Hôm đó, Phàn Thiếu Hoàng
mang theo cương thi mắt xanh đi dẫn thi. Bất ngờ gặp được Phàn Thiếu Cảnh đến
Trần gia thôn bắt yêu. Xưa nay con người Phàn Thiếu Cảnh phúc hậu, cho nên mặc
dù yêu quái kia hại mấy mạng người. Nhưng Phàn Thiếu Cảnh vẫn muốn bắt sống nó,
để thử xem có thể siêu độ cho nó hay không.
Phàn Thiếu Hoàng đứng bên
cạnh nhìn hồi lâu, sau đó khinh bỉ “Dối trá!”
Nguýt xong, hắn nhặt lấy một
sợi tóc của mình. Giơ tay chỉ lên không trung, sợi tóc rời khỏi đầu ngón tay.
Tuy người bên cạnh không nhìn thấy, nhưng cương thi mắt xanh có thể thấy. Trên
sợi tóc có màu tím rực rỡ nhanh chóng tiến vào trong cơ thể yêu quái kia.
Yêu quái kia vốn đã thế suy
sức yếu, lại nhận được sợi tóc này. Lại một lần nữa khỏe mạnh như rồng như hổ,
hăng hái phấn chấn khiến Phàn Thiếu Cảnh cũng chịu không ít khổ cực…
Cũng may Phàn Thiếu Cảnh vốn
cẩn thận chuẩn bị đầy đủ, vẫn nắm tình huống trong lòng bàn tay. Phàn Thiếu
Hoàng vừa thấy hắn có thể đối phó được, lại rút thêm một sợi tóc, làm phép, một
lần nữa bắn vào yêu quái kia.
Không lâu sau, Phàn Thiếu
Cảnh cũng phát hiện được sư đệ mình đang tác quái. Hắn lên tiếng hết sức bất
đắc dĩ “Thiếu Hoàng, đừng phá nữa.”
Trời sinh bản tính Phàn
Thiếu Hoàng xung khắc với bản tính của hắn. Lập tức bắn thêm vài sợi tóc qua.
Lần này Phàn Thiếu Cảnh bắt đầu chịu không nỗi. Phàn Thiếu Hoàng nhàn nhã ung
dung nhìn hắn loay hoay hết bên này đến bên kia “Ông già chọn huynh làm
chưởng môn Thúy Vi Sơn, hứ, quả thực đúng là ông già quá lú lẫn rồi.”
Giễu cợt xong, Phàn Thiếu
Hoàng dẫn cương thi mắt xanh và đội hành thi của mình thản nhiên rời đi. Thật
ra phép lực không có gì khó giải, nửa canh giờ sau những sợi tóc kia sẽ tự rút
ra. Thậm chí còn mang theo chân nguyên của yêu quái về tay của kẻ làm phép.
Phàn Thiếu Cảnh cứ níu lấy
yêu quái không tha, chỉ là bởi vì nếu những sợi tơ pháp hút hết chân nguyên của
yêu quái thì nó sẽ hồn bay phách tán, đối với Phàn Thiếu Hoàng cũng có hại chứ
không có lợi.
Hồn phách của người dù mạnh
thế nào cũng chỉ có một mức độ. Nhưng phần lớn yêu quái là linh vật mấy trăm
ngàn năm, làm sao hai bên có thể giống nhau được. Những thứ chân nguyên này một
khi đã vào trong cơ thể của Phàn Thiếu Hoàng, căn cơ thâm hậu hơn hắn, tốc độ
tự bình phục cực nhanh, khiến hắn không kịp trở tay.
Đến khi Phàn Thiếu Hoàng chỉ
đợi được mấy phép lực kia rút lại pháp lực của mình, hắn càng nổi giận hơn
“Dối trá, quá dối trá rồi !!”
Hắn đã đánh giá đại sư huynh
của mình như thế đấy.
Buổi chiều, sau khi hắn giúp
một địa chủ của Trần gia thôn xem phong thủy, phát hiện nhà địa chủ có một
miếng bảo ngọc tổ truyền tính chất không tệ. Lập tức hắn liền đạo mạo nghiêm
trang nói rằng ngọc bội kia là yêu vật, sống lâu tích trữ âm khí. Nếu để lâu
tất nhiên sẽ phát sinh ra đại họa diệt tộc.
Dù sao cũng là vật gia
truyền, tên địa chủ cũng cực kỳ khó khăn khi ra quyết định dứt bỏ. Phàn Thiếu
Hoàng lại là một trong những kẻ nổi tiếng ở đạo môn. Đối phương do dự hồi lâu,
rốt cuộc vẫn phải quyết định nén đau thương bỏ đi thứ yêu thích, giao miếng bảo
ngọc này cho hắn bảo quản.
Từ nhà địa chủ đi ra, cương
thi mắt xanh vẫn nhìn lom lom vào miếng ngọc bội treo bên hông kia. Nó cũng chỉ
muốn nói một câu: Dối trá, thật sự quá dối trá rồi….
Ban đêm, Phàn Thiếu Hoàng
vẫn dẫn theo mắt xanh dẫn thi. Trên đường mưa gió mãnh liệt, tiếng sấm ầm ầm.
Xưa nay Phàn Thiếu Hoàng luôn cảm thấy hứng thú với bảo vật, lập tức liền suy
đoán có thể khai quật chí bảo xung quanh đây. Cương thi mắt xanh đi theo hắn
lâu cũng trở nên yêu thích mấy vật tiền tài hơn.
Một người một thi dẫn theo
đội hành thi đứng ở nghĩa trang. Cơn mưa như trút nước xuống vực sâu miền sơn
cước, trời đất hoàn toàn tối đen, duy chỉ có những tia chớp thỉnh thoảng xé
màng mưa mù mịt.
Phía xa xa có một chùm sáng
lập lòe, nhìn sơ qua nó có kích cỡ như chậu nước rửa mặt, đợi dần dần đến gần
thì lại chỉ là một cái gương. Phàn Thiếu Hoàng có cương thi mắt xanh làm công
cụ giao thông, đương nhiên lộ trình cũng nhanh lên không ít.
Không may là khi một người
một thi đến nơi, thì đã có một đạo sĩ đứng đó từ trước. Hắn ta cũng vừa tới,
mặc dù cách nhau quá gần, nhưng bảo vật lại không thể tới tay. Chùm ánh sáng
kia vẫn mãnh liệt chiếu lên bầu trời đêm.
Cương thi mắt xanh để Phàn
Thiếu Hoàng xuống trước. Đương nhiên đạo sĩ kia cũng nhìn ra tu vi của nó.
Nhưng nó lui về phía sau Phàn Thiếu Hoàng một bước, ý bảo rất rõ ràng “Hắn
mới là chủ nhân, muốn đánh thì đánh hắn trước!”
Phàn Thiếu Hoàng hừ mũi
khinh bỉ, rồi lại dùng tâm ngữ dặn dò nó “Lui về phía sau năm bước.”
Nên tầm mắt tên đạo sĩ hướng
tới Phàn Thiếu Hoàng. Bảo vật trên đất ngày càng phát sáng. Song phương cũng
hiểu được bảo vật hiện thế đúng là cơ duyên. Mà vật hơi có linh khí sẽ không
ngừng đổi chỗ, bỏ qua thời khắc này, chỉ sợ muôn đời cũng khó tìm được.
Song phương nhìn nhau hồi
lâu, Phàn Thiếu Hoàng lên tiếng phá vỡ sự im lặng “Từ xưa báo vật luôn
thuộc về kẻ có đức có tài. Nếu là lúc khác tôi và anh nhất định sẽ liều phân
cao thấp, nhưng giờ phút này thời gian gấp rút..”
Bỗng nhiến hắn nói được một
nửa, quả nhiên tên đạo sĩ kia không nhịn được “Anh định ra sao?”
Phàn Thiếu Hoàng cũng rất
hào phóng “Không bằng tôi và anh cùng bày ra một trận, quy định phạm vi
hoạt động. Người nào phá trận pháp này trước thì bảo vật thuộc về kẻ đó.”
Điều này rất công bằng, tên
đạo sĩ cũng nghĩ thầm như vậy. Nhưng hắn vẫn đề phòng Phàn Thiếu Hoàng, sợ Phàn
Thiếu Hoàng thừa cơ đánh lén. Nhưng Phàn Thiếu Hoàng lại không định ra tay, chỉ
bày trận quanh đạo sĩ. Tên đạo sĩ cũng bày trận xong, bắt đầu cố hết sức phá
trận pháp của Phàn Thiếu Hoàng. Cách làm Phàn Thiếu Hoàng lại càng đơn giản —
Hắn hất cằm với cương thi mắt xanh, ý bảo nó: Đi lấy đi!
Phạm vi hoạt động của vòng
quy định càng lớn thì càng hao tổn phép lực. Phàn Thiếu Hoàng ra tay trước, đạo
sĩ kia còn trong vòng cấm chế của hắn, đương nhiên không cách nào đến gần cương
thi mắt xanh đang cách hắn năm bước.
Cương thi mắt xanh đi theo
Phàn Thiếu Hoàng đã lâu, lấy bảo vật chỉ là chuyện vặt vãnh. Nó trực tiếp lướt
qua đạo sĩ, bấm pháp quyết lấy bảo bối kia. Nhưng chiếc gương đồng cổ bay vào
tay nó chỉ sáng bóng như cũ, cũng không hiện ra chỗ nào thần kỳ.
Nó nhìn thoáng qua, trong
lòng lại thất kinh. Hình ảnh nó trong gương đồng là mặt xanh nanh vàng, da như
xác ướp, tóc trắng khô héo xõa thật dài, mặt mũi dữ tợn đáng sợ. Đó là hình
dạng cương thi thật của nó.
Rốt cuộc là bảo bối gì lại
có thể chiếu rõ ảo ảnh của nó?
Nó cảm thấy gương đồng này
không thể nào rơi vào tay Xảo Nhi.
>-
Còn tên đạo sĩ bị chọc tức
đang gào lên trong trận pháp “Mi là tên hèn hạ.”
Câu đó mắng là Phàn Thiếu
Hoàng.
Bởi vì câu nói Binh Bất Yếm
Trá, Phàn Thiếu Hoàng cũng chẳng buồn quan tâm. Người có thể chạy đến nơi này
trước, đương nhiên sẽ không phải kẻ yếu. Trong lòng hắn biết rõ, nhưng ỷ vào
mình có thi sát, cũng không sợ hãi gì. Điều quan trọng là lấy được bảo bối
trong tay, nếu không đánh thì có ích gì.
Hai đạo sĩ gần như phá được
trận pháp cùng lúc, lại xông vào đấu pháp trong núi rừng. Cương thi mắt xanh
cầm lấy chiếc gương đồng kia vui vẻ đi lòng vòng. Không biết cái gương cỗ này
là bảo vật gì, dù yêu quái có thuật ảo ảnh cao sâu đến đâu cũng bị nó soi ra.
Nó từng thấy kính chiếu yêu,
nhưng kính chiếu yêu cũng không phá được thuật ảo ảnh của nó. Hai đạo sĩ đánh
nhau bên cạnh, nó cũng không để ý — Phàn Thiếu Hoàng cất giấu sáu bảy phần
công lực ngay từ đầu, không chết được đâu mà lo.
Sau đó nó phát hiện một
chuyện còn kinh khủng hơn — Ngoại trừ có thể chiếu rõ chân thân của yêu quái.
Chiếc gương này bất kể chiếu vào ai, cũng soi thấu rất hiệu quả. Vạn vật trước
mặt nó, thật ra cũng là trần truồng chạy nhông. Cho nên cương thi mắt xanh mếu
máo nhìn hai vị đạo sĩ có đạo pháp cao thâm trước mặt. Mặt vô cùng nghiêm túc
nhưng….
Trời ạ, cả đại địa này, rốt
cuộc là ai đã phát minh ra cái pháp bảo đê tiện thế này…
Ngay cả một con cương thi
như nó thấy vậy mà còn nghẹn ngào sặc sụa, không biết nếu như sau này Phàn
Thiếu Hoàng dùng pháp bảo này thu yêu bắt quỷ có thể đau mắt hột hay không…
Không biết mưa giông đã tạnh
khi nào, rừng núi đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh. Ngay cả những cành lá trong
rừng cũng không còn tiếng xào xạc. Một mùi thơm nồng nàn từ từ bay khắp núi
rừng. Hai người đánh nhau cũng không hẹn mà cùng dừng tay lại. Sắc mặt Phàn
Thiếu Hoàng nghiêm trọng, xoay người lại định kêu cương thi mắt xanh đi, nhưng
rõ ràng tốc độ của hắn không đủ nhanh.
Một người chuẩn bị từ từ đi
đến.
Đó là lần đầu tiên, trong
đời cương thi mắt xanh hận thị lực của mình quá cao. Thật ra vốn là một cảnh
tượng tươi đẹp, mưa to đã tạnh, mùi thơm tràn ngập núi rừng. Một người lẳng
lặng đạp lên cành cây khô bước đến, mép váy bay phấp phới được những chiếc lá
rụng mơn trớn, ngọc bội kêu leng keng, bước đi duyên dáng.
Dường như nước mưa và đất
bùn cũng tránh cô ta theo bản năng. Cô ta đứng lặng hồi lâu trong đêm mưa núi
hoang, lại không hề nhiễm chút phong trần.
Không may chính là thị lực
cương thi mắt xanh quá tốt, tốt đến mức có thể thấy rõ vị “giai nhân”
cao lớn khổng lồ kia giẫm lên mưa gió sương đêm đến đây. Đầu trọc lóc, eo to
như thùng nước… À không, thật cô ta đã không có eo rồi, cho dù đai lưng có
siết chặt thế nào cũng chỉ là cột vào cái thùng nước thôi…
Cô ta dừng lại cách chỗ bọn
họ năm bước, ánh mắt mỉm cười quét qua. Cương thi mắt xanh cả kinh, không thể
di chuyển được gì nữa. Đó chính là bản năng sợ hãi của yêu quái. Nó đang sợ cô
ta. Nó không thể tin được mình lại sợ cô ta!
Mà cô ta cũng tựa như hơi có
hứng thú với cương thi mắt xanh. Sóng mắt di chuyển lên xuống đánh giá nó. Chỉ
liếc nhìn thôi, mà tay chân của cương thi mắt xanh đã run rẩy liên tục. Người
kia như một vị thần trước mắt người phàm, từng lỗ chân lông trên người đều nói
cho nó biết phải tôn sùng cúng bái cô ta.
Nhưng nó sống trên thế gian
này mấy ngàn năm, cũng chưa từng kinh hãi như vậy. Đôi mắt của cô ta lại chuyển
lần nữa, như gây áp lực, rốt cuộc hai đầu gối nó khuỵu xuống, quỳ rạp xuống
trước mặt cô ta. Lúc này cô ta mới tươi cười bước đến, một tay nâng cằm nó lên,
đánh giá nó tỉ mỉ.
Cương thi mắt xanh cảm giác
mình phải phản kháng. Ít nhất là cũng phải cự tuyệt, nhưng ngay cả ngón tay nó
cũng không nâng nổi, chỉ đành để yên cho cô ta đánh giá.
Có một sức mạnh vững vàng
giam cầm lấy nó, thậm chí nó không hề có ý sát hại đối với đối phương.
Rất may cô ta cũng không
đánh giá nó lâu, chỉ chốc lát sau đã quay đầu “Chàng thu phục được nó rồi
hả, Ứng Long?”
Cô ta nhìn Phàn Thiếu Hoàng
nói. Phàn Thiếu Hoàng lại không có phản ứng gì. Hai đạo sĩ đều kinh ngạc nghi
ngờ yên lặng nhìn cô ta. Cô ta vừa nghiêng đầu nhìn tên đạo sĩ bên cạnh, nhanh
chóng phát hiện ra hai người lại đang đánh nhau. Cô đi về phía Phàn Thiếu
Hoàng, chiếc váy dài tung bay. Tên đạo sĩ không phân được cao thấp với bốn phần
công lực của Phàn Thiếu Hoàng bỗng toàn thân biến thành màu đen.
Thậm chí hăn không có bất kỳ
phản ứng gì, chỉ ngửi thấy một mùi khét. Hơi cúi xuống, thì chiếc đầu đã rơi
xuống vùng bùn đất, cả người hắn nhanh chóng hóa thành tro bụi bay tán lạn.
Phàn Thiếu Hoàng lui về sau
một bước, nhìn cô ta cảnh giác, giọng nói vẫn lạnh lẽo “Cô là ai?”
Tựa như bỗng nhiên nhớ đến
cái gì. Cô dừng lại cách hắn ba bước, cất giọng thân mật “Thiếp là Bạt.
Còn chàng, kiếp này chàng…. tên là gì?”
Cô ta cũng không có ý ra
tay. Phàn Thiếu Hoàng cũng không dự định dây dưa với cô. Đi vòng qua cô ta định
dẫn cương thi mắt xanh đi. Trong lúc gấp rút, cương thi mắt xanh dùng chiếc
gương đồng soi thử cô ta, nhưng trong gương chỉ trống rỗng.
Chỉ có điều, giờ khắc này cô
ta đã phát hiện sự tồn tại của gương đồng. Lập tức trong mắt hiện lên sự vui
mừng “A, Ánh Thế Kính.”
Chiếc váy dài của cô ta chỉ
vung lên, đã đoạt được chiếc gương trong tay cương thi mắt xanh. Cô ta cười hì
hì giơ gương đồng lên xem Phàn Thiếu Hoàng.
Trên mặt cô ta son phấn quá
dày, má hồng quá đỏ, lại thêm cái eo thùng nước lắc qua lắc lại. Phàn Thiếu
Hoàng sởn tóc gáy từ đầu đến chân. Cô ta vẫn giơ chiếc gương đồng, giọng cười
duyên như sấm nổ, chiếu rọi hắn từ tám phương hướng.
Phàn Thiếu Hoàng không ngừng
hắt hơi — Mùi thơm trên người cô ta, đủ để hung chết một con voi.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu
cương thi mắt xanh chính là khẳng định cô ta và Quỷ Xa rất hợp nhau. Ý nghĩ thứ
hai đó là… May thật, khẳng định Phàn Thiếu Hoàng không biết cô ta đang nhìn
cái gì…
Nhưng trên thực tế, giấy
không thể gói được lửa. Rốt cuộc Phàn Thiếu Hoàng vẫn biết được. Bởi vì
“cô gái” kia vừa giơ Ánh Thế Kính loạn xạ xung quanh, vừa “cười
duyên” khanh khách, lại không không ngừng khen ngợi “Ôi, thật là
trắng! Ôi, thật…”
Đợi đến khi nhìn thấy rõ
hình ảnh trong kính, hắn xù lông lên. Hắn căm uất, trở tay rút ra kiếm Đoạn Ảnh
chỉ lên trời, ngửa mặt gào thét “Nhất Độ Quân Hoa, chẳng lẽ ông đây xuất
hiện chỉ để làm trò cười thôi sao….”