Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Chương 52



Tại đó, ngay vệ đường, một người đang đưa lưng về phía chúng tôi, buồn bã bất lực tựa vào lan can hút thuốc.

Thôi Nam! Toàn thân tôi đều cứng lại, trong lòng kêu thầm không xong rồi.
Tên gia hỏa này đúng là âm hồn bất tán, tôi rốt cục nợ anh ta cái gì mà
cứ đeo bám mãi như đỉa thế? Tôi gắt gao nắm chặt lấy cánh tay Trình Gia
Gia, dừng bước, bên này là Trình Gia Gia, bên kia là Thôi Nam, tình
huống này tuy tôi chẳng thẹn với lương tâm, nhưng cũng có chút xấu hổ.

Tôi kéo kéo tay áo Trình Gia Gia: “À ừm… Dừng lại một chút.”

Trình Gia Gia cảm thấy tôi có gì đó bất thường, cũng dừng lại, thu vẻ cười ngả ngớn, nhìn xuống tôi: “Làm sao vậy?”

Tôi đứng đó do dự, không biết mở miệng thế nào, chuyện này là như nào thế
hả, tôi mới là người bị đá mà, sao giờ lại cứ như né tránh thế, cũng chỉ là bị đá thôi, cần gì phải sợ cái tên đang đứng dài ngay cột đèn kia.

Trình Gia Gia đại khái cảm thấy vẻ mặt tôi có chút kì quái, anh cũng nhìn theo tầm mắt tôi về phía trước.

Ngang hông tôi bị siết mạnh, tay Trình Gia Gia đang ôm tôi siết chặt, nhưng
như thế lại đánh thức tôi, tôi không làm gì trái với lương tâm, không
phải chỉ là bạn trai thời đại học thôi sao, không phải là bị người ta đá sao, không phải là anh ta muốn gương vỡ lại lành mà tôi không đồng ý
sao, sợ gì!

Tôi lay lay tay Trình Gia Gia: “Người đứng đằng đó là bạn trai thời đại học của em, Thôi Nam.”

Tôi đã chuẩn bị thật tốt cho cơn ghen của Trình Gia Gia, tên này bình
thường Ứng Nhan gọi tôi làm gì cũng khó chịu hết nửa ngày, hiện tại bạn
trai cũ của tôi xuất hiện, lại còn mang bộ dạng tình thâm ý trọng, có
thể tưởng tượng được anh sẽ thế nào.

Phản ứng của Trình Gia Gia
lại ngoài dự liệu của tôi, anh dường như không nghe thấy lời tôi nói,
chỉ có môi là mím chặt lại, mắt vẫn nhìn phía trước không nhúc nhích.

Thôi Nam bên kia hồ như nghe thấy tiếng nói, vui mừng quay đầu: “Nha Nha, em về rồi.”

Nhìn thấy tôi với Trình Gia Gia nép vào nhau cùng một chỗ, sắc mặt anh ta
trở nên vô cùng khó coi, nụ cười trên mặt ngưng lại trắng bệch, phản ứng của Thôi Nam nằm trong dự liệu của tôi, cũng tốt, hôm nay thấy được
Trình Gia Gia, anh ta cũng nên hết hi vọng đi là vừa, nhưng quỷ dị cái
là, anh ta cũng đứng ngơ ngác tại chỗ như Trình Gia Gia.

Trình
Gia Gia phục hồi tinh thần trước, anh siết chặt tay tôi, rồi buông tôi
ra: “Biết rồi, Nha Nha, anh qua nói chuyện với cậu ta một chút.”

Nhìn thấy chúng tôi thân mật với nhau, Thôi Nam giống như từ trong mộng tỉnh lại, mặt tối sầm bước từng bước tới, anh ta tới gần, tôi mới nhìn thấy
trên mặt anh ta là vẻ không thể tin được cùng đau đớn khôn nguôi, tôi
còn cảm thấy lửa giận bừng bừng trong người anh ta, tôi chưa từng thấy
qua Thôi Nam như thế, trong lòng cảm thấy rất kì quái, tôi rõ ràng đã
sớm nói với anh ta tôi có bạn trai, anh ta phải chuẩn bị tâm lý chứ, sao mà lại bày ra vẻ thương tâm muốn chết cứ như bị người phản bội vậy.

Tôi đang định mở miệng, đã thấy Thôi Nam không nhìn tôi, mà đi thẳng tới
Trình Gia Gia, gầm lên giận dữ: “Trình Gia Gia, không ngờ là mày!”

Vali trong tay Trình Gia Gia bị Thôi Nam sấn tới mạnh như vậy nên rớt xuống
đất, vài món quần áo rơi ra từ bên trong, Trình Gia Gia không nhìn quần
áo, quay ngược cánh tay, nắm lấy Thôi Nam, anh tiến lên từng bước, hai
tay nắm hai bên cánh tay Thôi Nam. “A Nam, bình tĩnh một chút. Cậu trước hết đừng kích động, chúng ta qua bên kia nói chuyện.”

Lời nói
của bọn họ vào tai tôi quả thực chính là kinh hồn bạt vía. Trình Gia
Gia, anh thế mà lại biết Thôi Nam! Cũng không đợi tôi nghĩ nhiều thêm,
xung đột giữa hai người trước mắt này lập tức bất ngờ thay đổi, trở nên
kịch liệt không khống chế được.

Tầm mắt Thôi Nam liếc tới quần áo rơi trên mặt đất, lại càng nổi giận lôi đình: “Bình tĩnh cái rắm!”

Anh ta vùng ra khỏi tay Trình Gia Gia, đột nhiên tấn công tới, nhằm hướng
Trình Gia Gia tung một quyền, Trình Gia Gia bất ngờ không kịp đề phòng,
lãnh luôn một cú đấm ngay vào cằm.

Kịch cẩu huyết tám giờ diễn
trước mặt tôi, tôi cũng không phiền cẩu huyết một phen, tôi theo bản
năng xông tới, muốn lôi Thôi Nam ra, nhưng hai người này dính vào nhau
chặt quá, mặc tôi dùng sức thế nào cũng không hề suy suyển. Mợ nó, Lý
Nhị Nha tôi đây từ bao giờ lại có giá thế này, có thể làm cho hai người
đàn ông vì tôi mà điên cuồng đánh nhau.

“Trình Gia Gia, mày, con
mợ nó, là anh em với tao sao? Chỉ có Tiểu Thanh là em gái mày, tao không phải em trai mày! Mày đừng có vơ tao vào!” Tôi đứng cạnh hai người,
nghe lời rống giận của Thôi Nam mà giật như bị điện chích.

Tiểu
Thanh! Trong đầu tôi bắt đầu thông suốt, rất nhiều việc lướt qua, lòng
tôi mơ hồ sợ hãi bất an, có một ý niệm đang hình thành trong đầu, loáng
thoáng ở đó khiến tôi sợ hãi không dám đối mặt.

“Tôi không có! A
Nam, cậu bình tĩnh chút đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng.” Trình Gia Gia
lau khóe miệng, cố gắng khống chế Thôi Nam đang nổi giận, nhưng Thôi Nam đang nổi nóng như thế, làm sao dễ dàng bị anh khống chế được.

Tôi thấy Trình Gia Gia lo lắng liếc mắt lại nhìn tôi một cái, anh dùng sức
giật mạnh, muốn buông Thôi Nam ra để về lại bên này với tôi, như cánh
tay anh bị Thôi Nam phẫn nộ siết lấy, không thể thoát thân. Thôi Nam
nhìn thấy thần thái với động tác của Trình Gia Gia, lại càng điên cuồng
lạ thường: “Còn muốn gì hả? Để mày đi lừa Nha Nha nữa sao? Anh cả như
mày đúng là không tồi, chẳng qua chỉ là tao không thích Tiểu Thanh, nên
mày vì thế mà đi lừa gạt người khác?”

Sắc mặt Trình Gia Gia phút chốc thay đổi, anh bối rối quay đầu lại, kinh hoàng nhìn tôi: “Nha Nha, không phải, anh không có.”

Vẻ thề thốt phủ nhận của Trình Gia Gia kích thích Thôi Nam, Thôi Nam lại
thoi thêm một quyền, lần này Trình Gia Gia có chuẩn bị, bắt chặt lấy nắm đấm của Thôi Nam, anh cũng nổi giận: “A Nam, cậu có thể tỉnh táo lại
được không? Tôi với Nha Nha căn bản không giống như cậu nghĩ, tôi thích
cô ấy, cậu với Tiểu Thanh chẳng liên quan gì hết.”

Gia Gia, Gia
Thanh, hai cái tên nặng nề này như chùy đánh vào trái tim tôi, ngay cả
tên cũng giống nhau như thế, tôi sao lại chậm hiểu đến nhường này, nhiều việc đáng nghi ngờ như vậy, tôi vẫn cứ coi như không, bị Trình Gia Gia
làm cho mê muội đầu óc.

Em gái thần bí không xuất đầu lộ diện của Trình Gia Gia, anh luôn tránh tôi mỗi khi em gái gọi điện thoại, hóa ra là thế, hóa ra tôi thật rất ngu, hóa ra tôi lại bị tình đánh cho váng
não. Anh với Ứng Nhan quan hệ tốt như thế mà lại chẳng bao giờ để hắn
thấy chúng tôi ở cùng một chỗ, buồn cười là tôi còn tự kỷ quy cho hành
động của anh chính là ghen, kỳ thật chỉ là anh sợ Ứng Nhan vạch trần
thân phận của anh thôi, anh chính là anh trai Tiểu Thanh, người giới
thiệu tôi vào công ty.

Khó trách điều kiện của anh vĩ đại như
thế, lúc trước còn khẩn cấp đi xem mắt với tôi, đối với một đứa bình
thường đến không thể bình thường hơn như tôi lại nhất kiến chung tình.
Hóa ra tất cả chuyện này đều là vì em gái yêu thương của anh, Tiểu
Thanh. Tôi nên sớm nhìn thấy mới đúng, tôi vốn xui xẻo thế thì làm sao
có vận tốt như thế rơi xuống đầu được, trên trời rớt xuống, nếu không
phải là bánh nóng mê người, thì cũng là vẫn thạch trí mạng!

Trong kích động, âm thanh của Trình Gia Gia với Thôi Nam gây ra rất lớn, hai
người đánh nhau còn lôi kéo mấy kẻ chạy xe máy ngừng lại xem, đêm dài
vắng lặng, tiếng động như thế trong xóm vắng có vẻ đặc biệt chói tai,
tôi nhìn thấy tòa nhà bên cạnh lục tục sáng đèn, trong cửa sổ có mấy
người ngó ra thăm dò.

Tôi phát hiện tự chủ của tôi thật rất không tồi, bị đả kích nặng như thế, tôi vẫn không bùng nổ, tôi cư nhiên còn
tỉnh táo đi lên phía trước, nắm lấy Thôi Nam: “Thôi Nam, anh buông ảnh
ra đi.”

Thôi Nam kinh ngạc quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu: “Nha Nha, em muốn anh dừng tay! Em thế mà lại muốn anh ngừng tay sao!”

“Nó đang lừa em, em có biết hay không? Nó là vì em gái nó mà lừa em đó, Nha Nha.” Giọng Thôi Nam đanh lại đâm vào tai tôi như tiếc hận không thể
rèn sắt thành thép, anh ta lớn tiếng như thế, lỗ tai tôi mơ hồ nhói đau.

Tôi rụt tay lại xoa xoa tai, đầu tôi choáng váng, có phải đêm qua lạnh quá, bị cảm rồi không? Tôi nhìn thấy Trình Gia Gia vung mạnh tay, trở lại ôm lấy tôi, chặt hơn bao giờ hết: “Nha Nha, không phải thế, em nghe anh
nói, anh nói hết cho em biết mà.”

Tôi thấy mình lắc lắc đầu, muốn chui ra khỏi ngực anh, nhưng anh ôm thực chặt, tôi không thoát ra được.

“Anh buông tay cho tôi, Trình Gia Gia.” Trong gió, giọng tôi rét lạnh như
cái lạnh đêm đông, hôm nay cũng lạnh thật, tôi thấy toàn thân mình đều
run. Lồng ngực cực nóng của Trình Gia Gia hiện giờ với tôi cứ như môt
khối băng, anh ôm càng chặt, tôi càng run dữ dội.

“Không được!
Anh không thả! Anh mà buông tay, em sẽ đi mất.” Trình Gia Gia dùng sức
ôm tôi, tôi dùng sức kéo người về phía sau, anh vẫn cứ siết lấy tôi vào
lòng, chúng tôi giằng co thành một tư thế kì quái.

Thôi Nam bên
cạnh thấy vậy nghiến răng trợn mắt, hai tay nắm chặt, hung hăng đấm vào
trụ đèn đường bên cạnh: “Nha Nha, nó đối với em như thế, em vẫn giúp nó
sao?”

Trình Gia Gia bùng nổ, quay đầu lại thét vào mặt Thôi Nam: “Cậu câm mồm cho tôi, tôi với Nha Nha vốn không phải như thế!”

Bên này ồn ào quá, tôi thấy nhà bà A Mai với Tiểu Mỹ cũng sáng đèn lên, tôi cũng không biết mình làm như thế nào, phút chốc bộc phát sức lực, Trình Gia Gia quay đầu lại quát Thôi Nam thì bị tôi rụt người về, thoát thân
ra ngoài.

Trong lòng tôi như có Hỏa Diệm Sơn, tôi nghe thấy chính mình nói: “Thôi Nam, chuyện này anh đừng quản. Anh về trước đi.”

Thôi Nam trước thực tế này cứ như bị người khác đấm một cú, anh ta trừng tôi gắt gao: “Em, nếu thế, là em muốn nó sao?”

Tôi lắc lắc đầu, tâm trạng dữ dội trừng lại anh ta: “Anh đừng quản. Đây là chuyện của tôi với anh ấy, không liên quan đến anh.”

Nỗi buồn vô cùng vô tận như không thấy điểm cuối, vậy thì một lần kết thúc
cho mãi mãi đi. Như mong muốn, tôi thấy Thôi Nam suy sụp buông tay,
tuyệt vọng cúi đầu, lại cố chấp đứng lì ở đó không chịu đi. Trải qua
chuyện này, anh ta cũng phải biết rõ ràng quyết tâm của tôi chứ. Thôi
Nam, chúng ta thanh toán cho xong, về sau mỗi người một đường, chỉ mong
sau này không còn gặp gỡ. Anh ta chính là tai họa số mệnh của tôi, từ
khi gặp anh ta, vận mệnh tôi đều đảo điên, nếu không phải anh ta đột
nhiên muốn quay đầu lại, thì Trình Gia Gia đâu đến nỗi đi lừa gạt tôi.

Tôi không để ý tới Thôi Nam nữa, quay đầu lại đối mặt với Trình Gia Gia: “Anh muốn nói cái gì?”

Thái độ của tôi hù Trình Gia Gia sợ, anh sững sờ nhìn tôi mà không nói lời
nào, tới bây giờ, đạo hạnh của anh đều cao thâm hơn tôi, tâm sự của tôi
toàn bộ đều không giấu diếm được anh, hiện tại thấy tôi quay về vẻ dứt
khoát ngày xưa, trở nên bình tĩnh dị thường, phỏng chừng trong lòng anh
cũng không ngờ tới.

Một ngày một đêm này, hôm qua căn bản tôi ngủ không ngon, giữa trưa từ thành phố A về thành phố D, bận rộn làm việc
cả ngày, buổi tối đi Thanh Hải, trở về lại còn gặp được chuyên xưa phấn
khích kích động thế này, tôi thật là không chịu nổi, đầu tôi quay mòng
mòng, đại khái là mặc quá ít, bị cảm rồi. Tôi đột nhiên cảm thấy tất cả
những chuyện này sao lại không thật như thế, những người này, những việc này, khác hẳn với những gì tôi bình thường biết, tôi cứ như đang ở
trong mộng, tôi bắt đầu ảo tưởng, có phải tất cả chuyện này đều không
phải là thật không, tất cả chuyện này đều là do Trình Gia Gia với Thôi
Nam thông đồng diễn, chờ tôi ngủ một giấc tỉnh lại, ngày mai lại vẫn cứ
sống như thường.

Trình Gia Gia đứng trước mặt tôi không nói được
một lời, ánh mắt đen kịt nhìn tôi, tựa hồ muốn nhìn xem trên mặt tôi có
vẻ gì, tôi bất giác lấy tay chạm vào lồng ngực anh một lát. Là anh, đây
là thật, không phải mơ. Tôi nhếch nhếch miệng, môi này cũng thật. Mợ nó
chứ, đau quá: “Muốn nói gì thì anh cứ việc nói thẳng đi.”

“Không
nói thì tôi lên lầu.” Tôi nói, chuẩn bị lên lầu, quá mệt mỏi, tôi cần
nghỉ ngơi, toàn bộ phiền não đợi tôi tỉnh dậy đi rồi hẵng nói.

Ngón tay tôi vừa chạm vào anh, anh dường như bị kim đâm, tỉnh táo lại, nắm
lấy tay tôi: “Nha Nha, em đừng đi, anh nói toàn bộ cho em biết mà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.