Mười Một khẽ ừ một tiếng sau đó liền im lặng, gõ gõ ngón tay đợi tin tức từ Hạ Tuyết Nhi, đồng thời cũng suy nghĩ một vài vấn đề.
Hắn và Gia Cát Tuệ mới chỉ gặp nhau hai lần, buổi gặp hôm qua rất bình thường, Gia Cát Tuệ thỉnh thoảng lại tò mò nhìn hắn. Nhưng hôm nay khi gặp lại biểu hiện của nàng rất kỳ lạ, không những liên tiếp nhìn lén hắn mà thỉnh thoảng lại còn ngẩn người, ngẫu nhiên sẽ ngẩn người, hơn nữa Mười Một còn để ý thấy khi đứng ở bên cạnh mình thì nàng rất hồi hộp. Mười Một sẽ không nhìn lần, cô gái tên Gia Cát Tuệ này chắc chắn có vấn đề, còn đó làn vấn để gì thì phải để bọn Cuồng Triều điều tra mới biết được. Nhưng bất kể là vì nguyên nhân gì thì hắn không cũng không hy vọng xảy ra sơ xuất gì trong thời điểm này. Quan trọng nhất, hắn nhận ra Vương Thiên Ngân không chỉ có tình cảm bạn bè với nàng, Mười Một không hi vọng người mình lựa chọn sẽ làm hỏng việc bở mỹ nhân kế.
Đám hacker kia làm việc rất hiệu quả, chỉ trong chốc lát Cuồng Triều lại lên tiếng: “Đã tra được, thì ra lai lịch của Gia Cát Hoàng thật không tầm thường….”
“Là cái gì?” Mười Một hỏi.
Cuồng Triều thì thầm: “Gia Cát Hoàng, được gọi là Gia Cát Toán Hoàng, từ nhỏ đã theo học đại sư phong thủy Dương Nam…”
“Dương Nam?” Mười Một ngẩn ra, hắn đã từng nghe cái tên này, cộng thêm mấy chữ đại sư phong thủy phía trước, hắn liền lập tức nghĩ đến một người.
Cùng lúc đó, Cuồng Triều sợ Mười Một không nhớ ra Dương Nam là ai liền giải thích: “Dương Nam là sư phụ của Vấn Thiên, vật Gia Cát Hoàng và Vấn Thiên chính là sư huynh đệ đồng môn…”
Mười Một gật đầu, không nói gì thêm.
Vào thời Thanh mạt, Lỗ bán tiên thu nhận hai đồ đệ, đại đệ tử Dương Nam, nhị đệ tử Hồ Nhất Hiếu. Dương Nam và Hồ Nhất Hiếu về sau đều thu đồ đệ, đồ đệ của Dương Nam chính là Vấn Thiên của Long Hồn, đồ đệ của Hồ Nhất Hiếu chính là Đán Đao Phùng Đán Toàn. Trong cuộc hẹn cuối cùng với Mười Một ở miếu Ngụy Vương, Phùng Đán Toàn đã nói cho Mười Một biết Vấn Thiên chính là sư huynh của hắn, sau đó Mười Một lại bảo Cuồng Triều điều tra kỹ càng mới biết được những điều này. Có điều không ngờ Dương Nam còn một đồ đệ tên là Gia Cát Hoàng, hơn nữa hắn ẩn cư tại trấn Thiên Độ.
Mười Một nhớ những tháng năm tuổi già Dương Nam đã sống ở trấn Thiên Độ, mà hiện giờ đồ đệ của hắn lại ẩn cư ở đó, chẳng lẽ họ có mưu đồ gì? Mười Một lại nghĩ đến đoạn băng ghi âm mà Vấn Thiên để lại khi chết, hắn cảm thấy có lẽ Vấn Thiên nói đúng, có thể thực sự có một bí mật động trời ở trong trấn Thiên Độ.
Nghĩ tới việc đó, Mười Một liền không do dự nữa, ra lệnh cho Vịt Bầu vẫn chờ đợi nãy giờ: “Đến trấn Thiên Độ trấn.”
Vịt Bầu khẽ gật đầu, khởi động xem, chạy về phía trấn Thiên Độ.
Lúc này Cuồng Triều nói: “Cẩn thận một chút, ngươi vẫn còn đang dưỡng thương đó.”
Cuồng Triều cũng không biết hôm qua Mười Một bị thương nặng tới mức nào, thấy hắn hôm nay có thể đi khắp nơi lại tưởng rằng ngày hôm qua hắn chỉ bị thương nhẹ nhưng lại vờ như bị thương nặng. Thực ra chỉ có ba người đã gặp Mười Một đêm qua là Thiên Hải, Yêu Cơ và Tửu Quỷ mới biết hắn bị thương nặng tới mức nào. Theo lý thuyết thì một người bị thương nặng như vậy không thể đi lại bình thường ngay ngày hôm sau được, nhưng Mười Một không thể không đi, bởi vì hắn không còn nhiều thời gian. Tác dụng phụ của gien càng lúc càng nghiêm trọng. Nhất là sau đêm qua, Mười Một đột nhiên mơ hồ có cảm giác thân thể của hắn đã đến mức cực hạn, nói cách khác là cách cái chết không còn xa. Hắn không sợ chết, nhưng trước khi chết hắn nhất định phải làm xong mọi chuyện, đây chính là nguyên nhân mà Mười Một không thể chờ đợi thêm nữa, hắn phải chạy đua với tử thần.
Vậy nên hôm qua hắn mới cố ý ném bọc quần áo dính máu cho Tửu qquỷ, đó là quyết định Mười Một đưa ra sau khi đã suy tính rất kỹ. Chỉ cần Tửu Quỷ mang bọc quần áo dính máu đó về một xét nghiệm thì lập tức sẽ biết bí mật về gien của hắn, thậm chí có thể bọn họ sẽ phát hiện gien của hắn đang có xu hướng tiến hóa lên hai tư cặp nhiễm sắc thể.
Mặc dù gien của Mười Một là một bí mật hắn không muốn để cho người khác biết nhưng lúc này hắn không thể không đưa ra vài con át chủ bài, dù sao nếu chọn đúng thời điểm để ném vài con át chủ bài ra thì cũng có rất nhiều ích lợi.
Đầu tiên, nó đã giải thích việc sao hôm trước vừa bị thương nặng mà hôm sau đã có thể đi lại lung tung. Người có hai tư cặp nhiễm sắc thể sẽ có khả năng hồi phục kinh người, chỉ cần Mười Một không biểu hiện quá mức thì không chỉ làm Long Hồn không nghi ngờ mà còn giải đáp được một số vấn đề cho họ. Vậy nên khi Mười Một đi ra phải ngụy trang một chút, làm như mình hồi phục rất nhanh nhưng cũng cần có một khoảng thời gian mới khỏi hắn. Nếu hôm trước vừa bị thương nặng mà hôm sau đã khỏe mạnh bình thường vậy quá bất thường rồi. Mặc dù hai tư cặp nhiễm sắc thể có khả năng tự lành cực tốt nhưng cũng không thể làm cho vết thương khỏi hẳn chỉ sau một đêm, huống hồ cặp nhiễm sắc thể thứ hai tư của hắn vẫn chưa hoàn thiện.
Tiếp đó, nó cũng giải thích được vì sao đêm hôm trước hắn vừa bị thương trong trận chiến với hai nhà Vương Dương đêm hôm trước mà hôm sau đã có thể chạy ra gặp DK. Tin rằng sau khi những nhân vật cấp cao trong Long Hồn biết bí mật về gien của Mười Một thì bọn họ sẽ im lặng, cho dù có người cảm thấy nghi ngờ cũng không dám mở miệng hỏi. Người có hai tư cặp nhiễm sắc thể là báu vật vô giá với bất kể quốc gia hay tổ chức nào, bọn họ sẽ cố gắng giấu nhẹm chuyện này, làm cho mọi người không chú ý đến Mười Một.
Hơn nữa sau khi Long Hồn biết bí mật của Mười Một họ sẽ làm mọi cách để bảo vệ hắn. Nếu sau này hắn có chuyện gì căng thẳng với Long Hồn thì họ cũng sẽ vì chuyện hai tư cặp nhiễm sắc thể mà nhịn hắn. Nói cho cùng, thái độ đó của Long Hồn chính là thứ Mười Một cần nhất bây giờ, cũng là thứ có giá trị nhất mà hắn đạt được khi ném bọc quần áo kia đi.
Tuy bởi vậy Mười Một làm lộ bí mật của mình nhưng đối với cả hắn và Long Hồn thì đây là chuyện tốt. Dù sao Long Hồn sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện đó, chi bằng mình chủ động để lộ. Hơn nữa hắn cũng không lo Long Hồn công bố bí mật của mình. Hắn cũng không lo Long Hồn lấy mình làm chuột bạch, giá trị bây giờ của Mười Một hơn xa một con chuột bạch. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tin rằng những kẻ cấp cao trong Long Hồn cũng phải kẻ ngu, sẽ không làm chuyện mổ gà lấy trứng như vậy.
Kết hợp nhiều yếu tố như vậy Mười Một mới dám nghênh ngang đi lại, nếu như không có bọc quần áo dính máu hôm qua, hiện giờ hắn phải giả bị thương trốn trong nhà, chẳng thể làm gì.
Hơn nữa đến tận giờ Long Hồn vẫn chưa gọi điện cho hắn, Mười Một biết nước cờ hiểm này của mình thành công rồi, sau khi Long Hồn biết được bí mật của hắn sẽ để hắn thoải mái hơn nhiều. Nêu không thì khi hắn vừa ra ngoài thì Tửu Quỷ đã gọi hỏi điện đến hỏi hắn mấy lời vớ vẩn như sao bị thương không ở nhà dưỡng thương mà lại chạy lung tung.
Nhưng Mười Một không biết rằng, mấy phút sau khi hắn ra khỏi nhà hàng Hồng Môn Yến thì một bản báo cáo đã được đặt lên bàn nguời đứng đầu Long Hồn là Thiên Hành.
Một tay Thiên Hành cầm báo cáo lên đọc, tay kia gõ gõ mặt bàn, sau một lúc lâu mới cười khẽ: “Khôi phục rất nhanh, nhưng vết thương vẫn rất nặng? À, diễn kịch rất tốt.”
Nói xong Thiên Hành không khỏi lắc đầu, trong Long Hồn chỉ có hắn từng xem đoạn video Mười Một phục sinh, cũng chỉ có hắn mới biết được năng lực hồi phục của Mười Một kinh khủng tới mức nào. Trong một giờ ngắn ngủi mà từ một bộ xương đã mọc ra đủ máu thịt cơ bắp, so với nó thì vết thương hiện giờ của Mười Một chẳng là gì. Vậy nên Thiên Hành đã sớm biết Mười Một đã khỏe mạnh hoàn toàn rồi. Có điều Thiên Hành không thể vạch trần chuyện này, trái lại hắn còn phải giúp Mười Một che giấu, thậm chí hắn đã hạ lệnh tiêu hủy bọc quần áo dính máu mà Tửu Quỷ mang về đêm qua. Bí mật này quá quan trọng, một khi nó bị lộ ra, Mười Một chắc chắn sẽ trở thành một thứ ”hàng hóa” mà các quốc gia bất chấp mọi thứ để tranh đoạt, đến lúc đó không chỉ có kinh thành mà thậm chí toàn bộ Trung Quốc sẽ trở nên hỗn loạn.
Thiên Hành càng đọc thì nụ cười trên mặt lại càng xán lạn, cuối cùng nhịn không được cười nói: ”Bí mật gặp Vương Thiên Ngân, con trai của Vương Đức? Thì ra là như vậy, xem ra không cần lo lắng chuyện của hắn và Vương gia rồi. Có điều…”
Thiên Hành lắc đầu thở dài, nói: “Xem ra hắn đã liên hợp với Vương Đức ám sát sáu trưởng lão của Vương gia, tên Băng này, đến cùng câu nào của hắn là thật, câu nào là giả…”
Thiên Hành ngồi suy tư trước bàn làm việc trong chốc lát sau đó liền đặt bản báo cáo xuống, ấn vào một cái nút trên bàn: “Hiện giờ Băng đang ở đâu?”
Giọng nói dễ nghe của một cô gái trả lời: “Đang ở trên quốc lộ, từ hướng đi có thể đoán hắn đang đến trấn Thiên Độ…”
truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Thiên Hành ngẩn người, chợt nở nụ cười thâm thúy. Thiên Hành gác máy, cầm bút viết vào cuối bản báo cáo: cứ để hắn đi, theo sát hắn, chỉ cần hắn không làm gì quá đáng thì không động đến hắn.
Hắn ngẫm nghĩ sau đó lại ghi thêm một câu: chú ý động tĩnh của Vương gia và Dương gia.
Vườn anh đào ngoài trấn Thiên Độ, đám thợ đã đi ăn trưa, những người vây xem tuy vẫn rất nhiệt tình nhưng thấy không có gì để xem thì cũng dần dần tản đi. Một lúc sau thì chỉ còn Gia Cát Hoàng ở đó tính toán vị trí, chuẩn bị cho việc trồng cây buổi chiều.
Một chiếc xe việt dã màu đen không biết đã đỗ ở đó từ lúc nào, bởi vì mỗi ngày trong trấn đều có rất nhiều xe tới xe đi nên Gia Cát Hoàng cũng không có để ý. Huống hồ hiện giờ hắn đang tập trung tinh thần tính toán kích cỡ và vị trí của gốc cây, không chú ý có hai người đang nhìn hắn.
”Là hắn?” Mười Một liền nhớ ra ngay người này là ai, người này chính là vị thầy bói mình gặp trong ngày hẹn với Đán Đao tại miếu Ngụy Vương, không ngờ hắn lại là Gia Cát Hoàng, sư đệ của Vấn Thiên. Thảo nào lần đầu gặp hắn Mười Một có cảm giác rất giống khi gặp Vấn Thiên lần đầu. Có điều lúc ấy hắn không liên hệ người nhìn giống như thầy bói rởm này với Vấn Thiên, bởi khí chất của y kém xa Vấn Thiên.