Nhất Lộ An Ninh

Chương 46: 46: Lòng Người



Sau khi cúp điện thoại, Thu Đồng đi đến nhà bếp, nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng bên kệ bếp quay lưng về phía mình, ánh mắt lạnh lùng chợt dịu đi.

Cô thoáng tăng thêm bước chân, người đang bận rộn quay đầu lại, mắt cong thành hình trăng khuyết, trên má hiện ra lúm đồng tiền thật sâu.

Thu Đồng đi tới sau lưng em ấy, tay vịn ở trên vai ẻm, đẩy ẻm ra: “Để chị làm”.

An Ninh ngẩn người khi việc trong tay được tiếp nhận, ngơ ngơ đến quên phản ứng.

Thu Đồng cho một ít muối vào trong nồi, tiện tay dùng vá khuấy đều, khóe mắt cô chú ý tới cô gái nhỏ còn đứng ở một bên, ngẩng đầu lên thì thấy An Ninh đang ngơ ngác quan sát động tác của cô, mắt to nhìn chằm chằm, trông rất dễ thương.

Thu Đồng dùng tay rảnh vò tóc em ấy, làm rối một chút mái tóc gọn gàng của cô bé, sau đó ho khan nói: “An An, em ra ngoài xem TV trước nhé? Mỳ sẽ xong ngay”.

An Ninh phồng má lắc đầu.

Hừ, xông vô giành chỗ của nàng, không cho nàng làm cơm, nàng đâu có dễ lừa như vậy.

Thu Đồng nói: “Hay em đi chơi máy tính bảng đi? Chị đã tải xuống rất nhiều trò chơi thú vị”.

An Ninh tiếp tục lắc đầu, suýt chút nữa đem đầu nhỏ lắc thành cái trống lắc.

Thu Đồng dở khóc dở cười, đành phải xin khoan dung: “Tối hôm qua em phát sốt, hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, chờ hồi phục hoàn toàn rồi thì chị để em nấu cơm, được không?”.

An Ninh hồ nghi nhìn cô, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Sáng sớm hôm nay lúc thức dậy nàng cảm thấy rất khỏe mà, không nhớ mình bị sốt tối qua.

“Chị không lừa em nha, em có nhớ là chị cho em uống thuốc hạ sốt không?”, Thu Đồng cười híp mắt, không nhịn được trêu chọc nàng: “Lúc đó An An ngậm thuốc trong miệng, suýt nữa khóc lóc thảm thiết vì thuốc đắng, còn ôm chặt chị không buông”.

Cô gái nhỏ da mặt mỏng, bị trêu khuôn mặt tuyết trắng trong nháy mắt hơi ửng hồng.

Nàng dùng sức suy nghĩ một chút, thực sự nhớ lại đêm qua hình như nàng đã ăn một thứ gì đó, rất đắng, hẳn là thuốc hạ sốt mà Thu Đồng đã nhắc đến.

Nàng lúng túng chớp mắt, liếc nhìn Thu Đồng đang mỉm cười, rồi xỏ dép lê lẹp bẹp chạy ra ban công.

Thu Đồng nhìn bóng lưng đi xa của nàng, sau khi thấy nó biến mất sau chiếc ghế mây ngoài ban công, cô quay đầu tiếp tục nấu mì trong nồi.

Cô bĩu môi thầm nghĩ, cô gái nhỏ này hình như trong tiềm thức rất thích chạy trốn, lúc sợ sệt trốn, khi xấu hổ phản ứng đầu tiên cũng là chạy trốn, thích cô cũng trốn mà núp đằng xa nhìn.

Nếu không phải lần này gặp chuyện ngoài ý muốn, còn không biết cô phải chịu khó tới khi nào mới được gặp lại em ấy nữa.

Lúc này, Thu Đồng cảm thấy có chút biết ơn đối với kẻ cầm đầu Hồ Cầm kia, nhưng mà chút biết ơn này không thể tiêu diệt sự phẫn nộ của cô, kẻ đã làm sai nên bị trừng phạt thích đáng, còn có sự trả thù từ cô nữa.

*

*

Người một nhà Hồ gia đang ngồi vào bàn ăn dùng bữa sáng.

Tình cờ hôm nay là thứ bảy, Hồ Thái An cùng Chu Tử Nhã đều được nghỉ, trường học của Hồ Cầm cũng nghỉ.

Hồ Thái An thường ngày bận rộn công việc, cuối tuần cũng có vô số việc vặt vãnh, Hồ Cầm thì lại thích cùng các bạn nữ đi chơi, không thường ở nhà.

Chu Tử Nhã nghĩ đến người trong nhà đã rất lâu không cùng ra ngoài, liền đề nghị: “Thái An, tiểu Cầm, hôm nay thời tiết tốt, cả nhà chúng ta đi ra ngoài dạo phố nhé?”

Đó là lúc cơn mưa đã ngớt và trời quang đãng, bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh, không khí trong lành và sạch sẽ, mặt trời ẩn hiện sau những đám mây, từng cơn gió mát rượi từ trước cửa sổ thổi vào trong phòng, nhiệt độ vừa vặn.

Không ngờ, Hồ Thái An từ chối thẳng thừng: “Hôm nay anh còn có việc phải làm.

Anh muốn đến nhà Lão Trương để thương lượng với ông ấy chuyện kinh phí dự án do bên trên phân bổ xuống nên làm sao để thực hiện, buổi trưa sẽ ở đó ăn cơm, tầm tối mới có thể trở về”.

Ông ít khi giấu vợ chuyện gì, mỗi lần ra ngoài đều sẽ nói cho vợ biết mình đi làm gì, bao giờ về, người đã trung niên, lại ngồi ở vị trí cao nhưng không như những người đàn ông khác.

Chu Tử Nhã nghe vậy, không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu, sau đó nhìn về phía con gái Hồ Cầm: “Tiểu Cầm, baba không đi, vậy hai mẹ con chúng ta đi nhé?”

Hồ Cầm ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, cười ngọt ngào, làm nũng với mẹ: “Mẹ, con có hẹn bạn học cùng nhau chơi rồi, lần sau chúng ta đi chơi nhé? Chờ lúc baba rảnh rỗi chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài nha?”

Chu Tử Nhã lắc đầu một cái, thở dài: “Được được được, mọi người ra ngoài đi, mẹ ở nhà.”

Sau khi cơm nước xong, nhìn một lớn một nhỏ lần lượt ra cửa, bà đứng dậy thu dọn chén dĩa bỏ vào máy rửa chén, sau đó cầm chiếc bình nhỏ lên bắt đầu tưới những bông hoa trồng trên ban công.

Bà sinh ra trong một gia đình thư hương thế gia, từ nhỏ lớn lên trong môi trường được giáo dục nề nếp nên tính tình bà hiền lành, đức độ.

Trong khi chậm rãi tưới hoa, bà mặc một chiếc váy dài bằng tơ lụa thêu hoa, tư thế dáng người đều rất có hương vị thục nữ.

Con gái của bà Hồ Cầm lớn lên rất giống bà, nhưng lại có tính tình giống cha, lúc đọc sách viết chữ không tĩnh tâm được, chỉ thích ra ngoài chơi với bạn bè.

Điện thoại di động trong phòng khách vang lên hai tiếng, Chu Tử Nhã chậm rãi ngừng tưới, rửa sạch tay, cầm điện thoại lên nhìn.

Bà không biết nhiều về loại sản phẩm điện tử này, trong ngày thường bà thích đọc sách viết chữ, hoặc là đánh đàn vẽ vời, thỉnh thoảng, nếu ai đó cần tìm bà sẽ gọi điện thoại, vậy mà lần này thực sự có người đã gửi tin nhắn văn bản cho bà.

Đó là một số lạ, khi bà nhấp vào tin nhắn, thứ đầu tiên đập vào mắt bà là một bức ảnh.

Nhân vật chính trong bức ảnh là một người đàn ông trung niên và một phụ nữ trẻ, còn có một cậu bé mà hai người họ đang dắt tay.

Người đàn ông trung niên khí chất nho nhã, tuy rằng khóe mắt có nếp nhăn tuổi tác nhưng dung mạo được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn không ra vẻ già nua.

Người phụ nữ trẻ rất xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, tư thái yểu điệu, ăn mặc cũng rất thời thượng.

Hai người bọn họ mỗi người một bên nắm tay một bé trai nhìn tầm năm, sáu tuổi, mặt mày như đúc từ ngọc ra, rất tuấn tú, trên mặt mang theo nụ cười thật tươi.

Bọn họ giống như là đang đi dạo trong công viên, một nhà ba người tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.

Nếu như không phải nam chính trong bức ảnh cùng chồng bà có cùng một khuôn mặt thì có lẽ bà còn cho rằng đây là một gia đình ba người bình thường, còn có thể khen ngợi một câu tướng mạo bọn họ thật đẹp.

Nghĩ đến chuyện Hồ Thái An trước khi ra ngoài nói cùng lão Trương thảo luận công việc, Chu Tử Nhã tay không khỏi run lên.

Vốn dĩ bà cho rằng cuộc sống của mình thật hạnh phúc và viên mãn, khi ít nhiều nghe được những tin tức tin tức về chuyện trăng hoa từ bạn bè xung quanh bà còn cảm thấy rất tự hào vì có một người chồng tận tụy và chung thủy.

Hồ Thái An có trách nhiệm với công việc, quan tâm đến vợ con, xung quanh ông thậm chí không có nhân viên nữ, rất ít khi về nhà muộn nên ông được mọi người xung quanh công nhận là một người đàn ông tốt, không biết bà đã được bao nhiêu chị em hâm mộ.

Mà bây giờ hiện thực nói cho bà biết, loại gia đình này bất quá là một loại mỹ mãn giả tạo, ông ta ở bề ngoài ra dáng là người đàn ông tốt thế mà sau lưng ngay cả con riêng cũng có rồi! Chu Tử Nhã tay run run, gọi đi một cuộc điện thoại.

Dãy số đó bà đã thuộc nằm lòng, bên kia trước sau như một rất nhanh đã nghe máy, âm thanh Hồ Thái An rất nhẹ nhàng: “Có chuyện gì vậy, Tử Nhã?”

Chu Tử Nhã siết tay, móng tay cắm thẳng vào lòng bàn tay, bà nghe thấy thanh âm của mình rất bình tĩnh, không hề có một chút bất thường nào lộ ra, nhẹ nhàng và dịu dàng: “Thái An, anh đến nhà Lão Trương chưa?”, Lão Trương là trợ thủ của ông ấy, nhà cách nhà họ rất gần, chỉ tầm hai mươi phút đi xe.

Hồ Thái An nói: “Đã đến, bọn anh đang nói chuyện đây, có chuyện gì không?”

“Không có, chỉ là em lo lắng anh trên đường có gặp chuyện gì không thôi”.

Hồ Thái An cau mày, lời này nghe sao có vẻ khó chịu? Ông cúi đầu liếc nhìn đứa bé trai đang ôm chân mình, nhỏ giọng gọi “baba” mà giơ tay làm động tác “Suỵt”, sau đó nói với người trong điện thoại: “Anh không có chuyện gì, Tử Nhã không cần lo lắng, anh sẽ về nhanh thôi”.

“Uhm”, Chu Tử Nhã cúp điện thoại, nén nước mắt gọi điện thoại cho vợ Lão Trương, bà sợ Lão Trương giúp ông ta che giấu.

Lão Trương là trợ thủ của Hồ Thái An, sẽ giúp ai người tinh tường đều thấy rõ.

Nhiều năm như vậy bà đều không phát hiện ra, liền biết Hồ Thái An đối với chuyện này có bao nhiêu cẩn thận.

“Hồ phu nhân, sao đột nhiên gọi điện thoại cho tôi vậy?”, Trương phu nhân cùng Chu Tử Nhã giao tiếp không nhiều, Chu Tử Nhã tính tình điềm đạm, Trương phu nhân thì lại xa hoa lãng phí, phô trương thanh thế, hai người không thể nào mà nhìn nhau vừa mắt.

Chu Tử Nhã lạnh lùng nói: “Lão Trương nhà bà có ở đó không?”

Trương phu nhân không biết bà đang làm gì, đầu óc mơ hồ mà liếc nhìn lão Trương đang pha trà ở phòng khách, nói thẳng: “Có chứ, vài ngày trước ông ấy mới lấy được một cái bình trà tinh xảo, đang ôm ấm trà bảo bối của ông ấy không rời tay kia kìa”, cũng là một loại khoe khoang không dấu vết, lão Trương nhà bà chức vị không cao như Hồ Thái An, bà luôn cảm thấy bị người đàn bà giả thanh cao Chu Tử Nhã kia đè trên đầu.

Cơ mà lão Trương nhà bà có gia thế tốt, không giống như Hồ Thái An xuất thân từ dưới đất lên, chồng bà là người có xuất thân từ gia đình dòng dõi đàng hoàng.

Giơ tay che miệng lại, Chu Tử Nhã bỗng nhiên nhấn tắt cuộc gọi.

Vốn dĩ bà còn lòng ôm tia may mắn, cảm thấy đây là đối thủ của Hồ Thái An giở thủ đoạn, nhất định không phải sự thật.

Nhưng bây giờ không còn may mắn gì nữa, chỉ còn lại lòng tràn đầy thất vọng và phẫn nộ quấn lấy nhau làm cho bà đau đớn khóc thành tiếng.

Người chồng dịu dàng một khi xé nát mặt nạ đi, thứ lộ ra là sự thay lòng đổi dạ.

Sau khi bà khóc lớn xong, liền bắt đầu suy nghĩ bước kế tiếp nên làm như thế nào.

Tin nhắn ngày hôm nay không biết là ai gửi tới, cũng không biết có mục đích gì nhưng bà rất biết ơn người đã gửi tin tức.

Bà đọc nhiều sách thánh hiền, trong xương liền có một loại khí tiết văn nhân, có người nói bà thanh cao, bà không phủ nhận.

Loại hôn nhân tanh tưởi thế này, Chu Tử Nhã bà không cách nào khoan dung được.

Ly hôn là chuyện bắt buộc phải làm.

Vì cuộc gọi của Chu Tử Nhã mà buổi chiều Hồ Thái An trở về nhà sớm.

Ông ta thận trọng từ trong xương, cực kỳ chú ý đến lời nói và hành động của mình, cũng chính tính cách tỉ mỉ này đã khiến sự nghiệp của ông ta một đường trôi chảy, lên tới vị thế cao như hôm nay.

Ông ta cảm giác được giọng điệu của Chu Tử Nhã có gì đó không ổn, nhưng không nghĩ tới vừa vào cửa, Chu Tử Nhã đã đoan chính ngồi bên cạnh bàn, đưa cho ông ta một tờ giấy.

Trên tờ giấy trắng có mấy chữ đen vô cùng rõ ràng: Thỏa thuận ly hôn.

*

*

“An An, hôm nay chúng ta đi xem nhà mới trước đi”, Thu Đồng ăn cơm xong quay về bạn nhỏ nói.

An Ninh chớp mắt ngoan ngoãn gật đầu.

Thu Đồng cần phải trang điểm khi ra ngoài, nhưng An Ninh chỉ cần thay giày cái là có thể ngay, chờ cô trang điểm nhẹ xong ra ngoài, An Ninh đang đứng dưới tán cây quế thơm ngào ngạt ở trước lối vào, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên ngửi hương thơm hoa quế.

Đầu tháng chín, thời tiết đầu thu, hoa quế nơi này đã sớm nở hoa.

Cơn mưa ngày hôm qua dường như đã gột rửa hết mọi nhơ nhớp trên đời, bầu trời trong xanh cao vời vợi, hít một hơi thật sâu, không khí mát lạnh trong lành đi thẳng vào buồng phổi.

Trong không khí tràn ngập hương hoa, tươi mát ngọt ngào như một chiếc bánh ngọt thơm ngon.

Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đứng duyên dáng dưới tán cây xanh, nàng mặc một chiếc áo khoác mỏng dài tay màu hồng nhạt, phía dưới là chiếc quần âu màu nâu nhạt, chân đi một đôi giày vải nhỏ màu trắng.

Một đầu tóc đen thẳng xõa trên vai, lộ ra gò má trắng như tuyết, lông mi thật dài theo động tác ngẩng đầu của nàng mà nhếch lên, khẽ lay động theo gió, giống như cánh bướm tung bay.

Xung quanh hoa nở rộ, thiếu nữ đang ngửi hương hoa giống như tinh linh, đẹp như mộng ảo, phảng phất như hơi không chú ý em ấy sẽ biến mất không thấy hình bóng.

“An An”, Thu Đồng hạ thấp giọng, nhẹ nhàng gọi em ấy.

Tinh linh bị kinh động sợ hãi quay mặt lại, cũng không chạy trốn như trong mộng, đôi mắt em ấy sáng ngời trong veo, giống như lưu ly đen ngâm ở đáy nước, tầm mắt nhìn sang mềm mại yên tĩnh, em ấy chậm rãi cong cong ánh mắt, đôi môi hồng khẽ giương lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Em ấy giơ một tay lên, chỉ chỉ cây quế phía trên, niềm vui thuần khiết trong mắt.

Những bông hoa đang nở rộ, thật thơm.

Thu Đồng chậm rãi đến gần em ấy, nhẹ nhàng nói: “An An, em có muốn bẻ một nhánh đặt vào trong xe không?”

An Ninh quay đầu nhìn cái cây, lại nhìn Thu Đồng, trên mặt có chút khó xử.

Cây cao quá, em với không tới QAQ

Một đôi tay đột nhiên xuất hiện ở bên hông nàng, vững vàng vịn vào nàng, không đợi nàng phản ứng lại, tầm mắt đã đột nhiên cao lên, vốn dĩ cái cây cách nàng một khoảng giờ lại gần ngay trước mắt.

An Ninh giật mình tim đập nhanh hơn, người ôm nàng còn ở sau lưng cười nói: “An An mau hái đi, chị sắp ẵm không nổi rồi”.

Lúc An Ninh ngắt cành hoa, trong lòng còn đang nghĩ, rõ ràng, rõ ràng chj ấy có thể hái dùm mình mà!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.