Người Yêu Ơi Đi Nào

Chương 8: Cương thi học lấp hố



Giờ ngọ (12h trưa), Xảo Nhi vẫn tập viết. Tâm
tình của cương thi mắt xanh không tệ, dạy cô rất nhiều chữ. Cô luyện tập trong
hang động hồi lâu. Cương thi mắt xanh ngồi trong quan tài nhìn ra ngoài trong
chốc lát, cuối cùng không nhịn được, vỗ vỗ vào bên cạnh quan tài, ý bảo cô: đến
đây ngủ.

Xảo Nhi còn chưa tập xong, nên không vui
“Tôi còn chưa viết xong mà. Nào có thầy giáo nào như anh, đặc biệt dạy học
sinh lười biếng.”

Cương thi mắt xanh càng không vui, cứ đến ôm Xảo
Nhi nằm vào trong quan tài. Xảo Nhi tránh không được, chỉ đành phải nằm lên
người nó.Cô thật sự là một đứa bé vô cùng chăm chỉ, lập tức viết chữ lên ngực
cương thi mắt xanh nói chuyện cùng nó.

Thỉnh thoảng cương thi mắt xanh cũng trả lời cô.
Cô nhận được không nhiều, nó trả lời cực kỳ ngắn gọn. Chỉ là một người một thi
trao đổi miễn cưỡng, nhưng cương thi mắt xanh vẫn vui mừng. Nó thường xuyên
viết chữ trong lòng bàn tay Xảo Nhi. Xảo nhi lại viết lên ngực nó.

Thời gian trôi qua lâu, cô và nó càng có sự ăn ý.
Thậm chí nó có thể nghe hiểu những từ đơn giản cô nói, ví như “chán”.

Cuối cùng mùa đông cũng chính thức bắt đầu, Xảo
Nhi cũng đã có thể dùng những chữ viết quái dị để nói chuyện phiếm với cương
thi mắt xanh. Chẳng ai biết được loại chữ viết của ma quỷ này lưu truyền thế
nào. Thế nhưng khi bọn chúng hơi có chút đạo hạnh, liền có thể hiểu được, như
sinh ra đã như vậy.

Cương thi mắt xanh cũng không có bạn đồng tu.
Trầm mặc suốt gần cả ngàn năm, khó khăn lắm mới có người trò chuyện với mình.
Nói là trò chuyện, nhưng thật ra cũng chỉ là viết mấy câu vu vơ mà thôi.

Xảo Nhi viết được câu dài nhất chỉ là — Không
cho đá chăn!

Mùa đông trong núi rét khá dài, lúc trận tuyết
đầu mùa đổ xuống, Xảo Nhi vẫn còn ngủ trong quan tài.

Cương thi mắt đỏ đến hù dọa cô bị cương thi mắt
xanh bắt gặp. Hai con đánh nhau một trận. Cương thi mắt đỏ vẫn là kẻ thua bỏ
chạy. Cương thi mắt xanh vừa đi ra ngoài quay về, không biết trộm đậu hủ chiên
giòn của nhà ai cho cô. Cô nhìn thấy đầu vai của nó dính đầy bông tuyết, mới
biết thì ra tuyết đã rơi.

Bông tuyết dính trên bả vai nó cũng không tan. Cô
lại cầm quần áo lau giúp cho nó theo thói quen “Xem nào, quần áo cũng đã
ướt, anh không lạnh à….”

Cương thi mắt xanh không hiểu lời thì thầm của
cô. Nhưng thật sự nó không lạnh. Nó đưa đậu hủ qua, Xảo Nhi nhận lấy cũng không
quên giáo dục nó “Anh không thể trộm đồ nữa, lấy đồ của người khác là phải
trả tiền. Tiền, anh hiểu không?”

Đương nhiên cương thi mắt xanh không hiểu. Yêu ma
quỷ quái không xài tiền, bọn chúng chỉ biết thích thì lấy, không lấy được thì
bị người khác lấy thôi.

Xảo Nhi ngồi trong quan tài ăn đậu hủ. Nó lại vội
vã đi ra ngoài, lần này trở về mang theo một khay trứng gà. Xảo Nhi không hiểu,
nó làm động tác hù cô, lại nhặt một quả trứng, làm động tác đập.

Xảo Nhi ngu ngơ cầm lấy một quả trứng, đập lên
mặt nó. Nó rống lớn lên, nhảy loạn xạ như bị phỏng.

Xảo Nhi cũng vội vàng, giật y phục lau cho nó. Nó
vừa tức giận, khẽ gầm gừ với cô. Nhưng lại bị Xảo Nhi nạt lại “Làm sao tôi
biết anh sợ cái này… À, anh kêu tôi dùng cái này đập tên kia hả?”

Đột nhiên cô vui vẻ lên “Thật tốt quá, tối
mai tôi sẽ không đi ra ngoài với anh, tôi sẽ đập chết nó. Hứ, ai bảo nó cứ hay
chạy đến đây hù dọa tôi.”

Vui vẻ xong, cô lại nghĩ đến một chuyện “Tôi
cũng nói với anh rồi, đồ của con người là phải trả tiền… Anh không thể cứ đi
trộm miết như vậy…”

Có lẽ là do hút linh lực của cương thi kia, cương
thi mắt xanh cũng bớt sợ ban ngày hơn. Nhưng nó vẫn như cũ đi hấp thụ linh khí
xung quanh. Nếu ban ngày lão đạo Xung Linh không có đưa nhiệm vụ, buổi tối nó
sẽ dẫn Xảo Nhi đi xung quanh tìm linh khí dồi dào.

Có đôi khi, chổ đó đã bị cương thi khác chiếm
trước, Xảo Nhi lại có thể tận mắt chứng kiến một cuộc đấu võ đặc sắc.

Cô không biết cương thi mắt xanh lợi hại thế nào.
Nhưng mỗi lần đánh nhau nó chưa bao giờ thua, đều là đối phương bị thương bỏ
chạy.

Bọn chúng chưa bao giờ biết điểm dừng là thế nào,
đừng nói đến việc đạo đức đấu võ. Nên luôn luôn có việc đánh lén, những thủ
đoạn đê tiện kia khiến người khác giận sôi. Mà nó cũng học được kinh nghiệm từ
sự kiện Xảo Nhi chạy trốn. Nên thường đánh lừa sự chú ý của đối phương. Ví như
ra tay tấn công đầu đối phương, thừa dịp đối phương ngửa đầu ra sau, lại nhanh
chóng đá thẳng vào hạ bộ của họ.

Càng làm cho Xảo Nhi xấu hổ chính là, nó thường
xuyên thừa dịp người ta còn đang tru lên thị uy, nó lại ra tay đánh lén trước.

Ban đầu cô luôn lo lắng cho nó, cũng không biết
là vì sợ nó bị thương, hay là sợ sau khi nó thua mình sẽ trở thành con mồi của
đối phương. Sau đó, cô dần dần có chút lòng tin với nó, cũng chỉ còn trạng thái
xem cuộc vui thôi.

Thường đi ven sông sao có thể không ướt giày.
Đương nhiên cương thi mắt xanh cũng bị thương chút ít, nhưng nó thường lành lại
rất nhanh. Xảo Nhi chưa từng làm cương thi nên cũng không biết nó có đau hay
không. Nó cũng không màng đến dáng vẻ bên ngoài, vẫn cõng Xảo Nhi, đi lại như
gió.

Đêm hôm nay, trời đổ bão tuyết.

Cương thi mắt đỏ vẫn như cũ thừa dịp cương thi
mắt xanh đi ra ngoài, lại chạy đến hù dọa Xảo Nhi. Không ngờ bị Xảo Nhi lấp
trứng gà đập đến bỏ chạy.

Xảo Nhi đập sáu quả. Bởi vì phản ứng chậm chạp,
nên chỉ trúng một. Nhưng chỉ nhiêu đây thôi nó đã chịu không nỗi rồi.

Xảo Nhi đang cười trộm, đột nhiên nắp quan tài
lại bị mở ra. Xảo Nhi ngẩng đầu, tên đạo sĩ Tiểu Tứ đang đứng bên cạnh quan
tài. Xảo Nhi đang nắm quả trứng gà, chuẩn bị sẵn sàng đợi cương thi mắt đỏ quay
lại sẽ đập nó. Đợi đến khi thấy rõ là Tiểu Tứ, cô đã không thu tay lại kịp, đập
một quả trứng gà lên mặt hắn.

Hắn lấy ống tay áo lau mặt, cười vô cùng dâm tà
“Bé cưng, hơn nửa đêm tôi tới thăm em, vậy mà em đối xử với tôi thế
sao?”

Vừa nói vừa lôi Xảo Nhi ra khỏi quan tài. Xảo Nhi
vẫn sợ bọn họ, nhưng lúc này lại không tránh hắn được. Cô vừa mở miệng chưa kịp
hô ra tiếng, hắn đã che miệng cô lại, lôi thẳng cô ra rừng sâu.

Đương nhiên đây là ý của Xung Linh lão đạo. Lúc
đầu, ông ta không cho rằng một người một thi này chẳng thể ở chung được bao
lâu. Không ngờ con cương thi này đối xử với cô rất tốt. Thậm chí hai người đã
bắt đầu thử trao đổi. Cứ như vậy, sớm muộn gì nó cũng thoát khỏi sự khống chế
của ông.

Xảo Nhi không biết ở nơi rừng sâu này bao giờ lại
đào một cái hố. Tên đạo sĩ Tiểu Tứ kéo cô đến bên cạnh hố, nhưng không lập tức
chôn cô, mà đè lên người cô, muốn làm chuyện xấu xa.

Xảo Nhi cố gắng vùng vẫy, nhưng nói về sức mạnh,
cô lại không phải đối thủ của hắn. Hắn vùi đâu hôn cô, cô quay mặt lại nhìn
thấy đôi mắt sáng lạnh của cương thi mắt đỏ.

Cương thi mắt đỏ kia âm thầm theo cô đến đây. Nó
cũng không biết tiểu đạo sĩ này đang làm cái gì. Chẳng qua là nó nhàm chán
chẳng có gì chơi, nên tò mò đi quấy rối mà thôi.

Xảo Nhi bối rối viết chữ lên mặt đất. Ban đêm,
thị lực nó tốt, đương nhiên nhìn thấy cô muốn cầu cứu. Nhưng nó vẫn hơi do dự
— Nó nhận ra tên đạo sỹ này. Mỗi lần hắn đều đi theo bên cạnh lão đạo Xung Linh.
Tên này như con chó Đại Hoàng được trưởng thôn nuôi để canh cáo bắt gà trong
thôn. Ngay cả nó nhìn thôi cũng hiểu được không nên làm gì với hắn.

Tên đạo sĩ Tiểu Tứ xé mở quần áo của Xảo Nhi, sờ
loạn xạ trên người cô. Cương thi mắt đỏ tò mò đi đến. Một hồi lâu, nó đưa tay
sờ người Tiểu Tứ. Hắn cực kỳ không kiên nhẫn, quát lạnh lên với nó “Cút đi
xa chút”

Đương nhiên nó nghe không hiểu, bất đắc dĩ hơn
chính là ngay cả kiểu nói tức tối nó cũng không nghe ra. Nó lập tức bắt chước
theo hành động của Tiểu Tứ xé quần áo của Xảo Nhi, tay nó tìm tòi quần áo của
Tiểu Tứ, đáng sợ hơn là nó còn cố gắng đè hắn xuống.

Nó cũng không hiểu đây là gì, chỉ có điều cảm
thấy rất vui. Tiểu Tứ không dám hành động nữa — Năng lực bắt chước của những
con cương thi này đặc biệt mạnh. Có thể nhìn ra từ việc cương thi mắt xanh học
được cách đánh lừa sự chú ý của người khác. Nếu hôm nay hắn thật làm gì với Xảo
Nhi, chắc chắn con cương thi này cũng sẽ làm y như vậy với hắn…

Chẳng những vậy, hôm nay hắn cũng chẳng mang theo
pháp khí hay bất cứ gì khác. Hơn nữa, hắn đi theo lão đạo Xung Linh học cũng
chẳng được bao nhiêu phép, thật sự không nắm chắc có thể đối phó nó.

Hắn nghĩ thế liền ném Xảo Nhi vào hố, rồi nhanh
chóng xúc đất lấp lại. Xảo Nhi cố gắng bò lên, hắn lại giẫm tay cô, bắt đầu lấp
đất.

Cương thi mắt đỏ kia ngồi bên cạnh hứng thú nhìn
xem, con ngươi của nó vốn là màu đỏ, trong đêm khuya như thế thật ghê người.
Tên Tiểu Tứ nhút nhát, cả gan quát nó “Nhìn cái gì? Cút mau!”

Nó lại đứng dậy, hết sức phấn khởi ném Tiểu Tứ
xuống hố, học theo bộ dạng của hắn, chuẩn bị lấp đất lại.

Cái hố này vốn chỉ chuẩn bị cho một mình Xảo Nhi,
nên đào cũng không sâu. Đạo sĩ Tiểu Tứ chuẩn bị bò lên, không ngờ cương thi mắt
đỏ giẫm lên tay hắn, tiếp tục lấp đất — Đây cũng là học của hắn.

Đợi đất lấp được càng ngày càng nhiều, rốt cuộc
hắn cũng luống cuống “Cứu mạng, cứu mạng đi Sư Phụ —”

Tiếng kêu kia rất thê lương, đã hù dọa vô số chim
rừng hoảng sợ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.