Cát Tập Bách vượt qua một ngọn đồi, đã thấy bốn vị cô nương cách mình không xa, liền gia tăng khinh công, thoáng chốc đã đến trước mặt bốn nàng.
Giang Uyển Dao đi trước, thấy Cát Tập Bách có vẻ lơ đễnh như nuối tiếc gì đó, băn khoăn thầm nhủ :
– Chả lẽ đã nếm mùi khổ sở, hay lại bị hai đóa hoa Lan trêu cợt nữa rồi?
Nên giơ tay chặn chàng lại, nói :
– Xem Bách ca thơ thẩn như mất hồn thế này, hẳn lại bị hai đóa hoa Lan trêu cợt phải không?
Cát Tập Bách lúc này chẳng còn lòng dạ nào mà tức giận với đàn bà con gái, chỉ nhẹ lắc đầu, uể oải nói :
– Đi! Đến Liên Châu!
Rồi định dẫn trước đi về phía Tây nam. Giang Uyển Dao dang hai tay ra cản lại, xẵng giọng nói :
– Khoan đã! Thật ra Bách ca đã đi đâu? Nếu không thành thật nói ra, đừng mong qua được đây!
Cát Tập Bách chau mày cười héo hắt nói :
– Ngu huynh đuổi theo một người… Nhưng không đuổi kịp, giờ hãy lên đường thì hơn!
Từ Ngọc Nhi đứng ở phía sau Giang Uyển Dao, nãy giờ luôn chú mắt nhìn Cát Tập Bách, thấy chàng vẻ mặt ủ dột, biết là có tâm sự, nên khẽ nói :
– Dao tỷ, đi thôi, để Bách ca trên đường đi hẵng cho chúng ta biết!
Đoạn quay sang Cát Tập Bách hỏi :
– Bách ca đồng ý không?
Cát Tập Bách gật đầu, chờ Giang Uyển Dao quay người đi, liền bước nhanh tới nói :
– Hãy đi theo ngu huynh!
Rồi liền theo hướng tây phóng đi xuống núi, Giang Uyển Dao thấy chàng không đi theo đường cái quan và lại tranh đi trước, liền tức thì đuổi theo, đến sau lưng Cát Tập Bách nắm vai chàng kéo lại, to tiếng nói :
– Bách ca định nuốt lời phải không? Đã nói là sẽ cho mọi người biết rồi mà!
Cát Tập Bách đành thả chậm bước, chờ mọi người đến gần, mới vừa đi vừa kể lại chuyện đi tìm thần ưng, ngẫu hứng luyện kiếm gặp sư tổ, về đến nhà lá phát hiện bóng người, đuổi theo vào rừng và phát hiện huyết y.
Bốn nàng nghe xong, chẳng rõ vui hay buồn, thảy đều trầm ngâm lặng thinh.
Từ Ngọc Nhi bởi chuyện có liên quan đến huyết thù của Tam nghĩa, bèn nói :
– Người này có được huyết y, dường như đã có mặt tại chỗ ngay lúc ấy, rất có thể người này chính là ân nhân đã thu liệm di hài của Tam nghĩa, không chừng quả thật đã có đến Ngũ Đài, biết Bách ca đã hạ sơn, bèn đuổi theo tìm đến đây.
Giang Uyển Dao lúc này lòng cũng hết sức nặng nề, nàng nghĩ đến những lời “chính do tiểu tử ngươi mà ra” và “gần ngay trước mắt, xa tận chân trời”, giờ nghe Từ Ngọc Nhi nói đến những từ “ân nhân”, “đã có đến Ngũ Đài” và “đuổi theo tìm đến đây”, như sực nhớ ra, liền hỏi :
– Bách ca ở Ngũ Đài bấy nhiêu năm, có từng xuống núi đi bái tảo mộ phần của thân mẫu hay không? Có phát hiện gì hay không? Và Bách ca ở trên núi lâu như vậy, chả lẽ không có người đến tìm lệnh sư, và cũng không có người đến thăm Bách ca hay sao?
Giang Uyển Dao khi nói đã đứng lại, nhìn Cát Tập Bách chờ chàng trả lời.
Cát Tập Bách nghe hỏi, bao hình ảnh trong quá khứ liền lần lượt hiện ra trước mắt.
Theo lời sư phụ kể lại, ba ngày sau khi nghĩa phụ Cát Cử Bình rời khỏi Ngũ Đài, chàng có xuống núi đi viếng mộ của thân mẫu do nghĩa phụ lập, phát hiện bia mộ bị hủy, nửa tháng sau khi Tam nghĩa ngộ nạn, lúc đưa chàng đi tảo mộ thì bia mộ đã được dựng mới lại. Từ đó mỗi năm vào tiết Thanh Minh đều phát giác có người đến trước, nhang nến chưa tàn, lúc bấy giờ cứ ngỡ là dân chúng gần đó có thiện ý cúng tế giùm.
Còn về chuyện người đến tìm sư phụ thì vô số kể, những người ấy đều thương mến chàng, chàng thường hay quấn quít bên cạnh hỏi này hỏi nọ, trong số chỉ có một người đàn ông trung niên, tuổi chừng bốn mươi. Hai năm sau khi Tam nghĩa tạ thế, ông ấy đã tự xưng là bạn thân của nghĩa phụ lúc còn sống, đến Ngũ Đài hết sức tương đắc với sư phụ, từ đó cứ mỗi cách một hai năm đều đến Ngũ Đài một lần, lần nào cũng ở lại mười ngày nửa tháng, nhưng ông ấy cũng chẳng mấy thân với chàng, có lúc còn cố ý lẩn tránh, dù gặp nhau cũng chỉ im lặng.
Khi kể xong, chàng hỏi :
– Dao muội, chả lẽ những chuyện vặt vãnh ấy có quan hệ gì hay sao?
Giang Uyển Dao tuy đang suy nghĩ, nhưng có phần không hiểu. Từ Ngọc Nhi thầm gật đầu, như thoáng có cảm xúc, còn Tiểu Thúy thì chẳng hiểu gì cả, chỉ Ngọa Vân là vừa nghe vừa cười, như đã hiểu ra gì đó.
Trong lúc Cát Tập Bách kể lại dĩ vãng, năm người lại đi tiếp, nhưng chậm hơn trước, nên lúc này Ngọa Vân đã dẫn đầu.
Ngọa Vân thấy không ai trả lời câu hỏi củaa Cát Tập Bách, bèn không dằn được ngoảnh lại nói :
– Theo tiểu muội suy đoán thì người đàn ông trung niên ấy rất có quan hệ, nếu như lúc này gặp lại, Bách ca có còn nhận ra được không? Lúc ông ấy đến Ngũ Đài gặp lệnh sư, có cho biết danh tánh không?
Mọi người thấy Ngọa Vân bỗng nhiên quay đầu lại, ngỡ là nàng đã phát hiện có gì khả nghi, thảy đều chững bước đứng lại, ngưng thần chú mắt nhìn, đến khi nghe nàng nói xong, bất giác cùng ngẩn người ra.
Cát Tập Bách như từ trong mơ tỉnh lại, nghe Ngọa Vân nói xong, liền nghĩ kỹ lại, chẳng những nhận thấy hết sức hữu lý, mà còn càng nghĩ càng giống, bất giác cười khảy nói :
– Chính là y!
Rồi liền quay phắt người, trường kiếm giơ lên, phóng đi trở về đường cũ.
Giang Uyển Dao với Ngọa Vân đang người ở trước và người ở sau, thấy vậy biết là chàng đã lên cơn giận dữ, vội cùng lúc dang tay ra, ôm Cát Tập Bách lại.
Ngọa Vân nực cười hỏi :
– Bách ca điên rồi hả? Sao lại quay trở về thế này?
Cát Tập Bách bị giữ lại, trừng mắt giận dữ hét to :
– Ta phải giết hắn!
Rồi ra sức vùng mạnh, đẩy Ngọa Vân bật lùi hai bước, nhưng Giang Uyển Dao cố sức nắm chặt cánh tay trái chàng, quyết không buông ra, khiến Cát Tập Bách tức đến la hét ầm ĩ.
Ngọa Vân sau khi đứng vững, lại tiến tới cười hỏi :
– Bách ca định giết ai? Bách ca biết người đó là ai không?
Cát Tập Bách giậm chân gào to :
– Ta phải giết Vu Tường, chả lẽ mọi người muốn ta để hắn sống hay sao?
Ngọa Vân cười khúc khích :
– Không đúng, người ấy không phải là Vu Tường, đó là người đã nhặt được huyết y và đến Ngũ Đài. Nếu Bách ca giết y, đó là một sai lầm to lớn!
Cát Tập Bách sửng sốt :
– Vân muội nói là không phải ư?
Từ Ngọc Nhi cũng nghĩ đó là người đã từng mang huyết y đến Ngũ Đài sơn và rất có thể chính là Vu Tường, thân phụ của Cát Tập Bách. Nàng cho là chỉ có thân phụ của Cát Tập Bách thì mới vì chuyện này chẳng quản ngàn dặm xa xôi truy tìm đến đây và cũng là hung thủ đã độc hại Tam nghĩa, nên hổ thẹn không dám gặp Cát Tập Bách, để lại huyết y bỏ đi ngay, do đó khi nghe Ngọa Vân nói không phải là Vu Tường, nàng cũng lấy làm lạ, đưa mắt nhìn Ngọa Vân như muốn hỏi lý do.
Giang Uyển Dao thì không nghĩ vậy, nàng cũng cho Vu Tường là một người khác, người bỏ lại huyết y là thân phụ của Cát Tập Bách, chắc chắn không sai. Ông ấy chẳng qua chỉ ngẫu nhiên phát hiện con trai thân sinh đang ở đó, nhưng không dám nhìn nhận, bởi ông ấy đến Ngũ Đài sơn gặp Tri Giác thiền sư, được biết chính Cát Cử Bình đã cứu con chôn vợ mình, lòng hổ thẹn nên đành lánh mặt, định sau khi báo thù cho Tam nghĩa mới ra mặt nhận con.
Vì vậy ông ấy mới luôn bám theo Cát Tập Bách, chẳng ngờ tại nhà lá đã bị Cát Tập Bách phát hiện đuổi theo, bất đắc dĩ đành bỏ lại huyết y, đánh lạc hướng Cát Tập Bách, thừa cơ tẩu thoát. Thế nên, nghe Ngọa Vân nói người ấy không phải Vu Tường, nàng đồng cảm gật đầu nói :
– Người ấy không phải Vu Tường, nhưng người ấy lại là…
Ngọa Vân vội nháy mắt ra hiệu Giang Uyển Dao đừng tiết lộ, kẻo khiến Cát Tập Bách rối trí, bèn tiếp lời :
– Nhưng người ấy là bạn thân của nghĩa phụ Bách ca lúc sinh tiền, vì tự thẹn không đủ khả năng báo thù cho bạn, nên giao lại huyết y cho Bách ca, và ông ấy hẳn đã gặp cao nhân thế ngoại, chỉ điểm đến đây tìm Bách ca, nên không muốn gặp chúng ta tại đây. Tiểu muội dám đánh cuộc, khi nào xong việc ở Vân Nam, gặp lại Lạp Tháp hòa thượng, nhất định sẽ rõ nguyên nhân. Giờ tốt hơn chúng ta hãy sớm đến Vân Nam, giải quyết xong hung thủ chính Thiết Tý Tăng, lúc ấy sẽ dễ dàng tìm gặp Vu Tường thôi!
Thật ra thì Ngọa Vân cũng khẳng định người ấy chính là Vu Tường, chẳng những là hung thủ chính đã độc hại Tam nghĩa, mà còn là thân phụ của Cát Tập Bách, chỉ vì sợ Cát Tập Bách biết rõ sự thật sẽ ảnh hưởng đến tinh thần, khiến chàng càng thêm đau khổ, như vậy chuyện ở Vân Nam rồi đây sẽ gặp nhiều khó khăn, thậm chí có thể khiến chàng thẹn hận bi phẫn quá độ, tự kết liễu đời mình, nên mới ra hiệu cho Giang Uyển Dao và Từ Ngọc Nhi khoan tiết lộ sự thật, tạm dối gạt Cát Tập Bách, khi nào đến Vân Nam, có mặt Lạp Tháp hòa thượng với Lạt Thủ Quan Âm Lý Hàn Mai, dù có xảy ra chuyện thì cũng giảm thiểu can hệ của các nàng, nên sau cùng đã đặc biệt nêu ra hung thủ chính Thiết Tý Tăng, để gây sự chú ý của Cát Tập Bách.
Quả nhiên, Cát Tập Bách đã bị hai câu sau cùng của Ngọa Vân khiến cho động lòng, không còn ý định đuổi theo người bỏ lại huyết y nữa, gật đầu nói :
– Đúng, chúng ta lên đường thì hơn!
Rồi liền dẫn trước theo đường cái quan phóng đi về hướng Tây nam, bốn nàng cũng theo sau ngay.
Năm người vốn đã khinh công cao cường, lúc này lại nóng lòng, chuyên chọn đường núi vắng người phóng đi. Sau giờ Ngọ đã vượt qua tám mươi dặm đường, đến một khu rừng rậm cách Liên Châu chừng bốn năm mươi dặm nữa thôi.
Khí hậu miền Nam nóng sớm lạnh muộn, lúc này tuy là cuối xuân, nhưng giữa trưa ánh nắng chói chang, hết sức nóng nực.
Tiểu Thúy không chịu nổi trước nhất, đòi dừng lại nghỉ ngơi, Giang Uyển Dao và Từ Ngọc Nhi cũng vì đi quá gấp, lại là con gái lần đầu tiên đi đường dài, đâu còn chịu nổi nữa, nên cũng theo Tiểu Thúy bảo dừng lại. Còn Ngọa Vân không có ý kiến. Chỉ có Cát Tập Bách nóng lòng, nhưng cũng không muốn ép buộc các nàng, bèn thả chậm bước, đi vào rừng, giục các nàng lấy lương khô ra ăn nhanh, dù thế nào cũng phải đến Liên Châu trước lúc trời tối.
Giang Uyển Dao liền giúp Ngọa Vân lấy thức ăn đã mang theo từ nhà lá bày ra, chọn lấy một chiếc đùi gà, ba miếng thịt khô và hai vắt cơm to đưa cho Cát Tập Bách.
Hai người một nhóm ngồi dưới gốc cây cùng ăn, bữa ăn nhanh chóng kết thúc, rồi lại tiếp tục lên đường, vẫn tránh đường cái quan, tìm đường núi hẻo lánh thi triển khinh công phóng đi như bay, vậy mà vẫn đến khi mặt trời lặn, năm người mới đến cửa đông thành Liên Châu, chậm bước lại đi thẳng vào thành.
Chỉ thấy khắp đường phố đầy ánh đèn, người qua lại tấp nập, hết sức náo nhiệt. Năm người chia nhau lưu ý tìm kiếm ám hiệu trên cửa các quán ăn khách điếm, nhưng liên tiếp đi qua mấy nhà, không hề thấy có ám hiệu cần tìm, lòng hết sức thắc mắc. Cát Tập Bách càng nóng lòng đi nhanh hơn.
Cả con đường Đông Đại đã sắp đi hết, mắt thấy đã sắp đến trung tâm thành, Cát Tập Bách dừng lại, định bàn tính với bốn vị cô nương nên xử trí thế nào, vừa quay đầu lại nhìn, chẳng thấy bốn nàng đâu cả.
Cát Tập Bách bàng hoàng sửng sốt, vội quay lại tìm, đi mãi đến cửa thành đông, vẫn chẳng thấy bóng dáng các nàng, Cát Tập Bách lo đến cuống cả người, thầm trách bốn nàng đã tự ý đi bừa, giờ đất lạ quê người, biết đâu mà tìm đây?
Cát Tập Bách vô kế khả thi, đứng bên cửa thành không biết nên đi về hướng nào, lúc này người ra vào rất đông, hết sức chen lấn, Cát Tập Bách bất giác bị đẩy đi về phía tây.
Ngay khi ấy, hai bóng người mảnh mai từ bên phải cách chàng chừng hai trượng lướt nhanh qua, rẽ vào một hẻm nhỏ mất dạng, thân pháp rất nhanh nhẹn, hết sức quen mắt, chàng vội chen ra khỏi giòng người, chạy nhanh về phía hẻm nhỏ.
Chỉ thấy trong hẻm tối om, chẳng nhìn thấy gì cả, có lẽ là một hẻm cùng, thầm nhủ :
– Hai người ấy dáng trông rất quen, chả lẽ là…
Vừa nghĩ đến đó, bỗng cảm thấy trên cổ như có người dùng vật gì khều một cái, vội đưa tay lên sờ và ngoảnh lại xem, nào có ai đâu? Nhưng trong tay có một cuộn giấy nhỏ, đi ra khỏi hẻm, đến trước một cửa hàng, nhờ ánh đèn nhìn xem, trên có mấy chữ rất rắn rỏi, xem rồi liền tiện tay vo tròn, nhét vào lòng, phóng đi về phía cửa thành tây.
Lúc này cửa thành tây đã đóng, nơi đây tuy không chen chút bằng cửa đông, nhưng vừa qua canh một, người đi đường cũng chẳng ít, chàng đâu dám vượt thành ra ngoài.
Chàng đang nghĩ cách ra ngoài thành, bỗng cảm thấy có người kéo một cái sau lưng, ngoảnh lại nhìn, lại là hai bóng người phóng đi về hướng nam.
Chàng bừng lửa giận, nghĩ là đối phương cố ý trêu cợt, liền quay người đuổi theo, phóng đi được chừng bốn năm trượng, đến một khúc quanh tối om, hai bóng người ấy chính là từ đây phóng lên tường thành, và còn ngoảnh lại ngoắc tay với Cát Tập Bách, rồi mới phóng qua bên kia mất dạng.
Cát Tập Bách giờ mới hiểu ra, hai người ấy chẳng những cố ý dẫn mình ra khỏi thành, không chừng còn là người đưa thư của lão khiếu hóa khi nãy, xem ra hẳn là hai đóa hoa Lan kia, bèn yên tâm đuổi theo.
Cát Tập Bách qua khỏi sông hộ thành, trước mặt là ruộng đồng bao la, hoàn toàn không có chỗ đặt chân, đành dọc theo bờ sông phóng đi về hướng nam, chừng mười mấy trượng mới trông thấy con đường cái quan ở phía trước, liền theo đó phóng đi về hướng tây.
Thoáng chốc đã vượt qua ba dặm đường, phía trước là một rừng trúc, lộ ra một góc tường đỏ, chàng nghĩ đó hẳn là tự viện, chỉ lo đi đường nên không chú ý. Đến khi chàng băng qua rừng trúc, bỗng nghe tiếng quát tháo sát phạt từ trong tự viện vọng ra, loáng thoáng nghe như là tiếng của Tiểu Thúy, bất giác kinh ngạc, liền dừng chân lắng nghe. Quả nhiên Từ Ngọc Nhi lại nghe rú lên một tiếng thảm thiết.
Cát Tập Bách không chần chừ nữa, liền tức thì thi triển Lục Hạp Hồi Hoàn thân pháp phóng đi, lao vào tiền điện, quét mắt nhìn, thấy năm sáu hung tăng đang vây đánh Tiểu Thúy với ba người khác trong đại điện, còn Từ Ngọc Nhi với Ngọa Vân và Giang Uyển Dao nằm dưới chân tường bên trái.
Tiểu Thúy đang bị hai hung tăng sử dụng giới đao tấn công đến quay lòng vòng, hoàn toàn không còn khả năng hoàn thủ. Một người đàn ông khác, Cát Tập Bách nhận ra ra chính là Hướng Cường, đang giao thủ với một hòa thượng to béo, cũng bị áp đảo liên hồi, tình thế hết sức nguy cấp. Nhưng hai thiếu niên võ phục thì lại hết sức dũng mãnh, dồn ba hòa thượng khác vào trong góc điện.
Cát Tập Bách thấy tình thế nguy cấp, liền cất tiếng huýt vang, rút lấy Ly Hỏa kiếm cầm tay, tung mình lao xuống, tả chưởng bổ vào hòa thượng to béo đang giao thủ với Hướng Cường, hữu kiếm quét ngang một vòng. Hai ngọi giới đao đã bị tiện thành bốn khúc.
Hòa thượng to béo một ngọn thiền trượng nặng hơn trăm cân, tuy Hướng Cường võ công chẳng kém, nhưng ngặt nỗi thanh trường kiếm trong tay không dám ngạnh tiếp, toàn nhờ vào thân pháp nhanh nhẹn lách tránh.
Ngay khi hòa thượng to béo dùng thiền trượng với chiêu “Ô Long Triền Trụ” quét vào trung bàn Hướng Cường, thế như bài sơn đảo hải, thì bỗng nghe tiếng huýt cất lên, Tiên Thiên Nhất Khí chưởng của Cát Tập Bách đã cùng lúc ập đến.
Hòa thượng to béo nghe tiếng tuy biết viện thủ của đối phương đã đến, nhưng vì dùng sức quá mạnh, chẳng những không kịp thu chiêu hồi cứu, ngay cả tránh né cũng không còn thời gian, dẫu y một thân công phu hoành luyện cao thâm, cũng bị một chiêu “Lực Phách Kim Chung” của Cát Tập Bách bổ trúng huyệt Phụng Nhãn, “bình” một tiếng, cả người lẫn trượng văng bay đi, va vào một trụ đá bên phải, không kịp rên lên một tiếng, rơi xuống đất chết ngay dưới chân trụ.
Hai hòa thượng giáp công Tiểu Thúy võ công càng kém cỏi hơn, vừa nghe tiếng huýt vang lên, giật mình sửng sốt, bỗng cảm thấy trong tay nhẹ hẫng, giới đao đã bay mất nửa phần.
Trong số một người mặt rổ kêu lên một tiếng kinh ngạc, bị nhuyễn tiên của Tiểu Thúy điểm trúng huyệt Khúc Trì, cả nửa phần cán đao còn lại cũng vuột khỏi tay, “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Thì ra Tiểu Thúy đã hận y thấu xương, thấy Cát Tập Bách vừa hiện thân, giới đao của đối phương vuột khỏi tay, nàng đâu chịu buông tha, nhuyễn tiên điểm ra, người đã sấn tới, tả chưởng hữu tiên, đánh cho gã hòa thượng mặt rổ mặt mũi nát bấy, ngất xỉu ngã ra đất.
Còn một gã ác tăng rất tinh ranh, vừa thấy có người hiện thân đã hoảng kinh chuẩn bị đào tẩu, giới đao trong tay bị chém cụt, lập tức buông đao, nhào xuống đất lăn nhanh đi, định ra ngoài thềm thừa cơ đào tẩu.
Nào ngờ ngay khi y vừa nhào xuống đất, Cát Tập Bách đã đứng vững chân, y chưa kịp lăn đi, đã bị Cát Tập Bách tung chân đá bay đi như quả bóng, rơi xuống ngoài bờ tường.
Hai thiếu niên võ phục cùng lúc ấy đánh cho ba hung tăng một chết hai thọ thương, rồi chia nhau kéo hai hung tăng đến trước bàn thờ, bỏ đó đi về phía ba vị cô nương định ra tay cứu chữa.
Cát Tập Bách thấy vậy bất giác ngẩn người, đã không tiện ngăn cản, lại không muốn để cho hai thiếu niên xa lạ tùy tiện động vào người ba vị cô nương.
Tiểu Thúy thì chẳng màng đến những tiểu tiết ấy, thấy hai thiếu niên đi đến bên ba nàng, ngỡ là họ có ý định xấu xa, liền quát :
– Đứng lại!
Đồng thời thi triển Thiên Du bộ lướt tới, cản trước mặt hai thiếu niên, trừng mắt quát :
– Các ngươi định thừa lúc người lâm nguy giở trò bất chính phải không? Chả lẽ câu “Nam nữ thọ thọ bất tương thân” cũng không biết hay sao?
Hai thiếu niên lách sang bên, đưa mắt nhìn nhau, bật cười khúc khích, ngoảnh lại nhìn Cát Tập Bách, rồi mới vòng tay nói :
– Cứu người quan trọng hơn!
Cát Tập Bách vừa nghe tiếng cười đã động tâm, lại nghe tiếng nói, rõ ràng là hai đóa hoa Lan, liền vội tiến tới, đứng bên Tiểu Thúy vòng tay nói :
– Được hai vị nhân… nhân huynh bao phen âm thầm trợ giúp, tiểu đệ Cát Tập Bách vô vàn cảm kích!
Đoạn quay sang Tiểu Thúy nói :
– Thúy muội, đến cứu chữa cho họ mau!
Rồi từ trong lòng móc ra hai lọ thuốc, trao cho Tiểu Thúy, lại quay về Hướng Cường ngoắc tay nói :
– Hướng đại thúc, phiền đại thúc cũng giúp cho một tay!
Hướng Cường liền đi đến, giúp Tiểu Thúy chữa thương cho ba nàng.
Hai thiếu niên thấy Cát Tập Bách đi đến, vội lùi sau hai bước, đến khi Cát Tập Bách vòng tay cảm tạ, hai người lại nhìn nhau mỉm cười, khiến Cát Tập Bách ngây ngẩn, nụ cười của hai người thật là thiên kiều bá mị, má lúm đồng tiền duyên dáng, biểu hiện hoàn toàn tướng mạo nữ nhi.
Người bên phải có lẽ là tỷ tỷ, chỉ thấy nàng vòng tay khom mình đáp lễ, nụ cười trên môi tan biến, run giọng nói :
– Bách ca, xin thứ cho tiểu muội đã mạo phạm, chỉ bởi chưa từng gặp mặt nên lúc trên Quan Âm sơn nhất thời tinh nghịch, hiểu lầm Bách ca là đồng bọn của Tam ma, đã buông lời trêu cợt, nếu không nhờ về sau gặp Thiên Nam Dật Tẩu lão tiền bối, cho biết lai lịch của Bách ca, suýt nữa còn gây ra tai họa, vì vậy chúng tiểu muội mới không dám ra mặt gặp nhau!
Nói đến đó, hai nàng lại nhìn nhau cười, thẹn thùng không dám nhìn thẳng Cát Tập Bách, lộ vẻ hết sức ngây thơ hồn nhiên.
Cát Tập Bách lúc này tuy đã nhận ra hai người là nữ nhi, nhưng chẳng ngờ lại thân thiết gọi mình là Bách ca thế này, khiến chàng hết sức bối rối và còn hiểu lầm là nàng ta đã yêu mình, bất giác đỏ mặt tía tai, ấp úng không thốt nên lời.
Nàng kia thấy vẻ ngượng ngùng của Cát Tập Bách, không nén được bật cười khúc khích nói :
– Xem Bách ca đó, là nam tử hán mà còn e thẹn hơn là chúng tiểu muội. Trên đường đi, Bách ca với Ngọc muội rất là thân mật, đâu có thấy Bách ca ngượng ngùng, sao chúng tiểu muội chỉ gọi có tiếng Bách ca mà lại thẹn đỏ mặt thế này?
Từ Ngọc Nhi thọ thương nhẹ nhất, chỉ cánh tay trái bị giới đao chém trúng một đường, chưa tổn thương đến gân cốt, cổ tay phải và bả vai cũng chỉ bị chưởng phong quét trúng nhẹ, không hề hấn gì. Sau một hồi điều tức, băng bó và uống thuốc, lúc này đã khỏe lại, đang giúp Tiểu Thúy và Hướng Cường cứu chữa cho Giang Uyển Dao và Ngọa Vân.
Vừa mới đỡ hai người ngồi dậy, cho uống vào một viên Bảo Mệnh đơn, dùng túi vải lót trên đất, cho nàng nằm trở xuống. Bỗng nghe có người gọi mình là Ngọc muội, bèn ngẩng lên nhìn, thấy là hai thiếu niên đã ra tay cứu giúp mình, bất giác nhoẽn miệng cười.
Giờ nghe lời nói của hai người như có ẩn tình gì đó, vừa định lên tiếng hỏi, bỗng nghĩ đến một điều, bèn đứng lên đi đến bên Cát Tập Bách, hướng về hai thiếu niên vòng tay xá dài, mỉm cười nói :
– Được hai vị tỷ tỷ cứu mạng, tiểu muội Từ Ngọc Nhi xin đa tạ!
Hai nàng bị Từ Ngọc Nhi vạch trần thân phận, hai má lập tức đỏ bừng, hệt như hai đóa hoa Hồng, vội che mặt quay người đi.
Cát Tập Bách chợt động tâm, bất giác xót xa ngập lòng, đi đến bên hai nàng, giọng bi thiết nói :
– Dám hỏi hai vị muội muội, xưng hô ngu huynh thế này, phải chăng là hậu nhân của nghĩa thúc Lý Kiện? Nhị Thẩm lão nhân gia có khỏe không?
Hai nàng nghe hỏi, niềm đau trong lòng liền bị khơi dậy, cùng mọp xuống trước mặt Cát Tập Bách khóc sướt mướt.
Cát Tập Bách biết là mình đã đoán đúng, cũng không khỏi mủi lòng, nước mắt dâng ngập bờ mi, hai tay vuốt tóc hai nàng, cố nén bi thương an ủi :
– Hai vị muội muội đừng khóc nữa, hôm nay huynh muội tương phùng, chúng ta vui mừng mới phải, rồi đây sẽ đồng tâm hiệp lực báo phục thân thù!
Đoạn quay lại ngoắc tay với Từ Ngọc Nhi nói :
– Ngọc muội, hãy mau đến đây bái kiến hai vị Lan tỷ tỷ!
Từ Ngọc Nhi thấy họ ôm nhau khóc, nghĩ đến mình thân thù chưa báo, cũng bất giác nghe lòng xót xa, nước mắt tuôn trào, thấy Cát Tập Bách ngoắc tay gọi, nàng liền bước nhanh tới, hai tay ôm lấy bờ vai hai nàng, bi thiết gọi :
– Lan tỷ!
Tiểu Thúy chẳng hiểu ất giáp gì, đứng thừ ra một bên, còn Hướng Cường thì cảm thấy buồn cười.
Lúc này Giang Uyển Dao với Ngọa Vân đều đã hồi tỉnh, gắng sức đứng lên, mọi người phát giác, liền xúm đến đè hai nàng nằm trở xuống, do Từ Ngọc Nhi kể cho Giang Uyển Dao nghe về chuyện hai nàng họ Lý đến cứu giúp và nhận nhau. Hai nàng họ Lý cũng vui cười hỏi Dao tỷ này Dao tỷ nọ đủ điều.
Giang Uyển Dao giờ mới yên tâm, không còn lo hai đóa hoa Lan này có tình ý gì với Cát Tập Bách nữa, và cũng mừng thầm trong lòng.
Nàng lườm cho Cát Tập Bách một cái, quay sang Hướng Cường nói :
– Hướng đại thúc tại sao lại không ghi ám hiệu ở ngoài cửa khách điếm, báo hại mọi người tìm suốt cả buổi trời, bây giờ phải phạt đại thúc làm thức ăn mới được!
Đoạn quay sang Cát Tập Bách nói :
– Còn Bách ca nữa, cũng phải phạt xuống bếp nấu ăn, ai bảo Bách ca bỏ rơi bọn này đi mất biệt?
Cát Tập Bách vừa định phân trần, Giang Uyển Dao đã nghiêm giọng nói tiếp :
– Ai cần Bách ca nói nữa? Hóa Tử gia gia đã cho bọn này biết rồi, chính lão nhân gia ấy đã dẫn bọn này ra ngoài thành. Đi làm thức ăn mau lên, lát nữa hẵng cho Bách ca biết!
Cát Tập Bách còn định hỏi lão khiếu hóa hiện ở đâu, Hướng Cường đã kéo tay chàng nói :
– Đi! Hướng mỗ nói cho thiếu hiệp biết!
Thế là hai người đi vào hậu điện, chỉ thấy bên trong hết sức lộng lẫy và sạch sẽ, nhưng chẳng thấy một hòa thượng phụ trách hương hỏa nào cả.
Hai người vào trong nhà bếp, cũng vắng lặng không một bóng người, nhưng thức ăn lại có sẵn, rượu thịt đều còn nguyên, hết sức ngạc nhiên, Hướng Cường cười nói :
– Thảo nào lão khiếu hóa bảo là các vị đã đến đông đủ, sẽ thiết đãi tại đây. Thiếu hiệp biết là ngày nào Hướng mỗ cũng trông ngóng các vị đến, giờ Mùi hôm nay Hướng mỗ lại ra ngoài điếm xem thử, phát hiện lão khiếu hóa đang bôi xóa ám hiệu, Hướng mỗ liền đến ngăn cản, bị ông già ấy gạt một cái, liền không tự chủ được, đi theo ông ấy ra ngoài cửa thành này, rồi mới giải huyệt cho Hướng mỗ, cho biết là các vị được người nhờ truy sát cường thù chưa về, bảo Hướng mỗ chờ dưới rừng trúc, nào ngờ chẳng bao lâu sau ông ấy lại dẫn đến hai vị muội muội giả nam trang của thiếu hiệp. Thầm thì to nhỏ một hồi, ông ấy đưa cho họ một mảnh giấy, rồi chia nhau đi khỏi. Hướng mỗ ngồi suốt hơn một giờ, mặt trời đã xế bóng vẫn chưa thấy người, thế là Hướng mỗ đã hoài nghi lão khiếu hóa giở trò phá bĩnh…
Cát Tập Bách bỗng hỏi :
– Hướng đại thúc biết lão khiếu hóa ư?
– Ai mà không biết? Bộ dạng của ông ấy hồi hai mươi năm trước mới xuất đạo là Hướng mỗ đã gặp rồi và còn được ông ấy tha cho một lần.
Hướng Cường đỏ mặt, nói tiếp :
– Rồi thì ông ấy quả nhiên đã đưa bốn vị cô nương đến và nói là thiếu hiệp đã vào trong tự viện này để tìm Thiết Tý Tăng nào đó báo thù…
Cát Tập Bách vừa nghe nói Thiết Tý Tăng đang ở trong tự viện này, bất giác “ồ” lên một tiếng, rồi liền quay người định đi ra, nhưng Hướng Cường như đã biết trước, nắm tay chàng giữ lại, nói tiếp :
– Đừng vội, hãy nghe Hướng mỗ nói tiếp! Từ cô nương lúc ấy cũng giống như thiếu hiệp vậy, vừa nghe đến tên Thiết Tý Tăng, liền nói “đi mau”, rồi cùng ba vị cô nương kia phóng đi về phía tự viện này, Hướng mỗ vội nháy mắt với ông ấy, rồi liền đuổi theo, chỉ nghe ông ấy ở sau cười to nói là Thiết Tý Tăng đã lẩn trốn và chờ ông ấy đi uống rượu. Hướng mỗ quay lại nhìn, lão khiếu hóa đã mất dạng, mọi người cũng chẳng màng đến ông ấy, vượt tường vào trong đại điện, liền bị bọn ác tăng kia vây đánh, nhưng không hề thấy lão khiếu hóa hiện thân.
Cát Tập Bách nghe đến ngây ngẩn, thầm nhủ :
– Lão khiếu hóa cũng thật quái lạ, chuyên thích đùa cợt, để cho các cô gái ấy mạo hiểm, có lẽ ông ấy đã một mình đi tìm Thiết Tý Tăng rồi!
Hướng Cường đã chất đầy hai giỏ to thức ăn, xách lấy nói :
– Đi thôi, có lẽ lão khiếu hóa cũng đã đói rồi, sao còn chưa thấy về thế nhỉ?
Đoạn gánh hai giỏ thức ăn đi ra đại điện, Cát Tập Bách theo sau, vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng nghe Hướng Cường hét lên :
– Có ma quỷ!
Rồi vội đứng lại ngẩng lên nhìn, chỉ thấy chiếc gánh trên vai Hướng Cường đã biến mất và y đang đứng thừ ra tại chỗ. Chàng cũng hết sức kinh ngạc, vừa định hỏi nguyên cớ, bỗng nghe ngoài điện có tiếng hớn hở nói :
– Đến đây mau, lão khiếu hóa thiết đãi, mọi người đều có phần!
Cát Tập Bách với Hướng Cường nhìn nhau cười gượng, bèn tay không đi ra đại điện.
Lúc này các vị cô nương đang ngồi trong đại điện cùng báo ra thân thế, được biết hai nàng họ Lý là chị em song sanh, chị là U Lan, em là Cốc Lan. Lý Kiện hết sức cưng yêu hai nàng con gái này, vợ ông Vân Trung Nguyệt cũng tài nghệ song toàn, hai vợ chồng quyết ý cho con luyện tập ngay từ bé, căn cơ vững vàng, chuẩn bị truyền thụ võ công. Nào ngờ Lý Kiện ngay năm ấy đã ra đi không trở về nữa, đến khi hay tin ông chết, kẻ thù đã tìm đến nhà, trong một đêm nhà tan mẹ chết, hai chị em được Lục Dương Kiếm tình cờ đi qua cứu đi, mang lên Nhạn Đãng sơn thu nhận làm đồ đệ. Mãi đến một tháng trước mới cho hai nàng biết mọi sự, rồi cùng hai nàng xuống núi tìm Song độc báo thù.
Về sau ngẫu nhiên gặp Cát Tập Bách, rồi lại gặp Thiên Nam Dật Tẩu, được biết thân thế của Cát Tập Bách, Tam ma đã diệt, Lục Dương Kiếm quyết định đến Vân Nam, hai nàng hết lời cầu xin, mới được cho phép gặp gỡ mọi người.
Vậy mới âm thầm đi theo mọi người, đến Liên Châu tình cờ gặp lão khiếu hóa, vừa gặp mặt đã bị ông sai bảo, chạy tới chạy lui suốt nửa ngày trời.
Hai nàng vừa kể xong, bỗng nghe tiếng gọi của lão khiếu hóa, thấy ông dùng trúc trượng gánh lấy hai chiếc giỏ to, đang chân xiêu chân vẹo đi vào, vội cùng chạy ra giúp.
Nào ngờ các nàng vừa đến gần, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, lão khiếu hóa đã mất dạng, ngoảnh lại nhìn, ông đã ngồi xuống bên bàn, vừa ngấu nghiến ăn vừa nói :
– Lão khiếu hóa này không chờ được nữa, ăn no rồi lên đường ngay, ai mà thích lôi thôi như các ngươi!
Mọi người thấy điệu bộ ăn uống của lão khiếu hóa, vừa buồn cười lại vừa bực tức, nhưng cũng đành chạy đến, mỗi người một tay bày thức ăn và rượu lên bàn, rồi cùng bắt đầu ăn uống.
Khi Cát Tập Bách với Hướng Cường ra đến, lão khiếu hóa đã uống hết nửa hủ rượu và ăn hết cả một con gà.
Hướng Cường có lẽ hãy còn sợ lão khiếu hóa, theo sau Cát Tập Bách đi đến trước mặt lão khiếu hóa, quỳ xuống vái lạy, run giọng nói :
– Lão nhân gia đã vất vả suốt nửa ngày trời, sao thể làm phiền lão nhân gia…
Chưa kịp dứt lời, lão khiếu hóa đã trừng mắt quát :
– Khi ăn lúc ngủ không được nói, ai mà nghe ngươi lải nhải, còn chưa mau đứng lên, ăn no rồi lên đường ngay!
Hướng Cường vội đứng lên, ăn ngay tại chỗ. Cát Tập Bách cũng định quỳ lạy, thấy vậy cũng đành thôi, lẳng lặng đứng bên Hướng Cường, hết sức khép nép cúi đầu ăn.
Các vị cô nương nhanh chóng ăn no, chỉ Ngọa Vân đứng bên lão khiếu hóa, không ngừng rót rượu và gắp thức ăn cho ông, chưa hề ăn chút gì. Tiểu Thúy thấy vậy không đành lòng, bèn cười nói :
– Thật khó mà có được một đồ đệ tốt như vậy, chưa chính thức nhập môn mà đã hiếu kính sư phụ thế này, nhưng đáng tiếc sư phụ lại quá vô tình, để mặc cho đồ đệ nhịn đói, chỉ lo cho bản thân mình no say, thật là hiếm có!
Lão khiếu hóa giả vờ không nghe, đến khi uống hết hai hủ rượu to, mới đưa tay áo lên lau miệng, trúc trượng chỏi xuống đất, hướng lên mái nhà tiền điện cười nói :
– Mụ kia, gia giáo thật có nề nếp, dạy ra một ả nha đầu hỗn xược, không biết tôn trưởng là gì và còn…
Bỗng có một giọng đàn bà vang lên ngắt lời nói :
– Thôi được rồi, chính lão khiếu hóa già mà không nên nết, trách ai được chứ?
Vừa dứt tiếng, bên kia bàn đối diện với lão khiếu hóa đã có thêm một người đàn bà áo trắng, chính là Lạt Thủ Quan Âm Lý Hàn Mai.
Các nàng vừa nhìn kỹ, liền tức thì vui mừng reo lên, Giang Uyển Dao với Tiểu Thúy vội tiến tới, giới thiệu hai chị em Lý U Lan và Lý Cốc Lan.
Lý Hàn Mai mặt đầy gió bụi, mày liễu chau chặt, như trong lòng rất không vui, lúc này lại không tiện phát tác, thấy hai chị em họ Lý, như càng có vẻ lo âu, sau khi thăm hỏi, vừa định cất tiếng nói thì lão khiếu hóa như đã phát giác, cười nói trước :
– Lão khiếu hóa này sớm đã biết Thiết Tý Tăng chưa đến ngày tận số và cũng không muốn tranh giành chuyện làm ăn của kẻ khác, ai bảo Hàn Mai ngươi đa sự, lão hòa thượng Trường Mi ngày nào cũng trông chờ ngươi đến Thiên Sơn, vậy mà ngươi lại đi lung tung. Lạp Tháp hòa thượng đuổi khùng đuổi điên, rốt cuộc cũng chỉ hoài công, người ta đầy rẫy chốt canh mai phục ở vùng này và lại có vô số bí huyệt, quen đường thuộc lối, dù thế nào cũng chẳng thể lấy mạng hắn tại đây!
Mọi người đều chẳng hiểu lão khiếu hóa nói gì, Cát Tập Bách với Từ Ngọc Nhi và hai nàng họ Lý vừa nghe nói đến tên Thiết Tý Tăng, liền xúm đến hỏi Lý Hàn Mai.
Lý Hàn Mai nhướng mày, ra hiệu bảo mọi người ngồi xuống, đưa tay chỉ lão khiếu hóa cười nói :
– Lão khiếu hóa cũng phải có mực thước chứ, không dưng lại tha cho ác tăng kia, chẳng kể mối thù của Tam nghĩa phải trì hoãn, Lý Hàn Mai này với Lạp Tháp hòa thượng cũng bị lão đánh lừa, vất vả một phen chẳng kể, nhưng nỗi bực tức trong lòng phải nói chuyện phải trái với lão mới được!
Lão khiếu hóa cười ha hả :
– Ta thật không hiểu, Lạt Thủ Quan Âm ngươi mười năm nay tu luyện đâu mất cả rồi, lão khiếu hóa này từng sợ ai chứ? Chỉ có điều là oan có đầu, nợ có chủ, hung thủ sát hại Tam nghĩa thì phải do hậu nhân của Tam nghĩa giải quyết, bọn già phế vật chúng ta còn phải để dành mà đến Vân Nam tìm thanh toán Song độc và Tam tà…
Bốn huynh muội Cát Tập Bách nghe vậy, bất giác bi phẫn ngập lòng, bỗng cùng đứng lên, Lý U Lan vòng tay xá lão khiếu hóa, bi thiết nói :
– Đỗ lão tiền bối, đa tạ lão tiền bối đã giáo huấn, huynh muội vãn bối tuy bất tài, nhưng tự tin còn có thể đối phó với hạng người như Thiết Lý Tăng, cho dù tan xương nát thịt…
Lý Hàn Mai biết nàng hiểu lầm ý tốt của lão khiếu hóa, sợ nàng nói năng quá đáng, xúc phạm đến lão khiếu hóa thì khốn, nếu ông mà nổi giận, ngay cả Thiền môn Tứ lão cũng không dàn xếp nổi. Xem ra phen này lão khiếu hóa vượt ngàn dặm xa đến đây, hẳn là do sư phụ mình với các vị lão tiền bối lúc thương nghị trên Thiên Sơn đã phải tốn rất nhiều miệng lưỡi mới thỉnh cầu được ông ấy đến đây, bèn vội kéo góc áo Lý U Lan, nói :
– U Lan, sao lại thế này? Còn chưa mau ngồi xuống?
Lý U Lan và bốn người bị Lý Hàn Mai ngăn cản, đành hậm hực ngồi trở xuống, nhưng vẫn mặt đầy bi phẫn, thật muốn lập tức đi tìm kẻ thù báo phục ngay.
Nhưng lão khiếu hóa vẫn thản nhiên buông tiếng cười vang, lát sau bỗng ngưng cười, nhìn bốn người nói :
– Khá khen các ngươi có chí khí, có đảm lượng, lão khiếu hóa này dù thí mạng già cũng phải giải quyết cho xong việc này. Tuy nhiên, các ngươi chớ trách ta nhụt chí, lũ quỷ ma ấy quả thật chẳng thể khinh thường, các ngươi không tin, hãy hỏi Lý Hàn Mai. Lý Hàn Mai, hãy cho chúng biết, có phải lão khiếu hóa này sợ sự hay không?
Mọi người nghe lão khiếu hóa nói vậy, biết là hẳn không đơn giản, thảy đều hết sức ngạc nhiên, cùng hướng mắt về phía Lý Hàn Mai.
Lý Hàn Mai buông tiếng thở dài, bèn kể lại chuyến đi của bà với Lạp Tháp hòa thượng.
Thì ra hai người được Thiên Nam Dật Tẩu cho biết, Thái Sử Đệ đã bị bọn Thất Độc giáo thiêu hủy, Giang Nghiêu Thần được Tinh Viên Kim Cang cứu đi, vội vã rời khỏi Tàng Hương Ồ, về đến Thái Sử Đệ, chỉ còn là một đống gạch vụn, tìm gặp gia nhân chạy thoát hỏi, mới biết là do Dân Sơn lục ly gây ra, liền nhanh chóng thu xếp, dẫn theo Thanh Vân tìm gặp Hướng Cường, nhờ thần ưng mang thư báo cho Cát Tập Bách biết, rồi lên đường đi về phía Tây bắc.
Khi đến Liên Châu thì gặp rất nhiều giáo đồ Thất Độc giáo, được biết bọn chúng tụ tập ở Quảng Nam, Song độc và Tam tà đều sẽ đến đó tế luyện Độc Sát Đoạn Hồn trận, bèn quyết định để Hướng Cường ở lại Liên Châu đón mọi người, còn mình thì lập tức lên đường đến Quảng Nam trước để thăm dò hư thật. Nào ngờ khi đến Quảng Nam thì bọn tặc đồ đã giải tán, sau khi điều tra, mới biết là Tam tà không đến, Song độc cũng chẳng rõ đã bị giới hiệp nghĩa nào chận đánh giữa đường, diệt trừ hơn nửa phần độc vật chuẩn bị dùng để tế luyện Độc Sát Đoạn Hồn trận. Song độc cũng bị đả thương, bắt buộc phải thay đổi kế hoạch, quay trở về Miêu Sơn, chia nhau khẩn luyện độc công, dời lại sau đại hội tỉ kiếm ở Hành sơn vào trung thu sang năm mới quyết định.
Ngoại trừ đã phái người báo với Tam tà, còn phái người đưa thiếp đến Nam Nhạc, rồi mới quay trở về, giữa đường gặp Minh Tâm sư thái, vì cứu chữa cho Lý Ngọc Phụng, bà đã đến Vân Vụ sơn hái thuốc trở về, thấy Thanh Vân hết sức thích mến, bèn nài ép đưa Thanh Vân về Đỉnh Hồ truyền dạy võ công.
Từ Ngọc Nhi nghe nói sư di Minh Tâm hái thuốc trị thương cho mẫu thân, bất giác vừa vui mừng vừa bi thương, nước mắt tuôn trào, vội hỏi Lý Hàn Mai về tình trạng thương thế của mẫu thân.
Lý Hàn Mai gật đầu nói :
– Ngươi hãy yên tâm, sư di ngươi đã chịu đi xa hái thuốc, ngươi còn lo gì kia chứ?
Đoạn lại quay sang lão khiếu hóa nói :
– Lão nhân gia rõ ràng là cố ý bỡn cợt, vãn bối không tin là lão nhân gia không trông thấy bọn này, thật lòng muốn thả cho Thiết Tý Tăng tẩu thoát, và muốn cho bọn này bêu xấu. Lạp Tháp hòa thượng còn chưa chịu thôi, lục soát khắp nơi trong những hang động ấy, nếu chẳng phải sợ bọn trẻ không biết truyện, mò đến Quảng Nam, vội vào Liên Châu ngăn cản, có lẽ lúc này vãn bối hãy còn ở trong ấy.
Lão khiếu hóa không nói gì, chỉ thích thú cười vang. Giang Uyển Dao và Tiểu Thúy tức đến mặt đỏ bừng, nhưng lại không dám phát tác, quay sang Lý Hàn Mai hỏi :
– Mẫu thân sao biết mọi người ở đây vậy?
Lý Hàn Mai cũng không nén được, phì cười nói :
– Còn ai ngoài lão khiếu hóa, chính ông ấy đã vẻ ám hiệu trên vách Tàng Kình lầu ở hậu điện, nhắm ngay đường đến của chúng ta, nên ta mới tìm được đến đây, chẳng ngờ các ngươi lại có mặt đông đủ thế này.
Tiểu Thúy cười tiếp lời :
– Cũng chính Hóa Tử gia gia đã bày ra cả, suýt nữa chết cả đám rồi!
Hướng Cường cũng tranh nhau kể lại mọi sự.
Nghe xong, Lý Hàn Mai lắc đầu nói :
– Cái tính quái quỷ của lão nhân gia bao giờ mới sửa đổi, một ngày nào đó vãn bối sẽ tìm cho lão nhân gia một ả nha đầu ngoan ngoãn, suốt ngày quỳ lạy lão nhân gia, hết sức lễ phép, lúc ấy sẽ biết sự lợi hại của Lý Hàn Mai này!
Tiểu Thúy vội lại tiếp lời :
– Đại nương, lão nhân gia ấy sớm đã thu nhận Ngọa Vân tỷ làm đồ đệ rồi và lại còn khôi phục nguyên âm cho tỷ ấy nữa đấy!
Ngọa Vân e thẹn cúi mặt, không dám nói gì cả.
Lão khiếu hóa kéo Ngọa Vân đến gần bên, cười nói :
– Ngươi e thẹn gì kia chứa? Còn sợ y không thả ngươi ra hay sao? Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu ngươi thật sự nghe theo ý kiến quái quỷ của y, dám quấy rầy ta, thì hãy coi chừng cái đầu của ngươi đấy!
Đoạn quay sang Lý Hàn Mai nói :
– Hàn Mai, lão khiếu hóa này tìm kiếm cả đời cũng chẳng gặp được một người vừa ý, nay nhờ ngươi mới có được, quả là phải cảm tạ ngươi mới đúng!
Lý Hàn Mai mừng rỡ, thật không ngờ Ngọa Vân lại có phúc duyên như vậy, chắc hẳn mai kia sẽ danh lừng võ làm, nhưng lại giả vờ khó xử, đanh mặt nói :
– Lão nhân gia thật biết lợi dụng thời cơ, nhưng Lý Hàn Mai này đâu phải kẻ phí công tốn sức, chuyên tìm đồ đệ cho người, lão nhân gia định cướp…
Lão khiếu hóa quả nhiên cuống lên, đứng phắt dậy, trừng mắt lớn tiếng nói :
– Hòa thượng rượu thịt hãy mau vào đây giúp lão khiếu hóa này phân định phải trái, mụ này sẵn sàng hóa duyên cho lão ni cô mà lại không chịu bố thí cho lão khiếu hóa, vậy thì ta đành…
– Thôi được rồi, hòa thượng này chưa tính sổ với lão, lão lại còn trút cho hòa thượng này một gánh nặng nữa, ai mà chả biết Lạt Thủ Quan Âm Lý Hàn Mai nổi tiếng là khó đối phó, hòa thượng này cũng cần phải hóa duyên, sao thể vì chuyện của lão mà tự cắt đứt đường tiền tài chứ?
Dứt tiếng, Lạp Tháp hòa thượng đã vào đến bên bàn. Bọn trẻ kể cả Hướng Cường cũng vội tiến tới thi lễ vấn an, nhưng Lạp Tháp hòa thượng chẳng đếm xỉa đến họ, ngồi xuống bên cạnh lão khiếu hóa, cầm lấy trúc trượng của ông đưa lên miệng uống ừng ực, một hơi uống hết nửa cân rượu mới nói :
– Rượu ngon quá!
Rồi thì hai tay áo phất nhẹ, đỡ mọi người đứng lên, đoạn quay sang lão khiếu hóa nói :
– Nói chuyện phải trái ư? Vậy lão phải nói trước, lão dung dịch hại bạn, ăn trong giúp ngoài, thật ra là có dụng ý gì? Nếu không nói rõ ràng, đừng hòng trong trúc trượng còn chừa lại nửa giọt Trúc Diệp Thanh.
Dứt lời, lại đưa trức trượng lên miệng uống ừng ực. Lão khiếu hóa tức đến ha hả cười vang, đưa tay định giật lại trúc trượng, nhưng Lạp Tháp hòa thượng đã phòng trước, lẹ làng lách người, đã đến sau lưng Lý Hàn Mai.
Lão khiếu hóa tức giận réo to :
– Kể như lão khiếu hóa này xui xẻo, Đả Cẩu Bỗng phải trả lại cho ta, không có bổng, ta lấy gì mà xin ăn?
Mọi người thảy đều không sao nén được, cười ầm lên.
Lý Hàn Mai khoát tay ra hiệu mọi người ngưng cười, rồi nói :
– Lão khiếu hóa đừng lo, rượu không thiếu đâu, vào trong thành lão tha hồ mà uống, còn Ngọa Vân thì cũng tặng luôn cho lão, nhưng có một điều kiện, lão phải chấp nhận mới được!
Lão khiếu hóa vậy mới đổi giận làm vui, co ngón tay búng ra, hai chiếc đũa trước mặt liền bay lên, phóng về phía mái nhà tiền điện.
Nhưng không có tiếng động, chỉ thấy Lạp Tháp hòa thượng bỏ trúc trượng xuống, buông một tiếng cười quái dị, còn lão khiếu hóa thì điềm nhiên quay sang Lý Hàn Mai nói :
– Vậy mới phải chứ! Lão khiếu hóa này cũng chẳng nhận không đâu. Hãy xem, người đưa tin đã đến rồi đấy!
Đoạn quay sang Ngọa Vân nói :
– Còn chưa mau ra nhặt lại đôi đũa của ta, kẻo trễ e xảy chuyện đấy!
Mọi người ngơ ngác, chẳng hiểu thật ra là việc gì, Ngọa Vân đứng thừ ra, không biết phải làm sao. Lý Hàn Mai mỉm cười, kề tai Ngọa Vân khẽ nói gì đó, Ngọa Vân mới gật đầu cười, tung mình lên mái nhà.
Lý Hàn Mai quay sang lão khiếu hóa cười nói :
– Lão đừng hòng đánh trống lảng, muốn đồ đệ thì phải chấp nhận một điều kiện, hiện Hàn Mai với đại sư đều phải về núi theo lệnh triệu, thời gian hãy còn sớm, bọn trẻ này lão hãy dẫn theo, làm sao bọn này không màng đến, trung thu sang năm phải có mặt đầy đủ tại Mai Lĩnh, lão thấy sao?
Lão khiếu hóa quét mắt nhìn Lạp Tháp hòa thượng, tuy biết rõ hai đệ tử của Thiền môn Tứ lão này đều có sư mệnh trên mình, cần cấp bách rời khỏi, nhưng nghĩ đến dẫn theo một đám thiếu niên nam nữ, mình biết náu thân ở đâu? Nên lưỡng lự không biết phải trả lời thế nào.
Lạp Tháp hòa thượng thấy vậy cười nói :
– Lão khiếu hóa hôm nay đã biến thành Tôn Ngộ Không rồi, để xem lão có thoát khỏi được Ngũ Chỉ Phong của Lạt Thủ Quan Âm Lý Hàn Mai hay không? Hòa thượng này có một nơi rất tốt, nhưng chỉ sợ lão phúc mệnh chẳng đủ, không chịu nổi thôi!
Lão khiếu hóa bị Lạp Tháp hòa thượng đoán trúng tâm sự, tức đến nhướng mày trợn mắt, ông trời sinh tính khí quái dị, không bao giờ phục khó, nhưng chuyện này thì thật khiến ông khó xử, tức đến không thốt nên lời.
Từ Ngọc Nhi thấy vậy, bèn kề tai lão khiếu hóa khẽ nói gì đó.
Lão khiếu hóa nghe xong mới thở phào, hớn hở nói :
– Được rồi, đã có chốn náu thân, việc gì cũng dễ giải quyết cả!
Lạp Tháp hòa thượng lẽ nào không nghe lời nói của Từ Ngọc Nhi, nên tức giận nói :
– Tiểu nghiệt chướng, ngươi cũng giúp lão khiếu hóa ư?
Đoạn quay sang lão khiếu hóa nói :
– Thôi, không còn việc của hòa thượng này nữa! Nữ Bồ Tát, thế nào? Đi được rồi chứ?
Cát Tập Bách sực nhớ đến phong thư của Phong hòa thượng, vội lấy ra trao cho Lạp Tháp hòa thượng và nói :
– Sư thúc, đây là thư của sư tổ!
Lạp Tháp hòa thượng mở ra xem, xong trao cho Lý Hàn Mai, hối hả nói :
– Đi mau, kẻo trễ hỏng hết đại sự!
Rồi liền cắp lấy Từ Ngọc Nhi, quay sang lão khiếu hóa, một tay dựng đứng trước ngực thi lễ và nói :
– A Di Đà Phật! Hòa thượng này xin cáo biệt!
Dứt lời, người đã phóng lên trên mái nhà, khuất dạng trong bóng đêm mịt mùng.