Nguyệt Lạc

Chương 13: C13: Muốn thử điên cuồng một lần vì điều mình thích



P/s: Chưa beta

Thịnh Ý lăn lộn trong phòng gần nửa tiếng mới đi xuống.

Nên mặc bộ nào đẹp đây? Đêm qua cô ngủ hơi muộn, liệu có cần trang điểm chút để che đi cuồng thâm mắt không? Nên nói gì sau khi gặp cậu ấy đây? Sẽ có hơi kỳ nếu cô tỏ ra quá nhiệt tình hoặc là càng kỳ lạ hơn nếu cô tỏ ra quá lạnh nhạt.

Cuối cùng, cô bước xuống tầng dưới với bộ quần áo như thường lệ.

Trần Tĩnh Nhiễm đang ngồi nói chuyện với Tống Vân Dực.

Bà lão ăn mặc rất tao nhã, mặc áo khoác ngoài cùng với chiếc váy sườn xám bên trong, đeo kính gọng vàng. Giang Vọng ngồi bên cạnh bà, tay cầm cốc nước nóng mà Trần Tĩnh Nhiễm vừa đưa cho.

Khi Thịnh Ý bước xuống lầu, Trần Tĩnh Nhiễm đưa mắt qua giới thiệu với Tống Vân Dực: “Đây là con gái của chị cháu, công việc của ba mẹ nó rất bận cho nên vẫn luôn sống ở đây.”

Tống Vân Dực nhìn Thịnh Ý, lấy một phong bao lì xì từ trong túi áo đưa cho cô: “Đây là Thịnh Ý à, lớn quá rồi.”

Thịnh Ý nhìn Trần Tĩnh Nhiễm, bà cười cười: “Bà cho thì cháu cứ nhận đi.” Lúc này cô mới dám đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn bà ạ.”

Tống Vân Dực ân cần hỏi: “Tiểu Ý năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đang học ở đâu vậy?”

“Cháu nó học Thất Trung.” Trần Tĩnh Nhiễm nói.

Tống Vân Dực nói “Này”, đang định nói gì đó thì chợt nghe Giang Vọng lười biếng nói: “Bà đừng hỏi nữa, bọn cháu là bạn cùng lớp.”

Thịnh Ý vừa bẻ một miếng cam nhét vào trong miệng, vừa nghe đến lời đó suýt nữa bị mắc nghẹn.

Trần Tĩnh Nhiễm có hơi kinh ngạc, cười nói: “Trùng hợp thế?”

Thịnh Ý nuốt miếng cam, nước mát chảy xuống cổ họng, cô dừng lại hai giây mới nói: “Là thật ạ, tuần trước chia lớp văn lý trùng hợp là chung một lớp.”

Trần Tĩnh Nhiễm nhìn cô một lúc, trên mặt lộ rõ vẻ suy tư.

Tống Vân Dực và Giang Vọng không ngồi lâu, trước khi rời đi Tống Vân Dực vẫn luôn nhắc nhở Giang Vọng ở trường phải quan tâm giúp đỡ Thịnh Ý.

Thịnh Ý nhéo vành tai, ngẩng đầu nhìn thấy Giang Vọng nở nụ cười nhàn nhạt: “Lo nghĩ linh tinh.”

Tuy đang phàn nàn nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa, vừa mới bình tĩnh lại, nhịp tim của Thịnh Ý lại đập rất nhanh.

Tống Vân Dực thở dài: “Năm đó mẹ của cháu được dì Trần chăm sóc….” Sau khi họ rời đi, trên mặt Thịnh Ý tràn đầy tò mò.

Dù sao thì cô vẫn còn nhỏ, mặc dù đã quen với việc che giấu cảm xúc của mình, nhưng cô không giỏi che giấu cho lắm. Trần Tĩnh Nhiễm chỉ cần liếc nhìn là có thể biết được cô đang nghĩ gì. Bà đặt thức ăn lên bàn thản nhiên giải thích: “Dì và mẹ của Giang Vọng là bạn tốt, nhưng tính tình ba cậu ta thì không tốt lắm….”

Bà dừng lại, có lẽ nhớ ra Thịnh Ý và Giang Vọng là bạn cùng lớp nên không tiện nói nhiều, chỉ kể mơ hồ: “Dù sao thì, khoảng thời gian đó bà ấy vẫn luôn ở chỗ này của dì.”

Bà chỉ tay lên tầng: “Chính là phòng con đang ngủ đấy.” Thịnh Ý nhìn theo ánh mắt của bà, trong đầu có chút suy đoán, không ngờ giữa cô và Giang Vọng còn có một mối liên hệ như vậy.

“Vậy…..bây giờ mẹ cậu ấy đâu rồi ạ?”

“Mất rồi.” Trần Tĩnh Nhiễm trầm mặc một lúc rồi mới nói.

Tay cầm rau của Thịnh Ý dừng lại một chút, trong cổ họng cô thốt ra một âm tiết vô nghĩa, sau đó hỏi: “Vậy lần này bà nội của cậu ấy đến đây là bởi vì…”

Trần Tĩnh Nhiễm ngẩng đầu, đột nhiên hỏi: “Cháu rất hứng thú với chuyện của Giang Vọng sao?”

Thịnh Ý không kịp trở tay nói được nửa thì ngừng, khuôn mặt của cô đỏ bừng lên trước câu hỏi của dì nhỏ.

“Không…….” Cô vội vàng biện bạch: “Cháu chỉ hơi tò mò thôi.”

Trần Tĩnh Nhiễm tựa hồ chỉ là tùy ý hỏi, một lát sau mới giải thích: “Thật ra, từ khi Tô Cẩn mẹ của Giang Uyển qua đời, dì và nhà họ Giang cũng không thường liên lạc với nhau nữa.”

“Hôm nay bà lão bỗng nhiên tới đây tìm dì, dì cũng thấy có hơi bất ngờ.”

Thật ra cũng không đến nỗi bất ngờ, chỉ là lúc bà lão đang thu dọn đồ đạc cũ thì vô tình tìm thấy mấy bức thư Trần Tĩnh Nhiễm gửi cho Tô Cẩn vào mấy năm trước, bà suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định mang trả lại cho Trần Tĩnh Nhiễm.

Thịnh Ý liếc nhìn mấy thứ đồ vật trên bàn và gật đầu.

——

Tết Nguyên Đán đã qua, trường học bắt đầu đi học trở lại. Giữa tuần Lâm Chiêu Chiêu đã đến tìm cô hai lần, Thịnh Ý không biết vì nguyên nhân gì mà cô không nói Lâm Chiêu Chiêu biết việc Giang Vọng đến nhà cô.

Cô cảm thấy chuyện này liên quan đến việc riêng tư của Giang Vọng, nếu nói cho Lâm Chiêu Chiêu biết, cô sẽ phải giải thích lý do vì sao anh đến đây, hơn nữa cô cũng không muốn chuyện của anh sẽ bị truyền ra ngoài.

Học kỳ tiếp theo của lớp 11 vừa mới bắt đầu thì Thất Trung đã tổ chức một sự kiện vô cùng lớn lể từ khi thành lập trường – chuyển sang cơ sở mới. Cơ sở cũ của trường Thất Trung nằm trong một thành phố nhỏ, ngay cả một cái sân tập tử tế cũng không có.

Cơ sở mới đã được xây dựng kể từ khi Thịnh Ý và mấy người khác mới vào học năm đầu ở trường Thất Trung. Nằm trong vùng ngoại ô phía Tây thành phố, Lâm Chiêu Chiêu còn từng nói đùa với Thịnh Ý không biết liệu cơ sở mới có được hoàn thành trước khi bọn họ tốt nghiệp hay không.

Không ngờ việc chuyển trường lại đến nhanh và đột ngột đến như vậy, toàn trường đều chìm đắm trong không khí hân hoan vui vẻ chuyển sang cơ sở mới.

Việc di chuyển đến cơ sở mới cũng không có gì khó khăn, bởi vì cơ sở vật chất đều được thay mới hoàn toàn. Chỉ có điều nơi mới cách đây hơi xa, vì vậy bọn họ phải ngồi xe bus do nhà trường thuê đến cơ sở mới.

Vì cơ sở mới ở khá xa nên nhà trường đề nghị tất cả học sinh sẽ ở lại Ktx của trường. Mọi người từ trước đến nay chưa từng ở ktx bao giờ nên vừa nghe được thông báo này lập tức cảm thấy vô cùng hào hứng.

Chỉ có Thịnh Ý do dự.

Trong nhà chỉ có mỗi cô và dì nhỏ, nếu cô ở lại trường vậy thì dì nhỏ chỉ còn một mình ở nhà.

Lâm Chiêu Chiêu nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, than thở một tiếng nói: “Vùng lân cận ở đây quá hẻo lánh, tổng cộng chỉ có hai trường. Một là trường của chúng ta và hai là trường trung cấp nghề. Học sinh ở trường đó đều là mấy tên côn đồ nổi tiếng, bắt đầu từ học kỳ hai lớp 11 buổi tối tự học sẽ kéo dài đến 10 giờ 50, cậu cảm thấy bản thân có thể một mình về nhà có an toàn sao? Hơn nữa tầm đấy còn không có xe bus.”

Cuối cùng Thịnh Ý ra quyết định ở lại trường, khi cô kể lại chuyện ngày đó cho Trần Tĩnh Nhiễm nghe, bà sửng sốt một lát, sau đó nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thịnh Ý, cô cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói: Không biết chá đang lo lắng cái gì mà phải lo nghĩ nhiều như vậy?”

Thịnh Ý không để ý đến lời mỉa mai của bà, chỉ nói: “Sau này dì đừng uống rượu nữa, cuối tuần cháu sẽ về.”

Trần Tĩnh Nhiễm nói: “Lắm lời.”

——

Môi trường ở cơ sở mới rất tốt, xung quanh được bao bọc bởi các thảm thực vật, rợp bóng cây xanh, các gian hàng và lối đi dạo.

Ngay khi xe buýt dừng lại, có người đã nói đùa: “Đây là nơi tuyệt vời để hẹn hò đấy”, điều này khiến cả xe buýt cười ồ lên.

Môi trường của ký túc xá cũng rất tốt, không gian rộng rãi, bốn người một phòng, thông gió từ Bắc vào Nam, mỗi ký túc xá đều có ban công.

Trước khi chia phòng vào ký túc xá, giáo viên để cho mỗi người điền vào tờ biểu mẫu xem họ muốn ở chung ký túc xá với ai, Thịnh Ý suy nghĩ một chút và chỉ điền tên Lâm Chiêu Chiêu.

Hai người bọn họ hiển nhiên không quá bất ngờ khi cả hai đều được phân vào chung một kí túc xá, ký túc xá nằm ở tầng 4 và không có thang máy, cho nên bọn họ chỉ có thể đi thang bộ.

Lúc bọn họ đi lên, những người bạn cùng phòng khác cũng đã thu dọn đồ đạc xong, Triệu Nam Hi nhìn thấy mỗi người xách theo vali đi vào, nhiệt tình đưa tay cầm giúp đỡ, Trương Dao ngượng ngùng tính cách có hơi nhút nhát nên chỉ gật đầu với bọn họ.

Giường bọn họ để cho hai bọn cô cũng vô cùng gần nhau, Thịnh Ý đi vào giường trong, nhường giường bên ngoài cho Lâm Chiêu Chiêu.

Lâm Chiêu Chiêu vừa đặt đồ xuống đã bắt đầu phàn nàn: “Trường học thật là keo kiệt, ngay cả điều hoà cũng không lắp.”

“Cậu đừng nằm mơ nữa, không có chuyện đó đâu.” Triệu Nam Hi cười đáp.

Tình bạn giữa các cô gái được hình thành rất nhanh, chưa đầy một tiếng mấy người bọn họ đã cùng nhau khoác tay đi ra ngoài.

Trước khi đến lớp, Thịnh Ý ra ngoài ban công phơi ga giường, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy phía đối diện ban công ký túc xá nam sinh đang có một người đang đứng.

Chàng trai cao gầy, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, lười biếng dựa vào lan can nhìn vào điện thoại di động.

Không biết có phải cảm giác được ánh mắt của Thịnh Ý không, chàng trai đột nhiên ngước mắc nhìn sang, Thịnh Ý sững người bỏ chạy.

Hơi nóng gần như lan ra khắp người, Lâm Chiêu Chiêu nhìn thấy cô vội vàng bước tới, nghi hoặc hỏi: “Cậu sao thế?”

Vừa nói vừa nhìn về phía ban công.

Thịnh Ý cũng lơ đãng liếc nhìn, Người vừa rồi đã đi rồi, cô khẽ thở dài, không biết vừa rồi anh có nhận ra cô hay không. Liệu có cho rằng cô là kẻ bi3n thái đang lén lút nhìn ký túc xá nam sinh không?

Sau đó cô mới nhận ra ký túc xá của anh nằm ở phía đối diện với ký túc xá của cô, không biết đây có được coi là duyên phận không?

Người yêu thầm thường thích lấy sự trùng hợp ngẫu nhiên của “duyên phận” để đặt tên, như thể bằng cách này tình yêu đơn phương của chính họ dành cho đối phương sẽ càng sâu đậm hơn.

Mà niềm vui của con người lại đến thật dễ dàng, sự trùng hợp ngẫu nhiên ngày đó khiến cho tâm trạng Thịnh Ý vui vẻ cả ngày.

Chuyện chuyển trường khiến cho tất cả học sinh bồn chồn mất mấy ngày rồi mới bình tĩnh lại được, phải đến khi khai giảng được một tuần thì việc học tập và cuộc sống của tất cả học sinh mới ổn định quay trở lại.

Trường học quá xa đến nỗi xung quanh cổng trường không có hàng quán, may mắn thay cơ sở vật chất của trường đầy đủ, căng tin, siêu thị và phòng ý tế đều có đủ..

Mà đối với học sinh khối 11 của trường thất trung mà nói, điều quan trọng mà bọn họ phải đối mặt trong học kì này mới chỉ hoàn thành được một nửa. Một tháng sau khi khai giảng, các giáo viên chủ nhiệm của khối 11 ra thông báo cho toàn bộ các lớp về việc lựa chọn phương hướng nghệ thuật sắp bắt đầu.

Điều này thường được dành cho những người có điểm số không đủ để theo học các trường đại học lý tưởng. Bọn họ có thể chạm đến mục tiêu của mình bằng cách học nghệ thuật. Tất nhiên, không loại trừ khả năng một số người chọn học nghệ thuật đơn giản vì họ thích, chẳng hạn như Giang Vọng.

Thông báo vừa truyền tới, lớp 24 vừa mới thoát khỏi bồn chồn lại bắt đầu trở nên hưng phấn. Vào buổi trưa, Thịnh Ý và Lâm Chiêu Chiêu vừa ăn trưa trở về thì nghe thấy Trương Dao và Triệu Nam Hi đang thảo luận về vấn đề này.

Lâm Chiêu Chiêu hỏi: “Sao thế, các cậu cũng muốn học à?”

“Không phải mình, là Trương Dao. Cậu ấy muốn học phát thanh viên.”

Điều này làm Thịnh Ý khá ngạc nhiên, nghiêng đầu liếc nhìn Trương Dao, cô gái mím môi, vẻ mặt có hơi căng thẳng. Thịnh Ý nói: “Rất tốt, chuyện mình thích thì nên nỗ lực theo đuổi.”

Có lẽ giọng điệu của cô quá nhẹ nhàng, vì vậy Trương Dao buông phòng bị xuống, nhỏ giọng nói: “Nhưng mình lo lắng mình không xinh đẹp, dáng người không đẹp, tính cách cũng không tốt.”

“Không thể nào! Cậu rõ ràng rất đáng yêu!” Triệu Nam Hi tiếp tục nói.

Thịnh Ý nhìn Trương Dao, tuy cô ấy không gầy nhưng có dáng người rất đầy đặn và cân đối, hơn nữa cô còn có đôi mắt to, làn da đẹp và đường nét khuôn mặt thanh tú, thực ra nhìn tổng thể thì cô rất đẹp.

Thịnh Ý gật đầu đồng tình, nói thêm: “Mình cảm thấy ngoại hình của cậu không xấu đó là bởi vì mỗi người đều có một tiêu chuẩn vẻ đẹp khác nhau, không ai có thể quyết định chỉ có một kiểu đẹp là đúng cả.”

“Nhưng nếu cậu thực sự để ý đến điều đó và thực sự cảm thấy chuyện bản thân cần phải làm là đạt được vóc dáng mà cậu cho rằng là tiêu chuẩn ấy, vậy thì hãy cố gắng luyện tập để có được thân hình mà cậu mong ước đó đi.”

“Muốn làm chuyện mình thích thì nhất định phải trả giá một thứ gì đó.”

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng êm dịu, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua mặt, Trương Dao lắng nghe, trái tim do dự của cô bỗng lắng xuống.

Cô cảm kích nhìn Thịnh Ý: “Ừm, mình hiểu rồi.”

Thịnh Ý cong mắt cười lại nghe nghe Trương Dao nói: “Thịnh Ý, cậu dịu dàng quá. Nếu mình là con trai, nhất định sẽ thích cậu.”

Lâm Chiêu Chiêu đứng ở bên cạnh, hét lớn: “Là con gái cũng có thể thích cậu ấy mà!”

Trong kí túc xá lại ồn ào thêm một lần nữa.

Sau khi tắt đèn buổi đêm, Thịnh Ý kéo rèm giường và bật một chiếc đèn nhỏ nằm trên giường đọc sách “Mặt trăng và đồng sáu xu” của Maugham. Lúc đó cô nhìn thấy cuốn sách này nằm trên bàn của Giang Vọng, vì một số lý do thầm kín nào đó, cô cũng đến hiệu sách và mua một bản giống y hệt.

—-Muốn xem thử thế giới của anh trông như thế nào?

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu cô, tim Thịnh Ý đập thình thịch, trong lòng cô đột nhiên nảy lên một suy nghĩ mới.

Nếu như cô cũng đi học hội hoạ thì…….

Cả ngày hôm sau Thịnh Ý có chút lơ đãng, Lâm Chiêu Chiêu thấy đầu óc cô luôn mơ màng, không khỏi dò hỏi: “Hôm nay cậu thấy không khoẻ à?”

Thịnh Ý lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu như mình nói mình muốn đi học hội hoạ, cậu có nghĩ mình bị điên không?”

Nghe cô nói xong, tay Lâm Chiêu Chiêu đặt lên trán cô: “Mình nghĩ cậu bị bệnh rồi.”

Thịnh Ý che mặt lại, sau đó nghe thấy Lâm Chiêu Chiêu hỏi: “Cậu thích vẽ tranh không?”

Cô không thể nói rõ được mình thích hay không thích—— chính là cảm giác muốn phát điên, muốn điên cuồng vì tình yêu của chính mình, điên cuồng vì thanh xuân của tuổi trẻ.

Lâm Chiêu Chiêu nói: “Nếu cậu khẳng định là thích, chắc chắn mình có thể làm được vậy thì cứ làm đi. Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát, cùng lắm thì sẽ bị Lão Từ cằn nhằn một thời gian.”

Cô nhìn Thịnh Ý nói: “Mình nói cậu có thể làm được, ý mình là ít nhất thì trường cậu thi sẽ tốt hơn hoặc tương đương với trường mà thành tích hiện tại của cậu có thể đạt được.”

Thịnh Ý “ồ” một tiếng: “Có lẽ mình cần phải suy nghĩ thật kỹ.”

Hôm sau là thứ bảy, tối thứ sáu không có giờ tự học. Sau giờ học, Thịnh Ý và những người khác được xe buýt của trường đưa về cơ sở cũ của trường sau đó mọi người trở về nhà của mình.

Khi Thịnh Ý về đến nhà thì trời đã tối muộn, không ngờ Trần Tĩnh Nhiễm cũng có mặt ở nhà.

Bà chắc hẳn cũng đoán được Thẩm Ý sẽ về nhà cho nên tối hôm đó trên bàn rất thịnh soạn. Lúc Thịnh Ý cất bát đi rửa, cuối cùng cô không nhịn được hỏi Trần Tĩnh Nhiễm: “Dì, nếu cháu nói cháu muốn học vẽ thì dì cảm thấy sao?”

Cô cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhưng cổ họng căng cứng vẫn lộ rõ vẻ lo lắng.

Trần Tĩnh Nhiễm vặn nhỏ âm lượng TV, nghi hoặc nhìn qua: “Sao đột nhiên lại muốn học vẽ?”

Thịnh Ý mơ hồ giải thích: “Dạo này, thầy giáo hỏi có muốn học nghệ thuật không…”

Trần Tĩnh Nhiễm nói: “Thành tích hiện tại của cháu kém đến mức phải học nghệ thuật để kiếm thêm điểm à?”

Thịnh Ý nói: “Học nghệ thuật cũng không dễ mà….”

Không chỉ cần phải vượt qua kỳ thi chung về nghệ thuật mà còn phải qua được điểm văn hóa thì mới được.

Mặc dù điểm số các môn văn hóa dành cho học sinh nghệ thuật tương đối thấp nhưng mọi người đều phải tham gia đào tạo nghệ thuật trong suốt học kỳ đầu tiên của lớp 12 và phải bỏ lỡ rất nhiều buổi học hơn các học sinh bình thường khác cho nên việc tính điểm chuẩn thấp hơn là hợp lý.

Trần Tĩnh Nhiễm nói: “Cháu biết dì không có ý đó mà. Vả lại từ nhỏ cháu đã thích kinh kịch, dì còn tưởng cháu sẽ chọn đạo diễn gì đó.”

Thịnh Ý đặt bắt ăn vào bồn rửa mở vòi nước, trong phòng có tiếng nước bắn tung tóe. Sau một lúc, Thịnh Ý nói: “Dì nhỏ, dì đã từng thích ai chưa?”

“Dì thích một người, anh ấy không biết tình cảm của dì. Mà dì cũng không muốn để cho anh ấy biết dì thích anh ấy, dì nghĩ mình cứ im lặng nhìn anh ấy như vậy, vậy là đủ rồi.”

“Nhưng dù vậy, dì vẫn muốn làm một điều gì đó để được đến gần anh ấy hơn. Có thể điều đó hơi ngớ ngẩn và có lẽ rất lâu sau này mỗi khi nghĩ lại, dì sẽ cảm thấy mình quá điên rồ… Nhưng dù là thế, dì vẫn muốn làm một điều gì đó ngay bây giờ.”

“Muốn thử điên cuồng một lần vì điều mình thích.”

“Tôi không muốn hái mặt trăng, chỉ là muốn thử nhìn xem ánh sáng của anh ấy có thể dẫn tôi đi ngắm nhìn bao phần xa lạ của thế giới này.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.