Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: SacFructose
Chương 42:
Thật ra Đường Trụ cũng không muốn khóc nữa, nhưng thứ như cảm xúc này, cậu khống chế không được.
Hơn nữa Tạ Thời Tân còn an ủi cậu, xin lỗi cậu, dáng vẻ không biết nên làm thế nào, cậu khó mà không khóc tiếp.
Lúc khóc là lúc không thể an ủi, càng được an ủi càng cảm thấy muốn khóc hơn, cuối cùng Đường Trụ cũng không biết tại sao mình lại khóc thảm như vậy.
Tạ Thời Tân đã không nói chuyện nữa, anh chỉ nhìn Đường Trụ, Đường Trụ rơi nước mắt nhiều, anh liền rút khăn giấy giúp Đường Trụ lau lau, còn lại chỉ ngồi nhìn Đường Trụ.
Đường Trụ không biết Tạ Thời Tân giờ phút này đang nghĩ gì, cũng có lẽ là không nghĩ gì cả.
Nhưng Đường Trụ nghĩ rất nhiều.
Cậu cúi đầu nhìn Tạ Thời Tân đang nắm tay mình, không biết phải làm sao, phảng phất như đang trong một giấc mơ.
Triệu Miểu nhiều lần hỏi qua cậu, cậu thích Tạ Thời Tân ở điểm nào?
Thật ra cậu cũng không biết mình thích Tạ Thời Tân cụ thể ở điểm nào, ưu điểm của Tạ Thời Tân một đôi tay cũng đếm không xuể, cậu có thể nói đại ra một cái để trả lời cho Triệu Miểu, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói gì.
Cậu cảm thấy hình như mình không phải chỉ dựa vào những ưu điểm bên ngoài đó mà thích Tạ Thời Tân, nhưng muốn nói ưu điểm bên trong, Đường Trụ lại không thể không thừa nhận, tính tình Tạ Thời Tân thật sự rất tệ.
Với người thích anh, anh cũng chẳng thèm nhìn đến.
Cậu may mắn gặp qua một cô gái tỏ tình với Tạ Thời Tân, một cô nàng đáng yêu như vậy, Tạ Thời Tân cũng không có vẻ gì thương hương tiếc ngọc, không đợi người ta nói hết lời, trực tiếp vòng qua người ta bỏ đi, sau đó ném lại một câu: Sau này đừng làm những chuyện không có kết quả thế này nữa.
Khi đó Đường Trụ lập tức nghĩ đến bản thân, kỳ thật cậu rất muốn qua an ủi cô gái đó, nhưng cậu lại cảm thấy mình thì có lập trường gì chứ.
Cũng may cô gái ấy rất kiên cường, than một tiếng rồi cười cười bỏ đi, giống như cho chấp niệm của mình một cái kết thúc, Tạ Thời Tân từ chối, cô ấy mới có thể buông xuống.
Quả nhiên, không lâu sau, ở một nơi khác, Đường Trụ thấy cô gái ấy nắm tay một người khác.
Cho nên lúc trước khi lên tầng 28, Đường Trụ không khỏi nghĩ đến cô gái ấy, cũng hiểu được tâm thái khi đó của cô.
Chỉ là Đường Trụ không kiên cường được như cô gái đó, cậu cần phải dựa vào thuốc mới có thể nói nên lời tạm biệt.
“Tạ Thời Tân.”
Chờ Đường Trụ bình tĩnh lại một chút, cậu gọi tên Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân đáp lời: “Hửm?”
Đường Trụ hỏi: “Tại sao anh biết em từng đến tầng 28, anh nhớ ra rồi sao?”
Tạ Thời Tân lắc đầu: “Theo xem video theo dõi.”
Đường Trụ lập tức nhíu mày: “Không phải chứ? Bộ dạng em thế nào?”
Cậu chỉ nhớ rõ ngày đó cậu rất buồn khổ, cũng rất khó coi.
Woa, Tạ Thời Tân còn xem video theo dõi, ngại quá đi.
“Em rất tuấn tú,” Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ, lại nói: “Khi đó anh vừa nhận được tin nhắn của vợ của cha anh, bà ta khuyên anh nên đính hôn với Ngô Ninh, anh xem video, lúc em nói chuyện với anh, bà ta vẫn luôn gửi tin nhắn gọi điện thoại cho anh, khi đó có lẽ cảm xúc của anh không tốt lắm…”
Đường Trụ nhìn Tạ Thời Tân: “Vậy anh có nhớ anh đã từ chối em không?”
Tạ Thời Tân: “Không nhớ rõ, chỉ nhớ có người tới tầng 28 mà thôi.”
Đường Trụ vậy mà còn giúp Tạ Thời Tân phân tích: “Trách không được xong việc anh cũng không truy cứu chuyện này, hóa ra là có chuyện khác làm phiền lòng,” Sau đó cậu gật đầu: “Vậy kỳ thật về mặt tình cảm có thể tha thứ.”
Tạ Thời Tân: “Không thể tha thứ được.”
Đường Trụ bật cười, cậu nhớ đến câu Triệu Miểu nói cậu hết cứu rồi.
“Nhưng mà sao lúc nãy anh không nói chuyện này ra? Những lời này có thể thêm điểm đó, anh nói với A Trạch và Triệu Miểu có lẽ họ sẽ không tức giận như vậy?”
Tạ Thời Tân vẫn lắc đầu: “Họ nên tức giận, chỉ là anh muốn cho em biết thôi,” Tạ Thời Tân nhẹ nhàng nhéo tay Đường Trụ: “Cũng không có tác dụng gì, lời không nên nói cũng đã nói ra, hơn nữa thái độ lúc đó của anh thật sự rất tệ.”
Đường Trụ đột nhiên cười hì hì mấy tiếng.
Tạ Thời Tân không biết Đường Trụ cười cái gì, anh hỏi: “Sao thế?”
Đường Trụ thình lình nói: “Tạ Thời Tân, anh đẹp trai quá à.”
Tạ Thời Tân sửng sốt một chút: “Tại sao đột nhiên lại…”
Đường Trụ khó hiểu mà đỏ mặt: “Không có gì.”
Có lẽ khóc đủ rồi, Đường Trụ không chảy nước mắt nữa, cả người cũng tốt lên.
Hôm nay lăn lộn một ngày, bây giờ cũng đã rất muộn, sau khi cậu hít một hơi, đột nhiên nấc một tiếng, đói.
Nấc xong cậu lại cười rộ lên: “Hì hì.”
Tạ Thời Tân bị cậu làm cho ngu ngơ, khóc khóc cười cười, nước mắt còn vương trên khóe mi, gương mặt hồng hồng, anh hoàn toàn không biết hiện tại Đường Trụ đang suy nghĩ cái gì, lại không dám hỏi nhiều.
“Anh có đói bụng không?” Đường Trụ hỏi Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân nói: “Cũng tàm tạm, em đói sao?”
Đường Trụ gật đầu: “Em nhớ tủ lạnh còn bánh kem mà nhỉ?”
Tạ Thời Tân: “Có, để anh đi lấy.”
Tạ Thời Tân nhanh chóng lấy bánh kem lại đây, anh đang mở hộp ra, thình lình, nghe được Đường Trụ ở phía sau cười.
Tạ Thời Tân quay đầu nhìn Đường Trụ một cái, khóe mắt cũng nhiễm ý cười, anh hỏi: “Sao thế? Cứ cười hoài vậy?” Đường Trụ thò đầu lại gần: “Buổi tối anh có uống rượu sao?”
Tạ Thời Tân dừng một chút: “Ngửi thấy sao? Anh uống không nhiều lắm đâu.”
Đường Trụ lắc đầu: “Không ngửi được, không phải anh nói anh ở quán bar sao?”
Tạ Thời Tân: “Có uống một chút.”
Đường Trụ: “Sao lại uống rượu vậy?”
Tạ Thời Tân thành thật nói: “Em nói em không muốn gặp anh, anh có hơi phiền lòng, nên đi uống,” Nói xong anh lập tức tìm đường sống mà nói thêm câu: “Anh phiền lòng bản thân mình, không phải chê em phiền.”
Đường Trụ ò một tiếng: “Cho nên vì em mới uống đúng không?”
Tạ Thời Tân: “Ừm.”
Đường Trụ lại lần nữa phát ra tiếng cười đáng yêu: “Hì hì.”
Có lẽ trước đây Tạ Thời Tân chỉ biết Đường Trụ thích anh, nhưng không biết cậu thích anh bao nhiêu, cho nên lúc này anh nhìn sự khác thường của Đường Trụ mãi vẫn không hiểu được.
Nhưng mà dù không hiểu anh vẫn không dám nói nhiều, hiện tại anh không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn hầu hạ bé tổ tông này mới là điều quan trọng nhất.
“Có thể ăn bơ không?” Trước khi Tạ Thời Tân đút bánh kem đến, hỏi Đường Trụ một câu.
Miệng Đường Trụ cũng mở ra rồi, lại ngậm lại: “Không biết.”
Tạ Thời Tân trực tiếp lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Trạch.
Gần đây Đường Trạch nhận điện thoại của Tạ Thời Tân rất nhanh, nếu không bận thì gần như là bắt máy ngay lập tức, lần này cũng không ngoại lệ.
“Chuyện gì?” Đường Trạch hỏi.
Tạ Thời Tân hỏi: “Mấy ngày nay em ấy cần chú ý những gì? Cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn?”
Đường Trạch nói: “Ăn nhiều những thứ bổ máu bổ canxi, đừng ăn mấy món dầu mỡ, cay độc, vậy thôi.”
Tạ Thời Tân hỏi: “Có thể ăn bơ không?”
Đường Trạch: “Tốt nhất đừng ăn.”
Tạ Thời Tân: “Được.”
Đường Trạch lại nói: “Còn nữa, đừng có sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ.”
Tạ Thời Tân sững một chút: “Ừm,” Anh hỏi: “Bao lâu?”
Đường Trạch: “Nửa tháng.”
Tạ Thời Tân nhíu mày: “Không phải nghỉ ngơi một tuần là khỏe rồi sao?”
Đường Trạch: “Tin hay không thì tùy.”
Tạ Thời Tân: “… Biết rồi, cảm ơn.”
Nói chuyện điện thoại xong, Tạ Thời Tân thu nĩa lại, nói với Đường Trụ: “Không ăn bơ được.”
Anh cho rằng Đường Trụ nghe xong sẽ rất thất vọng, nhưng lại không thấy vẻ buồn bã trên mặt cậu, ngược lại, còn rất vui vẻ?
“Không thể ăn bánh kem cũng vui vẻ thế sao?” Tạ Thời Tân nhịn không được hỏi cậu.
Đường Trụ gật đầu: “Vui.”
Tạ Thời Tân nựng mặt Đường Trụ một cái, mới tiếp tục dọn bánh kem vào.
“Nhưng hôm nay đã là ngày thứ hai rồi,” Đường Trụ ôm chăn nghiêng người về phía trước một chút: “Nếu còn không ăn, ngày mai có bị hư không?” Tay Tạ Thời Tân dừng lại: “Vẫn muốn ăn sao?”
Đường Trụ: “Một miếng thôi được không? Nhìn có vẻ ngon lắm.”
Tạ Thời Tân không lập tức đồng ý với Đường Trụ, mà lấy di động ra gửi tin nhắn cho Đường Trạch.
Tạ Thời Tân: Một miếng kem bơ thôi, ăn được không?
Đường Trạch trả lời rất nhanh: Biết câu “tốt nhất đừng ăn” có ý gì không?
Tạ Thời Tân: Em ấy rất muốn ăn.
Đường Trạch: … Cho nó nếm một tí cho biết vị thôi, không thể cho ăn nhiều.
Tạ Thời Tân cất điện thoại đi, quay đầu nói với Đường Trụ: “Chỉ có thể ăn một tí.”
Đường Trụ kéo chăn trên vai lên một chút: “Chỉ vì chuyện này mà anh cố ý đi hỏi A Trạch đó hả?”
Tạ Thời Tân nghi hoặc: “Có vấn đề gì sao?”
Đường Trụ lắc đầu: “Không có.”
Nói một tí, thật đúng chỉ có một tí, Tạ Thời Tân vô cùng cẩn thận, bơ cũng chỉ dính một ít lên nĩa.
Đường Trụ bất đắc dĩ cười cười: “Còn không bằng khỏi ăn.”
Tạ Thời Tân lập tức rút tay lại: “Không ăn à.”
“Ăn ăn ăn.” Đường Trụ nhanh chóng cắn lấy chiếc nĩa.
Trong nhà còn một ít mì, cất bánh kem xong, Tạ Thời Tân vào phòng bếp nấu.
Bởi vì không biết làm cơm, chưa nấu mì bao giờ, Tạ Thời Tân cầm gói mì, vô cùng nghiêm túc xem hướng dẫn sử dụng trên bao bì.
Tạ Thời Tân nấu mì bên trong, Đường Trụ ở bên ngoài nhìn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, một lần lại một lần mà nếm mùi vị, lại vụng về đập trứng, cuối cùng có vẻ không thuần thục lắm mà vớt mì vào tô.
Sau khi bưng tô mì lên bàn, cậu nhận lấy đôi đũa từ tay Tạ Thời Tân, kẹp một ngụm, ăn vào miệng.
Tạ Thời Tân hỏi: “Thế nào?”
Đường Trụ nghĩ nghĩ: “Ăn được.”
Tạ Thời Tân cười ra tiếng: “Không ăn được thì thôi bỏ đi.”
Đường Trụ không chịu: “Em muốn ăn, em phải ăn hết.”
Đường Trụ thật sự ăn sạch mì, cả nước lèo cũng uống sạch không chừa một giọt, làm Tạ Thời Tân có một loại ảo giác mì anh nấu thật sự rất ngon.
Có lẽ nhìn tâm trạng của Đường Trụ luôn tốt đẹp vui vẻ, lúc dọn chén đũa, cuối cùng Tạ Thời Tân cũng hỏi ra câu mà mình nghẹn mãi.
Anh hỏi Đường Trụ: “Anh còn là bạn trai của em không?”
Đường Trụ gật đầu cười cười: “Đúng vậy.”
Tạ Thời Tân yên tâm thở dài một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới bỏ chén đũa vào máy rửa chén.
Buổi tối Tạ Thời Tân ở trong phòng Đường Trụ, chờ đến khi Đường Trụ tắm rửa xong mới rời đi, rời đi không bao lâu, Đường Trụ đã ngửi thấy mùi hương truyền đến từ phòng Tạ Thời Tân.
Đường Trụ vừa sấy tóc vừa ngẩn người.
Nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cậu cũng đã ngửi qua một ít mùi pheromone của Alpha khác, nhưng không một ai có cùng mùi với Tạ Thời Tân, lần trước cậu ra ngoài đi dạo, muốn mua một ít tinh dầu Nam Mộc Tơ Vàng, nhưng tìm được rồi, lại khác hẳn với mùi của Tạ Thời Tân.
Vậy chỉ có thể kết hôn với Tạ Thời Tân thôi.
Sau khi trong đầu Đường Trụ toát ra ý tưởng này, cậu tự mình nở nụ cười.
Chắc là Tạ Thời Tân cũng nguyện ý nhỉ?
Nghĩ, di dộng Đường Trụ đột nhiên vang lên, cậu tắt máy sấy, đi qua lấy điện thoại.
Là mẹ cậu gọi đến.
“Mẹ.” Đường Trụ nhận cuộc gọi.
Mẹ cậu hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Đường Trụ nằm lên giường: “Vẫn chưa, sắp ngủ, sao vậy, gọi cho con trễ thế này?”
Mẹ cậu nói: “Tháng trước con nói với mẹ làm thực nghiệm xong sẽ trở về, mẹ tính thời gian cũng sắp đến rồi, muốn hỏi con ngày nào về, mẹ với cha cũng có thể chuẩn bị một chút.
Đường Trụ a một tiếng thật dài.
Gần đây vội này bận kia, quên luôn chuyện đó.
Đường Trụ thử một câu: “Nếu con nói con không về, mẹ sẽ đánh con sao?”
Mẹ cậu khó hiểu: “Không về? Tại sao?”
Đường Trụ vòng một đường trước: “Mẹ, con đang yêu đương.”
Mẹ cậu cười rộ lên: “Thật à? Là Alpha nhà ai?”
Đường Trụ nói: “Là người ở thành phố A, tên là Tạ Thời Tân, có lẽ mẹ không quen biết đâu.”
Mẹ: “Tên gì?”
Đường Trụ: “Tạ Thời Tân.”
Mẹ cậu bên kia tạm dừng mấy giây: “Tạ Thời Tân? Con trai của Tạ Hựu Trạch?”
Đường Trụ: “Con không biết cha anh ấy tên gì.”
Mẹ: “Là ông chủ của công ty con đúng không? Tạ Thời Tân.”
Đường Trụ: “Đúng vậy, chính là anh ấy.”
Mẹ cậu bên kia lại yên lặng một lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: “Sao con lại yêu đương với nó chứ?”
Đường Trụ nghi hoặc: “Sao thế? Không thể yêu anh ấy sao?”
Mẹ cậu hỏi: “Hai người mới ở bên nhau sao?” Mẹ cậu bên kia hình như đang cười cười an ủi bản thân: “Chưa từng nghe con nói với mẹ, tình cảm chưa sâu đúng không?”
Đường Trụ có cảm giác không ổn lắm, cho nên cậu nói: “Lâu lắm rồi, chỉ là chưa nói cho trong nhà biết thôi,” Cậu nghĩ nghĩ, bổ sung: “A Trạch cũng biết Tạ Thời Tân, anh ấy cũng thích Tạ Thời Tân lắm.”
Mẹ cậu lại im lặng.
Đường Trụ nghĩ nghĩ, lại nói thêm: “Con đã bị anh ấy đánh dấu chung thân rồi.”
Mẹ: “Cái gì?”
Mẹ cậu đột nhiên nóng nảy: “Khi nào con rảnh? Con về một chuyến đi, hoặc là mẹ sẽ đến thành phố A một chuyến.”
Đường Trụ lập tức từ chối: “Gần đây con không rảnh đâu, công ty bận lắm, có lẽ con phải đi công tác,” Cậu nghĩ nghĩ: “Nói sau được không mẹ, gấp lắm hả?”
Mẹ cậu không nói gấp, cũng không nói không gấp, chỉ nói: “Được rồi, có rảnh thì nói với mẹ.”
Đường Trụ rất khó hiểu: “Sao thế mẹ, có vấn đề gì sao?”
Giọng mẹ cậu đột nhiên nhỏ lại: “Suỵt, không nói với con chuyện này nữa, còn nữa, đừng có nói chuyện này với ba con nghe không? Nửa chữ cũng không được nói.”
Đường Trụ: “Dạ.”
Sau đó mẹ cậu cúp máy.
Đường Trụ cầm lấy máy sấy thổi vài cái, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn tắt máy sấy đi, gọi điện thoại cho A Trạch.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
“Có chuyện gì thế?”
Đường Trụ hỏi: “Đường gia nhà chúng ta có phải có xích mích gì với Tạ gia không?”
Đường Trạch: “Cái này anh cũng không rõ, chưa nghe nói.”
Đường Trụ nghĩ nghĩ: “Một nhà ở thành phố Q, một nhà ở thành phố A, theo lý mà nói, không có mới đúng?”
Đường Trạch: “Anh không biết, có chuyện gì à?”
Đường Trụ: “Em mới nói chuyện của em với Tạ Thời Tân cho mẹ em nghe, mẹ nghe xong ngạc nhiên lắm, trong lời nói nghe ra không quá đồng ý, em cũng không biết tại sao.”
Đường Trạch bên kia cũng trầm tư: “Nhà em làm bên ngành rượu, công ty hiện giờ của Tạ Thời Tân là tiếp nhận sự nghiệp dược phẩm của ông ngoại anh ta, mà bên cha anh ta là vật liệu xây dựng, theo lý mà nói, hẳn là không có liên hệ gì quá lớn.”
Đường Trụ: “Không hiểu thật.”
Đường Trạch: “Em hỏi ba em thử xem.”
Đường Trụ: “Mẹ em không cho em nói cho ba biết, còn nói muốn đến đây tìm em.”
Đường Trạch trầm mặc.
Ông Đường Trụ và ông Đường Trạch là anh em ruột, cho nên hai người họ cũng không phải đặc biệt đường (*), sau khi Đường Trụ đến thành phố A, mới thân thiết với Đường Trạch, cho nên Đường Trạch không hiểu rõ lắm chuyện bên nhà Đường Trụ.
“Em có một người chú, anh biết chứ?” Đường Trụ đột nhiên nhớ đến gì đó.
Đường Trạch: “Biết.”
Người chú này của Đường Trụ, khi Đường Trụ còn rất nhỏ đã lâm bệnh qua đời, Đường Trụ với người chú này dường như không có ấn tượng gì nhiều, nhưng mà…
“Hồi nhỏ em có nghe mẹ em nói, người chú đó của em từng đến thành phố A làm ăn, anh nói có thể có liên quan đến chú của em không?” Đường Trụ hỏi.
“Không biết, nếu không ngày mai anh hỏi cha của anh một chút?” Đường Trạch hỏi Đường Trụ.
Đường Trụ lắc đầu: “Không cần, vẫn nên chờ mẹ em đến đây đi, em sợ anh hỏi rồi, sẽ truyền đến tai ba em.”
“Được.” Đường Trạch gật đầu, lại hỏi: “Nếu ba em không cho em bên cạnh Tạ Thời Tân thì sao?”
Đường Trụ: “Vậy thì thôi, năm nay em lại không thể về nhà ăn tết.”
Đường Trạch: “… Cái tính cứng đầu không biết giống ai.”
Đường Trụ: “Hì hì.”
Bởi vì gọi hai cuộc điện thoại, Đường Trụ cọ tới cọ lui tốn hơn nửa tiếng mới sấy tóc xong, sấy xong, mùi pheromone của Tạ Thời Tân cũng phai nhạt đi nhiều.
Đường Trụ cất máy sấy đi, ra bên ngoài dò xét một cái, sau đó lén lút đi qua phòng Tạ Thời Tân.
Đèn phòng Tạ Thời Tân đã tắt, giống như buổi tối hôm trước, Đường Trụ khom lưng đi vào.
Nhưng đi vài bước, lại phát hiện trên giường không có người.
Cậu đứng thẳng dậy.
Mà một giây sau.
“A!”
Đường Trụ đột nhiên bị kéo một cái, sau đó bị người đè lên tủ quần áo.
Người trước mặt tỏa ra mùi hương cậu thích nhất, khóe mắt mang ý cười nhìn cậu.
Đường Trụ: “Anh từ đâu chui ra vậy? Làm em sợ hết hồn.”
Tạ Thời Tân: “Anh chờ em lâu lắm rồi.”
“Sao anh biết em sẽ sang đây.” Đường Trụ hỏi.
Tạ Thời Tân: “Anh không biết.”
Đường Trụ cười ra tiếng: “Không biết mà anh cũng chờ?”
Tạ Thời Tân dán đến gần, dùng chóp mũi cọ hàm dưới của cậu, giọng nói rất trầm: “Anh cứ chờ đấy thì sao.”
________________________
Có thể bạn đã biết, từ lúc Tạ Thời Tân đánh dấu Đường Trụ ở khách sạn, cho đến hiện tại, mới qua gần một tháng :v
Yêu nhanh dữ vậy hai đứa :v
Nói chung là, nhà ngoại khó quá :v Hết anh họ đến bạn thân của vợ, giờ đến cả cha mẹ vợ nữa :v
(*) Giải thích chỗ “đường” này:
– Ở TQ, anh chị em họ với mình, mà do bác hoặc chú ruột của mình (anh/em trai ruột của cha mình) sinh ra, thì mình sẽ gọi người đó là đường: đường ca, đường đệ, đường tỷ, đường muội. Còn nếu là do cô ruột sinh ra thì gọi là biểu (biểu ca/đệ/tỷ/muội). Bên ngoại thì anh chị em họ đều gọi là biểu.
– Xét rộng hơn một chút lên đời ông thì cũng vậy. Nếu ông nội mình có anh em trai ruột, người đó sinh ra con trai (bác/chú), người bác/chú đó lại sinh ra anh chị em họ đồng lứa với mình, thì mình cũng sẽ gọi là “đường” (ca/đệ/tỷ/muội).
– Nói tóm gọn lại, cùng họ là “đường”, khác họ là “biểu”, vì người ta quan niệm con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, dù là cô ruột mình sinh ra thì nó vẫn là người ngoài (mang họ của người khác).
Cho nên khi Đường Trạch nói “không phải đặc biệt đường”, vì nếu là “đường” thật thì cha Đường Trụ và cha Đường Trạch phải là anh em ruột. Còn ở đây chỉ là anh em họ thôi.
Hiểu hong? Hong hiểu t cũng bó tay :v