Nửa đêm. Trong phòng số 7.
Đoạn Dịch và Minh Thiên nằm song song cạnh nhau, cách nhau khoảng ba nắm tay.
Trước khi nhắm mắt, Đoạn Dịch thuận miệng hỏi: “Chưa thương lượng đã tự ý vào, sao đêm nay lại tới ngủ?”
“Phó bản này có quỷ.” Minh Thiên nói, “Em bảo vệ anh.”
“Ai bảo vệ ai cơ?” Đoạn Dịch bật cười, đột nhiên nhớ tới gì đó, mở mắt ra, bật dậy khỏi giường, “Ừ ha, phó bản này có quỷ. Tôi nên ngủ chung với anh trai. Cậu đừng tưởng anh ấy bình tĩnh thật, anh ấy sợ quỷ nhất đấy.”
Minh Thiên bỗng nắm lấy tay Đoạn Dịch.
“Gì thế?”
“Tuy các anh là anh em họ hàng, nhưng lớn hết rồi còn ngủ cùng nhau, không thích hợp.”
Đoạn Dịch thấy lời hắn nói kỳ kỳ. “Cái quái gì cơ? Vậy tôi ngủ với cậu là chuyện thích hợp hả?”
Minh Thiên không trả lời, chỉ nằm nghiêng trên giường nhìn Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch nghĩ nghĩ, hỏi lại: “Ủa từ từ, sao cậu biết anh ấy là anh họ tôi?”
Híp mắt nhìn chằm chằm Đoạn Dịch, Minh Thiên cười: “Thịt kho tàu vị nước máy.”
“À… Sơ suất.” Đoạn Dịch hiểu rồi.
Minh Thiên mỉm cười: “Không phải anh sơ suất. Tại anh không đề phòng em, anh tin tưởng em.”
Nói một câu hắn đáp một câu, Đoạn Dịch không biết nên nói tiếp thế nào.
Cũng chẳng biết vì sao, Đoạn Dịch bị hắn nhìn chằm chằm đến mức xù lông.
Lắc đầu, rút cổ tay ra khỏi tay Minh Thiên, anh nằm xuống nghiêng người đi ngủ.
Đoạn Dịch không đi tìm Cố Lương nữa. Lúc này đã là rạng sáng 1 giờ, chắc anh họ nhà mình ngủ rồi.
Bình thường Cố Lương rất tốt tính, nhưng anh họ mê ngủ thiết tha, lúc rời giường cực kỳ gắt ngủ.
Đoạn Dịch cảm thấy giờ mà mình đi gõ cửa đánh thức anh họ lúc 1 giờ đêm, bắt ảnh đang buồn ngủ mở cửa rồi hỏi câu “Anh, anh có sợ quỷ không”…
Trừ phi anh ngại cuộc sống này buồn tẻ sóng gió chưa đủ lớn mới dám làm như vậy.
·
Tối qua mọi người đều vote số 10 tống vào tù.
Số 10 cũng vote chính mình.
Lúc nhìn thấy kết quả vote, Đoạn Dịch mỉa mai hắn ta một phen.
… Hắn ta biết phe thứ ba có thể giúp mọi người vượt ải. Muốn nằm thắng cũng được, vấn đề là miệng hắn ta quá thối.
Giống như người ăn cơm mềm*, nhưng ít nhất phải biết điều, thái độ phải khiêm tốn phù hợp. Chứ không phải vừa đòi người ta cho cơm ăn, vừa trào phúng người ta, khiến người khác cực kỳ phản cảm.
*Chỉ đàn ông ăn bám, bám váy phụ nữ.
Cái loại người tởm lợm như hắn ta, chửi đã đời thì thôi, sau này đừng ở gần hắn ta là được, chuyện đã xong rồi.
Nếu cứ nghĩ mãi về loại người này, nhớ kỹ mấy lời nhảm nhí ghê tởm, thì chỉ tổ hành hạ bản thân.
Vậy nên Đoạn Dịch mỉa mai chán chê liền dời lực chú ý sang chuyện khác.
10 giờ tối qua sau khi kết thúc vote, tiến vào giai đoạn “Trời tối rồi xin mời nhắm mắt”. Là người sói cuối cùng, Đoạn Dịch không cắn ai nữa, vì hiện tại phe thứ ba dư sức khống chế cục diện, thành ra có thêm người phụ thăm dò sẽ tốt hơn. Huống chi số 11 Bạch Lập Huy cũng nguyện ý xuất lực.
Đoạn Dịch, Minh Thiên, Cố Lương, Bạch Lập Huy thêm một người nữa là Doãn Oánh Oánh, năm người bắt đầu một ngày thăm dò.
Đoạn Dịch dậy từ sớm, 5 giờ đã đánh thức mọi người.
Vội vàng ăn sáng xong, theo lời đề nghị của Đoạn Dịch, mọi người không tiếp tục xuyên thời gian, trước tiên tới giáo đường trắng tìm mục sư.
5 giờ 40 phút sáng ngày 19 tháng 11, năm người đến giáo đường trắng.
Đúng như lời Cố Lương, ngày hôm nay mục sư đã trở về.
Tuy trời vẫn còn sớm, cửa lớn giáo đường đã được mở ra.
Mục sư là một ông lão chừng 80 tuổi. Ông đứng ở cổng lớn, bày ra thư thế chờ đợi, như thể sớm đoán được sẽ có người tới tìm mình.
Đi lên bậc thang, Đoạn Dịch nhìn thấy mục sư, còn đang tự hỏi nên bắt chuyện với ông như thế nào, ông đã đi tới trước một bước.
“Các cậu là nhà ngoại cảm?”
“Ông biết bọn tôi?” Đoạn Dịch nhíu mày.
“Đương nhiên. Là ta đề nghị cảnh sát tìm các cậu tới.” Mục sư nói, “Nhưng tà ma kia cũng là nhà ngoại cảm. Ta lo rằng trong số các cậu có người làm việc cho tà ma, nên ta đã đặt ấn ký đặc thù lên một trong ba người các cậu, để ba nhà ngoại cảm chắc chắn nghe theo ta. Lúc cần thiết, ba người sẽ giúp ta diệt trừ những nhà ngoại cảm khác. Tà ma kia quá đáng sợ. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”
Lời của mục sư, xem như đã liên kết mối quan hệ ba phe Ma Sói trong phó bản này.
12 người chơi đều là nhà ngoại cảm, trong đó 3 người sói bị nhà ngoại cảm tà ma mê hoặc, 3 người thuộc phe thứ ba mục sư, những người còn lại thuộc phe người tốt cảnh sát.
Mục sư nói: “Hãy để ta nhìn đôi mắt của các cậu nào, xác nhận thân phận của các cậu, ta sẽ để các cậu vào trong.”
Mục sư nâng mặt mỗi người lên, mắt đối mắt mỗi người một phút, sau đó cho phép bọn họ vào giáo đường.
Vất vả mãi mới được vào giáo đường, Đoạn Dịch tranh thủ thời gian hỏi mục sư: “Tà ma kia là ai? Có phải là Nicole không?”
Ánh mắt vẩn đục của mục sư vô thức trôi vào hư không, thì thào: “Ta không biết… Mấy ngày hôm trước ta phát hiện dấu vết tà ma. Ta không biết tà ma là ai… Nhưng ta cảm giác được, tà ma đã giết rất nhiều rất nhiều người… Nơi đây có mùi máu tươi…”
Mục sư lẩm bẩm nhiều quá khiến Đoạn Dịch đau đầu. “Vậy sao mục sư biết tà ma là nhà ngoại cảm?”
“Chỉ có nhà ngoại cảm sau khi chết mới có bản lĩnh như vậy.” Mục sư đột nhiên chụp lấy tay Đoạn Dịch, nói, “Nếu người bình thường chết, chết là hết… Nhưng nhà ngoại cảm thì khác, nếu có chấp niệm mãnh liệt chưa tan, bọn họ sẽ không rời khỏi thế gian này. Chấp niệm giúp bọn họ đạt được năng lực mạnh mẽ, giữ cho họ ở lại nhân gian.”
Ông nói tới đây, Minh Thiên đã tới gần. Hắn kéo tay mục sư, bắt ông thả tay Đoạn Dịch ra.
Đoạn Dịch: “?”
Mục sư không để ý hành động của Minh Thiên, chỉ biết nói tiếp: “Chúa ơi… Đáng sợ hơn là, nếu… nếu khi chết bọn họ mang theo hận ý, hoặc lúc chết sinh ra oán niệm, vậy thì sẽ cực kỳ khủng bố! Năng lực của oán linh rất mạnh mẽ, sẽ biến bọn họ trở thành ác ma vô cùng đáng sợ!”
Thở dài một hơi, khuôn mặt mục sư trắng bệch: “Chỉ có nhà ngoại cảm mạnh mẽ, mới có thể sinh ra năng lượng oán linh mạnh mẽ! Ta cảm nhận được!! Thế nên ta vừa đi tìm cứu viện, vừa nhờ cảnh sát tìm nhà ngoại cảm các cậu tới giải quyết!”
Đoạn Dịch lập tức hỏi ông: “Mục sư cảm nhận được năng lượng oán linh từ khi nào? Chẳng lẽ… Là ngày 2 tháng 10?”
Ngày 2 tháng 10, là ngày Nicole bị xử tử bằng hình thức treo cổ.
Những người liên quan mật thiết với chồng Nicole, gồm 6 cô gái điếm. Nicole chưa giết hết tất cả các cô đã bị xử tử, vậy nên lúc cô ta chết, trong lòng có chấp niệm, oán hận chưa được giải, sau khi chết vẫn không chịu rời đi, muốn ở lại nhân gian.
Chưa kể quá trình cô ta chết rất thống khổ, hình phạt treo cổ tra tấn hành hạ cô ta.
Đối với cô ta mà nói, màn tra tấn vẫn chưa có kết thúc… Sau khi chết thi thể cô ta trước bị mấy kẻ lang thang làm nhục, sau bị chó hoang gặ,m cắn. Vậy nên cô ta sinh ra oán niệm nặng nề, cuối cùng biến thành oán linh có năng lực mạnh mẽ.
Những gì xảy ra trên người Nicole, ăn khớp với lời mục sư nói.
Thảo nào linh hồn Nicole cũng có thể xuyên thời gian.
Thảo nào cô ta có thể xác nhận những nhà ngoại cảm khác thông qua đôi mắt.
Bởi vì khi còn sống cô ta cũng là nhà ngoại cảm.
Để điều tra vụ án ngoài đời thực, nguyên nhân gây án có rất nhiều, tìm manh mối không khác gì mò kim đáy bể.
Nhưng trong phó bản lại khác. Manh mối rất có hạn, thế nên người chơi có thể suy đoán cốt truyện dựa trên manh mối đã tìm được.
Hiện giờ dù dựa vào thông tin ghi chép trong các tệp hồ sơ tại Cục Cảnh Sát, hoặc xét theo tính hợp lý cốt truyện, về bối cảnh và hành vi nhân vật, chỉ có Nicole là phù hợp với những đặc trưng của hung thủ nhất.
Nghe Đoạn Dịch hỏi, mục sư thắc mắc nói: “Không, không phải ngày 2 tháng 10. Là… Ngày 30 tháng 9 ta đã cảm nhận được. Nên ta lập tức rời khỏi đây để tìm cứu viện. Trên đường đi ta viết thư gửi Cục Cảnh Sát. Ta khá có uy danh tại khu này, cảnh sát nhất định sẽ nghe theo đề nghị của ta. Quả nhiên, cảnh sát đã tìm các cậu tới. Sau khi trở về, ta ở giáo đường chờ các cậu tới tìm mình.”
Ngày 30 tháng 9 mục sư đã cảm nhận được năng lượng oán linh?
Cũng hợp lý.
Nicole chết vào sáng ngày 2 tháng 10, sau đó quỷ hồn xuyên đến ngày 30 tháng 9.
Có lẽ đầu tiên cô ta bám vào người Tịch Phi, dành một khoảng thời gian để quan sát quy luật sinh hoạt của những người cô ta muốn giết. Hơn nữa cô ta cũng cần tới chỗ giấu súng để lấy súng và đạn.
Cô ta trì hoãn đến ngày 1 tháng 10 mới chính thức bắt đầu hành động, giết Bảo Lâm. Như vậy thì hợp lý.
Đoạn Dịch nhanh chóng hỏi tiếp: “Vậy… Cứu viện của mục sư đâu?”
Sắc mặt của mục sư càng thêm trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu. “Ta tới trấn Sander, nơi đó có một vị mục sư lợi hại. Dù là oán linh nào, ông ấy cũng có thể xử lý. Nhưng đến nơi ta mới hay tin… Ông ấy đã chết.”
Đoạn Dịch nhíu mày: “Có cách nào để bọn tôi bắt oán linh không?”
“Không thể bắt được tà ma… Không có cách nào… Có lẽ chúng ta đều sẽ chết…”
Mục sư lẩm bẩm một câu, nản lòng ngồi bệt xuống đất.
Nghe xong, năm người chơi hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau, Đoạn Dịch ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt mục sư hỏi: “Vậy làm cách nào để giết oán linh?”
Mục sư: “Ta không biết. Ta không biết cách tiêu diệt tà ma. Người duy nhất có thể tiêu diệt tà ma đã chết. Bây giờ oán linh này là nhà ngoại cảm mạnh mẽ nhất, có lẽ còn lợi hại hơn các cậu. Chấp niệm của tà ma quá sâu, oán khí quá nặng, không biết lúc chết đã gặp chuyện gì… Tà ma này, thực sự không ai có thể đối phó được. Ta không biết!”
Đm, NPC quan trọng chỉ cung cấp nhiêu đó thông tin thôi hả?
Không đúng.
Đoạn Dịch nhíu mày nhìn vẻ mặt ủ rũ của ông, cân nhắc việc trấn an cảm xúc của ông. Chờ đến khi ông bình tĩnh, có lẽ sẽ nghĩ ra biện pháp.
Tốt xấu gì ông cũng là người duy nhất hiểu biết về nhà ngoại cảm. NPC mấu chốt biết về mấy thứ như oán linh, là mục sư duy nhất của khu Whitechapel.
Nhưng Đoạn Dịch còn chưa kịp mở miệng, đằng sau đột nhiên xuất hiện âm thanh ồn ào.
Đứng lên quay đầu lại, Đoạn Dịch thấy có rất đông người đi đến.
Có gái điếm ở khu đèn đỏ, có chủ cửa hàng hotdog, ông chủ cửa hàng quần áo, nhóm sai vặt, thậm chí cóvbà chủ khách sạn Lisa và ông lão trông cửa ở Cục Cảnh Sát.
Lisa và ông lão trông cửa nắm tay nhau, thoạt nhìn tình cảm rất tốt.
Liên tưởng tới tình huống ngày đó bà ta ra ngoài… Không lẽ mấy ngày nay bà ta đều ra ngoài hẹn hò với ông lão trông cửa?
Đúng là có thể lý giải được.
Cảnh sát ở Cục Cảnh Sát đã nghỉ phép nhiều ngày. Ông lão trông cửa không bị giám sát công việc, ông ta có thể bỏ bê nhiệm vụ.
Đám người nhanh chóng ùa vào giáo đường vây quanh mục sư.
Mục sư rời đi quá nhiều ngày, mọi người có rất nhiều chuyện cần ông giải đáp thắc mắc.
Hôm nay vừa khéo là ngày cuối tuần, rất nhiều người vội tới đây nghe giảng đạo. Chỉ một thoáng, giáo đường nhỏ hẹp đã chật như nêm cối.
Năm người Đoạn Dịch, Minh Thiên, Cố Lương, Doãn Oánh Oánh và Bạch Lập Huy bị đám đông chen lấn xô đẩy.
Đoạn Dịch còn muốn hỏi tiếp, chỉ đành không ngừng dùng sức đẩy đám người ra, cố chen vào trong.
Anh chợt nghĩ tới một vấn đề quan trọng, vội lớn tiếng hỏi: “Mục sư, sáng ngày 2 tháng 10 ông đang ở đâu? Xin trả lời tôi, vấn đề này cực kỳ quan trọng!”
“Cậu hỏi cái gì? Ta không nghe rõ!” Giọng nói già nua yếu ớt của mục sư chìm nghỉm vào biển người.
“Tôi hỏi sáng ngày 2 tháng 10 mục sư ở đâu!” Lặp lại câu hỏi một lần nữa, tim Đoạn Dịch chợt đập nhanh hơn, cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện xấu. Anh theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Cố Lương và Minh Thiên.
Ánh mắt lướt một vòng, dư quang Đoạn Dịch thấy ông lão trông cửa Cục Cảnh Sát, ông ta đang đứng trước mặt mục sư, lôi kéo mục sư đi đến giữa giáo đường, nhưng bà chủ Lisa vừa rồi đi cùng ông ta như hình với bóng lại không thấy tung tích.
Cảm giác bất an càng lúc càng dâng cao.
Đoạn Dịch vừa đẩy đám người ra đi về phía mục sư, vừa không ngừng tìm kiếm Lisa.
Anh nhìn một lượt đám đông ở tầng một, không thấy bóng Lisa đâu hết.
Lập tức phản ứng lại, Đoạn Dịch ngẩng phắt đầu nhìn trên lầu.
Giáo đường có hai tầng, trung gian hai tầng được chạm rỗng, từ giá chữ thập đằng trước đại sảnh, vòng quanh giáo đường hình cung.
Nơi đó có văn phòng và phòng khách, là nơi mục sư xử lý công việc hàng ngày.
Ngay khoảnh khắc Đoạn Dịch nhìn về phía lầu hai, có thứ gì đó chợt lóe lên.
May mắn là lúc này Đoạn Dịch đã tới cạnh mục sư.
Bằng trực giác cùng phản ứng nhanh như chớp, Đoạn Dịch nhanh nhẹn nhào lên ôm lấy mục sư, kéo ông lăn một vòng tại chỗ.
“Bằng, bằng, bằng”, ba phát đạn xẹt qua thân thể hai người, xuyên thủng sàn nhà.
Thở gấp một hơi, Đoạn Dịch ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn lên, chạm mắt với Lisa đang cầm súng đứng trên lầu hai.
… Đôi mắt lười biếng phong tình vạn chủng của Lisa nay chỉ còn sót lại âm độc.
“Lisa bị Nicole bám vào người! Mọi người chạy mau!”
Sau tiếng hét lớn của Đoạn Dịch, đám người hốt hoảng giải tán, nhốn nháo trốn khỏi giáo đường trắng.
Thật ra không cần anh hét lên, mọi người cũng chạy hết.
Có người nổ súng.
“Muốn giết mục sư để diệt khẩu? Đừng hòng trốn thoát!” Nhìn về phía Lisa, Đoạn Dịch lạnh lùng nói.
“Không ngờ mấy người cũng tới đây. Vừa lúc, giải quyết một lượt.”
Giọng nói lạnh băng của “Lisa” vang lên, “Bằng” một tiếng súng, viên đạn lại lần nữa bắn tới.
Một cây dù đen được căng ra chắn đường đạn bay, phủ trước mặt Đoạn Dịch và mục sư.
Người nọ mặc một thân đồ đen, tay cầm dù đen vững vàng che kín trước người Đoạn Dịch.
Hắn nửa quỳ, chắn một kích trí mạng cho Đoạn Dịch, nghiễm nhiên hóa thân thành kỵ sĩ Trung cổ Anh quốc.
Người này đương nhiên là Minh Thiên.
Dù đen ngăn được viên đạn, một giây sau tan biến.
Minh Thiên quay đầu lại nhìn Đoạn Dịch, ánh mắt hiện rõ lo lắng. “Có bắn trúng anh không?”
“Tôi không sao.” Đoạn Dịch lắc đầu, “Chúng ta bảo vệ mục sư.”
Mới vừa nói xong, Đoạn Dịch lại thấy Lisa giơ súng lên.
Họng súng chuyển từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, như thể mục tiêu quá nhiều, nhất thời không biết nên giết ai trước.
Đoạn Dịch có một khoảng thời gian th,ở dốc ngắn ngủi.
Không phải Lisa rủ lòng từ bi, mà là cô ta đang do dự.
Tranh thủ khoảng thời gian này, trong đầu Đoạn Dịch chạy lướt từng cảnh vừa xảy ra.
Ban đầu là năm người bọn họ tới tìm mục sư.
Sau đó đám người chen vào giáo đường, Lisa và ông lão trông cửa đi giữa đám người, không chút bắt mắt.
Sau đó nữa, Lisa vô thanh vô tức biến mất…
Sở dĩ chú ý tới sự biến mất của cô ta, là vì Đoạn Dịch thấy ông lão trông cửa Cục Cảnh Sát.
Tại sao anh lại nhìn ông lão?
Là vì vừa rồi ông lão cách mục sư gần nhất, nhìn như muốn kéo mục sư đến một vị trí nào đó.
Một dòng điện xẹt qua não anh, Đoạn Dịch hiểu rồi.
… Nếu Nicole bám vào người Lisa, nếu cô ta đi cùng ông lão trông cửa, tất nhiên cô ta có thể lợi dụng ông ta.
Cô ta lặng lẽ đi lên lầu hai, để tìm một vị trí nã súng thuận lợi.
Ông lão trông cửa nghe lời cô ta, dẫn mục sư tới vị trí trung tâm tiện cho cô ta bắn.
Một khi cô ta ra tay, ông lão còn có thể yểm trợ giúp cô ta đào tẩu.
Tiếp tục suy nghĩ, nếu súng của Nicole đã bị cảnh sát thu hồi sau khi Tịch Phi tự sát, cây súng hiện tại cô ta dùng ở đâu ra?
Chỉ có thể là ông lão trông cửa đưa cho cô ta!
Nghĩ ngược lại từ góc độ này, ông lão trông cửa bị cô ta lợi dụng, là chuyện ván đã đóng thuyền.
Ông ta đang ở đâu?
Lập tức nhìn xung quanh, Đoạn Dịch thấy ông lão đang đứng cạnh cửa lớn giáo đường.
Vừa rồi đám người bị tiếng súng dọa sợ, ồ ạt bỏ chạy. Ông ta giả vờ chạy theo đám người về phía cửa, bây giờ đang vòng trở về.
Hiện tại người đứng gần ông ta nhất…
Ánh mắt lướt nhanh lần nữa, Đoạn Dịch mở to hai mắt, thấy Doãn Oánh Oánh cũng đang đứng cạnh cửa lớn giáo đường.
Cô đánh bạo đứng ở chỗ cửa lớn, hình như muốn canh chừng Lisa sẽ chạy trốn từ cửa chính.
“Doãn Oánh Oánh! Chạy!” Đoạn Dịch vội hô to một tiếng.
Gần như cùng lúc đó, ông lão rút một con dao chém về phía Doãn Oánh Oánh.
Lưỡi dao lóe sáng, phản chiếu gương mặt thiếu nữ non nớt kinh hoàng.
Đoạn Dịch lập tức chạy như bay đến chỗ cô nhóc.
Tiếng súng đồng thời vang lên, thêm một cây dù đen giành trước một bước được căng ra, lần nữa chặn đứng viên đạn.
Người gần Doãn Oánh Oánh nhất là Bạch Lập Huy.
Cũng may lần này hắn ta phản ứng còn tính là nhanh, lập tức chạy tới ôm ngang hông cô nhóc.
Lưỡi dao trắng xẹt qua cánh tay cô, bay nửa vòng trong không trung, vài giọt máu đỏ tươi văng ra.
Thấy Doãn Oánh Oánh chỉ bị vết thương nhẹ, Đoạn Dịch tạm thời yên tâm.
Mắt thấy ông lão sắp chém nhát dao thứ hai, Đoạn Dịch phải mau chạy tới hỗ trợ.
Trước có ông lão cầm dao chém người, sau có Lisa cầm súng bắn từ xa, tình hình của Đoạn Dịch cực kỳ không ổn.
Nhưng ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh.
“Minh Thiên, tiết kiệm dù. Tôi có thể tránh.”
Ném lại một câu cho Minh Thiên, Đoạn Dịch nhanh chóng tăng tốc. Trong lúc chạy ra cửa, anh di chuyển rất linh hoạt, đảo trái né phải thành hình chữ S bất quy tắc, làm viên đạn của Lisa mất tính chính xác.
Nhưng Đoạn Dịch không ngờ, phát súng tiếp theo của Lisa cũng mất quy luật, bắn vào cửa sổ sườn phía tây giáo đường.
Bước chân hơi chậm lại, Đoạn Dịch ngẩng đầu lên nhìn, sợ mất mật.
… Không biết từ khi nào Cố Lương đã chạy tới sườn tây trên lầu hai giáo đường.
Không biết anh họ tìm đâu ra một cây cung, căng dây cung, bắn một mũi tên về phía Lisa.
Lisa chú ý tới anh ta, tạm thời không quản người dưới lầu, bắn một phát về phía Cố Lương.
Cố Lương kịp thời nghiên người, viên đạn bắn vào cửa sổ rực rỡ màu sắc phía sau.
“Choang” cửa sổ chia năm xẻ bảy.
Những mảnh thủy tinh bảy màu rực rỡ khúc xạ ánh nắng mai, khiến lầu hai giáo đường trở nên lung linh sáng rỡ.
Trong không gian đầy màu sắc này, Cố Lương căng dây cung, hai mắt híp lại, chân hơi cong, cánh tay dùng sức, quyết đoán bắn mũi tên thứ hai về phía Lisa.
Lisa lập tức giơ súng bắn trả, sau khi phẫn nộ nã một phát súng về phía anh ta, ổ đạn sáu viên đã dùng hết.
Tạm thời buông súng lục, Lisa một bên nhanh chóng đổi băng đạn mới, một bên đuổi qua chỗ Cố Lương.
Cố Lương nhân cơ hội nhìn xuống dưới lầu, đón lấy tầm mắt của Đoạn Dịch. “Em bảo vệ mục sư và mọi người. Anh dẫn cô ta rời đi chỗ khác.”
“Anh, chúng ta đổi lại đi. Thân thủ của anh không được…” Đoạn Dịch sốt ruột.
“Không kịp đâu. Bên cô bé kia khá nguy cấp. Anh không sao.” Cố Lương dời tầm mắt, hờ hững nhìn Lisa một cái, khiêu khích bắn mũi tên thứ ba về phía cô ta.
Vai trái Lisa bị trúng tên, máu lập tức phụt ra.
Cô ta bị chọc giận, gần như điên cuồng chạy tới chỗ Cố Lương.
Được. Như vậy có thể đảm bảo dưới cơn thịnh nộ, cô ta sẽ luôn đuổi theo mình.
Kế hoạch của Cố Lương đã thành công, xoay người leo qua cửa sổ vừa bị đạn bắn vỡ, nhảy từ lầu hai xuống.
Lisa đã đổi băng đạn xong, lập tức giơ súng đuổi theo, tiện đà cũng nhảy qua cửa sổ xuống mặt đất.
Trong giáo đường, Đoạn Dịch nhìn cảnh này mà sốt ruột, nhưng một người đàn ông cường tráng như Bạch Lập Huy vật lộn với ông lão trông cửa vậy mà đang ở thế hạ phong. Trên người hắn ta đã trúng một dao, tùy thời có thể bỏ mạng cùng cô nhóc.
Đoạn Dịch không thể thấy chết không cứu, trong giây phút do dự, Minh Thiên gọi anh: “Anh yên tâm. Để em đi giúp anh của anh.”
“Ở đây dễ đối phó hơn. Ông lão chỉ có dao. Hơn nữa ông ta không phải Boss. Lisa bị Nicole ám vào người, hiện tại là tay súng thiện xạ, cậu…”
Đoạn Dịch còn chưa nói xong, lập tức câm miệng.
… Bởi vì Minh Thiên một phát rút ra chục cây dù đen từ trong ba lô.
Đoạn Dịch sửa miệng: “Hỗ trợ bảo vệ anh trai tôi. Anh ấy không giỏi đánh nhau. Ảnh từng được huấn luyện nhập môn Quyền anh và Tae Kwon Do, không giỏi lắm.”
“Cứ giao cho em.”
Minh Thiên đeo ba lô lên, nhanh chóng chạy theo ra ngoài giáo đường.
·
Trong hẻm nhỏ vô danh.
Cố Lương và Minh Thiên một đường rẽ trái rẽ phải chạy vội, lúc này mới có cơ hội thmở dốc.
Nhưng Boss không hổ là Boss, chưa được bao lâu, bên ngoài hẻm cách đó không xa lại truyền đến tiếng bước chân.
Giọng Lisa vang lên. “Tôi biết mấy người đang ở đây. Mấy người trốn không thoát!”
Minh Thiên đưa một cây dù cho Cố Lương. “Chỗ này cách giáo đường rất gần. Anh trốn ở đây. Tôi ra ngoài dẫn cô ta rời đi. Sau khi tôi dẫn cô ta chạy xa, anh tranh thủ cơ hội đào tẩu, tới giáo đường tập hợp với anh Tiểu Dịch.”
Cố Lương khẩn thiết gật đầu, thoạt nhìn rất tán thành đề nghị của hắn, nhỏ giọng nói: “Được, cậu có nhiều dù, tôi đây không khách khí. Nếu không thì tôi ngại lắm.”
“Không cần.” Minh Thiên nói.
Trong hẻm nhỏ có một thùng rác, Minh Thiên bảo Cố Lương trốn đằng sau nó, hắn cầm hai cây dù, từng bước đi đến đầu hẻm. Lúc tới đầu hẻm, hắn cố tình ho khan hai tiếng, hấp dẫn lực chú ý của Lisa.
Quả nhiên Lisa nhanh chóng đi tới.
Cách đầu hẻm khoảng hơn hai mươi bước, cô ta nâng súng lên, nhắm họng súng đen ngòm vào Minh Thiên.
Minh Thiên đang căng dù ra định chắn, phía sau đột nhiên có một luồng gió ập tới.
Hắn quay đầu nhìn, thấy Cố Lương đột ngột phóng lên trước, hơn nữa còn chính diện đón họng súng Lisa.
“Bằng!”
Tiếng súng vang vọng.
Cố Lương chưa kịp mở cây dù vừa rồi Minh Thiên đưa cho anh ta.
Máu từ ngực lan ra, Cố Lương ngã xuống vũng máu, độ ấm cơ thể xói mòn.
Tay Minh Thiên hơi run lên.
Hắn không thể tin mà nhìn thi thể Cố Lương, không hiểu tại sao anh ta lại chạy ra.
Một ý nghĩ nảy lên trong đầu hắn: Anh ta cố tình.
Anh ta cố tình ăn vạ!