Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 69



Thuốc bổ a, máu mũi chảy ào ào…

Bên trong phòng có sẵn chậu nước lạnh, ta trực tiếp nhúng mặt
vào trong nước, lúc ngẩng đầu lên có vài sợi tóc ướt nhẹp bết vào trán, định lấy
khăn tay lụa của Độc Cô Bạch ra lau. Mảnh khăn lụa này đã bẩn đến mức chẳng nhận
ra nổi, ta len lén quay đầu lại, Độc Cô Bạch đang mở to mắt, mặc dù không có sức
lực, nhưng vẫn nhìn ta không chớp mắt. Ta bỗng có chút ngượng ngùng, theo phản
xạ ném khăn lụa bẩn vào trong chậu nước, ném rồi mới nhớ ra bên trong chậu cũng
toàn là máu mũi của ta, thế là lại vội vàng nhặt ra.

Cho nên, khăn lụa hình như lại càng bẩn hơn…

Ta lúng túng giấu khăn lụa vào ống tay áo, xoay người lại cười
cười nhìn Độc Cô Bạch, hắn chống người dậy muốn xuống giường, ta vội vàng bước
lên đỡ lấy hắn, thân thể cao gầy dựa hẳn lên người ta, làn khói đàn hương lượn
lờ cuốn tới, ta len lén giương mắt lên, lại phát hiện ra hắn đang nhìn mình,
trên mặt nóng rần lên.

Thật vất vả mới an toàn đưa được hắn đến ghế nằm bên cạnh
bàn, Độc Cô Bạch chậm rãi vươn tay, cầm lấy chén cháo ta nấu, nhìn nhìn một
lát, sau đó chậm rãi nếm một muỗng.

Ta không ngăn lại, dù sao mùi vị cũng không tệ mà, huống chi
còn rất bổ, chắc là không có vấn đề gì đâu.

Độc Cô Bạch ăn vài miếng, đột nhiên nâng tầm mắt nhìn ta,
đôi mắt tú nhã lóe ra ánh sáng khác lạ.

Vẻ mặt ta quẫn bách, khăn lụa bẩn từ trong tay áo rớt ra
ngoài, ta vội vàng nhặt lên giấu sau lưng, nhưng tất cả đều bị Độc Cô Bạch nhìn
thấy hết.

Hắn đột nhiên cười ra tiếng.

Ta đen mặt, có cái gì buồn cười hả. Độc Cô Bạch cười một hồi,
bắt đầu ho khan kịch liệt, ta bước lên vỗ lưng giúp hắn thuận khí, người này thật
là, biết rõ mình không thể vận động mạnh mà còn cười như vậy.

Hắn đột nhiên không cười nữa.

Ta cứ như vậy vỗ lưng hắn, không khí tĩnh lặng, tư thế thân
mật. Hình ảnh trong phòng thoáng chốc trở nên mập mờ.

Độc Cô Bạch nhắm mắt lại, hỏi nhỏ: “Nàng muốn nói cái gì?”.

Ta vẫn không đành lòng, nhưng mà lại càng không nỡ, sợ rằng
sẽ tổn thương hắn nhiều hơn. Mặc dù đây là lần đầu tiên có người thâm tình với
ta như thế, mặc dù ta rất muốn ích kỷ tiếp tục hưởng thụ cái tình cảm này.
Nhưng mà, ta cũng giống Độc Cô Bạch thôi, đều là những kẻ đau khổ bởi tình yêu
đơn phương.

Nếu như ta là hắn, ta cũng sẽ hy vọng mình được thanh tĩnh.

“Ta yêu một người”, ta dứt khoát nói gọn gàng.

Độc Cô Bạch cong khóe miệng, “Hắn họ Dạ?”.

Ta suýt chút nữa cắn trúng lưỡi mình, “Ngươi, ngươi biết?”.

“Ban đêm, nàng luôn ở trong mộng gọi Tiểu Dạ Tử”.

Ta thoáng chốc đỏ mặt, tầm mắt rũ xuống không dám nhìn Độc
Cô Bạch, thì ra hắn đã sớm biết.

“Độc Cô Bạch, ta…”.

“Ta vẫn luôn nghĩ xem…”, Độc Cô Bạch đột nhiên ngắt lời ta,
không mở mắt, nhưng vẫn mỉm cười, “Người đó là người như thế nào”.

Ta không biết nói gì cho phải, ngược lại lâm vào trầm mặc.

“Người đó nhất định là…”, Độc Cô Bạch tiếp tục, nhưng lại chậm
chạp như không muốn nói nữa, tựa hồ sau khi hạ quyết tâm mới chậm rãi mở miệng,
“Nhất định là rất tốt”.

“Phải”, ta nhẹ nhàng phụ họa, “Mà thật ra thì cũng không tốt
lắm, tên đó vừa tự yêu bản thân vừa xấu xí, đối với ta lại hung dữ…”.

Còn chưa nói xong, Độc Cô Bạch đã thôi mỉm cười, mím môi thật
chặc.

Lúc hắn không cười, sẽ làm người khác run sợ trong lòng.

Ta giật mình, không chịu nổi cái bầu không khí hít thở không
thông trong phòng, liền thu hồi khay cháo đi ra ngoài.

“Nhưng nàng phải gả cho ta”.

Giọng nói nhàn nhạt, có chút bá đạo, lại có chút đáng
thương. Giống như là một đứa trẻ bị cướp mất kẹo, tuyệt đối không giống như
cách nói chuyện của Độc Cô Bạch.

Tâm trạng ta căng lên, không quay đầu lại, quyết tâm đáp:
“Ngươi biết là ta bị ép buộc”.

Độc Cô Bạch không nói nữa, ta không yên lòng quay lại nhìn.
Thấy hắn nghiêng đầu lệch qua một bên, hôn mê bất tỉnh.

“Độc Cô Bạch!”.

Ta vội vàng chạy tới, vỗ vỗ mặt hắn, thấy không có phản ứng,
đành lao ra cửa hét toáng lên: “Người đâu…”.

Sắc mặt Độc Cô Bạch ửng đỏ, ta không biết nên làm gì bây giờ,
cầm tay hắn, bàn tay hắn tiều tụy nắm lại thật chặt, móng tay bấm vào da thịt tạo
thành vệt đỏ sẫm như máu, hẳn là vừa rồi hắn liều mạng nhẫn nhịn.

Chỉ là, không rõ là nhẫn nhịn chịu đựng nỗi đau thể xác, hay
là nỗi đau trong lòng?

Trường Sinh nhìn ta bất đắc dĩ, “Ngươi bỏ cái gì vào cháo?”.

Ta tỏ vẻ đáng thương đứng một bên, giống như là bị la mắng,
ngập ngừng nói: “Bỏ… Cái này, còn có cái này, a, còn có cái kia…”.

Ta chỉ vào đống dược liệu đem đến từ nhà bếp, sắc mặt Trường
Sinh càng lúc càng xanh mét, ta căng thẳng nắm chặt tay áo.

“Ngươi, nha đầu này…”, lão thở dài, “Toàn là gây chuyện!”.

“Nhưng… Chính hắn cố ý muốn ăn…”.

Trường Sinh trợn mắt nhìn ta một cái, ta lập tức ngậm miệng.
Hai gò má Độc Cô Bạch đỏ hồng, giống như là say rượu.

“Tuy đều là dược liệu bổ, nhưng mà… Thân thể hắn gầy yếu,
đâu có tiếp nhận nổi?”, Trường Sinh nói: “Nhưng trong những dược liệu này, chắc
một số có kháng tính với cổ độc, nếu không hắn sẽ không nóng rần lên như vậy…”.

Ta mừng rỡ, đột nhiên ngoài cửa có tiếng la lối: “Nguyệt cô
nương… Quận chúa có lệnh… Thân thể cô như vậy, hay là, không nên vào trong
đâu…”.

“Không! Cho ta vào! Để cho ta vào!”.

“Nguyệt cô nương…”.

Chắc là lão quản gia ngoài cửa cũng không ngăn cản được Tiểu
Hồng, ta vừa định đi ra ngoài, Tiểu Hồng đã xông tới cửa. Nàng ta không thèm liếc
mắt, xông thẳng vào trong phòng nặng nề quỳ xuống trước Trường Sinh.

“Gia gia!”, nàng ta nức nở khóc, “Ta không nên đối xử với
ông như vậy, muốn chém giết muốn róc thịt muốn làm gì cũng được, chỉ cầu xin
ông cứu chàng!”.

Tiểu Hồng vẫn gọi Trường Sinh là gia gia, không giống như ta
chẳng lễ phép kêu tên lão loạn cả lên. Trường Sinh thở dài không trả lời, ta nhớ
lại chuyện trong thôn, trong lòng vừa đau vừa tức, đá một cước vào thắt lưng Tiểu
Hồng.

“Ai cho ngươi vào!”, ta trừng muốn rớt con mắt ra ngoài,
“Cút ngay!”.

Tiểu Hồng ôm eo, ngẩng đầu, hận ý mãnh liệt tràn ra từ ánh mắt,
cổ tay trắng nhấc lên muốn bóp cổ ta, thị vệ canh ngoài cửa liền giữ nàng ta lại,
ta bước tới một bước túm lấy tóc nàng ta, hoàn toàn không còn để ý tới hình tượng
Quận chúa nữa.

Ta và Tiểu Hồng nhìn chằm chằm vào nhau, nàng ta căm hận
nói: “Ta biết ngươi hận ta, nhưng nếu ngươi hại chàng, ta có thành quỷ cũng
không tha cho ngươi!”.

“Ta nói vậy thôi”, ta giận quá lại cười, “Hắn đối xử với ta
rất tốt, vì sao ta phải hại hắn?”.

Thần sắc Tiểu Hồng buồn bã, hiển nhiên là bị ta đâm trúng nỗi
đau trong lòng.

“Muốn thành quỷ sao?”, ta dùng sức kéo thật mạnh, một nhúm
tóc đen rơi xuống, Tiểu Hồng cắn chặt răng không kêu ra tiếng.

“Vậy cũng phải xem bà nội ta đây có cho ngươi chết hay không
đã!”.

* * *

Từ hôm đó bắt đầu nhàn rỗi, ta cuối cùng cũng hiểu tại sao
các vị thiên kim tiểu thư khi không có gì làm là muốn chạy ra đường, mỗi ngày
ngoại trừ việc đối mặt với một cái tủ lớn đầy sách, một cái gương đồng to cỡ
bàn tay, mấy cái kim may lòe lòe lóe sáng, còn lại chẳng có gì chơi. Ta từng đi
tìm đại nương ở nhà bếp dạy ta thêu uyên ương, kết quả là… Chắc cũng không cần
kể nhiều, năng lực thêu hình trừu tượng của ta rất tốt, đại nương chỉ đành cười
trừ cho đỡ tức, sau đó nói rằng cái ta vừa thêu là một đôi gà bị vặt lông.

Đào Nhi vốn là tỳ nữ của ta, bây giờ biến thành tỳ nữ của Tiểu
Hồng, rất nhiều người bao gồm cả Tiểu Hồng đều cho là nàng tới làm gian tế, chỉ
tiếc là không phải, ta còn lo rằng nàng không có đủ sức để mà nửa đêm bóp chết
Tiểu Hồng.

Mẹ ruột của Đào Nhi sau khi bị bệnh phát tác, đã qua đời.
Thù này không đội trời chung. Giờ ta chỉ chờ Tiểu Hồng trúng độc, đau đến tận
xương tủy! Nhưng mà gần đây Tiểu Hồng cũng không xuất hiện nữa, chỉ e là lại có
âm mưu, ta đi tới đi lui trong phủ chẳng khác gì kẻ trộm, phải đề phòng nàng ta
và Lộ Văn Phi.

Thân thể Độc Cô Bạch ngày càng chuyển biến tốt đẹp, mỗi ngày
ta theo hắn phơi nắng ở vườn hoa, giống như là đã hẹn trước, không ai nhắc đến
chuyện hôm đó nữa. Hắn đối với ta thật tốt, bệnh yếu như vậy, vẫn nhận ra là ta
đang chán chết, nên dù cho ta dùng bút lông sói mà hắn quý nhất để vẽ mấy con
rùa nhỏ, hoặc là để lại vài vệt mực trên quyển sách mà hắn thích nhất, hắn cũng
chỉ mỉm cười không nói gì. Ta cũng thấy xấu hổ, thế là học mấy món ăn đơn giản
nấu cho hắn, hắn ăn thì bảo là được mở rộng khẩu vị, ta ăn thì thấy là sống
không bằng chết, có khi nửa đêm chạy tới nhà bếp kiếm cơm, mọi người nhìn mãi
cũng quen.

Gần đây thời gian ngủ trưa của Độc Cô Bạch càng ngày càng
dài, có khi ngủ một mạch đến lúc mặt trời xuống núi, ta thừa dịp này hẹn gặp Hoắc
Thanh Phong, kể ra toàn bộ những chuyện cần thiết, ngay cả chuyện ta là Các chủ
Thanh Phong Các cũng không giấu diếm. Hắn nhíu mày, đến lúc nghe thấy cái tên
Tư Mã Lạc Đồng, mặt liền biến sắc, người thông minh như hắn còn phải đồng ý là
cái kế sách này của Tư Mã Lạc Đồng thật sự cao thâm, khó mà giải quyết. Ta do dự
một lát rồi trực tiếp hỏi: “Hoắc tiên sinh, ta có một vấn đề, xin được thỉnh
giáo”.

Hoắc Thanh Phong khẽ sờ cằm.

“Hai mươi năm trước vào cái đêm đánh tráo hài tử… Thật ra
thì có ba hài tử có đúng không?”.

Hắn không hề kinh ngạc, chỉ liếc mắt mỉm cười, “Ta biết Kỷ
cô nương chắc chắn sẽ đoán ra”.

“Ngươi không nói cho ta biết, là cố ý sao?”, ta có chút khó
chịu.

Hoắc Thanh Phong thở dài, nói nhỏ: “Ta cũng không phải là muốn
lừa gạt cô nương. Nếu cô vì vinh hoa phú quý mà phản quốc bội dân, lúc đó ta
không giết cô chính là có tội. Nhưng dù sao cũng không nhìn nhầm cô, aiz… Đêm
đó, đúng là có ba hài tử”.

“Vết đỏ trên trán Dạ Kiếm Ly… Chính là vết dao của bà ta?”.

Lúc này Hoắc Thanh Phong mới tỏ vẻ kinh ngạc, giống như thể
hắn không còn nhận ra ta, “Kỷ cô nương… Cô…”.

“Ta biết Dạ Kiếm Ly”, ta bình tĩnh nói: “Huynh ấy cùng ta đi
Tây Trạch”.

Hoắc tiên sinh bỗng tỏ ra lo lắng, trong lòng ta đột nhiên
có dự cảm xấu, nhưng cụ thể là cái gì thì ta lại không nói ra được. Hắn đứng
lên: “Ta phải lập tức đi Tây Trạch”.

Ta nhất thời có cảm giác, hình như là có gút mắc gian tình
gì đây.

“Hoắc tiên sinh!”, ta la lên sau lưng hắn, “Nếu như có thể…
Hãy mang huynh đệ của ta trở về”.

Hắn đi rồi.

Nhưng ta vẫn còn ngây người khiếp sợ, mặc dù đã có chuẩn bị
tâm lý từ trước, nhưng Dạ Kiếm Ly… Người này quả thật là ca ca của Niệm Vãn.
Nhưng cái đêm hai mươi năm trước, Hoắc tiên sinh và Tư Mã Lạc Đồng cuối cùng là
làm trò gì, sao Dạ Kiếm Ly lại trở thành đệ tử của Tuyệt Địa tiên nhân?

Ta đang nghĩ đến mức muốn nổ tung đầu, đột nhiên có người gõ
cửa nói: “Quận chúa, Tiêu quốc cữu cầu kiến”.

Tiêu quốc cữu? Tiêu quốc cữu là ai a… Quốc cữu là huynh đệ của
hoàng hậu sao…

Chẳng lẽ, là Tiêu Kiến Nhân?

Ta giật mình hoảng sợ nhảy lên trên giường, nhất quyết không
mở cửa, quát to: “Không gặp! Nói là ta chết rồi!”.

Ngoài cửa: …

Nhưng suy nghĩ lại, võ công của Tiêu Kiến Nhân biến thái như
vậy, không có gì sao lại đến tìm ta, chắc chắn là thấy Độc Cô Bạch chưa chết,
muốn tới bồi thêm một đao, chuyện này cũng không hay. Ta gấp gáp ngồi dậy, “Đợi
một lát đợi một lát! Ta vừa sống lại rồi!”.

Ngoài cửa: …

Giằng co trang điểm một phen, sau khi xác định không còn
chút sơ hở, mới đi tới mở cửa, cười nói: “Đi tới tiền viện thôi”.

Tỳ nữ ngoài cửa đã đợi từ lâu, quay đầu lại vừa nhìn thấy ta
đã há hốc miệng cằm rơi xuống đất, “Quận quận quận quận Quận chúa… Người… Đây
là làm sao?”.

Ta xấu hổ gãi gãi đầu, “Rất đáng sợ sao?”.

Có vẻ tỳ nữ kia rất muốn nói “Đáng sợ”, nhưng lại sợ ta nổi
giận, đành phải cười khan nói: “Quận chúa như thế nào cũng đẹp”.

Ta tới ngồi trong Quan Ngư đình[1] ở tiền viện, rất khinh bỉ
tên cái đình này, bởi vì ta ngắm tới trưa cũng không thấy con cá nào dưới nước.

Mới vừa tạo dáng ngồi xong, khuôn mặt trung can nghĩa đảm của
Tiêu Kiến Nhân đập vào tầm mắt, tim ta nhảy thót lên, lão khom lưng hành lễ,
kính cẩn nói: “Tham kiến Quận chúa”.

Ta hắng giọng cất tiếng eo éo, “Không cần đa lễ”.

Tiêu Kiến Nhân vừa ngẩng đầu, bị cây quạt lông to tướng xanh
xanh đỏ đỏ hoa hoa lệ lệ của ta dọa cho hoảng sợ đến mức thối lui về sau một bước.

Ta dùng cây quạt che nửa mặt, nghiêng đầu lộ ra nửa mặt còn
lại đắp đầy ba lớp cao da chó[2], phóng cho lão một ánh mắt tà mị rất sống động,
cười thản nhiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.