“Sợ?” Hoàng Hậu hỏi.
“Sợ cái con khỉ.” Bị Hoàng Hậu khích tướng, Lãnh Dạ nổi máu anh hùng, cầm súng nói: “Cùng lắm thì liều mạng với bọn họ, giết được một người là hòa vốn, giết được hai người là có lời. Đúng không, Thiên Táng?”
Thiên Táng đang trốn sau tảng đá bĩu môi nói: “Liều mình bồi tuấn tử.”
“Là liều mình bồi quân tử.” Lãnh Dạ cười mắng: “Tên nước ngoài đáng chết, học tiếng thôi mà cũng không học cho tốt.”
“Tốt cái con khỉ.” Thiên Táng tức giận nói: “Nếu không phải thủ lĩnh của chúng ta là người Trung Quốc thì ta chả thèm học tiếng Trung.”
“Mẹ nó, ngươi còn có lý?”
“Đừng cãi nhau.” Hoàng Hậu cắt ngang: “Đại đội Hoàng Phong là một trong bảy đội đánh thuê tinh nhuệ nhất của Ma Quỷ, tất cả họ đều rất tinh nhuệ. Khi còn ở Hoàng Phong Hầu Tử cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, từ đó có thể thấy được sự tinh nhuệ của Hoàng Phong, chúng ta không đủ sức đối đầu trực diện với chúng.”
Lãnh Dạ cười khổ nói: “Này Nguyệt Dung, ta vừa mới hạ quyết tâm liều mạng, sao ngươi lại nói những lời làm nhụt chí ta?”
“Ta đang nhắc nhở ngươi, nếu đối đầu chính diện thì chúng ta cầm chắc cái chết.”
Hai tay Lãnh Dạ xòe ra, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Đánh thì chết, không đánh cũng chết, ngươi nói xem chúng ta nên làm gì đây?”
“Dụ bọn họ đến khu rừng chúng ta đã băng qua khi nãy.” Hoàng Hậu một tay ôm Tiểu Bạch, một tay lấy kính bảo vệ mắt ra đeo lên, sau đó lấy ra hai quả lựu đạn chói, nói: “Khi ta quăng lựu đạn, các ngươi cố tự bảo vệ, chọn đúng thời cơ để lao ra, nhớ đề phòng tay bắn tỉa của bọn họ.”
Lãnh Dạ chậc chậc hai tiếng, nói:” Không hổ là trúc thượng trúc diệp thanh, hoàng phong vĩ hậu châm*.”
“Có ý gì?” Thiên Táng hỏi.
Lãnh Dạ ra hiệu cho Walker đeo kính bảo hộ lên, chính hắn cũng đeo, sau đó hắn mới tiếp tục thì thầm: “Lưỡng giả giai bất độc, tối độc phụ nhân tâm.”
Trong tai nghe vang lên tiếng hừ lạnh của Hoàng Hậu, Lãnh Dạ cười nói: “Không phải ta đang khen ngươi sao.”
Hoàng Hậu không thèm đôi co với hắn, hít sâu một hơi, sau đó nàng nhảy ra từ sau thân cây, ném hai quả lựu đạn chói đi rồi lại nhanh chóng nấp sau thân cây. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc nàng lao ra đã có không dưới mười viên đạn bắn về phía nàng, may mà
Hoàng Hậu không chần chừ chút nào, nếu nàng chỉ chậm một chút thôi thì e rằng lúc này đã bị bắn thủng như tổ ong vò vẽ.
“Lựu đạn.” Bên đội Hoàng Phong đột nhiên có người hét lớn bằng tiếng Anh. Nhất thời phân nửa số người giương súng lên xả đạn vào hai quả lựu đạn chói, tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc.
Hai quả lựu đạn nhanh chóng bị bắn nổ giữa không trung, khi hai tiếng bang bang vang lên thì khu rừng đang tăm tối thoáng chốc trở nên sang như ban ngày, đội Hoàng Phong không lường được chuyện này, vô số tiếng kêu thảm vang lên.
“Chạy.” Hoàng Hậu khẽ quát một tiếng, nhảy ra khỏi thân cây đầu tiên, nhanh chóng chạy đi theo đường cũ. Thiên Táng cũng không chậm, hắn đã lao ra khỏi tảng đá từ trước khi Hoàng Hậu lên tiếng nhắc nhở. Lãnh Dạ vì phải giúp Walker nên hơi chậm một chút.
Bốn người vừa lao ra khỏi chỗ nấp thì tiếng súng liên tục vang lên từ phía đội Hoàng Phong.
“Mẹ nó!” Lãnh Dạ vội vàng đẩy Walker nằm xuống, Thiên Táng nhanh chóng nấp lại sau tảng đá, Hoàng Hậu lăn hai vòng trên mặt đất sau đó nấp sau một cây cổ thụ.
Lãnh Dạ phun cỏ dại và bùn đất dính vào mồm ra, lớn tiếng kêu: “Bọn họ cũng có người đeo kính bảo hộ.”
“Đoàng.” Lãnh Dạ vừa mới dứt lời thì phía sau hắn đã vang lên tiếng súng SVD, không cần nói cũng biết phát súng này là Thiên Táng bắn. Thiên Táng bắn một phát sau đó lại nấp sau tảng đá ngay, ngay sau đó những viên đạn bắn như mưa vào tảng đá kia, làm bắn ra tia lửa chói mắt.
Thiên Táng ôm súng nấp sau tảng đá, lớn tiếng kêu: “Đi mau.”
Trong long Lãnh Dạ run lên, Thiên Táng đang cố tình thu hút hỏa lực về phía mình, tạo cơ hội cho bọn họ chạy trốn. Khóe miệng hắn run run, tên yêu quái tóc bạc này…
Tuy rất muốn ở lại song vai chiến đấu cùng Thiên Táng nhưng Lãnh Dạ biết nếu làm vậy thì tất cả mọi người sẽ phải chết ở đây. Vậy nên cách tốt nhất chính là hy sinh một người để giữ an toàn cho những người khác. Nhưng thật không ngờ Thiên Táng lại tự nguyện ở lại vì những kẻ chẳng mấy thân quen như bọn họ.
Lãnh Dạ nghiến chặt rang, gằn từng chữ: “Tên nước ngoài kia, ngươi đừng có chết đấy.”
“Cút mau.” Thiên Táng gào lên.
Lãnh Dạ không chần chừ nữa, nắm tay Walker dắt hắn cúi người chạy. Nhưng họ vừa mới chạy được vài bước thì Lãnh Dạ lại nhào vào người Walker, đè hắn xuống đất. Ngay sau đó, một loạt đạn bay qua đầu bọn họ, nếu không phải Lãnh Dạ phản ứng nhanh thì lúc này hai người đều đã bỏ mạng.
“Khốn kiếp.” Lãnh Dạ tức giận chửi, chắc chắn bên đội Hoàng Phong có không ít người đeo kính bảo hộ, chỉ có như vậy chúng mới có thể không bị ảnh hưởng bởi lựu đạn chói mà có thể quan sát hành động của bọn họ. Tuy số người đeo kính chắc cũng không nhiều lắm nhưng cũng đủ để cầm chân bọn họ cho đến khi những người khác khôi phục thị lực, đến lúc đó thì không ai trong bốn người có thể trốn thoát.
“Đoàng.” Phía sau lại vang lên tiếng súng SVD, Thiên Táng không thèm để ý đến an nguy của bản thân, phát súng này của hắn nhằm vào những người vừa tấn công Lãnh Dạ và Walker, muốn dùng mạng của mình tạo cơ hội cho bọn họ chạy trốn.
Thiên Táng mạo hiểm như vậy không phải không có chút tác dụng nào, ít nhất hắn đã tạo cho Hoàng Hậu một chút cơ hội. Ngay khi Thiên Táng nổ súng, Hoàng Hậu cũng nhảy ra từ phía sau thân cây, ném một quả lựu đạn và một quả đạn chói về phía đội Hoàng Phong. Sau đó nàng không chút chần chừ vọt tới cạnh Lãnh Dạ, cầm lấy tay Walker, kéo hắn chạy.
“Đoàng.” Khu rừng lại trở nên sáng rực, sau đó một tiếng nổ chát chúa vang lên bên phía đội Hoàng Phong. Lần này bọn họ không thể chặn được lựu đạn và đạn chói, phải hứng chịu tổn thất không nhỏ. Hơn nữa lần này Hoàng Hậu nhắm vào những người đeo kính bảo hộ mà ném nên sau khi tiếng nổ dứt thì tiếng súng vang lên từ phía đội Hoàng Phong đã ngớt đi không ít.
Hoàng Hậu và Lãnh Dạ lợi dụng cơ hội hiếm có này dẫn Walker cắm đầu cắm cổ chạy, dù Walker rất muốn quay đầu xem Thiên Táng thế nào nhưng hắn biết chỉ cần mình hơi chần chừ thì sẽ gây nguy hiểm cho Lãnh Dạ và Hoàng Hậu. Vậy nên hắn chỉ có thể đỏ mắt, nghiến chặt rang, im lặng chạy về phía trước, cảm thấy hối hận vì đã không đưa áo chống đạn trên người cho Thiên Táng, nếu vậy thì Thiên Táng có thểm chút cơ hội giữ mạng, nhưng giờ thì hối hận cũng đã muộn.
Có điều Walker không thấy khi tiếng lựu đạn vang lên Thiên Táng cũng nhanh chóng nhảy ra, chạy về một hướng khác. Tên tóc trắng này tuy luôn bị Lục Đạo chê là ngu ngốc nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng vô cùng dày dạn, có cơ hội tốt như vậy mà còn không chạy thì thật sự là kẻ ngu rồi.
Sau khi Hoàng Hậu, Lãnh Dạ, Walker và Thiên Táng chia thành hai đường chạy trốn thì đội Hoàng Phong cũng nhanh chóng khôi phục sau ảnh hưởng của đạn chói.
Trong rừng cây rậm rạp đứng đầy những chiến sỹ được trang bị đến tận răng, hai gã đàn ông và một người phụ nữ dẫn đội đều đeo kính bảo hộ, lạnh lùng nhìn đám Thiên Táng và Hoàng Hậu phân hai đường chạy trốn.
“Hồng Bối.” Người lớn tuổi nhất trong ba người mở miệng nói: “Ngươi dẫn tổ bảy, tổ tám đuổi theo người của Vận Mệnh.”
Danh hiệu Hồng Bối này là lấy từ con nhện độc lưng đỏ, gã đàn ông trẻ tuổi hơn có danh hiệu là Hồng Bối khẽ gật đầu, dẫn gần hai mươi người đuổi theo Thiên Táng
“Dạ U.” Người đàn ông kia lại gọi.
Dạ U là một người phụ nữ da đen, nàng ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt lạnh như bang của hắn, thấy được ẩn ý trong mắt hắn liền khẽ gật đầu, ý bảo mình đã hiểu.
Người đàn ông trung niên kia không quan tâm đến nàng nữa, lớn tiếng kêu lên: “Dạ U ở lại thống kê thương vong sau đó mong chóng đuổi theo hội họp, những người còn lại theo ta đuổi theo phản đồ.” Dứt lời hắn vung tay lên, dẫn hơn bốn mươi chiến sẽ Hoàng Phong bị đạn chói làm sung đỏ cả mắt, nước mắt chảy không ngừng đuổi theo đám Hoàng Hậu.
Nơi này chỉ còn lại Dạ U và chưa đến mười người, tính cả hai người bị thương nặng và ba người khác bị thương nhẹ do lựu đạn của Hoàng Hậu. Hai chiến sỹ bị thương nặng đã mất đi sức chiến đấu, trong ba người bị thương nhẹ có một người đen đủi bị mảnh vụn xuyên thấu xương đùi, một chân tạm thời không thể hoạt động, vết thương của hai người còn lại không đáng ngại, chỉ cần lấy mảnh vụn lựu đạn ra là có thể tiếp tục chiến đấu.
Dạ U lạnh lùng nhìn năm người này, vung tay lên, ra lệnh: “Giết.”
“Tạch tạch tạch tạch…” Tiếng súng vang lên trong rừng. Khi tiếng súng dứt, hai người bị thương nặng và người bị thương ở đùi đều đã tắt thở nằm trong vũng máu.
“Ực…” Hai chiến sỹ chỉ bị thương nhẹ nên may mắn giữ được mạng cứng cả người, nuốt nước miếng không dám nói tiếng nào, không dám có hành động gì. Đến tận khi ánh mắt lạnh lùng của Dạ U rời khỏi bọn họ hai người mới dám thở phào nhẹ nhõm đồng thời phát hiện cả người mình đã đẫm mồ hôi.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
“Đi.” Dạ U khẽ phất tay, dẫn chưa đến mười chiến sỹ đuổi theo đại đội Hoàng Phong, để lại bat thi thể lạnh như bang. Đáng thương cho những chiến sỹ thân kinh bách chiến này, không chết trong tay kẻ địch mà lại chết trong tay đồng đội vì đã mất đi tác dụng.