Kì Hân xem toàn bộ số ảnh vừa nhận được, tất cả đều là ảnh của Duy Khánh cùng với một nữ nhân khác đang ôm nhau ở sân bay.. Kì Hân lục túi xách tìm điện thoại, sau đó bấm số của Duy Khánh.
Cô ổn định lại tâm trạng sau đó thở hắt ra..
Tiếng “tút… tút..” lạnh lẽo vang lên, Kì Hân nín thở chờ Duy Khánh nghe máy.
Anh cuối cùng cũng nhấc máy, bình thản hỏi cô:
[- Em gọi có việc gì vậy?]
Kì Hân vỗ vỗ trán. Là cô quá đa nghi, là người ta muốn hãm hại anh, muốn chia rẽ cô và anh, chỉ vậy thôi. Cô tin tưởng anh. Cô biết anh không phải là người như vậy..
– Không có gì.. Em nhớ anh thôi..
Duy Khánh đứng ở ban công DH Villa nhìn xuống vườn hoa phía dưới. Đáy mắt ánh lên một tia ôn nhu cưng chiều. Anh mỉm cười dịu dàng.
[- Vậy trưa hôm nay em về nhà sớm một chút!]
Kì Hân xoay ghế tựa, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn làm việc:
– Vâng, vậy…
Cô còn chưa nói hết câu thì một giọng nữ vô cùng ngọt ngào truyền tới:
– Anh Khánh, anh đang làm gì vậy?
Mục Hy đi tới, nhìn Duy Khánh
– À, là Kì Hân gọi tới..
Cô ta có chút không hài lòng nhăn mày, sau đó lại thản nhiên cười một cái:
– Vâng.. em biết rồi. Em nghỉ ngơi một chút.
Duy Khánh gật đầu với Mục Hy, sau đó hắng giọng một cái:
[- Tiểu Hân, em vẫn ở đó chứ?]
– Vâng. Anh đang ở đâu vậy?
[- Anh đang ở DH Villa.]
– Được rồi, một chút nữa em sẽ về nhà..
[ -Ừ ]
Kì Hân cúp máy, thở hắt ra một hơi.. Giọng nữ vừa rồi, có phải là của nữ nhân trong ảnh không? Còn nữa, cô ta gọi anh là Khánh, hai người lại đang ở DH Villa…
Hai người đó… ?!
Kì Hân lắc đầu xua tan đi ý nghĩ vừa rồi. Là cô quá đa nghi mà thôi! Có người muốn hãm hại anh, muốn chia rẽ cô và anh. Cô nên tin tưởng anh mới phải, chứ không phải là lúc cô nên suy nghĩ linh tinh!
Cô ép mình tập trung vào công việc nhưng cuối cùng vẫn không được. Cô vẫn cảm thấy bất an trong lòng. Kì Hân vơ vội túi xách, bấm thang máy đi xuống đại sảnh.
Lúc vào thang máy, cô lại gặp Trần Tử Hàn ở đó.
– Em đi đâu vậy?
– Em về DH Villa có chút chuyện. Còn anh, anh đi đâu vậy?
Trần Tử Hàn vừa nhìn đồng hồ trên tay vừa trả lời:
– Thật trùng hợp! Anh cũng đang định đến nhà em..
Kì Hân gật gật đầu, sau đó nhìn xung quanh thang máy.
Trần Tử Hàn nhìn cô, chậm rãi mở miệng:
– Em có cần đi nhờ xe không?
Cô đắn đo một lúc rồi gật đầu:
– Như vậy cũng được.. Cảm ơn anh. Phiền anh rồi.
Trần Tử Hàn lịch sự nói:
– Không sao, người một nhà cả mà..
Anh vừa dứt lời thì cửa thang máy mở ra. Hai người cùng nhau đi ra ngoài. Đến cửa, Trần Tử Hàn nói cô ở đó đợi anh, anh đi lấy xe. Cô gật đầu rồi kiên nhẫn đứng đó chờ..