Về phía Kat.
Sau hai tháng chờ đợi khoá học ngoại quốc của Nue, thì cậu cũng được gặp nàng. Cậu bạn lúc này hồi hộp lắm cứ 5 phút lại soi gương một lần để đảm bảo hoàn hảo trong mắt nàng. Chuông cửa reo lên lâcn nửa Nue đã tới, Nue diện một bộ váy trắng ren nữ tính. Lại một lần nửa hắn bị Nue hốt hồn.
– Lâu rồi mới gặp. Nue lên tiếng chào Kat trước lúc này Kat vẫn còn chưa lấy lại hồn. Kat liền nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu chào.
– Sáng này trận đấu ổn chứ?
– Ừ trường anh đã vào vòng rồi.
– Sao lúc sáng em không trả lời điện thoại anh, em làm anh lo lắm đấy. Rồi chuyện về nước em cũng không nói với anh, em định hù chết anh à. Kat liền vào vấn đề.
– À điện thoại em bị cướp lúc ở sân bay nên không thể liên lạc với ai, em cũng chẳng biết anh ở đâu may là gặp được anh không em cũng chẳng biết chuyện chúng mình sẽ như thế nào.
– Sao em bị cướp hả rồi có sao không? Kat tỏ vẻ lo lắng, nhưng Nue không sao cô lắc đầu.
– Không. Em không sao em tưởng là thất lạc anh luôn rồi. Em không ngờ anh lại là bạn của Miu. Họ bắt đầu thân mật với nhau lúc này Miu bưng nước và bánh ra.
– Thích rồi nha. Nó đặt bánh xuống rồi nở một nụ cười chúc mừng.
– Trái đất này nhỏ thật để tớ có duyên cùng lúc quen biết hai con người thất lạc nhau. Nó nói tiếp rồi nhìn hai người ấy cười. Nó cũng biết điều lắm nên đã lui vào trog trả không gian cho đôi tình nhân.
Hôm sau đến trường.
– Miu. Kat gọi nó khi nó đang lây hoay tìm chỗ ngồi ăn trưa. Nó đi tới bàn của họ cả đám ngồi chung từ lúc nào còn trống một chỗ nó ngồi xuống đối diện Kat.
– Cậu ăn cơm nhà à. L nhìn qua nó hỏi.
– Ừ mẹ tớ nấu đấy. Nó mở ra khoe bên trong toàn đồ ăn.
– Chà, nhìn ngon quá à. Ray tròn mắt.
– Các cậu dùng chung đi để mình đi mua thêm cơm.
Nó đứng dậy định đi mua thì đụng ngay Jackson. Cậu bạn đang bưng hai chén cơm liền đặt xuống chỗ nó một chén rồi kéo ghế trống sát bên nó ngồi. Nó bất ngờ nhìn Jack một hồi.
– Cậu mà cứ nhìn như thế là hết đồ ăn bây giờ.
Nó nhìn lại thì cả đám đang nhanh tay lẹ đũa gắp thức ăn của nó, nó liền chen vào lấy cả buổi trưa cả đám chúng nó ăn trưa mà rộn cả căn tin. Sau giờ ăn là thời gian hoạt động của các câu lạc bộ còn học sinh nào không tham gia thì có thể ra về đa phần ra về là năm nhất, vì năm nhất chưa lựa được câu lạc bộ nào để đăng kí nên nó đành đi về. Nó ra thay giầy thì Seven đi ngang liền tấp vào.
– Cậu không có hoạt động cậu lạc bộ nào hết à.
– Ừ tớ chưa quyết định được sẽ tham gia câu lạc bộ nào nên thôi chắt tớ về.
– Giờ về có vẻ chán nhỉ, này qua sân bóng chơi đi.
– Sân bóng giờ đông lắm tớ chen vào không nổi đâu cậu đi đi.
– Ai bảo cậu đi cổng chính. Nó rồi Seven kéo nó đi thì ra có một đường vào thoáng hơn nó vào thẳng sân trong chứ không bị cản ở ngoài.
– Được rồi mấy đứa nghĩ xíu đi. Chị quản lí nói. Cả đám liền tập trung lại.
– Miu. Chiều nay có bánh matcha không. L chạy tới với chủ đề ăn uống.
– Có chứ tớ còn chút bột tối nay có lẻ chỉ làm được một cái.
– Vậy nhớ chừa cho tớ nửa cái nhá.
– Cậu ham ăn quá đấy. Jackson lên tiếng và quăn chai nước cho L.
Cả đám cười nói vui vẻ sau buổi tập nó về nhà với Jackson, cả đám không để nó về một mình nên cử một người hộ tống bằng cách oắn tù tì, trên con đường đó nó đi trước Jackson đi sau với bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Tới nhà nó quay lại cúi chào và cảm ơn khi nó vừa ngóc lên hẳng thì Jackson cũng bỏ đi. Không biết sao chúng nó lại ngượng nghịu như thế. Nó nhanh chóng thay đồ và lao vào bếp chuẩn bị bửa tối cho bố mẹ. Nó suy nghĩ về tình huống lúc nảy đến nổi cắt phạm vào tay, vết cắt khá sâu máu tuông ra, nó liền băng vội lại cho chừng cái tội nghĩ tới trai. Tới giờ nó chạy ra tiệm, chiếc matcha ra lò đúng lúc bọn L tới, Jackson cũng đi cùng cậu bạn vào phòng thay đồ ngay sau đó. Lúc này ngoài bàn chỉ còn mình L. Cậu bạn ngồi nhịp chân theo nhạc. Chuông treo cửa reo lên một đán người bước vào nó chỉ cần liếc nhìn những đôi giày đủ kiểu nó đoán ngay là dân nhảy nhưng cũng có thể là chơi bóng hoặc…. mang cho đẹp.
– Hey! L. Cậu bạn đi đầu lên tiếng rồi cả đám ngồi xuống. Nó liền vào trong rót nước đem ra.
– Bánh như tớ đã đặt nhé. L nói nó. Nó cười rồi đi vào trong cắt.
– Ai vậy nhân viên à xinh phết nha. Cậu tóc đỏ nói với L.
– Nhân viên cái gì, chủ tiệm đó. L đính chính.
– Ghê vậy, nhưng mà xinh thật có số điện thoại không. Vẫn là cậu bạn đầu đỏ.
– Thôi đi bạn gái của cậu sắp đem đi trưng bày được luôn rồi mà còn tán tỉnh con người ta. Đúng lúc Jackson mang bánh ra, nên chặn luôn ý nghĩ của cậu bạn.
– Jackson cậu cũng làm ở đây à. Sao dạo này thấy cậu lặng luôn vậy. Định kiếm tiền cưới vợ à.
– Lâu ròii không cậu vẫn nhảm như xưa nhỉ. Vợ con gì? Cậu mà còn hỏi nhảm là tớ đạp cậu ra ngoài sân đấy.
– Ngon ta, cậu dám đuổi khách à. Phải kêu cô chủ ra giải quyết cậu nhân viên này thôi.
Cậu bạn kế bên đỡ giúp cậu tóc đỏ. Jackson không mấy quan tâm đi thẳng vào trong bếp chỗ nó đang lấp ló nhiều chuyện.
– Cái thằng này nó vẫn vậy. Không thay đổi gì. Cậu bạn tóc đỏ thở ra chán nản.
– Các cậu có vẻ thân nhỉ. Nó lập tức nhiều chuyện khi có thời cơ.
– Cậu quan tâm làm gì chỉ là bạn thôi.
– Nhìn mấy đôi giày kìa. Nhìn chất chết đi được.
Nó đút đầu ra ngoài nhìn rồi tiếp tục tán thưởng. Jackson chẳng thèm quan tâm nó đi thẳng ra ngoài nó nhìn thêm chút nửa thì chợt nhớ ra chuyện gì đó liền thay đồ. Nó lật đật lấy hai cái bánh ở trong tủ bỏ hộp rồi phóng ra lễ tân vì tiếng điện thoại kêu.
“Bé con à. Con đi chưa vậy?”
– Dạ con đang đi đây daddy, daddy chờ con xíu nha. Là điện thoại của ba nó ba nó bảo mang bánh qua cho tiệm bên kia.
– Chị Py em qua chỗ daddy nha.
– Khoang đã Miu em đi một mình hả, em đi xe hay là cuốc bộ.
– Dạ cũng có mấy con đường nên em đi bộ.
– Không được con đường đó phức tạp lắm em đi xe đi.
– Đi xe thì xa lắm chị uổn tiền.
– Để tôi đi với cậu. Jackson đề nghị trong lúc cởi chiếc tạp dề ra.
– Không được cậu còn đang trong ca vậy phiền cậu lắm.
– Đúng rồi Jackson em đi với nó đi. Còn lại để chị lo. Lẹ đi không daddy la bây giờ.
Chị thúc nó rồi đẩy hai đứa ra ngoài cửa. Hai đứa đi song song nhau mà chẳng biết nói gì đành cấm đầu đi thôi.
– Ba cậu ở chỗ nào? Chợt Jackson lên tiếng.
– Quán của daddy ở đường Sang Hoo ấy đi băng qua hai con đường kia là tới.
– Hèn chi chị Py lại lo có cậu điên mới đi đường đó nó phức tạp lắm đấy.
– Bình thường tớ vẫn đi đường đó có sao đâu.
– Cậu hay đi nó lắm à?
– Ừ chiều nào tớ chẳng mang cơm cho daddy đấy thôi.
– Cậu không có nhận thức chiều với tối à. Nó nghĩ một lúc rồi chấp nhận im lặng.
Tự nhiên Jackson xách hộ nó hộp bánh, rồi đi vòng ra ngoài để nó đi vào trong, nó thấy có gì kì kì nên nhìn lên thì ra phía trước có một đám nhìn có vẻ hổ báo. Jackson đẩy nó đi sát vào tường. Bọn đó đi cố tình va vào người Jackson tàn thuốc trúng vào làm áo cậu chây một lỗ. Là bọn nó cố tình…..