Bạt xuất hiện bất ngờ, ra đi cũng bất chợt. Nhưng
sự xuất hiện của cô ta khiến cương thi mắt xanh hiểu hai việc: Thứ nhất, cấm
chế của ma giới có thể mở được. Thứ hai, hóa ra Hạn Bạt được gọi là Hạn Bạt bởi
vì cô ta có thể mang đến đại hạn trong thiên hạ, mà không phải bởi vì cô ta
không biết bơi…
Buổi chiều, Phàn Thiếu Hoàng vẫn chưa tỉnh lại.
Hắn mới vừa trúc cơ lại, cần phải dung hợp pháp lực và cơ thể, sợ rằng phải bế
quan mấy ngày. Chương môn Thúy Vi Sơn Phán Phục Thanh bận rộn chữa thương cho
đại đệ tử của mình. Nên nhất thời cũng không có hành động gì.
Chỉ có Xảo Nhi cầm chiếc Ánh Thế Kính hằng ngày
vui mừng hớn hở rọi đây rọi đó. Cương thi mắt xanh rất hoảng hốt, tránh trái
tránh phải, sợ bị cô soi thấy.
Cuối cùng, Xảo Nhi tò mò, cứng rắn bắt nó lại,
soi rõ từ trên xuống dưới một lần. Sau đó cô nhanh chóng hiểu được tại sao đạo
sĩ phải bắt cương thi — Vì cương thi ảnh hướng đến bộ mặt thành phố mà!
“Mới đầu em cảm thấy dáng vẻ bề ngoài này
của anh cũng không có đẹp đẽ lắm. Không ngờ rằng, ngay cả dáng vẻ chẳng đẹp đẽ
này cũng là biến ra!!” Xảo Nhi công khai lên án.
Cương thi mắt xanh ngượng ngùng mặc cô giữ chặt,
thỉnh thoảng len lén nhìn trộm vẻ mặt cô — Nó sợ cô ghét bỏ mình. Bất cứ loài
vật nào cũng có lòng yêu thích cái đẹp. Ngay cả chim đực cũng biết dùng bộ lông
xinh đẹp để quyến rũ chim cái đấy thôi.
Xảo Nhi tỉ mỉ đánh giá nó một lần. Cũng may là
sống chung với nhau đã lâu, năng lực chống lại đả kích của cô cũng mạnh. Nếu
như lần đầu tiên gặp mặt, mà thấy dáng vẻ cương thi thật sự, e rằng cô có chậm
phát triển mấy cũng đã đi đời nhà ma rồi.
Đánh giá xong cô vẫn chưa hiểu “Dù sao cũng
là biến đổi, sao anh không biến thành xinh đẹp chút chứ?”
Cương thi mắt xanh không nói. Cuối cùng vẫn là
Quỷ Xa đang núp ở ngoài vách tường không nhịn cười được, mới giành nói
“Bởi vì nó sợ biến quá đẹp, có được thích cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Ngốc!”
Cương thi mắt xanh không xuống tay với Xảo Nhi được,
nhưng đối với Quỷ Xa thì không khách sáo. Nó nóng giận lập tức móng vươn dài
ra, vèo một tiếng đã đâm mắt của Quỷ Xa bị thương. Ngoài cửa, Quỷ Xa hét thật
to. Sau đó cương thi mắt xanh mới quay người lại, viết chữ trong lòng bàn tay
của Xảo Nhi “Khi đó, anh không biết đẹp là sao, mà xấu là sao.”
Sau này, Xảo Nhi lại phát hiện, hóa ra diện mạo
của cương thi mắt xanh là có thể tự mình DIY(1). Cô có thể kêu nó
biến đổi muôn vàn khuôn mặt, đến cuối cùng mới trở về khuôn mặt thật sự. Cô
buồn chán phát hiện, gương mặt này mình nhìn đã lâu nên giờ nhìn các khuôn mặt
khác cũng chẳng vừa ý gì cả.
(1) DIY là viết tắt
của “Do it yourself”. Có nghĩa là tự mình làm mọi việc. Đây cũng
chính là một kỹ năng sống nên có của những người hiện đại, năng động. Nó sẽ giúp
bạn phát huy khả năng sáng tạo, thực hiện ý tưởng của mình phục vụ cho cuộc
sống.
Phàn Thiếu Hoàng lành lặn hẳn thương tích. Dĩ
nhiên đạo pháp đã mất hết. Trong cơ thể hắn vẫn giữ được những pháp lực lấy
được của người khác trước kia. Điều này khiến cho thực lực của hắn bây giờ cũng
mạnh mẽ hơn trước kia không ít. Đến nay, hắn vẫn không rõ tại sao Bạt lại giúp
hắn. Đương nhiên, hắn cũng chẳng muốn suy nghĩ, đánh chết cũng không muốn suy
nghĩ đến.
Dù sao tu đạo và tu tiên
cũng là hai chuyện khác nhau. Hắn không cần phải luyện kiếm vẽ bùa hằng ngày
nữa. Nhưng lại cần hấp thụ linh khí giống như cương thi mắt xanh. Dùng khí lực
và nguyên hồn kiên cường dẻo dai của mình không ngừng đánh sâu vào kinh mạch.
Cứ khổ tu từ từ vô thời hạn
như thế. Huống chi hai chữ “thành tiên” này có thể được hay không?
Được rồi, cho dù hắn tàn nhẫn, mấy ngàn năm sau tu kỳ đã mãn, nói không chừng
một thiên kiếp lôi thần cuối cùng có thể mang bảy phách của hắn … cùng với
dao nĩa trực tiếp đánh chén rồi.
Chỉ có điều, nghĩ ngược lại,
nếu không trải qua khảo nghiệm qua nặng nề, chỉ cần giết mèo giết chuột gì cũng
có thể tu tiên thì … thiên giới đã lộn xộn từ lâu rồi.
Nhưng rõ ràng Phàn Thiếu
Hoàng không muốn đi con đường này. Hắn cảm thấy chỉ có thằng ngốc mới đi nghiêm
cẩn tu tiên.
Hắn ở trong phòng nghiên cứu
cả đêm, quyết định đi cướp chân nguyên của kẻ khác để bổ sung pháp lực của
mình. Một ý nghĩ tốt đẹp lóe lên — Chọn mấy tà ma yêu quái, tu sĩ ác độc coi
như thuận tiện tích lũy luôn tiên duyên của mình.
Cho nên hôm đó, hắn đã bố
trí nhiệm vụ cho mấy tiểu yêu và cương thi ở Quan Thiên Uyển — Giết yêu bắt
hồn. Mục tiêu là bắt hết nhưng con yêu quái làm nhiều việc ác, ví như hồ yêu,
thỏ yêu, mèo yêu, chó yêu, nhân yêu(2)… ặc, quên, nhân yêu không
được…
(2):
nhân yêu, yêu nhân: gay
Cương thi mắt xanh rất vui
mừng, lập tức triệu tập tiểu yêu và cương thi mở cuộc họp tại chân núi Quan
Thiên Uyển. Phàn Thiếu Hoàng từ nhỏ đã sống trong danh môn đại phái Thúy Vi
Sơn, đương nhiên rất coi trọng quy tắc, lập tức phân phó Xảo Nhi “Điểm
danh.”
Xảo Nhi làm sao nhớ được mấy
con tôm hùm và cua tinh, nên lại để cho Quỷ Xa kiểm kê số người — Nó điểm rất
nhanh. Chín đầu của Quỷ Xa điểm tới điểm lui lại thiếu một con. Cả đám người
Quan Thiên Uyển lật tung cả đáy biển lẫn vùng lân cận vẫn không tìm ra.
Dưới cơn thịnh nộ, quyết
định điểm danh lại lần nữa.
“Phàn Thiếu Hoàng”
“Ừ”
“Cống Hề”
“Có”
“Hống!”
…….
“Quỷ Xa.” Không ai
đáp. Một lúc lâu, Quỷ Xa giận dữ “Tìm nãy giờ thì ra là cái tên nhóc này
to gan, dám không đến họp…”
Đáp lại nó, chỉ là sự yên
lặng của tập thể…
Khóe miệng Phàn Thiếu Hoàng
co giật, trên trán như có những vạch đen rơi xuống. Hắn phân công đơn giản hành
động lần này như sau: Quỷ Xa chịu trách nhiệm trinh sát, Xảo Nhi chịu trách
nhiệm ghi chép, cương thi mắt đỏ và hai con cương thi trong động cổ là một
đội…
Hắn trăm cay nghìn đắng phân
phối khoa học theo thực lực toàn bộ tiểu yêu và cương thi. Sau đó tuyên bố tan
họp, lũ tiểu yêu thu dọn đồ ăn vặt của mình (và của người khác), rác rưới, chai
lọ, rồi lập tức giải tán.
Được rồi, mặc dù phân phối
không thành công lắm. Nhưng cuộc vận động tàn bạo giết yêu lấy chân nguyên của
Quan Thiên Uyển đã được triển khai.
Lần này, cần đối phó là đại
yêu. Khi hút yêu nguyên cũng phải chịu tổn thất không ít. Nếu như là tiểu yêu
thì dễ giải quyết, chi bằng Phàn Thiếu Hoàng trực tiếp hút mấy chân nguyên của
những tôm cua này là xong.
Về đến nhà gỗ, Xảo Nhi lại
lôi kéo cương thi mắt xanh. Cô viết chữ lên ngực nó: Anh
biến thành hình dạng cương thi đi.
Cương thi mắt xanh khó hiểu,
nhưng vẫn viết lại chữ trong lòng bàn tay cô: Sao
vậy, em thấy lại sợ nữa.
Xảo Nhi không nghe, vẫn quấn
lấy nó. Nó chỉ đành phải biến thành hình dạng cương thi. Đây chính là bản thể
của nó. Mặc dù hình dáng ảo không có sơ hở gì. Giống như mặc một lớp quần áo
bên ngoài xinh đẹp che giấu cơ thể mà thôi.
Xảo Nhi châm đèn đánh giá nó
tỉ mỉ. Cô nhìn một hồi lâu rồi nhắm mắt lại để hòa hoãn. Cương thi mắt xanh
ngoan ngoãn đứng cho cô nghiên cứu, một lúc lâu rốt cuộc không nhịn được nữa
“Sao vậy?”
Xảo Nhi rất thẳng thắng
“Không phải muốn đi giết đại yêu sao. Em nhìn anh trước để luyện chút can
đảm.”
“Này….”
Cương thi mắt xanh thường
xuyên dẫn Xảo Nhi đi đào hang ổ yêu quái bên ngoài. Khi đi nó cũng không ra
tay, bình thường chỉ để cho Xảo Nhi bày trận, dáng vẻ giống như đi xem náo
nhiệt.
Lúc đầu, tự mình ra tay, Xảo
Nhi cảm thấy rất vất vả. Tuy trên người cô có phần lớn chân nguyên của Phàn
Thiếu Cảnh. Nhưng dù sao cũng không phải nguyên trang. May là cô tư chất hơn
người, tối đa cũng có thể phát huy năm sáu phần.
Sau khi giết được mấy tên
đại yêu, kinh nghiệm kháng địch của cô cũng tăng lên không ít. Biết đối phó với
những loại yêu quái này nhất định phải tiến lên đánh, ngàn vạn lần đừng bao giờ
nói chuyện với bọn chúng, vừa mở miệng ra nói thôi sẽ bị trúng chiêu của bọn
chúng ngay.
Khi đó là giữa thu, vào mùa
trái chín. Cho nên ngoài việc giết yêu, cương thi mắt xanh cũng thường xuyên
cõng Xảo Nhi đi khắp núi hái trái cây. Khi chỉ có hai người với nhau, Xảo Nhi
thường quấn nó bắt hiện ra nguyên hình. Lúc đầu nó hơi ngượng, sau đó làm nhiều
lần cũng thành quen. Có đôi khi, không cần cô mở miệng, vừa quay đầu lại đã
thấy tóc tai nó bù xù, giương nanh múa vuốt rồi.
Hái trái cây xong, một người
một thi sẽ dừng chân tại hẻm núi. Cương thi mắt xanh chịu trách nhiệm đi rửa
trái cây, cắn hạch đào, đuổi muỗi, làm ghế dựa và bóng đèn. Xảo Nhi chịu trách
nhiệm ăn.
Thỉnh thoảng có ánh trăng
soi sáng núi rừng, chiếu lên mái tóc bạc trắng khô héo của nó. Xảo Nhi gục lên
bả vai nó, năm ngón tay không nhịn được chải chải tóc nó vuốt lại cho gọn gàng.
Cô cảm khái: Anh xấu quá đi.
Cương thi mắt xanh yên tĩnh
không nhúc nhích, cho đến khi Xảo Nhi cúi đầu nhìn nó: Đang
làm gì vậy?
Nó mới tủi thân: Ở
sau còn có chữ “nhưng mà”…
Xảo Nhi liền cười khanh
khách không ngừng: Không có nhưng nhị gì hết.
Nó lau đi miếng trái cây
đang dính bên khóe miệng Xảo Nhi rồi mới tủi thân biện luận: Sao
lại không có nhưng nhị gì hết, lẽ nào anh chẳng có tí xíu ưu điểm gì à…
Xảo Nhi ôm bụng cười lăn lộn
ra đất. Cương thi mắt xanh cẩn thận gỡ những cọng cỏ khô dính trên người cô.
Nhất định các bạn đã từng
xem rất nhiều truyền thuyết huyền ảo cẩu huyết vang dội sấm giật như
“Truyền Thuyết Yêu Nghiệt” hay bất cứ câu chuyện cổ xưa nào rồi. Bất
kể là nam chính hay nam phụ đều cũng “Mắt phường hẹp dài, khí chất tôn
quý, sắc đẹp có một không hai”. Hở chút là chết lên chết xuống vì nữ
chính, thậm chí là làm ra những chuyện nghiêng trời lệch đất.
Nói thật ra, cho đến bây giờ
phụ nữ đều không cần đàn ông chết vì cô ấy. Chỉ cần anh ta tặng một cây hoa
hồng đã tước hết gai trước cho cô là đủ.
Khí chất tôn quý thì sao?
Sắc đẹp có một không hai thì thế nào? Cho dù là Bạch Tố Trinh có đẹp đến mức
nào, nhưng nàng dám hiện nguyên hình trước mặt người yêu của mình không?
Quan Thiên Uyển càng ngày
càng bắt được nhiều yêu quái. Xảo Nhi không cho rằng cương thi mắt xanh sẽ vì
một câu nói của Phàn Thiếu Hoàng lại làm đến mức độ này. Nhưng nó lại đốc thúc
tất cả cương thi liều mạng bắt yêu.
Mà những kẻ thường xuyên đến
gây hấn với Quan Thiên Uyển dần dần lại tuyệt tích — Sự thật chứng mình, biện
pháp tốt nhất để đối phó với kẻ ác chính là phải ác hơn họ. Gần đây, việc Quan
Thiên Uyển giết yêu trừ ác xung quanh đã tiếng dữ đồn xa. Bọn yêu quái cũng rốt
rít tránh né không kịp, sợ bị Quan Thiên Uyển bắt được thì khốn.
Phàn Thiếu Hoàng hấp thụ yêu
lực từng ngày từng ngày, công pháp cũng tăng mạnh. Đương nhiên hồn phách con
người không thể trấn được sức mạnh như thế. Nhưng hắn mượn niệm lực hương khói
của Quan Thiên Uyển, nên cũng bình an vô sự chẳng sao.
Lúc đầu, hắn cũng không tin
cương thi mắt xanh có thể tận tâm tận lực đến mức này. Cương thi mắt xanh tỏ vẻ
bất đắc dĩ:Nếu như anh thành tiên, ít nhất tôi cũng có
thể sống được lâu một chút.
Phàn Thiếu Hoàng cũng tìm
không ra sơ hở nào hết.