Di Nguyệt Thụy đứng trước một tòa lầu, cười dương dương đắc ý – ân, hừ, ngươi không mang ta đến, chẳng lẽ ta không tìm được.
Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng theo ở phía sau cúi đầu nhìn mũi chân của mình – bọn họ không biết cái gì, không biết cái gì cả, phi lễ vật thị, phi lễ vật thính!
Lưu Thủ Nghị đứng ở một bên phe phẩy chiết phiến nhìn Di Nguyệt Thụy cười thẳng thắn – xinh đẹp a, thật sự là mỹ nhân a, lớn lên chút nữa sẽ trở thành kẻ gây tai hoạ a!
“Ơ – ta nói, sao gần đây Lưu công tử không đến đây nha, khiến các cô nương nhà ta đều trà không muốn uống, cơm không muốn ăn nha!” Một nữ tử từ trong lầu đi ra, ngả vào bên cạnh Lưu Thủ Nghị.
Di Nguyệt Thụy nhìn chằm chằm vào nữ tử – cuối cùng hắn biết rõ cái gì là thân hình như rắn nước, bất quá chính là hơi thô. Nhìn mặt của nàng, hắn có thể khẳng định chắc chắn cái này là dùng phấn của Y Vân xoa lên mặt, thấy nàng vừa cười vừa nói, hắn còn nghĩ nếu vươn tay ra có lẽ sẽ đỡ được kha khá phấn rơi.
Nữ tử vừa chuyển đầu liền thấy ba người đứng bên cạnh, mắt sáng ngời, lắc mông đi tới. Di Nguyệt Thụy thấy nữ tử đi tới chỗ mình, rùng mình lui về phía sau một bước.
“Ngô – ” Di Nguyệt Thụy bị nàng ôm chặt vào lòng, cứu mạng a – hắn không muốn ngột thở chết ! Tiểu Đắng Tử và Lôi Tư Nghị ngơ ngẩn, cũng rùng mình lui về phía sau một bước – thất điện hạ, không phải nô tài bất trung, chỉ là cái này bọn họ cũng sợ.
“Lưu công tử, từ khi nào ngươi sống với hài tử đáng yêu như vậy a! Ai yêu, ai yêu! Thật muốn hôn một cái.” Nữ tử lôi Di Nguyệt Thụy từ trong ngực ra hôn một cái, “Ba!” Một cái, lại đưa hắn vào trong ngực liều mạng nhu nhu.
Lưu Thủ Nghị kinh hãi ngay cả chiết phiến rơi cũng không biết, ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mặt. Một lát sau mới hồi thần, vội vàng tiến lên kéo tay nữ tử ra: “Thủy ma ma, đây là khách quý của ta.”
Di Nguyệt Thụy thừa dịp nữ tử buông tay, lui ra phía sau, hấp khí – má ơi, ngạt chết hắn, ô ô – Oán hận nhìn về phía hai người đằng sau – phản đồ. Chỉ nhìn được hai cái đỉnh đầu màu đen.
Hít một hơi, trên mặt mang cười xoay người nói với nữ tử: “Thủy ma ma hảo – bộ dáng ngài thực” Di Nguyệt Thụy hấp khẩu khí, “Như hoa như ngọc a! Giúp tiểu sinh mở mang tầm mắt!”
Thủy ma ma cầm quyên tử che miệng cười không ngừng, “Miệng tiểu công tử thực ngọt, ma ma thích. Hôm nay là lần đầu tiên tới a, nhanh vào đi thôi, ma ma cam đoan cho ngươi thỏa mản.”
Nói xong dẫn đầu vào bên trong, Lưu Thủ Nghị đi đến một bên mời Di Nguyệt Thụy lên trước, hắn theo sát sau.
Lôi Tư Nghị nhìn Tiểu Đắng Tử – đi thôi, chúng ta cũng vào thôi.
Tiểu Đắng Tử khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn lâu bài – Hồng Thúy lâu. Hắn phải nhớ kỹ nơi cuối cùng hắn đến vào kiếp này.
Di Nguyệt Thụy ngắm nhìn bốn phía – người uống rượu, trêu ghẹo nhau, có đủ các loại. Lắc đầu, hắn vẫn không rõ vì sao hiện đại muốn càn quét, càng quét càng nghiêm trọng. Thấy tình cảnh trong đại sảnh, ý nghĩ của Di Nguyệt Thụy càng thêm kiên định.
Nhưng mà Thủy ma ma lại đưa bọn họ lên lầu, trên đường đi tất cả mọi người đều ngừng lại nhìn Di Nguyệt Thụy, thỉnh thoảng còn kèm theo thanh âm hút không khí. Trên bậc thang, Di Nguyệt Thụy ý tưởng đột phát, ngoái đầu nhìn lại, cười, trong lúc nhất thời thanh âm hút không khí càng phập phồng.
“Chết tiệt, ta cười với ngươi thì thấy ngươi như vậy, hôm nay người kia chỉ cười nhạo ngươi mà ngươi cũng chảy máu mũi, quả nhiên đàn ông các ngươi đều không đáng tin.”
Đại sảnh đột nhiên truyền đến thanh âm một nữ tử tức giận bất bình, mọi người nghe tiếng, nhìn lại chỉ thấy một nam tử bụm lấy cái mũi xấu hổ ngồi tại đó, theo ngón giữa ẩn ẩn có thể thấy được một tia màu đỏ, mà cô nương ngồi bên cạnh hắn đang khinh thường nhìn hắn.
“Ha ha ha ha……” Tiếng cười lớn vang vọng trong đại sảnh, tiếp theo mọi người hỏi nhau nam hài lúc nãy là ai, quả là hàng thượng đẳng a.
Đoàn người Di Nguyệt Thụy theo Thủy ma ma vào trong một gian phòng, trong phòng bố trí phi thường trang nhã, trên bàn có một cái lư hương, khói lượn lờ. Cách cái bàn không xa đặt một bàn trà nhỏ, trên bàn trà có một chiếc đàn tranh. Nhìn một vòng, Di Nguyệt Thụy phát hiện một vấn đề rất quan trọng – trong này không có giường! Chẳng lẽ khách nhân không làm việc ở đây, mà Thủy ma ma và khách điếm Thập Lý hợp tác.
Như là nhìn ra nghi hoặc của Di Nguyệt Thụy, Thủy ma ma che miệng cười không ngừng, “Tiểu công tử, nơi này là gian đãi khách của chúng ta, nếu như ngươi có nhu cầu tiến thêm một bước, có thể đến gian phòng của cô nương!” Nói xong còn ra vẻ thẹn thùng, đánh một cái mị nhãn.
Di Nguyệt Thụy ngăn chặn khóe miệng co quắp, gượng cười, “Cái kia thì không cần. Không biết hôm nay ma ma giới thiệu cho chúng ta dạng cô nương gì.”
“Ma ma, vị cô nương kia tốt nhất là phải vừa mắt tiểu công tử của chúng ta a, ngàn vạn không được giống như hoa dại trong đại sảnh a, thể diện Hồng Thúy lâu của ngươi sẽ mất.”
“Lưu công tử yên tâm! Hoa cô nương vẫn còn non, ma ma ta mới dạy dỗ nàng mấy tháng, định bán được giá tốt. Nay các vị vừa tới đúng lúc, trước hết để các đánh giá một chút.”
Thủy ma ma xoay người rời đi, “Trước hết ta đưa lên cho các vị một chút điểm tâm.”
“Thất điện hạ quả nhiên là mị lực vô cùng a, lúc ta tới ma ma cũng không nhiệt tình như vậy a.” Lưu Thủ Nghị rót một chén trà cho Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Thụy chỉ liếc qua một cái, bất động, những thứ kia cũng không thể ăn bậy, ai biết bên trong có bỏ thêm cái gì không.
“Lưu công tử khen nhầm rồi!” Di Nguyệt Thụy cười yếu ớt.
Lôi Tư Nghị và Tiểu Đắng Tử đứng sau lưng Di Nguyệt Thụy, trong lòng tràn đầy nghi hoặc – thất điện hạ có vẻ rất quen thuộc với tình cảnh ở đây, vô cùng tự nhiên, nhưng là, không phải thất điện hạ mới xuất môn lần thứ hai sao?
Tiếng mở cửa cắt đứt nghi ngờ của bọn hắn, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử bưng điểm tâm đứng ở cửa ra vào. Nữ tử mi mục như vẽ, hai mắt như nước một, bộ thân bạch y tôn thêm tư thái uyển chuyển, duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, trên mặt hình như có sự mê muội, nhưng Di Nguyệt Thụy thấy được mắt nàng chợt lóe lên sự chán ghét, xem ra là một nữ tử không tự nguyện chảy vào hồng trần a.
Nữ tử tha thiết cúi đầu, “Các vị công tử, ta là Hồng Yên, ma ma bảo ta tiến đến hầu hạ các vị!”
Lưu Thủ Nghị vội vàng nghênh đón, “Yên nhi, chén đĩa này rất nặng, để ta tới giúp ngươi cầm a.” Nói xong đưa tay vuốt vet ay Hồng Yên.
Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử ở phía sau lộ ra nét mặt khinh thường – quả nhiên là đồ háo sắc.
Di Nguyệt Thụy có chút thích thú nhìn vị nữ tử tự xưng là Hồng yên, nàng vừa mới nổi giận a, nhưng lại ẩn nhẫn xuống.
“Lưu công tử, ngươi đã giúp cô nương mang điểm tâm, vậy đưa tới a, không nên chắn ở cửa ra vào. Ta còn muốn nghe vị cô nương này gảy khúc.”
Lưu Thủ Nghị nghe vậy cho rằng Di Nguyệt Thụy muốn ăn điểm tâm, liền bưng qua. Ánh mắt Hồng Yên nhìn người vừa lên tiếng, sửng sốt – có tiểu hài tử như thế …… Hình dung như thế nào…… Là yêu mị a, khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua cũng bị hãm sâu vào nụ cười của hắn.
Thấy hắn nâng chén trà hướng mình, Hồng Yên khúc khúc thân thể, đi đến một bên bàn trà, “Không biết vị tiểu công tử này muốn nghe khúc gì?”
“Khúc ta muốn nghe, không có người gảy ra, ngươi tự gảy khúc ngươi biết a.” Di Nguyệt Thụy xoay chén trà, tự tiếu phi tiếu nói.
Hồng Yên sững sờ, ngón tay thon dài xoa đàn tranh. Một chốc trong phòng tràn đầy tiếng nhạc, thanh âm như hồ điệp muốn giương cánh bay, chớp đôi cánh linh động, trong trẻo như nước chảy, lại dường như tưởng niệm bầu trời xưa, thanh âm lắng đọng.
Một khúc tất, Di Nguyệt Thụy vỗ tay, quay đầu nói với Lưu Thủ Nghị, “Lưu công tử, bổn công tử cùng vị cô nương này tương kiến như cố (mới gặp như đã quen), không biết ngươi có thể để bổn công tử cùng cô nương ở chung trong chốc lát.”
Lưu Thủ Nghị không cam lòng ra khỏi phòng, Thất điện hạ hạ lệnh, hắn làm sao dám không theo , bất quá không sao, chỉ cần đám người bọn họ rời đi, như vậy Hồng Yên này là vật trong bàn tay hắn. Nghĩ đến chuyện nàng dưới thân mình uyển chuyển hầu hạ, trong nội tâm Lưu Thủ Nghị không khỏi nhộn nhạo, vội vàng tìm người cũ của hắn.
Nhìn thấy người nhàn tạp ly khai, Hồng Yên cũng không tại gảy đàn, chỉ ngồi tại chỗ nhìn người trước mặ, chờ hắn nói.
Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử cũng tò mò nhìn hắn – muốn làm gì vậy ?
“Ta biết rõ Hồng Yên cô nương hẳn là không tự nguyện nhập nơi hồng trần này a!” Di Nguyệt Thụy không nhìn về phía Hồng Yên, chỉ nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay, tiếp tục nói, “Ma ma vừa nói Hồng Yên cô nương đến đây đã được mấy tháng, nghĩ Hồng Yên cô nương nhất định là có mục đích mới đến Thập Lý trấn này, nếu như ta đoán không sai, Hồng Yên là vì Lưu huyện úy mà tới.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn Hồng Yên, rất tốt, có quyết đoán, bị nói trúng mà mặt không đổi sắc. Không hổ là người hắn nhìn trúng.
“Đúng thì như thế nào, không đúng thì như thế nào!” Hồng Yên chỉ là khẽ mở cặp môi đỏ mọng.
“Không có gì, chỉ là bổn công tử muốn cùng ngươi làm giao dịch mà thôi. Ta muốn ngươi thuần phục ta!” Di Nguyệt Thụy lộ ra nụ cười tự tin, giống như khẳng định nàng nhất định sẽ đáp ứng .
“Dựa vào cái gì!” Hồng Yên nhìn chằm chằm vào người vẫn còn là tiểu hài tử.
“Bằng mị lực của ta!” Di Nguyệt Thụy nghiêng đầu cười nói, Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử vừa mới kinh ngạc liền biến thành một đầu hắc tuyến, đây là lý do gì.
“Hai người các ngươi ra ngoài, để ta cùng vị cô nương này hảo hảo thương thảo!” Di Nguyệt Thụy phân phó hai người sau lưng.
“Không được, chủ tử muốn ta một tấc cũng không rời ngươi!” Lôi Tư Nghị phản đối.
“Tiểu Đắng Tử, kéo hắn ra ngoài, hắn ở lại chỉ có làm hỏng chuyện của ta.” Di Nguyệt Thụy hạ lệnh cho Tiểu Đắng Tử.
Lôi Tư Nghị không tình nguyện bị kéo ra ngoài. Di Nguyệt Thụy nhìn cửa ra vào hừ nhẹ, “Ngươi có tâm tư gì ta còn không biết.” Quay đầu nói với Hồng Yên, “Chúng ta tiếp tục!”
Tiểu Đắng Tử nói với người còn muốn đi vào, “Yên tâm đi, Tiểu công tử sẽ không đặt mình vào nơi nguy hiểm.”
Lôi Tư Nghị nhìn hắn, “Ngươi không lo lắng!”
Tiểu Đắng Tử gật gật đầu, “Ngươi nói tiểu công tử định làm gì?”
Lôi Tư Nghị đảo mắt – ngươi hỏi tat a biết hỏi ai.
Một chén trà qua đi, cửa phòng mở, Lôi Tư Nghị vội vàng chằm chằm toàn thân Di Nguyệt Thụy, nhẹ thở phào – thật tốt, đầy đủ không có khiếm khuyết.
“Hồng Yên cô nương dừng bước, tối nay ta sẽ phái người tới. Nhớ kỹ lời nói của ngươi.” Di Nguyệt Thụy nhắc nhở nữ tử theo phía sau hắn.
“Ta đem hết thảy ghi nhớ trong lòng! Thỉnh công tử yên tâm.” Hồng Yên cung kính hành lễ với tân chủ tử của nàng.
Di Nguyệt Thụy đi vài bước phát hiện người phía sau không có theo kịp, “Các ngươi còn không đi, chẳng lẽ không nỡ ly khai, muốn lưu lại ta sẽ không để ý.”
“Tiểu công tử, chúng ta để ý, nhanh đi, thừa dịp chủ tử còn không biết mà trở về.” Lôi Tư Nghị kéo Tiểu Đắng Tử nhanh chóng đuổi theo.
“Ngạch, ta nghĩ hẳn là chậm a.” Di Nguyệt Thụy đứng ở thang lầu thấy người băng sơn bên ngoài biến thành núi lửa, nhạ nhạ nói. Xoay người đẩy hai người ra phía sau, “Nhanh lên nhanh lên, đi tìm có cửa sau hay không!”
“Thụy nhi – ” Tiếng gọi âm trầm làm đông cứng bước chân của Di Nguyệt Thụy.
Di Nguyệt Thụy lo sợ bất an, quay đầu lại gượng cười, “Lãnh, ngươi tới rồi!” Nhanh chóng chạy xuống thang lầu, chạy đến vỗ vỗ ngực Di Nguyệt Lãnh, “Không tức giận, không tức giận a!”