“Ai – ” Thiếu niên ngồi ở trước bàn nhìn chằm chằm quả táo trên tay thở dài.
“Tiểu công tử làm sao vậy? Có nơi nào không thoải mái sao?” Tử Yên lo lắng hỏi tiểu nhân nhi có vẻ hữu khí vô lực.
Đem quả táo đặt xuống, Di Nguyệt Thụy nằm sấp cả người trên mặt bàn, “Thật nhàm chán a! Lãnh lại không cho ta ra ngoài, hơn nữa chuyện của bọn hắn tra thế nào cũng không nói cho người ta.”
“Tiểu công tử lo lắng cho chủ tử sao?” Lan Chi Nghê che miệng cười khẽ.
“Ai…… Ai nói ta lo lắng cho hắn!” Trên mặt Di Nguyệt Thụy xuất hiện tức giận, “Bổn công tử chỉ là nhàm chán mà thôi. Chỉ sợ là y rơi vào trong đám nữ nhân vui đến quên cả trời đất rồi ấy chứ.”
Nói đến đây Di Nguyệt Thụy cảm giác mình có chút chua. Lắc đầu không nghĩ, chăm chú mắt nhìn nhóm người Tử Cách Chân Sa đứng trước mặt, Di Nguyệt Thụy nhớ tới một việc hắn rất muốn hỏi, “Bánh lần trước trong xe ngựa đều là Tiểu Nguyệt làm sao?”
Chúng nữ tử gật gật đầu – đúng vậy, sao vậy?
“Vậy các ngươi, ai biết làm điểm tâm?” Di Nguyệt Thụy mừng rỡ.
Thấy ánh mắt Di Nguyệt Thụy hưng phấn vô cùng – như là người đói bụng lâu ngày đột nhiên nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú, mọi người không rõ đây là chuyện gì?
“Chúng ta đều biết, nhưng Tử Cách tỷ tỷ làm tốt nhất.” Y Tử Nguyệt đáp.
“Ta ghi cách làm điểm tâm, các ngươi làm thử xem thế nào?”
“Tiểu công tử cứ ghi ra, chúng nô tỳ có thể.” Đối với việc Di Nguyệt Thụy chỉ dẫn cách làm điểm tâm, nhóm người Tử Cách Chân Sa cũng kích động.
“Tiểu Trác Tử đi lấy giấy bút đến.” Vành mắt Di Nguyệt Thụy vừa chuyển, y biết rõ hắn muốn làm cái gì, “Tiểu Đắng Tử, ngươi đi gọi Lưu Thủ Nghị tới đây.”
Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử lên tiếng rồi rời đi, nhóm người Tử Yên nghe Di Nguyệt Thụy muốn gặp Lưu Thủ Nghị đều nhíu mày, “Tiểu công tử gặp tên háo sắc kia làm gì vậy?”
Nghĩ ba ngày trước mới vừa vào ở Lưu phủ, tên không có mắt kia còn dám đùa giỡn Tử Yên, kết quả bị Tử Yên đánh thừa sống thiếu chết, làm khuôn mặt vốn có chút khôi phục của hắn lại lần nữa biến sắc.
Lúc ấy Lôi Tư Nghị ở một bên tấm tắc lắc đầu, quay sang nói với Tiểu Đắng Tử, “Cái tên Lưu Thủ Nghị này thật đúng như Tiểu công tử nói là não heo, cũng không nhìn người trước mặt là ai a, một con cọp mẹ, hắn cũng dám chọc vào. Bội phục, bội phục!”
“Ngươi hiểu rõ tính tình Tử Yên tỷ tỷ như vậy, chẳng lẽ ngươi từng theo đuôi tỷ ấy?” Tiểu Đắng Tử chỉ vào Lưu Thủ Nghị nằm trên mặt đất giả chết, liếc xéo hỏi Lôi Tư kiên quyết.
“ Làm sao có thể!” Lôi Tư Nghị hô to oan uổng, đáng tiếc đã không còn kịp rồi.
Chỉ thấy Tiểu Đắng Tử cho hắn bốn chữ, “Không biết xấu hổ!“Xoay người rời đi, Lôi Tư Nghị cố gắng bình tĩnh – đây là cái gì a.
“Các ngươi xem a, Lưu Thủ Nghị là đồ háo sắc như vậy, chắc chắn hắn thường xuyên ăn uống. Thêm nữa, loại người như hắn nhất định sẽ vì biểu hiện thật tốt trước mặt nữ nhân, mà để lộ sơ hở. Trên thế giới này, cái gì mà gió to cũng không thể lay chuyển, đó là cái gối bên cạnh nữ nhân!”
Bốn nữ tử trong sảnh đầu đầy hắc tuyến – có thể nói như vậy sao?
“Tiểu công tử, giấy bút đến đây!” Lôi Tư Nghị cầm văn phòng tứ bảo đi đến.
“Đến, nhanh lên!” Di Nguyệt Thụy hưng phấn, thật tốt quá, rốt cục có lộc ăn.
Mọi người vây chung quanh Di Nguyệt Thụy, hiếu kỳ nhìn xem rốt cuộc hắn viết cách chế biến điểm tâm gì, nhìn hồi lâu Tử Nguyệt có chút không hiểu nhiều lắm, “Tiểu công tử, cái gì là anh đào, cái gì là chanh a?”
Di Nguyệt Thụy cẩn thận nhìn những thứ mình đã ghi – a hắn đã quên, ở nơi này cách gọi không giống hiện đại. Vội vàng giải thích, “Anh đào chính là li quả tử, chanh là hoàng quả.”
A – mọi người hiểu, nhưng cảm thấy kỳ quái, cách gọi của Di Nguyệt Thụy tới từ đâu, sao bọn họ chưa từng nghe qua.
“Tiểu sinh bái kiến Thất điện hạ!”
Mọi người nghe tiếng ngẩng đầu, nguyên lai là Lưu Thủ Nghị đến. Chỉ thấy hôm nay hắn vận cẩm bào tử sắc, có thể là cẩm bào quá nhỏ, làm cho người ta có cảm giác như là một đại mập mạp cứng ngắc chen vào trong xiêm y, trên tay hắn còn cầm một chiết phiến. Nhìn thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, hắn lại làm một lễ, “Kiến quá các vị tỷ tỷ.”
Di Nguyệt Thụy thấy hắn như vậy, khóe miệng không khỏi co quắp, quay đầu nhìn về phía nhóm người Tử Nguyệt, nhanh chóng rửa con mắt.
Di Nguyệt Thụy cúi đầu tiếp tục viết, trong miệng trả lời, “Lưu công tử không cần giữ lễ tiết như vậy, vào đi!”
Lưu Thủ Nghị tiến đến sau đó nhìn chằm chằm vào Tử Yên, thấy Tử Yên quay đầu lại nhìn, hắn vội vàng lộ ra nụ cười tự cho là rất phong lưu, Tử Yên mãnh liệt run lên – ác hàn, vội vàng quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào Di Nguyệt Thụy.
Thấy giai nhân không để ý tới mình, sắc mặt Lưu Thủ Nghị trầm xuống, nghĩ lại lại thay khuôn mặt tươi cười bắt chuyện với Di Nguyệt Thụy, “Không biết thất điện hạ đang ghi gì ? Khiến các tỷ tỷ chuyên chú như thế.”
Lôi Tư Nghị liếc nhìn Tiểu Đắng Tử – đây mới là không biết xấu hổ!
Di Nguyệt Thụy ngẩng đầu nhìn hắn, mọi người đều nghe ra trong lời nói của hắn có vị chua, liền mỉm cười với Di Nguyệt Thụy, “Không có gì, chỉ ghi một số cách làm điểm tâm. Đến lúc đó muốn nhờ trù phòng trong phủ của Lưu công tử, không biết có được hay không?”
Lưu Thủ Nghị sững sờ nhìn chằm chằm vào Di Nguyệt Thụy, vì sao hắn cảm thấy dáng vẻ của người này khi cười còn đẹp hơn Tử Yên cô nương mười phần.
Tử Cách Chân Sa thấy Lưu Thủ Nghị nhìn chằm chằm Di Nguyệt Thụy, hơn nữa lộ ra thần sắc bất minh, cảnh giác đi đến chắn phía trước, “Nhìn cái gì đấy?”
Lưu Thủ Nghị ngượng ngùng sờ lên cái mũi, “Không có gì! Không biết Thất điện hạ gọi tiểu nhân đến có chuyện gì?”
“Không liên quan chuyện của ngươi! Ngươi đứng ngốc một bên là được rồi!” Lan Chi Nghê như một gà mái bảo vệ con ngăn trở Lưu Thủ Nghị, đuổi hắn sang một bên.
Lưu Thủ Nghị không dám đắc tội với người, chỉ có thể đứng ở một bên.
“Tốt lắm!” Vùi đầu viết đã lâu rốt cục Di Nguyệt Thụy duỗi lưng dựa người về sau, đại công cáo thành.
Chúng nữ tử vây quanh, đem giấy trên bàn lên xem xét cách làm điểm tâm chưa từng thấy qua.
“Tiểu công tử, cái này thật sự có thể chứ?” Y Tử Nguyệt có chút không tin cách làm này.
“Ân ân! Nguyệt nhi, các ngươi thử xem a! Ta rất chờ mong.” Di Nguyệt Thụy vô cùng khẳng định gật đầu cộng thêm hai mắt sáng như sao, chúng nữ tử thấy mà muốn bổ nhào vào, thật sự là quá, quá, quá đáng yêu!
Ở một bên, Lôi Tư Nghị lại bắt đầu kề tai nói nhỏ với Tiểu Đắng Tử – ngươi xem, những nữ tử có thể dùng bốn chữ hình dung, như lang tự hổ a! Quá đáng sợ a!
Tiểu Đắng Tử dịch sang bên cạnh, trong khoảnh khắc Lôi Tư Nghị bị những nữ tử như lang tự hổ đá ngã mặt đất, Tiểu Đắng Tử cho hắn hai chữ – đáng đời!
Tử Yên quay đầu mỉm cười với Di Nguyệt Thụy, “ Tiểu công tử, chúng ta xuống trước !”
Di Nguyệt Thụy ngơ ngác gật đầu – thực hung ác. Nhìn Lôi Tư Nghị ngã trên mặt đất, lắc đầu, tự làm tội chịu a! Quay đầu thấy Lưu Thủ Nghị đứng ở một bên ngây người, đi tới vỗ vỗ vai của hắn.
“Ta nói, Lưu công tử, thật sự là một người mạnh mẽ!” Di Nguyệt Thụy xoay người không muốn nhìn kẻ mình chán ghét, xem ra công phu nói dối của mình càng ngày càng tốt .
Được mỹ nhân khen ngợi, cho dù mỹ nhân này là một nam tử, nhưng Lưu Thủ Nghị vẫn vô cùng đắc ý, “Bá – ” Một tiếng, chiết phiết mở ra, người tự cho là bản thân rất tuấn tú lại bắt đầu phe phẩy chiết phiến.
Di Nguyệt Thụy bĩu môi, rùng mình một chút, quay đầu tiếp tục mỉm cười, “Chắc hẳn nữ tử ái mộ Lưu công tử rất nhiều. Chỉ là bổn điện hạ muốn biết Lưu công tử có hồng nhan tri kỷ hay không a! Bình thường hoàng huynh ta trông nom nghiêm ngặt, cho nên…… Ngươi nói có đúng không a!” Nguồn :
Lưu Thủ Nghị bị nụ cười của Di Nguyệt Thụy làm hoa mắt, nghe hắn nói một lời mà cảm giác hình tượng của mình trong nháy mắt phát ra hào quang vạn trượng. Sau đó vỗ bộ ngực cam đoan:“Thất điện hạ yên tâm, ta sẽ giúp ngươi làm tốt .”
Xoay người rời đi, Di Nguyệt Thụy ở phía sau vuốt cái cằm, hỏi lại Tiểu Đắng Tử, “Ta vừa nói hắn làm cái gì sao?”
Tiểu Đắng Tử cùng Lôi Tư Nghị không nói – là nam nhân đều có thể nghe như ra ý tứ của ngươi.
“Không có nhé! Không có là tốt rồi, có chuyện gì thì đừng trách ta nhé!” Di Nguyệt Thụy mở hai tay ra tỏ vẻ không phải lỗi của ta.
Nói chưa được bao lâu, Lưu Thủ Nghị phe phẩy chiết phiến đi vào, “Thất điện hạ, chúng ta lên đường đi?”
Di Nguyệt Thụy nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, “Sớm như vậy a!”
“Đó là, lúc này tới gặp mới thích hợp!” Lưu Thủ Nghị vỗ chiết phiến, gật gật đầu.
“Được rồi, Tiểu Đắng Tử, Tiểu Trác Tử, chúng ta lên đường đi!” Di Nguyệt Thụy bắt chuyện với hai người vẻ mặt đau khổ đứng sau lưng, hưng phấn đi theo Lưu Thủ Nghị xuất phát, hưng phấn a hưng phấn.
Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử liếc nhau, thấy được trong mắt lẫn nhau ý nghĩ – trở về, thái tử sẽ lột da bọn hắn làm đệm.