Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 20: Kết cục không mong đợi



Tôi không quay lại phòng bệnh của Lâm Lỗi mà về thẳng nhà.

Trông thấy tôi, Thương Ngô không hỏi gì, anh chỉ đi ra ngoài mua cho tôi
thuốc chữa bỏng rồi bôi lên mu bàn tay phồng rộp của tôi.

Thực ra tôi chỉ bị bỏng nhẹ, không có gì là nghiêm trọng, bản thân tôi cũng
chẳng chú ý nhưng anh lại nhận ra ngay.

Ăn trưa xong, tôi đi dạo phố với mẹ, Thương Ngô giúp bố sửa vòi nước và cái
tivi đôi khi bị chập chờn.

Sau bữa tối, tôi và Thương Ngô xách túi to túi nhỏ đi ra ga tàu hỏa, bố mẹ
nhắc nhở chúng tôi đi đường cẩn thận và bảo Thương Ngô lần sau về thì nhớ đem
theo hộ khẩu để làm đăng ký kết hôn.

Sáu giờ sáng ngày mùng Bảy tháng Năm, chúng tôi về đến căn hộ ở Thượng Hải.
Tôi bò lên chiếc giường rộng rãi lâu ngày không ai nằm để ngủ bù, đánh thẳng một
giấc đến sáu giờ tối.

Sau khi tỉnh giấc, tôi thấy Thương Ngô đang ôm máy tính ngồi trên chiếc ghế
sofa ngoài phòng khách, đôi chân dài, thẳng tắp vắt chéo vào nhau đặt trên bàn
nước, cơ thể anh vươn ra thoải mái, tinh thần trông rất thư thái.

Nồi cơm điện đang ủ cơm, canh đang hầm trên bếp, trên bàn bày hai đĩa rau xào
còn nóng.

Cả ngày chưa ăn gì nên tôi rất đói, liền ăn hết sạch toàn bộ đồ ăn, còn hận
là không thể liếm sạch từng chiếc đĩa.

Thương Ngô gần như không động đũa, phần lớn thời gian dùng để xới cơm, gắp
thức ăn cho tôi, thời gian còn lại, tranh thủ lúc tôi chúi đầu ăn nhồm nhoàm thì
lặng lẽ quan sát. Còn tôi, chỉ giả vờ như hoàn toàn không cảm giác được ánh mắt
của anh.

Ăn no uống no rồi, tôi vào phòng tắm tắm rửa, Thương Ngô đi rửa bát đĩa và
thu dọn như thường lệ.

Tắm xong đi ra, tôi thấy Thương Ngô vẫn ngồi ở vị trí cũ chú tâm chơi điện
tử, tôi bèn đến bên ngồi cạnh rồi cả hai cùng nhìn vào màn hình.

Anh đã từ chơi ở hệ máy tính cá nhân nâng cấp lên chơi Online mô hình lớn,
thời gian này luôn ra sức diệt yêu quái để nâng cấp. Trong thời gian ở nhà tôi,
anh còn thành công trong việc cổ động bố mẹ tôi, ba người tạo thành một tiểu
phân đội đi phóng hỏa, cướp bóc, đánh phụ bản1.

1 Phụ bản là những khu vực nguy hiểm ngoài lãnh thổ, nơi các chiến binh có
thể tham chiến với quái vật hoặc so tài cao thấp với các chiến binh khác.

– Lại đánh lộn à?

– Nói với em bao nhiêu lần rồi, không gọi là đánh lộn mà là lâm trận. –
Thương Ngô quen tay cốc một cái vào đầu tôi, nói tiếp: – Hơn nữa, lúc này cũng
phân định rõ ràng rồi, không cần dùng vũ lực nữa, hiểu chưa hả?

– Đông thế này mà không đánh nhau, làm ầm ĩ, chả lẽ uống trà, nói chuyện
phiếm?

– Em không nhìn thấy điểm náo nhiệt sao?

– Náo nhiệt nào cơ?

– Đám cưới.

Lúc này tôi mới nhìn rõ, ở giữa đám người có một hòn đá to, trên đó có hai
người mặc quần áo màu đỏ đang sánh vai, người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh, còn
người con gái nhỏ bé, yếu ớt.

ID trên đầu của hai người là: Phó Thương Ngô và Đậu Phù.

Một thoáng sau, vô vàn pháo hoa được bắn lên đan xen vào nhau, đám đông quan
sát bắt đầu phân khích, người thổi sáo, người đánh trống, người nhảy múa, còn có
cả những người cưỡi trên lưng những con chim hoặc những con thú kỳ quặc bay nhảy
khắp nơi. Cảnh tượng bỗng trở nên náo nhiệt, vui vẻ vô cùng.

Hai người trên tảng đá cùng quay mặt lại, nhìn nhau say đắm rồi sau đó ôm
nhau.

Hệ thông tin tức hiển thị: “Chúc mừng hôn lễ của Phó Thương Ngô và Đậu Phù.
Chúc hai người mãi mãi bên nhau đến đầu bạc răng long”.

Tôi chăm chú nhìn một cách ngạc nhiên.

Thương Ngô đặt máy tính xuống, duỗi cái lưng lười biếng, nói:

– Một mình dùng hai ID, mấy ngày qua mệt chết đi được, vừa nãy mới tích lũy
đủ kinh nghiệm, cuối cùng cũng kịp…

Tôi sững người, lắp bắp một cách vô thức:

– Kịp…

Anh yên lặng trong giây lát, rồi sau đó cười, nói vào vấn đề:

– Em có thích nghi thức kết hôn này không?

– Thích.

Tôi nhìn bóng dáng hai người đang tựa vào nhau trong không gian rực rỡ, non
xanh nước biếc, hỏi:

– Sao anh không dùng tên Thương Ngô và Trang Tường?

– Vì bây giờ anh là Phó Thương Ngô, người anh muốn lấy là Đậu Phù.

Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cười một cách ngốc nghếch,
nói:

– Con người của anh, đôi lúc thực sự chẳng có gì hay ho, không bao giờ làm
những chuyện vô nghĩa, khiến em muốn tức giận cũng chẳng tìm ra có gì. Thực ra,
em luôn tưởng rằng, anh không làm thần tiên mà chạy xuống đây làm người nhất
định là vì muốn cặp bồ, vẻ hào hoa của anh khiến em gục ngã. Tiểu thuyết luôn
viết như thế và trên tivi cũng diễn như vậy. Thế nhưng kết quả lại hoàn toàn
không phải thế. Anh nói xem, sao tác giả và người biên tập lại có thể chấp nhận
nhỉ?

Thương Ngô cười mà như không cười, nhìn tôi, nói:

– Em cảm thấy anh không chung thủy, sao còn bằng lòng yêu anh?

– Vì đó là chuyện của kiếp trước, chẳng liên quan gì đến em ở hiện tại. Hơn
nữa, làm sai mà biết sửa chữa lỗi lầm mới đáng quý. Làm gì có chuyện mèo không
ăn vụng cá, đàn ông mà, phạm sai lầm là rất bình thường. Dù sao, em chỉ cần chắc
chắn mình là người phụ nữ cuối cùng của anh là được.

Anh mím môi, hứ một tiếng, nói:

– Em thật rộng lượng!

Tôi chẳng hề khiêm tốn, gật đầu tỏ ý tán đồng lời khen ngợi, tiếp tục lải
nhải:

– Còn nữa, anh luôn gọi em là Tiểu Tường, Tiểu Tường, nên sau khi suy nghĩ
kỹ, em đã quyết định sẽ lấy điều này làm cái cớ gây khó dễ cho anh. Vì em hoàn
toàn có thể nói, người anh yêu căn bản không phải là em mà là cô yêu quái con
lai nào đó trước đây. Nhưng anh… hôm nay lại chơi trò này với em…

Tôi nghĩ, chắc chắn là tôi ăn no quá, nghẹn cả họng, nên cố gắng mãi mới thốt
ra được một câu:

– Đừng tiếp tục giả tạo như vậy nữa!

Giọng tôi vừa khàn vừa run, vô cùng khó nghe, nội dung câu nói càng vô lý,
lộn xộn khiến người mặt dày như tôi cũng thấy ngượng.

Có lẽ Thương Ngô cũng bị sốc trước những lời nói sống sượng của tôi nên anh
mãi không phản ứng lại.

Tôi nghiến răng, thái độ dứt khoát, quay đầu nhìn anh đầy căm phẫn, nói:

– Ăn đồ anh nấu trong một thời gian dài, nếu không bày tỏ chút tấm lòng thì
có lẽ khó ăn nói. Nhưng mà em cũng không thích làm việc nhà. Đã vậy thì anh cứ
xơi sống em đi. Hỏi anh một câu, trạng thái sung sức này của anh có thể duy trì
trong bao lâu? Tốc độ hồi phục có nhanh không?

Thương Ngô hoàn toàn không hiểu:

– … Cái gì?

Tôi không nói những lời thừa nữa mà bổ nhào đến, dùng miệng mình bít chặt đôi
môi đang hé mở của anh, muốn dâng hiến một nụ hôn mãnh liệt gâp đôi so với nụ
hôn anh dành cho tôi.

Ban đầu anh hơi bất ngờ, cứ để mặc tôi giày vò, nhưng rất nhanh sau đó anh
bắt đầu chủ động, đáp ứng theo nhu cầu của tôi.

Bờ môi đan xen, răng chạm vào nhau. Động tác của chúng tôi có phần táo bạo,
không nhẹ nhàng nhưng cũng không quá quyết liệt, như thể muốn kéo dài mãi sự
cuồng nhiệt nào đó, sự cuồng nhiệt cuối cùng.

Lưỡi tôi thậm chí có thể cảm nhận được vị tanh ngọt, cũng không biết là máu
của ai.

Rất lâu sau đó chúng tôi mới rời nhau, cả hai thở hổn hển, mồ hôi khắp
người.

Lúc này tôi vừa mới tắm xong, chỉ khoác trên mình chiếc áo choàng tắm, bên
trong không mặc gì, chỉ cần một cái liếc mắt là có thể trông thấy hết. Sau cuộc
vật lộn ban nãy, tác dụng che thân của chiếc áo choàng gần như hoàn toàn vô
hiệu.

Không những mặt Thương Ngô ửng đỏ, mà đến mắt anh cũng có phần biến sắc. Vì
thở gấp nên như có một làn sương mỏng, âm ẩm khiến tim gan tôi run rẩy, phần
hoang dã trong con người tôi trỗi dậy.

Tôi kéo chiếc áo choàng tắm vứt sang một bên, nhấc đùi lên ngồi dạng lên bụng
anh, hai tay ấn vào ngực anh, nóng lòng đến nỗi muốn cởi phăng áo của đối
phương. Tôi run rẩy cởi đi cởi lại nhưng cuối cùng lại chẳng cởi được chiếc cúc
nào.

Hết kiên nhẫn, tôi muốn xé toạc nó ra.

Thế nhưng chất lượng áo sơ mi ngày nay rất tốt, khuy được đóng chắc chắn. Tôi
đã thử mấy lần mà không thành công, điều này khiến người luôn tự ngợi ca mình có
sức khỏe phi thường là tôi cảm thấy ê chề.

Đang ra sức cởi, tôi dùng lực đến nỗi tay nổi gân xanh, thì có một bàn tay
nhẹ nhàng giữ tay tôi lại, khẽ nói:

– Đừng như vậy.

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy phẫn nộ, nói:

– Anh đừng nói với em là anh không còn sức lực đây, mà kể cả là không còn thì
hãy lập tức nhanh chóng phục hồi cho em.

Thương Ngô lim dim mắt, bỗng bật cười, tiếng cười thâm trầm:

– Em làm như vậy có nghĩa gì? Bù đắp sao?

Trút bỏ sắc đỏ đẫm sương, đôi mắt anh giờ thật trong sáng, trong sáng đến nỗi
có phần lạnh giá, khiến mọi lời nói của tôi đều đóng băng trên đầu lưỡi.

Anh vẫn nằm ngửa, dùng đôi mắt trong sáng của mình nhìn thân thể không một
mảnh vải che thân của tôi, bình thản hỏi:

– Tiểu Tường, em có điều gì muốn nói với anh phải không?

Ý định chủ động tìm kiếm hoan lạc của tôi không ngờ lại thất bại. Là thân
gái, tôi cảm thây xấu hổ vô cùng.

Tôi tỏ vẻ bình tĩnh bò dậy, nhặt chiếc áo choàng tắm lên mặc vào người, sau
đó đến chỗ tủ lạnh lấy một chai nước ngọt, mở ra, uống cạn. Cuối cùng, tôi quay
lại, đối diện với người đã thay đổi tư thế đang lặng lẽ ngồi tựa trên ghế sofa
là Thương Ngô, nói:

– Hai ngày trước… chính là hôm mưa gió sấm sét, em đã gặp Lâm Lỗi. Chúng em
đã nói chuyện với nhau, hóa giải mọi hiểu lầm. Hôm qua, em lại tới gặp anh ấy,
cuối cùng cả hai quyết định một chuyện.

Thương Ngô không biểu lộ gì, anh hỏi với giọng bình thản:

– Hiểu lầm gì? Chuyện gì?

– Trước đây, anh ấy tưởng mình mắc bệnh hiểm nghèo, không muốn em khổ nên mới
tìm một người đóng làm bạn gái để em quyết tâm chia tay anh ấy. Kết quả là,
tháng trước anh ấy khám ở một bệnh viện khác mới phát hiện ra là bị chẩn đoán
nhầm. Anh cũng biết đấy, hệ thống chữa trị tại bệnh viện ở đây không mấy đáng
tin, việc gì cũng có thể xảy ra. – Khi nói những điều người bình thường khó có
thể tưởng tượng ra như thế này, biểu lộ và giọng nói của tôi vẫn rất bình tĩnh:
– Từ trước đến giờ, Lâm Lỗi vẫn luôn rất yêu em, không làm bất kỳ điều gì có lỗi
nhưng vì không muốn em đau buồn nên anh ấy thà để em hận mình.

Thương Ngô vẫn rất dửng dưng, thậm chí còn hơi nhếch môi cười:

– Vậy nên?

– Nên… nên em…

– Nên em quyết định rằng mình sẽ tiếp tục yêu anh ta. – Thương Ngô chậm rãi
đứng lên, đi đến trước mặt tôi, lời nói không nhanh nhưng mỗi từ mỗi câu lại sắc
tựa dao: – Nên em muốn rời xa anh, lại vùi đầu trong lòng anh ta. Nên em vì cảm
thấy mình có chút áy náy nên muốn dùng cơ thể của mình để bù đắp cho anh. Tiểu
Tường, anh nói như vậy có đúng không?

Phòng khách thì nhỏ, cửa ra vào và cửa sổ đều khép kín nên tôi thấy ngột
ngạt. Tôi nhắm chặt mắt lại, thở sâu, khi mở mắt ra thì phát hiện khuôn mặt
Thương Ngô rõ ràng ở ngay cạnh đây mà sao lại thấy ngày càng mờ nhạt, ngày càng
cách xa. Tôi muốn đưa tay ra sờ khuôn mặt của anh nhưng chẳng còn chút sức lực
nào, không thể cử động dù là một đầu ngón tay.

Tôi nghe thấy mình nói:

– Em thích anh ấy lâu như vậy, từ khi em học lớp Bảy, từ khi em lần đầu gặp
anh ấy, em đã thích rồi. Mười năm, tình cảm trong mười năm, em biết phải làm
sao… em không thể… không thể trơ mắt ra nhìn anh ấy…

Tôi thấy lời nói của mình bị cắt ngang, Thương Ngô đột nhiên bật cười, lời
nói của tôi bị nụ cười thoáng chốc nhưng sắc nhọn của anh chặn lại.

Rất lâu sau mới có một giọng nói vô cùng mệt mỏi cất lên, vang vọng trong
không gian chật hẹp, vang vọng vào tận trái tim tôi:

– Thì ra, tình cảm hàng nghìn năm của chúng ta không sánh nổi tình cảm mười
năm giữa em và anh ta.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, nghe thấy tiếng cửa mở, cửa đóng, rồi
sau đó không nghe thấy gì nữa.

Thương Ngô đi rồi, căn phòng trống rỗng.

Trên màn hình máy tính,hình ảnh Phó Thương Ngô và Đậu Phù vẫn ôm chặt lấy
nhau, mọi người xung quanh đã tản đi, pháo hoa đã tắt. Giữa trời đất, hình như
chỉ còn lại hai chúng tôi trường tồn cùng năm tháng, dù thời gian có trôi
chảy.

Mọi suy nghĩ và bất kỳ đổi thay nào ở tôi đều không qua được mắt Thương Ngô.
Chắc chắn anh đã sớm nhận ra sự khác thường của tôi nên mới thức trắng mấy đêm
nhằm hoàn tất lễ cưới trong thế giới ảo.

Kịp làm mọi thứ trên mạng nhưng lại không bắt kịp sự thay đổi của hiện
thực.

Mọi thứ trước mắt tôi lại bắt đầu nhạt nhòa, tôi đưa tay lên dụi, khi đưa tay
xuống thì nhìn thấy vệt máu đỏ. Tôi chăm chú nhìn, thì ra nửa già bàn tay đã đẫm
máu.

Tôi không biết mình đã cào xước lòng bàn tay từ khi nào.

Tôi nhìn móng tay mình, rõ ràng là đã được cắt ngắn và gọn rồi mà vẫn có tính
sát thương cao đến vậy. Thảo nào, phụ nữ khi đánh nhau thường thích dùng móng
tay cào, đảm bảo không bị thua.

Ý nghĩ này khá thú vị, khiến tôi buồn cười.

Tôi đang thấy vui vui thì chợt nhớ rằng chính Thương Ngô là người giúp tôi
cắt móng tay.

Hôm đó, sau khi tôi và anh vạch xong kế hoạch cho tương lai, anh vừa giúp tôi
cắt móng tay vừa bàn bạc xem sẽ mua nhà ở khu nào, nhân tiện oán trách giá nhà
thời buổi này thực sự quá cao.

Mấy ngày sau, người đàn ông đã cùng tôi lên kế hoạch làm đám cưói, mua nhà,
nuôi con, dưỡng lão đã vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời tôi.

Vậy nên, so với giá nhà, cuộc đời tôi thực ra còn biến đổi chóng vánh
hơn.

Nhìn lòng bàn tay đẫm máu, tôi bắt đầu thấy ân hận.

Tôi muôn đi tìm Thương Ngô, nhưng lại không biết tìm ở đâu, trưóc đây toàn là
anh tìm tôi.

Anh là thần tiên, tôi là người, cảm giác không giống nhau.

Nhưng Thương Ngô à, em còn có một vài điều chưa nói với anh…

Vừa nghĩ đến đây, bỗng nghe thấy tiếng cửa, tiếng bước chân.

Tôi ngoái đầu lại liền trông thấy một bóng hình mà tôi ngỡ mãi mãi không bao
giờ còn có thể gặp lại.

Anh từng bước từng bước đi về phía tôi, thân hình gầy nhưng cao và thẳng,
khuôn mặt tuấn tú.

Dù đó có là hoang tưởng thì tôi cũng vẫn nhận ra.

Tôi dang hai tay ào vào lòng anh, cảm xúc rất thật và còn có cả hơi ấm thực
sự của cơ thể nữa.

Nước mắt tôi tuôn rơi, ào ào như nước lũ nhấn chìm khiến tôi không thốt nên
được lời nào.

Một bàn tay to bản đặt giữa đỉnh đầu tôi, khẽ xoa xoa, nói:

– Tiểu Tường, lúc nãy anh hơi nặng lời, anh hoàn toàn không cố ý.

Tôi ra sức gật đầu, rổi lại ra sức lắc đầu, nói:

– Em… những gì em nói… những điều đó cũng…

– Anh biết, em không vô tình với anh, chỉ là phải lựa chọn mà thôi…

Tôi nức nở chưa nói hết câu thì lại nghe thấy giọng nói quen thuộc ngừng một
lát rồi tiếp tục nói:

– Chắc chắn em đã trải qua những giày vò đau đớn. Nếu không thì tối hôm đó,
em đâu khóc đến đau lòng như vậy.

– Em… em khóc sao?

– Vào buổi tối hôm em bị ướt mưa, anh ngồi bên giường chờ em vào giấc ngủ. Em
ngủ không ngon giấc, trong mơ còn khóc, khóc gọi tên Lâm Lỗi, khóc… gọi tên
anh… – Thương Ngô khẽ thở dài, nói tiếp: – Tiểu Tường, giờ em đã xác định được
tâm nguyện, anh cũng không miễn cưỡng nữa. Thực ra, có thể ngay từ đầu đều do
anh khăng khăng một mực. Cuộc đời này, em có cuộc sống của em, thuộc về tình
thân, tình bạn của em và cả tình yêu nữa… Anh nghĩ, trước đây, anh ta vì em mà
làm được điều đó, tương lai anh ta chắc chắn cũng sẽ tốt với em. Vậy nên cứ để
mọi thứ quay về vị trí ban đầu của nó.

– Vị trí… ban đầu ư?

Trái tim tôi thắt lại, muốn ngẩng đầu lên nhưng không sao cử động được.

Thương Ngô đặt bàn tay lên đỉnh đầu tôi, tôi chỉ có thể vùi khuôn mặt mình
vào ngực anh.

Tôi không trông thấy gì, chỉ nghe được anh nói:

– Anh sẽ xóa hết mọi vết tích mà anh đã lưu lại trong thời gian này, tất cả
những ai từng thấy anh sẽ không nhớ gì về anh nữa, bao gồm… cả em. Vì chỉ có
làm như vậy em mới có thể thực sự vui vẻ suốt cuộc đời.

Tôi vô cùng hoang mang, nói:

– Anh không được làm như vậy, anh đã hứa với em là để em nhớ tất cả mọi
người, mọi việc trong cuộc đời này, nhó đến anh… Em không muỐn quên anh, em
không muốn lại một lần nữa quên anh, Thương Ngô…

– Tiểu Tường, nhớ nhiều quá không phải là điều tốt, sẽ rất khổ sở. – Anh cắt
ngang lời thỉnh cầu của tôi, lòng bàn tay vốn hơi âm ấm của anh bỗng bắt đầu trở
nên nóng bỏng:

– Chỉ cần một mình anh nhớ là được rồi. Chắc chắn có một ngày anh sẽ lại kể
toàn bộ mọi điều cho em nghe.

Không có ngày đó nữa, sẽ không có nữa đâu…

Tôi muốn há miệng gào thét nhưng lại chẳng bật ra được tiếng nào.

Đầu tôi hơi choáng, hơi đau, như có thứ gì từ trong não bị lấy đi.

Trước mắt tôi như thể xuất hiện một bức tranh, rất rõ ràng.

Một thằng nhóc tầm bảy, tám tuổi đang đứng trên ghế sofa, giọng còn hơi sữa
tuyên bố: “Ta là tộc trưởng tộc Hố, em là vợ của ta!”.

Thằng nhóc nghiêm mặt gọi tôi: “Mẹ!”.

Thằng nhóc nghiêm túc nói với tôi: “Tiểu Tường, ta chỉ cho phép em buồn vì
anh ta lần cuối cùng này thôi”.

Thằng nhóc tức giận nói với tôi: “Giờ trong mạch máu của em có dấu ấn nụ hôn
của ta, từ nay về sau, ngoài ta ra, bất kể ai cũng không được tiếp tục hôn em
nữa”.

Thằng nhóc hoan hỷ nói với tôi: “Sợi dây này là món quà thứ hai em tặng ta,
ta rất thích”.

Một nam thanh niên hơn hai mươi tuổi, khỏa thân đứng trong phòng ngủ của tôi,
anh ta có một khuôn mặt đẹp, có giọng nói dễ nghe, nói với tôi: “Ta là Thương
Ngô, chồng của em”.

Chàng trai vì tôi đã lấy về một giọt sương mai, nói: “Một việc làm cả nghìn
năm nay, ta đã quen từ lâu, nên không thấy phiền gì cả… Ta sẽ khiến em yêu ta
cho dù em không còn nhớ ta là ai”.

Chàng trai đã vì tôi mà luyện ra một viên đơn dược, nói: “Từ nay về sau, cho
dù là mùa hạ hay mùa đông, đối với em lúc nào cũng sẽ ấm áp như mùa xuân”.

Chàng trai sau khi uống say, nằm trên ghế sofa nói: “Nếu em muốn làm người
thì ta sẽ ở lại nơi này với em”.

Chàng trai cõng tôi, đi từng bước, nói: “Tiểu Tường, là ta nuôi em khôn
lớn”.

Chàng trai nằm bên cạnh tôi, nói: “Tiểu Tường, ta luôn ở đây, mãi mãi bên
cạnh em”.

Chàng trai cầm hai chiếc vé tàu trên tay, nói: “Em là vợ chưa cưới của ta, ta
là chồng chưa cưới của em”.

Chàng trai nâng cằm tôi, nói: “Chỉ cần em không chê anh già, anh cũng có thể
chấp nhận việc em không còn trẻ”.

Chàng trai ôm chặt tôi, nói: “Anh sợ, lại một lần nữa không tìm thấy em”.

Thương Ngô, không phải em muốn bù đắp gì, mà là em muốn nhớ anh, không chỉ
bằng tấm lòng mà còn cả thân thể. Vì như vậy, quan hệ giữa hai chúng ta mới gần
gũi hơn. Chỉ có như vậy, đến lúc em đầu thai chuyển thế mới may mắn giữ lại được
dấu vết để anh lại có thể tìm thấy em.

Thương Ngô, dù em không nhớ chuyện một nghìn năm trước đó, nhưng mấy tháng
ngắn ngủi bên anh, cuộc đời này đã trở nên có ý nghĩa hơn tất cả những gì đã
qua.

Thương Ngô, hôm đó anh hỏi em, câu anh nói ban đầu đã trở thành hiện thực
chưa? Thực ra em muốn nói, nó đã thành hiện thực từ lâu rồi.

Thương Ngô, hình như em chưa từng trực tiếp nói với anh, em yêu anh, em đã
yêu anh từ lâu…

Thương Ngô, em vẫn nợ anh một tấm chăn ấm.

Thương Ngô…

Tôi ra sức vùng vẫy, muốn níu giữ lại thứ gì đó nhưng chẳng còn chút sức lực
nào.

Khi chút ý thức cuối cùng dần biến mất tôi loáng thoáng nghe thấy âm thanh
của thứ kim loại nào đó rơi xuống đất…

Tên tôi là Đậu Phù, sinh năm Hổ, sắp qua hết năm bản mệnh thứ hai, tròn hai
mươi lăm tuổi rồi.

Cái tên của tôi nghe có vẻ bi ai nhưng cuộc đời tôi lại tương đối viên
mãn.

Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình vui vẻ, hạnh phúc gồm ba thành
viên, việc học hành của tôi từ tiểu học lên đến đại học rất thuận lợi. Sau khi
tốt nghiệp, tôi lại may mắn tìm được một công việc ở Thượng Hải.

Nhân duyên của tôi cũng ổn, có bè phái, có bạn bè, cuộc sống hằng ngày tương
đôi ngẫu hứng và có phần tiêu cực.

Điều quan trọng là tôi có một anh chàng người yêu vô cùng tốt.

Tôi thầm mến anh từ năm học lớp Bảy, đến năm lớp Mười hai, ước muốn của tôi
trở thành hiện thực.

Anh lớn hơn tôi hai tuổi, là một người vô cùng dịu dàng và tâm lý, rất nghe
lời tôi, anh tốt với tôi đến nỗi khiến người khác phát cuồng.

Năm ngoái, giữa hai chúng tôi từng xảy ra chuyện chia tay, nhưng mới đây thôi
lại tốt đẹp rồi.

Nguyên nhân chủ yếu của mâu thuẫn là khoảng cách về địa lý giữa hai người,
cuối cùng anh đã chịu thỏa hiệp, tháng Bảy năm nay anh sẽ chuyển công tác về
Thượng Hải.

Tháng Tám này tôi cũng sẽ chuyển chỗ làm, để thuận tiện cho việc đi lại, tôi
đã thuê một căn hộ khác.

Khi chuyển nhà, tôi tìm được ở dưới ghế sofa một mặt dây chuyền bị phủ đầy
bụi.

Có lẽ nó làm bằng chất liệu bạc, kết hợp với một chiếc dây da, nhìn rất
thô.

Vì mặt dây chuyền bị phủ đầy bụi nên cố gắng lắm mới có thể nhận ra nó mang
hình dạng của cái chăn đã gấp lại.

Lâm Lỗi hỏi tôi:

– A Phúc, đây là đồ của em à?

Tôi lắc đầu, nói:

– Sao em lại có sợi dây đeo xấu như thế được? Có lẽ của người thuê nhà
trước.

Lâm Lỗi nói tiếp:

– Nếu không lấy thì vứt nó đi nhé.

Tôi nói:

– Vâng.

Lâm Lôi chính là người yêu của tôi, chúng tôi dự định qua năm 2012, cả hai
được tuổi sẽ kết hôn.

Anh chính là trúc mã của tôi, bên anh, tôi là thanh mai.

Thật tuyệt! Thật viên mãn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.