Nhật Thực Lai

Chương 36: Chương 19 phần 2



Tương lai đối với tôi thật mù mờ. Khi chưa biết đến khả năng ngoại cảm hay các phép màu tôi chỉ luôn nghĩ làm sao để hoàn thành cấp bậc đại học với bảng điểm sáng sủa, tiếp đó có nên vào cao học không, rồi công việc sau này ra sao, rồi lập gia đình rồi rất nhiều thứ. Bây giờ tôi chỉ nghĩ về nhật thực lai, về kết cục cuối cùng giữa Toru và Ichiro bởi kết cục của họ sẽ ảnh hưởng tới tương lai của tất cả chúng tôi.

Tôi ngả đầu vào vai anh:

– Chúng ta chỉ còn vài ngày bình thường để tận hưởng cuộc sống. Em có điên không khi muốn đi thi vào chiều nay.

– Đó là cuộc sống mà. – Quân vỗ về tôi. – Hãy tận hưởng cuộc sống từ những công việc bình thường nhất của em.

– Nấu ăn cho bạn trai cũng là công việc bình thường của em, là cuộc sống của em đấy. – Tôi nhổm dậy. – Anh muốn ăn sáng chứ.

– Không còn gì bằng khi được ăn đồ em nấu. – Quân mỉm cười.

Tôi xắn tay áo lên, lăn vào bếp cùng anh. Mở tủ lạnh chứa kha khá thực phẩm mà hầu hết là rau tươi ra, tôi hỏi:

– Anh thích món gì?

– Bánh mỳ kẹp trứng vào buổi sáng. – Quân ngồi xuống bàn ăn, ngẫm nghĩ. – Nhưng theo khả năng quan sát của nhà ngoại cảm anh thấy trong bếp không có bánh mỳ, chỉ có trứng.

– Anh có muốn em đi mua bánh mỳ không? – Tôi cho anh lựa chọn. – Trứng chiên không giúp anh no bụng đâu.

– Thêm một ly sữa thì sao. – Quân bước tới chỗ tôi, vòng tay qua hông tôi để lấy túi sữa tươi. – Đủ chất dinh dưỡng cho một buổi sáng đẹp trời rồi, Khả Ngân.

– Thôi được. – Tôi phì cười, lấy hai quả trứng với một chút rau tươi, đóng tủ lạnh lại.

Rửa sạch rau, làm nóng mỡ trên chảo, đập trứng, tôi bắt đầu thực hiện công việc bếp núc của mình và Quân cũng thực hiện công việc bếp núc của anh nếu pha sữa cũng được tính là việc. Đáng lí ra món trứng chiên của tôi đã dành cho anh từ lâu rồi nhưng bị Phạm Hòa ăn tranh mất. Khi đó anh ta làm tôi tức muốn điên lên. Nhưng cảm xúc giữa hai chúng tôi giờ đã thay đổi khá nhiều. Giả như, Phạm Hòa bất chợt đẩy cửa bước vào, có lẽ tôi cũng vui vẻ chiên thêm một quả trứng cho anh.

Chỉ mất vài phút, bữa sáng đôi của tôi đã hoàn thành. Trên mỗi chiếc đĩa đều có chút rau tươi với trứng chiên, thật đẹp mắt. Tôi hồi hộp chờ anh nếm thử bữa sáng mặc dù tôi khá là tự tin với khả năng vào bếp của mình.

– Em biết không. – Miếng đầu tiên anh nếm rất lâu, nhưng miếng thứ hai, miếng thứ ba anh ăn liên tục không ngừng nghỉ. – Món trứng chiên này có thể đem đến chương trình Vua đầu bếp đấy.

– Anh chế giễu em à? – Tôi mím môi lại.

– Ý anh là rất ngon. – Quân gắp bỏ vào miệng tôi miếng trứng cuối cùng trên đĩa của anh.

– Vậy anh ăn luôn phần của em đi. – Tôi đẩy đĩa trứng của mình tới chỗ anh, kéo chiếc đĩa không của anh lại phía mình.

Quân đẩy lại hai chiếc đĩa về vị trí cũ:

– Chiều em còn thi đấy. Bụng anh sẽ nổ nếu ăn cả phần trứng chiên của em và uống ly sữa của anh.

Nổ. Tôi mất đi sự vui vẻ trên mặt khi nghe anh nhắc đến từ ấy. Như thế này thật không phải chút nào, bọn tôi hạnh phúc bên nhau sau khi Phạm Hòa mất mẹ, xác mẹ anh ấy nổ tung. Tôi còn chưa kịp hỏi han, động viên anh một câu nào cả.

– Xin lỗi. – Quân nói. – Có phải anh vừa nhắc em nhớ tới chuyện đó?

– Anh ấy sẽ không sao phải không? – Tôi nghĩ mình không thể tiếp tục ăn sáng nổi nữa. – Lần trước lỡ đâm dao vào thân xác mẹ, Phạm Hòa đã biến chất. Lần này, mẹ anh ấy…Phạm Hòa còn không thể nhìn mẹ lần cuối.

– Khi gặp chuyện buồn, Phạm Hòa sẽ càng thêm đuối lòng khi có ai đó ở bên an ủi. – Quân gật gù. – Chúng ta cần gặp cậu ấy nhưng không phải ngay bây giờ.

Tôi phản bác ý kiến của anh bằng suy nghĩ của bản thân:

– Lần đó anh và chị Loan cũng để anh ấy một mình đúng không? Có khi nào đó là lý do anh ấy biến chất. Anh ấy không thể vượt qua chuyện này được đâu, Quân.

Quân lặng thinh một lúc. Tôi cũng yên lặng chờ anh nói ra quyết định của mình. Khi đã nghĩ thông, anh bất ngờ đồng tình với tôi:

– Em nói đúng. Anh cần Phương dùng khả năng hậu tri của cô ấy tìm xem Phạm Hòa đã đi đâu. Mong là cậu ấy chưa đi xa.

– Cảm ơn anh.

Tôi cố gắng ăn hết bữa sáng do chính tay mình làm để anh không nhận ra lòng tôi đang rối bời. Tôi…đang lo cho Phạm Hòa sao? Chưa bao giờ tôi nghĩ vấn đề của Phạm Hòa lại trở thành một phần gánh nặng mà tôi phải mang theo cả. Quan hệ giữa hai chúng tôi vẫn luôn rắc rối như thế. Lúc thì ghét nhau thấu xương, lúc lại thương nhau không ngớt.

Anh Quân đưa tôi tới trường sớm bởi tôi cần tìm kiếm bạn bè thảo luận về môn học trước khi ngậm bút trong phòng thi hơn nữa tôi cũng muốn anh nhanh chóng tìm Phương để dò ra nơi ở của Phạm Hòa. Tôi thấy rất bất an.

Tôi tới trường đúng lúc một kỳ thi ban sáng vừa kết thúc. Tay giữ chặt túi xách, len qua dòng người ra về rất lâu tôi mới tìm được phòng thi của mình. Không còn gì mệt mỏi hơn. Tâm trí tôi thả lỏng được bao nhiêu khi trông thấy Linh đang bắt bẻ Yeun điều gì đó ngay trước cửa phòng thi, cảm giác như thể tôi được gặp lại nó sau hàng nhiều năm trời. Yeun vẫn vậy, cậu ấy phải xách đồ đạc cho Linh, xách thêm cả túi đồ ăn vặt của nó nữa. Trông Yeun thật kham khổ. Có phải tôi đã từng muốn giúp cậu ấy hẹn hò với Linh không nhỉ?

– Khả Ngân. – Linh gọi tên tôi bằng cách gào vào mặt Yeun. – Tình nguyện xuyên đêm hả. Bố cậu nói cho mình nghe rồi đấy.

Tôi vẫy tay chào Yeun, tiện thể đánh sang chuyện Linh vừa nói:

– Cậu đến nhà mình à?

– Hôm qua cậu bỏ thi. – Linh khoanh tay trước ngực. – Di động cũng không liên lạc được. Nhưng yên tâm, mình hùa theo cậu lừa bác vì mình ủng hộ việc làm của cậu.

– May quá. – Tôi thở phào, rồi mặt nhăn lại ngay tức thì. – Mình đã làm việc gì mà cậu biết vậy?

– Việc gì của đứa bạn thân mình chẳng biết. – Linh cười ngoác miệng. – Đêm qua cậu ở bên người tình suốt đúng không. Cậu bắt chước người ta sống thử từ bao giờ thế. Vậy cậu và anh ta đã làm những chuyện gì với nhau, không định kể cho mình à.

– Suỵt. – Tôi bịt cái miệng đang ngoác ra mấy lời nói kinh khủng đó của Linh. – Vớ vẩn. Cậu đừng nghĩ linh tinh. Tình yêu của mình và anh ấy rất trong sáng.

– Cậu ôn được nhiều chưa Khả Ngân. – Tôi yêu Yeun biết bao khi cậu hỏi tôi điều này. Thật đúng lúc, tôi bỏ mặc Linh, bắt chuyện với Yeun còn hơn nghe Linh trình bày trí tưởng tượng của nó.

– Mình không ôn được nhiều lắm, chỉ nhớ đại khái mấy lời thuyết giảng của thầy Dương thôi. – Tôi thành thật.

– Nhắc đến thầy Dương mới nhớ. – Linh xen ngang bọn tôi. – Có thể chúng ta không liên lạc được với thầy sau kỳ thi để than vãn đâu. Gia đình thầy có chuyện không hay.

– Cậu biết đó là chuyện gì không. – Tôi thắc mắc.

– Chịu thôi. – Linh nhún vai. – Nghe có vẻ vô lương tâm nhưng kỳ thi của chúng ta quan trọng hơn là đi tìm hiểu xem gia đình thầy có chuyện gì.

– Đúng là vô lương tâm thật. – Yeun thốt lên.

Chẳng lạ gì khi Yeun nhận được cú đá của Linh. Tôi đến phát mệt với cả hai đứa này. Một đứa thì ngây ngô luôn nói thẳng thừng suy nghĩ của mình, một đứa thì sẵn sàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay khi suy nghĩ của đứa kia phát ra thành tiếng.

Vào phòng thi, nhận đề, ngoáy bút liên tục khiến thời gian của tôi trôi qua nhanh chưa từng thấy. Khi tôi dừng bút cũng là lúc tiếng chuông báo hết giờ. Tôi chẳng mong bài thi này đạt kết quả tốt, chỉ cần không bị xếp vào loại trung bình là ổn rồi, đó là cái giá phải trả cho việc đi du lịch xuyên Việt với Toru. Linh tặng cho tôi một nụ cười hoàn mỹ lúc nộp bài, đoán chắc bài của nó tốt vô cùng.

Rời khỏi trường, sau khi ném hết đồ đạc cho Yeun cầm, nó liền gạ gẫm tôi:

– Mình tới nhà Yeun. Cậu đi chứ?

– Hai cậu cần không gian riêng mà. – Tôi từ chối trở thành kẻ phá đám. – Mai thi môn cuối rồi và mình còn phải lên lịch học lại cái môn hôm qua bỏ thi, nhớ không.

– Dạo này bà mình rất hiếu khách. – Yeun nói. – Bà hay mời họ hàng, con cháu, bạn cũ tới chơi. Bà còn đích thân vào bếp làm món súp thịt nấm nữa.

– Nghe chưa? – Linh bồi thêm. – Có nghĩa là cậu sẽ không trở thành người phá đám đâu.

Tôi hiểu ý câu này là tôi sẽ không trở thành người duy nhất phá đám hai đứa. Nhưng tôi chẳng dám tới gặp bà, vì chuyện của biệt thự mà bà bị kéo vào vụ nhật thực lai. Bà gặp nhiều người, thường xuyên vào bếp cứ như thể…Tôi chẳng dám nghĩ nữa.

– Thế cậu nhất quyết không đi à. – Linh nhăn mặt.

Tôi thoát khỏi mớ suy ngẫm đáng sợ, vẫy tay tạm biệt cả hai:

– Đi vui vẻ nhé.

Thoát được lời mời gọi của bạn bè thật khó khăn. Lên chuyến xe buýt quen thuộc, tôi mơ màng nhìn xuống con đường bị tốc độ của xe bỏ lại phía sau. Tôi chợt nghĩ có khi nào nhật thực lai kết thúc, tên quản gia hồi sinh được người hắn muốn thì hắn sẽ bỏ đi hay không. Mọi chuyện lại ổn trong trường hợp người được hồi sinh không nguy hiểm tới mức hét một tiếng cả thế giới sụp đổ. Tôi chẳng tưởng tượng ra được kết cục đẹp nào cho tất cả chúng tôi.

Một hình ảnh khá quen đập vào mắt tôi khi xe buýt rẽ sang phố khác. Đó chính xác là những gì tôi mơ thấy khi ngả lưng thư giãn trong bồn tắm. Con đường tới khu đô thị mới.

– Ôi không. – Trông thấy chiếc xe du lịch mười sáu chỗ, tôi nhận ra ngay. Tuy suốt chuyến du lịch xuyên Việt tôi chỉ ngồi trong xe nhưng khi nhìn vào nó, một cảm giác lạnh gáy phảng phất tới chỗ tôi.

– Phạm Hòa. – Tôi nhanh chóng nhấn còi xin dừng ở bến trước mắt. Nếu chiếc xe anh ấy lái đỗ ở đây thì tôi biết chắc chắn anh ấy giờ đang ở đâu. Căn hộ đó.

Bước xuống xe buýt, tôi cuống cuồng chạy vào khu đô thị mới. Đây là lần đầu tôi bước vào nơi này với một tâm trạng háo hức, rất háo hức.

Đúng như tôi đoán, căn hộ của Toru sáng trưng, đèn điện từng tầng một đều bật hết. Tôi mạnh dạn tiến tới gõ cửa. Tiếng nhạc xập xình xông thẳng vào tai tôi qua bức tường dày. Nếu nhạc đã lớn đến thế thì tiếng gõ cửa của tôi chỉ là kiến hét gọi người mà thôi. Tôi là con kiến, đang hét gọi Phạm Hòa.

Tôi thử vặn tay nắm thì cửa mở hở ra ngay. Phạm Hòa không khóa cửa. Hoặc đây không phải căn hộ của tên quản gia. Giữa phòng khách phải có tới hàng chục cô ả diện áo tắm nhảy nhót tưng bừng theo điệu nhạc bốc lửa, người thì đứng tựa vào cầu thang, người thì phì phèo điếu thuốc lá bên bậu cửa sổ, cô ả ngồi vắt vẻo trên ghế đang mớm rượu bằng miệng cho người đàn ông nào đó. Điều này có thật không, những gì tôi đang nhìn thấy có thật không, người đàn ông đó là Phạm Hòa mà tôi đang đi tìm.

Một cô ả dùng ánh mắt soi mói nhìn ngó tôi:

– Cô là ai? Nhân viên thu phí điện nước?

– Vậy còn cô là ai. – Tự dưng tôi tức đến điên người. – Tất cả các người là ai. Các người đang làm gì anh ấy vậy.

– Anh ấy? – Cô ả kia cười the thé. – Anh ấy làm gì bọn tôi thì đúng hơn. Nếu không có việc gì thì đi cho, cô đang phá hỏng bữa tiệc vui vẻ của chúng tôi đấy.

Cô ả đó đã nghĩ vậy thì tôi không ngại gì mà phá tan cái bữa tiệc kinh tởm này đi. Tôi đẩy cửa, bước thẳng vào bên trong tắt ngóm cái bộ loa quá khổ đang phát ra thứ nhạc chói tai. Thật vui khi hành động nhỏ nhoi này khiến các cặp mắt đổ dồn về phía tôi.

– À, cô gái này là người quen của tôi. – Phạm Hòa nhấp nốt ngụm rượu cuối cùng trên chiếc ly nằm trên tay cái cô ả mớm rượu cho anh ta.

– Anh vẫn còn nhớ mình quen em hả? – Tôi giận dữ khi thấy bộ dạng khó coi trong bộ áo ngủ của Phạm Hòa.

– Anh nhớ chứ. – Phạm Hòa cười vang. – Chúng ta vừa tạm biệt nhau hồi sáng mà em đã không chịu nổi, phải tới đây tìm anh. Anh vui lắm, Khả Ngân ạ. Mau lại đây ngồi kế bên anh này. Quên mất, trước hết em phải ăn mặc cho giống mọi người đã.

Không thể tin nổi. Phạm Hòa đang đánh đồng tôi với mấy cô ả trong căn phòng này. Đây đúng là Phạm Hòa mà tôi ghét bỏ, chính là anh ta. Tôi đã tìm thấy anh quá muộn để ngăn nửa xấu xa của anh bộc phát. Quá muộn rồi.

– Sao vậy? – Phạm Hòa gãi đầu. – Lại đây nào, cô bé.

– Em có nên bỏ rơi anh để anh biến chất không? – Tiếng nói của tôi bắt đầu nghẹn ngào. Tôi đang cố giữ bản thân không rơi nước mắt. – Nói cho em nghe, sáng nay đã xảy ra chuyện gì. Nói cho em nghe anh vẫn còn nhớ đi, Phạm Hòa.

Phạm Hòa xua tay đuổi mấy cô ả kia lên tầng. Đến lúc phòng khách chỉ còn lại hai chúng tôi, anh mới nói:

– Anh biết. Mẹ anh nổ. Bùm. Nghe thật hài hước phải không? Lần sau khi em định nhắc tới mấy chuyện chết chóc này thì lựa lúc vắng vẻ nhé. Em sẽ làm mấy cô gái của anh sợ mà bỏ chạy hết mất.

– Im miệng. – Tôi thét thẳng vào mặt anh ta. – Đó là mẹ anh đấy. Anh đem bà ra làm trò đùa à?

Phạm Hòa cúi đầu xuống sát mặt tôi:

– Mẹ anh đã chết rồi. Thứ vừa bị Toru cho nổ tung chỉ là cái xác thôi. Đáng lẽ anh phải nhận ra bà ấy không còn tồn tại từ lâu mới phải. Cả bà ấy, cả…mẹ em nữa. Họ đã biến mất, vĩnh viễn.

– Đủ rồi. – Tôi nhanh chân chạy ra cửa trước khi giọt nước mắt ủy mị lăn xuống má. – Anh cứ quyết định trở thành con người như vậy đi. Em sẽ ghét anh cả đời này.

Tôi rời khỏi khu đô thị mới. Không bắt xe buýt, tôi cứ chạy về nhà trong làn nước mắt, cứ như thế. Tôi chẳng thấy mệt dù hai chân đã rệu rã, trong tôi chỉ còn tức giận và đau đớn thôi. Tôi đã khó khăn thế nào để vượt qua suy nghĩ mẹ sẽ không bao giờ trở về, mẹ đang sống ở thế giới bên kia vậy mà anh ta có thể khơi gợi lên một cách nhẫn tâm như thế. Nhưng suy cho cùng, đến mẹ đẻ của mình anh ta còn coi nhẹ thì việc gì anh ta phải coi trọng mẹ tôi và tôi nữa.

***
Khả Ngân vừa rời khỏi, bữa tiệc áo tắm của Phạm Hòa lại được bắt đầu. Anh nhảy múa, khiêu vũ, hôn hít với từng ả một như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Phải cho đến lúc men rượu ngấm sâu vào từng mạch máu, anh mới vồ lấy một cô để trò chuyện.

– Này. Cô ấy sẽ ghét anh cả đời đấy. Em có biết cả đời là bao lâu không?

Đáp lại câu hỏi ngộ nghĩnh của Phạm Hòa, cô ta cười rộ:

– Người chết yểu thì tầm ba mươi năm. Người sống thọ thì khoảng một trăm năm.

– Ba mươi năm? – Phạm Hòa lăn ra cười. – Một trăm năm? – Anh tiếp tục cười lớn nữa. – Cô ấy chỉ mới ghét tôi chưa đầy một tiếng mà tôi đã tức muốn chết rồi.

Không gian náo nhiệt trong phòng khách ngưng bặt, chỉ còn tiếng thở cộc cằn của Phạm Hòa phát ra. Anh ném thẳng ly rượu còn đang uống dở trên tay xuống nền nhà, rượu bắn tung tóe khắp nơi.

– Biến đi! – Phạm Hòa lớn tiếng. – Đừng bao giờ tới đây nữa. Biến hết đi cho tôi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.