Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 56



Bành Trình vào tù, báo hiệu giai đoạn “Trời tối xin mời nhắm mắt” đã đến.

Đoạn Dịch về phòng luôn, nhanh chóng lấy thiết bị, chọn tráo bảng số của số 2 và số 12. Hai nhà tiên tri dù ai bị cắn, phù thủy đều có thể cứu, nhưng Minh Thiên thì không chắc. Xem tình hình trên sân, Đoạn Dịch cứ cảm thấy giá trị kéo thù hận của Minh Thiên quá cao, cho nên anh muốn bảo vệ Minh Thiên một lần.

Buổi tối 10 giờ rưỡi, cửa phòng Đoạn Dịch bị gõ vang, là Minh Thiên tới.

Thời gian này thường có người chơi đi qua đi lại gõ phòng nhau, nên hắn cũng dám quang minh chính đại lại đây. Nhà cây rất đơn sơ, không có rượu vang đỏ, cũng không có thuốc lá. Cũng may Đoạn Dịch có nước khoáng và kẹo.

Đoạn Dịch ngậm một viên kẹo, nhìn Minh Thiên ngồi xuống thảm cỏ lót. “Sao cậu lại bầu số 4 Khang Hàm Âm?”

Minh Thiên cười cười. “Tâm ý tương thông với anh.”

Đoạn Dịch nhướng lông mày. “Đừng giả bộ ngớ ngẩn lừa tôi. Tôi bầu theo cảm tính. Tôi không ưa Tiết Cảnh, cũng không ưa đối tác Chân Cao Kiệt của tên đó. Tính tôi vậy đấy, nên không muốn bầu Chân Cao Kiệt. Cậu thì sao?”

Minh Thiên đứng đắn nói: “Lý do của em giống anh. Dù sao hai người bọn họ cũng là đối thủ cạnh tranh của công ty chúng ta.”

Mắt híp lại một chút, Đoạn Dịch cắn viên kẹo trong miệng. “Được, tạm tin cậu một lần. Nếu là như thế… Thế cục khá là kỳ quái. Giai đoạn tranh cử cảnh sát trưởng, chỉ có hai cô gái số 9, số 12 là bầu cho số 6. Mà ở giai đoạn vote bỏ tù, số 12 từ phe số 6 đổi qua phe số 4, vote số 3; hành động vote của số 9 thì không có gì lạ.”

“Thật ra dù không tính yếu tố người mới, cũng không thể đơn giản xem ai theo phe ai để đoán sói. Tin nhầm phe là chuyện bình thường, thời điểm tranh cử thiếu thông tin, các cô tạm tin số 6; sau khi nghe tất cả mọi người lên tiếng, thì đổi đối tượng. Điều này có khả năng xảy ra.”

“Theo kết quả phiếu vote, những người muốn hủy Cảnh Huy gồm có số 3 Bành Trình, số 6 Chân Cao Kiệt, và số 10 Tô Chương Nhạc.”

“Đầu tiên bàn về số 10. Thời điểm tranh cử cảnh sát trưởng, số 10 bỏ quyền, lúc ấy ông ta tỏ vẻ theo phe số 6, đến khi vote bỏ tù thì đổi phe.”

“Nói về số 3 đi. Số 3 bị số 4 vote, để biện hộ cho mình nên số 3 đổi qua phe số 6 đòi hủy Cảnh Huy, cũng có thể lý giải.” Nhìn Minh Thiên, Đoạn Dịch nói: “Nhưng những người khác thì sao? Nếu số 6 là sói, sao tôi thấy nhiều sói đảo phe* thế này?”

Minh Thiên gật đầu, tán thành phán đoán của Đoạn Dịch: “Số 3, 6, 10 cùng vote số 4, muốn hủy Cảnh Huy. Nếu coi bọn họ là sói, như vậy tổng cộng có 3 sói, và một sói nữa chưa tìm được. Nhưng ban đầu số 3 bầu số 4 làm cảnh sát trưởng, đến khi số 4 muốn vote số 3, số 3 mới đổi sang phe số 6. Nếu số 3 là sói, lúc tranh cử cảnh sát trưởng cố tình theo số 4, thì số 3 là sói đảo phe.”

“Bởi vậy, hiện tại số 4 đã loại số 3, vẫn còn một con sói đảo phe, đúng là kỳ lạ. Nghĩa là giai đoạn tranh cử cảnh sát trưởng có tận hai sói đảo phe. Thông thường không đến mức như vậy.”

“Nhưng nếu thật sự như vậy, lúc bầu số 4, hai ta là vì yếu tố cảm tình. Số 1 Ổ Quân Lan vì lý do gì cần cân nhắc lại. Số 5 có quan hệ tốt với số 6, nhưng lại theo phe số 4, cũng rất kỳ lạ. Tóm lại, trong tình huống này, rất có thể giữa số 1 số 5 có một sói; hoặc là, giữa số 9 số 12 có một sói. Lại nói tiếp…” Minh Thiên hỏi Đoạn Dịch: “Rốt cuộc thân phận của anh là gì?”

Thật ra theo tính cách thẳng thắn của Đoạn Dịch, anh không thích chơi Ma Sói, cũng không thích cái nơi quanh co lòng vòng này.

Anh nhìn chằm chằm Minh Thiên, nói thẳng: “Cậu từng nói với tôi, trò chơi này muốn chơi lâu dài, cần phải có một người tín nhiệm. Tôi đồng ý. Muốn chơi Ma Sói, muốn vượt qua phó bản… Nếu mãi phải đề phòng người bên cạnh, thật sự quá mệt tâm.”

“Tôi nói thẳng với cậu, ván này tôi là ảo thuật gia. Đêm nay tôi tráo số bảo vệ cậu.”

“Hồi ở khu nghỉ phép cậu đã hứa hẹn với tôi, khi nào chuẩn bị sẵn sàng, cậu sẽ nói tất cả cho tôi. Nếu bây giờ cậu mà gạt tôi, chơi kịch bản ngầm giấu tôi, cậu sẽ được hưởng đặc cách giống Tiết Cảnh, bị tôi ném vào sổ đen.”

Minh Thiên ngồi trên thảm cỏ, chợt vươn tay nắm lấy tay Đoạn Dịch. Đoạn Dịch bị hắn kéo xuống, không thể không thuận thế ngồi quỳ trước mặt hắn. Sau đó anh nghe Minh Thiên nói: “Không lừa anh. Em là dân thường. Nhưng mà em không ngờ…”

Đoạn Dịch hỏi hắn: “Cậu không ngờ cái gì?”

Minh Thiên nhìn anh cười: “Không ngờ anh bảo vệ em. Cảm ơn anh, anh Tiểu Dịch.”

Đoạn Dịch liếc hắn một cái. “Được, nhớ lời cậu cảm ơn đấy. Lần này mà gạt tôi thì cậu chính là thằng nhóc lòng lang dạ sói.”

Nghe ba chữ “thằng nhóc”, mày Minh Thiên rõ ràng nhíu một chút. Tay dùng thêm lực, cố ý vô tình kéo Đoạn Dịch gần mình hơn một chút, lại hỏi: “Đúng rồi, Tiết Cảnh nói anh ta có kính nhìn lén, chuyện này anh thấy thế nào?”

“Kính nhìn lén…” Đoạn Dịch hất cằm, hỏi, “Có phải trong《 Chơi trốn tìm 》, cậu từng dùng nó xem thân phận của tôi?”

Minh Thiên nói: “Quả nhiên không giấu được anh.”

Đoạn Dịch bất đắc dĩ mỉm cười. Má lúm đồng tiền nơi khóe miệng hiện ra ngắn ngủi rồi biến mất, anh nói: “Tôi mặc kệ tên đó có xài kính nhìn lén hay không. Nếu tên đó là sói, có kính nhìn lén, hơn 50% đêm đầu tiên đã xem thân phận của tôi, biết tôi là ảo thuật gia. Nhưng nhìn cách tên đó nói chuyện, có vẻ tên đó không biết, suy ra tên đó không có kính nhìn lén, nói thế chỉ để. Đương nhiên, nếu tên đó là người tốt, hắn biết thân phận tôi thì càng không nên nhiều lời. Nói chung là kệ tên đó.”

Đoạn Dịch và Minh Thiên ngồi trên thảm cỏ câu được câu không thương lượng, đến khi trời đã khuya thì nằm xuống nghỉ ngơi. Nhà trên cây không có giường, coi đống cỏ lót là giường. Nhắm mắt lại, Đoạn Dịch nghe thấy Minh Thiên hỏi: “Nằm ngủ như này anh có cảm thấy ẩm ướt không?”

Đoạn Dịch nói: “Vẫn tốt. Tôi lớn hơn cậu 6 tuổi nhưng chưa đến mức loãng xương viêm khớp.”

“Anh Tiểu Dịch anh hiểu nhầm em rồi, em nào có chê anh lớn tuổi. Ý em là, em biết giác hơi.” Minh Thiên nghiêng người cười với Đoạn Dịch, “Chờ khi nào đến khu nghỉ ngơi, em giúp anh.”

Đoạn Dịch nghĩ nghĩ, cũng cười gật đầu. “Được thôi.” Mở mắt ra, Đoạn Dịch nhìn trần nhà. “Vừa rồi chúng ta bàn chính sự, tình huống nếu số 6 là sói. Nếu hắn là sói, thế cục ít nhất có hai sói lộ đuôi. Thật là kỳ quái. Thế nếu số 4 là sói thì sao, cậu nghĩ con sói còn lại ở đâu?”

Minh Thiên chưa kịp trả lời Đoạn Dịch, hệ thống bỗng phát thông báo. “Người chơi số 4 xin mời vào tù.” “Người chơi số 4 chọn người chơi số 7 kế thừa Cảnh Huy. Người chơi số 7 trở thành cảnh sát trưởng mới, có quyền lợi 1.5 phiếu.”

Khang Hàm Âm bị cắn? Phù thủy không cứu? Phù thủy nghi cô ấy là sói tự cắn?

Đoạn Dịch lập tức nhíu mi.

Khang Hàm Âm giao Cảnh Huy cho mình, nghĩa là kết quả soi ra mình là người tốt. Nhưng những người khác có tin hay không, không chắc. Dù sao thì trong mắt người khác rất có thể anh và Khang Hàm Âm là hai con sói.

Sáng sớm ngày kế, Minh Thiên và Đoạn Dịch theo thường lệ dậy sớm, bầu trời phó bản còn tối mù, hai người bọn họ lại đi hạ du con sông tắm rửa một cái.

Lúc trở về, sắp ra khỏi rừng cây, bọn họ thấy phía trước cách đó không xa, chỗ phía sau nhà cây có bóng hai người ẩn hiện. Thấy thế, hai người ăn ý trốn sau gốc cây, giữ im lặng.

Hai người sau nhà cây dần xuất hiện, một trong hai là nữ minh tinh đeo kính râm tên Hoa Hồng. Hôm nay cô ta không đeo đàn ghi-ta. Cô ta mặc một chiếc váy hoa dài, vẻ mặt có chút đau thương. Cả ngày hôm qua cô ta không rời phòng trên cây, người đại diện Dung Dung bận rộn đưa ăn đưa uống cho cô ta. Cho nên thời gian cô ta xuất hiện sau nhà cây có hơi kỳ lạ.

Người còn lại là kẻ không có tròng mắt, một người đàn ông trông vô cùng già nua. Không biết tại sao hôm nay hắn ta quấn một chiếc khăn quàng cổ trên đầu, che kín đầu và hai tai.

Cảnh tượng ngoài dự đoán xảy ra, người đàn ông không mắt ôm Hoa Hồng vào lòng, bàn tay dán vào vòng eo mảnh khảnh của cô ta. Mà Hoa Hồng ôm cằm hắn ta, nhón mũi chân, hôn hắn ta một cái.

Hai người này là người yêu? Nhưng nếu như vậy, bọn họ có vẻ quá mất cân xứng. Một người là nữ minh tinh ngăn nắp diễm lệ, một người mặc quần áo giá rẻ, hơn nữa người đàn ông vừa mù vừa già hơn cô ta hai mươi tuổi.

Sau cái hôn triền miên, Hoa Hồng chỉ vào phần tai đối phương. “Em muốn nhìn một chút.”

“Khó coi.” Người đàn ông không mắt nói.

Nhưng Hoa Hồng nhất quyết đòi tháo khăn quàng cổ của hắn ta. Thế là tình trạng dưới khăn quàng cổ đập vào mắt mọi người…

Hắn ta không có tai, thay thế là vết sẹo dài đọng máu màu đen. Có lẽ do ngón tay Hoa Hồng không cẩn thận quẹt phải miệng vết thương khiến máu tươi thấm ra, chảy xuôi xuống cổ hắn ta, làm người nhìn có hơi ghê sợ.

Hắn ta không có tròng mắt, là do bệnh cũ. Nhưng mất lỗ tai, là vết thương mới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.