Cương thi mắt xanh ở trên đỉnh núi rất lâu, cả
thân máu tươi đã ngừng chảy, trên áo bào màu đen xuất hiện vài vệt máu loang lỗ
màu tím. Nó bị thương rất nặng, cấm chế của ma đạo đã ăn mòn máu thịt của nó.
Nếu cương thi không phải chiến thần thì nó đã trở thành bộ xương khô từ lâu. Nó
biết, mỗi một tấc da thịt đau đớn nó đều biết. Máu của Nữ Bạt đã không còn
nguyền được nó vĩnh viễn trong bóng tối nữa. Lần thanh tu này nó đã hoàn toàn
thành công, nhưng lại khiến nó có một cảm giác sau khi thành công đã mất đi tất
cả.
Nó ngồi một mình trên đỉnh núi, mùi thơm thoang
thoảng trên người đã bị mùi máu thay thế. Trong tay nó vẫn còn cầm chiếc ví
tiền nho nhỏ, nó mở lòng bàn tay ra ngắm nhìn tỉ mỉ.
“Khụ… A di đà phật, thí chủ định ngồi
ở đây làm hòn vọng thê sao? Tục truyền ở Đồ Sơn có hòn vọng phu. Thế thì bần
tăng sẽ mang thí chủ đến đó để phối thành một đôi nhé.”
Mắt Xanh quay đầu lại nhìn thấy Quan Thế Âm vẫn
cầm bình cam lộ, tóc đen áo trắng, thần quang lượn lờ như cũ. Ngọn núi này cũng
được hưởng phúc trạch của hắn nên tăng thêm vài phần tiên khí.
Mắt Xanh cũng không để ý đến hắn. Mặc dù hiện tại
nó đã suy yếu cực độ, ngay cả Phàn Thiếu Cảnh chưa thăng thiên cũng có thể giết
nó. Quan Thế Âm vẫn không có tự giác chậm rãi bước đi thong thả và ngồi xuống
bên cạnh Mắt Xanh “Hống, tôi và cậu làm giao dịch nhé?”
Đôi mắt sâu thẳm của nó vẫn nhìn vào đường may
thêu tỉ mỉ trên chiếc ví tiền như không nghe thấy.
Quan Thế Âm liền bắt đầu than thở “Ôi, ôi,
thôi, thôi. Bần tăng còn tưởng rằng người thêu cái ví này còn đẹp mắt hơn
nó.”
Vừa nói xong thì hắn lại quay đầu muốn bỏ đi.
Cuối cùng cương thi mắt xanh cũng cất lời “Có ý gì?”
Giọng nói của nó khô khốc, trong đôi mắt xanh
thẳm ảm đạm giống như mưa gió kéo đến kịt trời. Quan Thế Âm cúi người kề vào nó
“Làm giao dịch, bần tăng sẽ khiến cho tình duyên đã đứt của cậu và Cống Hề
thí chủ có thể nối tục lại.”
Cương thi mắt xanh đứng dậy “Cô ấy đang ở
đâu?”
Quan Thế Âm rút cành dương liễu trong lọ ra ngắm
nghía, một hồi lâu mới nói “Không hỏi điều kiện à?”
“Ta không cần biết điều kiện. Nhưng nếu như
mi dám gạt ta…”
Quan Thế Âm tiếp lời “Cậu sẽ san bằng tam
giới.”
Cương thi mắt xanh trợn to mắt “Ta sẽ bóp
chết mi ngay tức khắc.”
“Ặc!” Quan Thế Âm lại lắc đầu
“Cống Hề thí chủ đã tự chôn xuống thủy châu khiến cho sông Tam Đồ bị vỡ
đê, nhân gian thương vong. Hống, nếu như từ nay về sau cô ấy chỉ còn là một
người bình thường, phải trải qua sinh lão bệnh tử, không thể thoát khỏi lục đạo
luân hồi thì cậu còn yêu cô ấy hay không?”
Cương thi mắt xanh chỉ lặp lại câu nói khi nãy
“Cô ấy đang ở đâu?”
Quan Thế Âm đưa một vật cho nó, cũng là một tờ
giấy tư mệnh mỏng được xé trong cuốn sổ sinh mệnh. Cương thi mắt xanh xoay
người muốn bỏ đi thì Quan Thế Âm lại gọi nó “Trẻ con loài người không thể
yêu đương đâu!”
Khách hành hương của Quan Thiên Uyển vẫn nối liền
không dứt. Diêu Quang đã chôn cất sư tôn Cống Hề chân nhân ở phía sau núi. Quan
Thiên Uyển vẫn hoạt động như thường. Hắn ta còn biết kinh doanh hơn Xảo Nhi.
Phần lớn khách hành hương thường lui tới đều cam tâm tình nguyện cho thêm tiền
hương hỏa. Quan Thiên Uyển mất đi Xảo Nhi tựa như cũng không bị ảnh hương gì,
cũng như lúc ban đầu mất đi Phàn Thiếu Hoàng vậy.
Quan Thế Âm đứng trên bờ cát lay cây tiền. Việc
này đã trở thành công việc hằng ngày của hắn. Phàn Thiếu Hoàng bàng quan ngồi
trong trận pháp, có một tiên liêu (người là đồng liêu, tiên là tiên liêu) như vậy hiển nhiên là chuyện
chẳng vẻ vang gì.
Quan Thế Âm lại hồn nhiên không buồn chú ý
“Bạn tiên à! Nghĩ đến cô nhóc kia đặt cây này ở đây cũng thật rất có thâm
ý. Nếu không phải như thế thì bần tăng làm sao ngày ngày đến đây thăm cậu được.
Cậu có thấy vậy không?”
Nhắc tới Xảo Nhi, mép của Phàn Thiếu Hoàng lại lộ
ra một nụ cười. Hắn nhìn nấm mồ chôn bên cạnh trận pháp, trong mắt thậm chí có
sự ấm áp, trong lời nói cũng mất đi sự khinh thường ban đầu “Một người ngu
cũng chỉ làm được vài việc ngu xuẩn.”
Quan Thế Âm lay cây tiền xong lại ngồi xuống tán
cây nghiêng bình Thu Lộ Bạch trước trận pháp. Mặc dù hắn hay lang thang không
vào khuôn phép nhưng hắn cũng không bao giờ vượt qua phép tắc của Phật gia.
Không dính vào rượu nên không thể nào cùng uống với Phàn Thiếu Hoàng.
Phàn Thiếu Hoàng uống rượu rồi nói “Mi độ
cho cô ta luân hồi rồi hả?”
Quan Thế Âm đang cuốn tấm vàng lá lại thổi, một
hồi lâu mới đáp “Ừ, lúc cô ấy qua Vong Xuyên kêu tôi chuyển đến cậu lời
cám ơn.”
Phàn Thiếu Hoàng cười khẩy. Sau khi đoán số mệnh
của Xảo Nhi xong, hắn kêu Phàn Thiếu Cảnh đi tìm Quan Thế Âm. Với lỗi lầm Xảo
Nhi phạm phải, cho dù thần giới không làm khó thì Xảo Nhi cũng tất nhiên phải
lưu lạc vào đường súc vật. Chỉ là con nhóc ngốc kia làm sao lại biết được điều
này?
“Thật ra thì với thành tích của cô nhóc
kia” Quan Thế Âm vỗ vỗ vò rượu “Cậu cũng dốc không ít công sức
nhỉ.”
Cổ thần Ứng Long uống rượu rồi khịt mũi “Đồ
đệ tôi dạy ra thì không có gì để bàn cãi.”
Trong lời nói rất đắc ý. Quan Thế Âm liền bất mãn
“Nghĩ lại thật là bất bình. Cậu hại cô ta lâu đến thế, vậy mà cô ta vẫn
còn chuẩn bị cho cậu Thu Lộ Bạch đủ mười năm. Tôi chống đỡ hậu quả cô ta gây ra
tốn hao vô số thiện nghiệp lại chẳng thấy cô ta đền đáp gì. Hừ!”
Hai vị thần đang kèn cựa nhau thì bỗng Diêu Quang
mỉm cười bước đến “Bồ tát người phạm sân giới rồi. Người nhìn đi, gia sư
còn không phải vì người nên mới giữ lại cây tiền này sao….”
Quan Thế Âm cảm thấy rất có lý nên lại tiến lên
ôm cây tiền kia lắc mãnh liệt. Cây tiền kia cũng khó lường và rất háo sắc. Nếu
như dưới tàng cây là mỹ nhân, không ôm chặc nó thì dù lắc nó ra sao nó cũng
không rơi ra một miếng vàng lá nào. Còn nếu dưới tàng cây là kẻ xấu xí thì cho
dù có ôm chặt nó cỡ nào nó cũng chẳng buồn rụng xuống lấy một chiếc lá…. Vì
thế Quỷ Xa từng tuyên bố vài lần, một ngày nào đó nó sẽ chặt cái cây này ra
thành chín chín tám mươi mốt khúc….
Tại quý phủ Liễu viên ngoại ở Liễu Châu.
Cương thi mắt xanh đã ẩn núp ở đây một khoảng
thời gian. Nó rất hoang mang. Quan Thế Âm kia chỉ nói cho nó ở đây chờ, nhưng
phủ viên ngoại có rất nhiều tiểu thư nha hoàn, ai mới là Xảo Nhi của nó đây?
Thật ra nó cũng chỉ biết chờ đợi, vừa nghĩ sắp
gặp lại cô thì trong lòng nó lại dậy sóng không nguôi. Nhưng nó không rõ được
ai mới là Xảo Nhi. Nó chỉ
có thể bảo vệ hết tất cả tiểu thư và nha hoàn trong phủ, xem mỗi người đều là
Xảo Nhi của mình. Ngay cả nhị tiểu thư bị kim châm vào tay một chút cũng khiến
nó đau lòng vô cùng.
Cứ như thế qua hai ngày nó mới hơi tỉnh ngộ. Xảo
Nhi mới vừa rời khỏi nó chỉ mấy ngày làm sao lớn đến vậy chứ!
Cho nên nó bắt đầu tìm kiếm bé gái trong phủ quý
viên ngoại. Thế nhưng cô bé nhỏ nhất phủ quý viên ngoại cũng đã hai tuổi rưỡi
rồi, chỉ có con mèo cái hôm qua mới sinh bốn con mèo con thôi…
Nghĩ đến đây nó lại dựng hết tóc gáy. Nó không
thể nào nhận ra con nào mới là Xảo Nhi, chỉ đành bảo vệ cho bốn con mèo con và
con mèo mẹ kia, sợ chúng bị người khác ức hiếp. Mà con mèo mẹ kia lại nhạy bén
hơn loài người rất nhiều, đương nhiên nhìn ra được lai lịch của nó. Con mèo mẹ
kia khiếp sợ run rẩy mấy ngày liền chẳng dám ăn uống, đến mức đói đến hấp hối
khiến nó phải vội vã đi kiếm sữa cho mấy con mèo con.
Ngày thứ tư thì bà sáu của quý phủ sinh con, lúc
này cương thi mắt xanh mới thở phào nhẹ nhõm. Lần chắc đúng rồi.
Đôi mắt nó si ngốc trông vào khoảng sân, còn nóng
lòng chờ đợi hơn cả Liễu viên ngoại. Một canh giờ sau có người ôm đứa bé ra. Nó
kinh hãi ẩn thân đến xem thử, vừa nhìn xuống dưới nó đã chửi rủa — Vậy mà là
một thằng cu!
“Khốn kiếp.” Nó hoài nghi nhìn đứa bé
trai kia, nhưng không sai, đúng là con trai. Trong bụng nó hơi sợ hãi, biến
thành con trai thì phải làm sao đây…
Đương lúc rối rắm thì trong phòng lại có tiếng
trẻ nít khóc nỉ non, chỉ trong chốc lát bà mụ lại đi ra ngoài kêu lên
“Chúc mừng viên ngoại, lại có thêm một thiên kim.”
Lúc này cương thi mắt xanh mới yên lòng lại.
Không kịp đợi bà mụ ôm đứa bé ra nó đã ẩn thân chạy vào phòng sinh để xem. Ngay
cả bà sáu đang nằm trên giường nó cũng cảm thấy xinh đẹp vô cùng.
Liễu viên ngoại kia đã có thằng con trai bảo bối
nên cũng chằng buồn nhìn đến đứa bé gái được bà mụ ôm ra. Cương thi mắt xanh
rất tức giận trợn mắt trừng hắn. Sau đó lại nghĩ dù sao cũng là Xảo Nhi nhà
mình, có mình thương là được rồi, hắn không thương thì mặc kệ hắn vậy.
Trên người Mắt Xanh còn bị thương chưa lành nên
mùi máu thịt vẫn còn thối rữa. Vì đứng trong phòng của Xảo Nhi lâu nên bắt đầu
có một mùi hôi thối. Một lúc sau mấy người trong phủ lại bắt đầu bàn tán, vị
cửu tiểu thư này còn nhỏ đang mang mùi xác thối sợ rằng sẽ không may mắn.
Liễu viên ngoại vốn không thích con gái, giờ lại
nghe theo lời xúi giục của mấy thê thiếp kia nên lập tức quyết định vứt cô con
gái này vào trong thôn trang mặc cho bà vú nuôi dưỡng. Bà sáu cũng không nỡ xa
con, nhưng trong nhà này bà không được quyền làm chủ nên chỉ biết trơ mắt nhìn
con gái bị đưa vào trong thôn. Lúc gần đi bà kêu Liễu viên ngoại đặt tên cho
con. Liễu viên ngoài thấy mấy đó thủy tiên đang nở rộ nên chỉ tùy ý phất tay
“Đặt là Liễu Thủy Tiên đi.”
Cương thi mắt xanh giận dữ, Thủy gì chứ, Tiên gì
chứ !!
Nó cũng đi theo Xảo Nhi chuyển đến thôn trang. Vì
trẻ con quá đông nên nó cũng không thể nào ra tay ôm Xảo Nhi được. Bà vú kia
cũng không bớt lo, thôn trang này cũng không có ai trông coi, bà cũng thường
xuyên không có ở nhà. Cương thi mắt xanh vui mừng được tự do, thỉnh thoảng
trong nhà hết than nó cũng sẽ ôm cô vào lòng để sưởi ấm.
Cuối cùng Quan Thế Âm thật sự không nhìn được nữa
“Cậu bận tâm đến mình trước đi. Còn tiếp tục thế này thì cô ta chưa lớn
lên cậu đã chết trước rồi.”
Cương thi mắt xanh suy nghĩ cảm thấy cũng đúng.
Huống chi linh khí nơi đây cũng không đủ cho nó chữa thương. Nếu nó kiên trì
sống ở đây thì linh khí sẽ thiếu thốn ảnh hưởng đến sức khỏe của cô, khẳng định
cô sẽ không thể sống được. Nhưng lúc này bỏ đi thì nó không đành lòng để Xảo
Nhi lại.
Vẫn là Quan Thế Âm tương đối nghĩ thoáng hơn
“Cậu lo chữa thương trước đi. Mười năm chỉ qua trong thoáng chốc thôi.
Không chừng mười năm sau cậu chính là mối tình đầu của cô ta, hai người sẽ
không để lỡ nhau rồi.”
Cương thi mắt xanh vẫn ở thêm hai tháng tại thôn
trang. Nhưng nó thật sự không chống đỡ nổi nữa, thân thể nó tự động hấp thu
linh khí xung quang, nếu còn sống ở đây thì sẽ gây bất lợi cho Xảo Nhi. Lúc nó
đi lại phải tốn công báo mộng cho Liễu viên ngoại – cha của Xảo Nhi kiếp này.
Sợ hắn không nhận ra mình nên nó hóa thành dáng vẻ của Quan Thế Âm chỉ vào lỗ
mũi của đối phương nói “Già Liễu à, mi không nên thế này. Cửu cô nương nhà
mi là thiên nhân hạ phàm, là người đại phú đại quý. Cả nhà họ Liễu của mi về
sau phải dựa vào cô ta. Nếu như mi đối với cô ta không tốt, hừ!” Nó vội
vàng tìm cách hù dọa hắn ta. Thình lình nó kề mặt đến gần, cách chóp mũi hắn
một tấc, ánh mắt trợn trừng lên, hai chiếc nanh mọc ra thật dài, hai bàn tay
cũng biến thành chiếc trảo “Aaaaaaaaaaaa”
Quan Thế Âm rất muốn bắt lấy tên giả mạo này
nhưng khi thấy thế cũng ngã xuống đất không bò dậy nổi….
“Aaaaaaaaaaa” Tên Liễu viên ngoại kia
còn la lớn hơn cả nó, bật dậy khỏi giường, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Giọng nói
hắn run rẩy “Mau, đi đến thôn trang đón cửu tiểu thư về. Bên ngoài thời
tiết giá rét nhớ phải bỏ lò sưởi vào trong kiệu, cẩn thận không để tiểu thư bị
cảm lạnh. Nhanh đi.”
Người làm đáp lời rồi vội vàng chạy đi. Liễu viên
ngoại trời sinh cũng tin vào đức phật nên lập tức vân vê phật châu trên cổ tay
đọc lẩm nhẩm “Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát, nam mô Quan Thế Âm bồ
tát….”
Lúc cương thi trở về Thiên Ngoại Thiên thì cương
thi mắt đỏ và hai con cương thi động cổ đều ở Quan Thiên Uyển. Chỉ có cương thi
áo đỏ ở Thiên Ngoại Thiên chờ nó. Trong lúc nó bế quan trị thương cũng chỉ có
cương thi áo đỏ hầu hạ. Tuyết Dung và Ma Linh Thai vốn là một đôi vợ chồng, hôm
nay không cần phải đóng kịch nữa nên đương nhiêu cùng nhau ngọt ngào trong hang
của mình rồi.
Những thứ thần linh yêu ma này thực tại không có
khái niệm gì về thời gian. Thời gian tu hành quá lâu, tính mạng cũng trôi qua
rất dài nên thời gian với chúng chỉ như một thung lũng tuyết vô tận. Đập vào
mắt tất cả đều là một mảnh trắng xóa, nhìn không thấy được điểm cuối và cũng
không biết mình đã đi được bao lâu.
Áo Đỏ vẫn cẩn thận chăm sóc nó. Vì muốn bồi bổ
lại thân thể nó nên thậm chí còn lấy máu người cho nó chữa thương.
Ánh mắt cương thi mắt xanh sắc bén nhìn Áo Đỏ.
Nhưng Áo Đỏ chỉ mỉm cười “Là học theo Cống Hề chân nhân, mua của con người.
Thuộc hạ chưa hề làm khó bọn họ.”
Cương thi mắt xanh liền gật đầu “Để xuống
đi.”
Thương tích của Mắt Xanh tốt lên liền vội vàng đi
tìm Xảo Nhi, nhưng lại bị Quan Thế Âm tìm đến. Thần giới vẫn náo nhiệt như lúc
bàn đầu, đối với sự có mặt của chủ nhân Thiên Ngoại Thiên cũng không hề khẩn
trương. Khi đó thiên đế đang bận xem đá bóng, còn dùng chiếc thủy kính vĩ đại,
phía dưới thủy kính còn khắc một dòng chữ không biết của nước nào: Made in
Guantianyuan.
…………..
“Mẹ kiếp, sút, sút đi! Cái tên chân què
này!” Thiên đế rõ ràng cực kỳ tức giận, mấy chiến thần lại hăng hái bừng
bừng “Ha ha ha, bốn không, bệ hạ, ngài lại thua rồi.”
Thiên đế khẽ phủi ống tay áo, quay đầu rất có
phong thái kẻ đứng đầu tam giới “Mấy người các ngươi không lo làm việc
chánh sự, ham chơi mất hết ý chí, không còn cầu tiến, làm sao còn ra vẻ chiến
thần nữa hả? Truyền ý của trẫm, ngày mai thần giới thi sát hạch, phàm là kẻ nào
thi rớt sẽ bị trừ ba tháng lương theo luật.”
Mấy chiến thần nhất thời khóc lóc ầm ĩ
“Thiên đế đừng mà…..”
Khi nhìn thấy cương thi mắt xanh đứng đó thì cuối
cùng thiên đế lại vui mừng “Chủ nhân Thiên Ngoại Thiên, ha ha ha, nhìn
thấy cậu thật sự là chuyện vui nhất ngày hôm nay.”
Cương thi mắt xanh nghiêng mặt đứng trong điện.
Quan Thế Âm chắp tay trước ngực hành lễ “Bệ hạ, bần tăng và Hống thí chủ
đã thương lượng thỏa đáng. Bởi vì Hống thí chủ đã được bần tăng cảm hóa nên
chấp nhận vào môn hạ của bần tăng, làm thần thú cho bần tăng cưỡi.”
Thiên đế phun hết nước trà lên mặt Quyển Liêm Đại
Tướng. Sắc mặt của Mắt Xanh thì tái mét, trợn to mắt không nói nên lời. Vẫn là
thiên đế sợ rằng thiên hạ không loạn “Bồ tát, trẫm muốn cưỡi thử trước có
được không?”
Quan Thế Âm áo trắng tóc đen, ôn hòa như những
tiên gia khác “Yêu thú, đến đây quỳ xuống.” Sau đó nói với thiên đế
cung kính “Bệ hạ mời.”
Thiên đế vuốt vuốt râu đang muốn tiếng lên thì
đột nhiên ngoài cửa lại vang lên tiếng kinh Phạn như tiếng chuông đồng thánh
thót.
Chư thiên thần phật tức khắc nhăn nhó mặt mày. Dù
sao Quan Thế Âm có tố chất mạnh hơn mấy Bồ Tát khác nên lập tức mỉm cười tiến
lên “Cung nghênh sư tôn.”
Người đến quả nhiên là Tây Thiên Như Lai, mái tóc
hắn xoăn như ốc biển, mặt vuông tai lớn, phật quang tỏa sáng rực rỡ, quan thân
có tiên nhạc lượn lờ, giờ phút này lại mỉm cười thật tươi “A di đà phật,
đồ nhi, con mới thu được đồ tốt thế này lại không nói cho vi sư.”
Trong tiếng nói của Như Lai rất tủi thân, chúng
thần phật đều nổi hết cả da gà. Quan Thế Âm càng khó chịu. Thần thông của Tây
Thiên Như Lai đã sâu không lường được từ lâu. Với sự cố ý tạo áp lực của hắn
thì ngay cả Quan Thế Âm cũng khó bề trấn định “Sư tôn, cũng là lỗi của đồ
nhi. Nhưng vật cưỡi này….” Quan Thế Âm cắn răng, rốt cuộc cũng hạ quyết
tâm “Đồ nhi vốn định hiến tặng cho sư tôn.”
Trong tiếng nói của Quan Thế Âm cũng vô cùng uất
ức. Nếu như không phải Như Lai đang ở trước mặt thì hắn đã sớm che mặt lại khóc
lóc rồi. Chúng thần phật cũng đổ đầy mồ hôi lạnh — Quả nhiên không hổ là thầy
trò.
Mắt thấy sẽ phải bị đổi chủ, cương thi mắt xanh
đương nhiên phải nói ra chủ ý của mình “Tôi đi theo Quan Thế Âm.”
Như Lai ngơ ngác “Bần tăng là Tây Thiên Như
Lại, Tôn Giả Thích Ca Mâu Ni. Mi đi theo bầng tăng không phải là hoành tráng
hơn đi theo đồ đệ ta sao?”
Cương thi mắt xanh quan sát Quan Thế Âm hồi lâu
mới nghẹn ngào nói ra “Nhưng ông nặng hơn Quan Thế Âm.”
Chư thiên thần phật cười lăn ra đất.
Như Lai đau thương đấm đất “Giảm cần, phải
giảm cân ngay….”
Thiên đế và Như Lai ở trong điện đều tranh nhau
cưỡi thử. Lúc đi ra ngoài cương thi mắt xanh đã sa sầm nét mặt. Quan Thế Âm lại
vỗ vai nó “Nhưng thần phật này đều tu hành giống cậu mới đến được đây
thôi. Bọn họ không có như trong tưởng tượng của cậu, lại càng không phải kẻ thù
của cậu. Dù sao đánh nhau với bọn họ thì cậu cũng thua thôi.”
Cương thi mắt xanh ngước mắt nhìn Quan Thế Âm,
trong lời nói cũng không hề có sự tức giận “Có phải người thấy tôi bây giờ
rất nhục nhã không?” Nó nhìn nhau với Quan Thế Âm, khóe môi nhếch lên ẩn
chứ nụ cười “Tôi không uất ức, đáng giá, vô cùng đáng giá.”
Quan Thế Âm nhìn theo bóng lưng của nó vẫn là áo
đen tóc trắng như cũ, quanh thân cũng ánh lên màu lửa đỏ, rõ ràng đã trở thành
vật cưỡi của hắn nhưng lại lộ ra khí thế ngạo nghễ tự tận trong xương của chiến
thần thượng cổ.