngọc quý trên lòng bàn tay mà vẫn ôn nhu thiện lương, trên người không hề có chút cái bóng của quyền quý nào.”

“Vậy cũng chỉ có thể nói Liễu phu nhân và Liễu lão gia dạy rất tốt.”

Lời nói lúc này của Thương Chiết Sương rất hững hờ, bởi vì nàng có thể nghe thấy trong lời vừa rồi của Tư Kính hoàn toàn không có một chút ý vị tán dương.

Phía xa, trong hàng liễu rủ xuống có một thân ảnh màu tím nhạt tựa như hạt đậu khấu mới sinh xuyên qua hành lang đến trước mặt bọn họ.

Thân thể nữ tử thướt tha, mềm mại như mảnh liễu, đôi mắt như nước. Lúc hạ mắt xuống tựa như ấm áp của gió tháng ba khiến tâm người mềm nhũn.

Nhưng Thương Chiết Sương cùng Tư Kính đồng thời nhíu mày.

Trong Liễu phủ bị vứt bỏ nhiều năm đột nhiên thấy được một mỹ nhân như nước, mặc cho nàng ta xinh đẹp thế nào cũng không khiến người ta muốn đến gần.

Nữ tử kia tựa hồ không cảm thấy có gì không thỏa đáng, mỉm cười nhìn Thương Chiết Sương cùng Tư Kính: “Hai người là khách của phụ thân sao? Nhưng lúc này phụ thân và mẫu thân đều không ở trong phủ, có lẽ mấy ngày nữa mới trở về. Nếu hai vị có việc, còn phải phiền hai vị ở lại phủ một thời gian.”

Thương Chiết Sương nhìn nữ tử nói cười tự nhiên trước mắt, ánh mắt ngưng tụ trên mặt dây chuyền làm từ ngọc đeo trên cổ nàng ta: “Cô là nữ nhi của Liễu lão gia, Liễu Đang à?”

“Đúng vậy.” Đôi mắt của Liễu Đang vẫn rủ xuống, dùng bộ dạng khiêm tốn hành lễ với Thương Chiết Sương và Tư Kính, sau đó mới cất bước dẫn đường cho họ.

Lúc Liễu Đang xoay người, trong nháy mắt Thương Chiết Sương liền chạm nhẹ vào tay Tư Kính, hỏi: “Thứ trên cổ nàng ta chính là ngọc phù mà ngươi nói à?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.