Trong khoảng thời gian ngắn Thiên Ngoại Thiên sẽ
không có hành động gì khác. Thần giới bận rộn dẹp yên nhân gian, gây dựng lại
thiên đạo vững chắc, nên trong thời gian ngăn cũng không tiếp tục chiến sự. Chỉ
có Quan Thế Âm hoài nghi “Rõ ràng Hống đã uống viên thuốc đó nhưng nó vẫn
bình yên vô sự. Từ trước đến nay cậu đều nổi tiếng về luyện đan dược, cuối cùng
cũng nhìn sai rồi.”
Phàn Thiếu Hoàng không tin “Nói nhảm, phương
thuốc kia tất nhiên… khoan đã, mi xác định trong đó không có nguyên liệu nào
khác sao?”
Quan Thế Âm buông tay “Thiên đế phái người
canh phòng nghiêm ngặt, hắn còn cẩn thận hơn cả tôi và cậu.”
Cho đến ngày kế, Xảo Nhi mang rượu đến Quan Thiên
Uyển. Khi Phàn Thiếu Hoàng nhìn thấy cô lại kinh hãi.
“Ngu xuẩn!” Hắn vẫn luôn dùng từ đó để
hình dung cô.
Ngày hôm đó tiểu tiên đồng canh giữ trong phòng
luyện đan dược suy tư rất lâu, cuối cùng cũng nói cho tiên nhân đến điều tra
nghe một chuyện “Cống Hề chân nhân quả thật không mang theo bất kỳ nguyên
liệu nào cả. Nhưng khi cô ta mở lò, không biết là có phải khói hung cay mắt hay
không, tiểu tiên thấy cô ấy chảy ra một giọt nước mắt.”
Thiên đế tìm được một đoạn viết không đầy đủ trên
quyển sách cổ dược thần: Nước mắt người tình là vật được thiên địa tạo hóa. Là
giọt nước mắt chí kiên chí thành chí ái, mượn tất cả niệm lực để tinh lọc. E
rằng phải dùng hết cả tiên duyên để gia trì, sau khi luyện được nó, thì người
đó cũng sẽ già đi mỗi tuổi theo từng ngày.
Cống Hề đã lừa gạt thần giới khiến thiên đế tức
giận phái người bắt cô đày vào địa ngục vô gian. Quan Thế Âm cũng không đồng ý
“Bệ hạ, bần tăng cho rằng hành động này không ổn. Trong mắt tam giới, vì
Hống chấp nhận với Cống Hề nên mới vào ma đạo. Cống Hề cũng coi như có công với
thiên giới. Nhưng nay Hống mới vừa vào ma đạo thì bệ hạ đã lấp tức đày người nó
yêu và vô gian địa ngục. Đây chẳng phải là bệ hạ sẽ bị người khác cho rằng mình
bất nhân bất nghĩa sao? Theo ý kiến của bần tăng hay là…”
Hắn rỉ tai với thiên đế, một hồi lâu thiên đế mới
nheo mắt lại “Thôi thôi, tính toán với một con nhóc khiến cho người đứng
đầu tam giới như trẫm đây há chẳng phải hẹp hòi sao. Đi đi.”
Xảo Nhi dự trữ rất nhiều Thu Bạch Lộ tại Quan
Thiên Uyển. Cô ngồi bó gối trước trận, trong giọng nói mang theo điều tiếc nuối
“Đạo trưởng Phàn Thiếu Hoàng, nếu đạo trưởng Phàn Thiếu Cảnh độ kiếp thành
công hẳn sẽ cứu anh ra khỏi trận đúng không? Chỉ có điều không biết là cần bao
nhiêu thời gian. Thoạt nhìn đạo trưởng Phàn Thiếu Cảnh… hình như còn sống rất
lâu…”
Phàn Thiếu Hoàng lẳng lặng uống rượu. Xảo Nhi
ngồi ngoài trận chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng giờ đây như đã bốn mươi. Mắt của
cô bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, mái tóc dài đã có vài sợi bạc, da dẻ cũng mất đi
sự láng mịn sáng bóng.
“Sao cô lại phải khổ sở như thế?” Hắn
rảnh tay ném cục đá trong trận “Cống Hề, đáng già không?”
Cô giơ vò rượu ngoài trận mỉm cười kính hắn
“Đạo trưởng Phàn Thiếu Hoàng, anh rất giỏi đoán số, nhưng trong số mệnh
của mỗi con người đều có biến số cả. Sở dĩ Nữ Bạt có kết cuộc thê lương cũng
không phải là do số mệnh đã định mà chỉ vì không có ai thật lòng yêu cô
ta.”
Phàn Thiếu Hoàng đứng dậy, trong giọng nói của
hắn cuối cùng cũng có sự đau đớn “Nhưng Xảo Nhi, nếu như ban đầu nó vẫn
không bỏ cô, vẫn yêu thương cô thì giọt nước mắt tình nhân cuối cùng này cô
cũng dứt khoát làm ra hay sao?”
Xảo Nhi xoay người lại nhìn hắn, nụ cười vẫn
không giảm trong lời nói “Thượng thần Ứng Long anh sống cũng đã lâu, nhưng
anh vẫn không hiểu được tình yêu. Giữa người trong thiên hạ và tôi, tôi tin
người trong thiên hạ. Giữa người trong thiên hạ và anh ấy thì tôi lại tin anh
ấy.”
“Cho dù nó gạt cô?”
“Cho dù anh ấy có gạt tôi đi nữa.”
Tiếp theo Xảo Nhi dứt khoát giải bỏ cấm chế chung
mạng của cô và Quỷ Xa, rồi đến gặp đạo sĩ Hách gia. Dù hôm nay Diêu Quang phép
thuật đã tiến bộ nhưng chung quy vẫn còn trẻ tuổi. Còn đạo trưởng Hách Nhân là
người trung hậu nên cô liền nhờ hắn giúp đỡ Quan Thiên Uyển. Sau đó cô dặn dò
Diêu Quang không cho Quan Thế Âm rảnh rỗi đến Quan Thiên Uyển rung vàng lá và
nhớ đưa rượu cho đạo trưởng Phàn Thiếu Hoàng.
Cô là người tỉ mỉ nên thu xếp tất cả mọi chuyện
vô cùng thỏa đán. Ngược lại Phàn Thiếu Hoàng không biết phải nói gì…. Thời
gian cô theo hắn học không ngắn, vì thế cũng có thể đoán được số mệnh của mình.
Hai tháng sau, cương thi mắt xanh bắt đầu ra sức
phá vỡ cấm chế ma đạo. Nó xem thiên tượng không biết từ lúc nào sao chiếu mệnh
của Xảo Nhi đã bắt đầu yếu đi. Mỗi lần nó xông ra phong ấn kia thì mỗi tấc da
thịt đều như bị vạn cây kim châm vào và bị lửa thiêu đốt. Tất cả yêu ma cũng
chỉ biết đứng nhìn nó mà không ai dám tiến lên. Hai tháng nay ai cũng biết được
thực lực và tính tình của nó, nên càng biết rõ hậu quả một khi dám mạo phạm đến
nó sẽ ra sao. Mỗi lần nó xông ra cấm chế thì ma đạo đều vang lên tiếng nổ kinh
trời. Trong lòng nó đột nhiên nghĩ đến Bạt. Hóa ra ngày đó cô ta cũng xông ra
ma đạo thế này sao?
Pháp lực bị mất đi rất lớn, thân thể vô địch của
nó giống như thanh đồng bị đúc trong lò nhiệt. Nó có thể cảm nhận được cảm giác
này chậm chạp hòa tan, suy nghĩ trống rỗng, nó chỉ biết nhìn ánh sao đang tỏa
sáng lu mờ trên không trung.
Nó dùng một ngày một đêm để xông ra khỏi cấm chế
ma đạo. Nhưng lúc ra ngoài nó sờ bên hông lại phát hiện mất chiếc ví tiền nhỏ.
Nó quay đầu tìm hết khắp nơi xung quanh, thế nhưng lại chạy vào ma đạo lần nữa.
Tất cả yêu ma vây xem nó đều bỏ chạy. Chủ nhân
của Thiên Ngoại Thiên điên rồi. Đã chịu khổ xông ra được khỏi cấm chế ma đạo
lại còn quay về chỉ để kiếm một chiếc ví tiền cỏn con.
Mắt Xanh điên cuồng chạy đến Quan Thiên Uyển cũng
vướng phải những kẻ cản trở của minh giới. Sức lực của nó vô cùng tốn hao, đến
được Quan Thiên Uyển cũng mất một ngày trời. Áo bào đen thấm ướt máu và mồ hôi
nhưng vẫn nhìn không thấy màu máu tươi trên đó.
May mắn là lúc ra khỏi Vong Xuyên trời đã tắt
nắng. Ban đêm ở Quan Thiên Uyển vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Lúc này đã bắt đầu vào
đông nên gió biển rất lạnh. Nó chạy đến nhà gỗ nhỏ, nhưng bên trong đã không có
một bóng người. Nó tìm trong điện hồi lâu cũng không thấy Xảo Nhi. Lúc xuống
núi lại thấy có một người đứng ở bờ biển, nó chạy đến lại phát hiện đối phương
là một cụ bà đã trăm tuổi. Mái tóc dài của bà như cỏ thu khô héo, thân thể gầy
nhom chỉ còn da bọc xương, trên mặt kín cả nếp nhăn.
Tay phải của bà phải dùng hết sức chống trên cây
trượng, tròng mắt đã đục, hoàn toàn không còn thấy được thần thái “Cậu
trai trẻ, cậu tìm ai?”
Giọng của bà cũng như đã mất tiếng chỉ còn như
sắt thép ma sát lẫn nhau. Lúc đó Mắt Xanh đã xanh tím toàn thân, máu của nó đã
nhiễm đầy áo bào đen. Nó gắt gao nắm chặt chiếc ví tiền trong tay, giọng nói
cuồng loạn “Xảo Nhi đâu? Xảo Nhi ở đâu?”
Cụ bà kia nhìn nó mang thương thích đầy người,
răng của bà đã rụng không ít nên nói chuyện cũng thều thào “Cậu tìm Cống
Hề chân nhân à…” Vì đã quá lớn tuổi nên cũng nói rất chậm “Cô ta đã
đi vân du bên ngoài rồi, lúc gần đi có nói rằng đến một nơi bắt đầu tất
cả.”
Bà cũng không nhìn Mắt Xanh, vẫn nắm lấy cây
trượng vễ những hình kỳ quái lên bờ cát. Cương thi mắt xanh cũng không dừng
lại, khi nó xoay lưng lại bước đi tập tễnh, tốc độ cũng không nhanh. Nếu như là
trong quá khứ, chắc chắn đã không còn nhìn thấy bóng dáng của nó đâu cả. Nhưng
bây giờ nó bị thương rất nặng. Hai lần xông ra khỏi cấm chế ma đạo đã tổn hao
hết thể lực của nó. Ánh sao số mệnh của Xảo Nhi càng lúc càng yếu ớt khiến tinh
thần nó càng rối loạn. Nó khó khăn vất vả chạy đi chỉ để lại một đường máu sau
lưng. Núi biển vô tận đã chắn lại tầm mắt của người phía sau. Trên bờ cát chỉ
còn lại vệt máu cũng nhanh chóng bị bão cát che lấp.
Đợi khi bóng dáng của nó mất hút tại phương xa,
vùng biển chỉ còn lại tiếng sóng, cụ bà trăm tuổi kia mới xoay người nhìn lại
cổ thần Ứng Long trong pháp trận. Bà cười, một nụ cười thật thỏa mãn đầy nếp
nhăn trên gương mặt, hoàn toàn chẳng có gì là xinh đẹp, nhưng vẫn tỏa sáng như ánh nắng
lấp lánh “Đạo trưởng Phàn Thiếu Hoàng, anh nói xem đời này của Xảo Nhi có
đang giá hay không?” Lúc đó trời cũng đã gần sáng, những rặng mây đỏ trôi
trên biển xanh như hoa gấm rực rỡ. Xảo Nhi run run ngồi xuống bờ cát, nụ cười
vẫn còn rực rỡ “ha ha, có đáng hay không?”
Nước mắt của Xảo Nhi sáng lấp lánh trong đôi mắt
già nua đã đục lại. Trong tiếng cười dài, người của Xảo Nhi chậm rãi rủ đầu và
nhắm mắt lại như đã ngủ say. Mặt trời đỏ mọc lên khỏi những tầng mây, chiếu ánh
bình minh khắp cả vùng đất. Mặt biển cũng hiện lên những ánh vàng kim lấp lánh,
đây chính là một ngày đẹp trời hiếm có giữa mùa đông.
Chiến thần Ứng Long trong trận pháp không có trả
lời. Hắn ta lặng lẽ ngồi một mình trong gió biển và ánh ban mai yên bình, rồi
từ từ quay mặt sang chỗ khác.
Mắt Xanh tìm đến đạo quán tan hoang của lão đạo
Xung Linh, cũng tìm đến rất nhiều hang núi hoang vu, lục lọi trong từng mảnh
rừng rậm, đứng trên đỉnh núi khàn giọng gào tên “Xảo Nhi………”
Dãy núi vọng lại tiếng gọi của nó tầng tầng lớp
lớp, nhưng vẫn không có ai trả lời. Ngôi sao trên không trung đã bắt đầu lảo
đảo cuối cùng cũng rơi xuống. Nó chỉ đứng trên đỉnh núi khàn giọng gào tên cô,
tiếng kêu rất thê lương khiến cho vạn vật cũng cảm động.
Nó không biết mình đã ở trên đỉnh núi bao lâu.
Ánh nắng sớm mai xuyên qua ngọn cây và dịu dàng phủ lên người nó. Lá cây trong
núi cũng đã rơi rụng thật dày trên đất. Dòng suối nhỏ sâu trong rừng xa vẫn róc
rách chảy xuôi. Thế giới đã lười biếng tỉnh lại trong bóng tối, đợi chờ ánh
dương phương đông trang điểm lên bộ mặt của mình. Mắt Xanh vươn tay ra để ánh
nắng ban mai nhảy múa trên tay nó. Nó phát hiện ra mình đã không còn sợ hãi ánh
nắng nữa.
Không ai có thể tinh lọc được linh hồn bị trọc
khí lây nhiễm. Cho nên Xảo Nhi chỉ có thể rửa sạch lời nguyền của Bạt trên
người nó. Lời nguyền đến từ ngọn nguồn huyết mạch được giải khai, vì thế đã
không còn gì có thể cản trở bước chân nó nữa.
Chỉ là mười năm sau, anh sẽ không còn nhớ được
em, và em…. cũng đã quên mất anh rồi. Nhưng nếu như tất cả điểm tựa của đời
em là tình yêu của anh, như vậy điểm tựa của đời anh là gì đây?