Ngày thứ hai tỉnh lại, cô sờ sờ cái ót của mình, chỗ mềm mại đã sưng lên thành một cục u lớn, vì vậy cô mắng Đông Phương Càn một lần, sau đó từ từ đứng dậy.
Rất lâu không có luyện Taekwondo, tối hôm qua trải qua một hồi vật lộn giày vò, cô phát hiện cả người mình đều rời rạc đau nhức.
Thay xong quần áo, cô hít một hơi thật sâu, mới hùng hồn vì chính nghĩa mà mở cửa ra.
Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, cô quay đầu nhìn một vòng, theo ánh mắt cô không nhìn thấy bóng dáng của người nào đó. Do dự, cô đi tới cửa thư phòng, đẩy ra, bên trong cũng trống rỗng. Tiếp theo, phòng tắm, phòng rửa tay, phòng trẻ, phòng bếp, cuối cùng ngay cả phòng thay quần của của mình cô cùng nhìn qua mấy lần…
Trong phòng không có hơi thở của anh, giống như ngày hôm qua anh vốn không tồn tại, hành lý cũng đã sớm không thấy, chỉ còn lại bộ đồ ngủ kia trong phòng thay quần áo.
Cô cầm trong tay, trong lòng không biết là tức giận, sợ hãi hoặc là mất mác.
Tối hôm qua cô biết mình làm như thế là quá đáng, có chút cố tình gây sự. Nếu Đông Phương Càn muốn, thì giữa vợ chồng với nhau có nhu cầu sinh lí là chuyện bình thường, mà cô có nghĩa vụ là thỏa mãn anh. Thế nhưng, cô không có cách nào nghe theo lý trí của mình, thân thể thắng đại não, hành động đánh bại dục vọng, trong nội tâm cô muốn hung hăng tùy hứng một lần, cũng càn rỡ phản bội hôn nhân một lần, nhưng tất cả suy nghĩ ấy chỉ là trên mặt tâm lý mà thôi.
“Mặt cá ươn, anh không phải là bỏ nhà đi ra ngoài chứ?” Cô than thở một câu. Việc cô chống lại anh vẫn còn di chứng ảnh hưởng, làm cho người vốn nhát gan như Chúc Kỳ Trinh bây giờ mới bắt đầu sợ.
Về sau làm sao ở chung với Đông Phương Càn đây?
Về sau cái mặt ươn đó sẽ hành hạ mình như thế nào?
Về sau…Hiện tại đến tột cùng là anh về đại viện hay về quân đội?
Cô cầm điện thoại lên, cũng không dám gọi cho anh, lại không dám gọi về đại viện, khẳng định vừa hỏi sẽ bị lộ. Nếu như hỏi cô Đông Phương Càn tại sao không ở nhà, rồi mình nói không biết anh đi đâu, chẳng phải rõ ràng là nói hai người cãi nhau sao!
Nhà Đông Phương nếu biết mình chọc mặt cá ươn tức tới mức phải trở về quân đội, có thể hay không trả mình cho cha? Cha mình có hay không không thèm quan tâm đến mình nữa?
Ngồi ở trong phòng khách, cô hốt hoảng lo sợ, nhưng lại không nghĩ ra biện pháp gì. Một lát thất thần, thời gian đã là mười hai giờ, điện thoại di động lúc này đột nhiên vang lên, dọa cô giật mình.
Cầm lên xem, là ông nội “Alo, ông nội.” Cô có chút lo lắng không cách nào kìm được.
“Cháu ngoan, sao bây giờ vẫn chưa về? Hôm nay ba mẹ chồng cháu cố ý về nhà ăn trưa, hai người các cháu sao còn lề mề chưa chịu về?”
Xong rồi, Đông Phương Càn không về đại viện, đây là phản ứng đầu tiên của Chúc Kỳ Trinh. “Cái đó…Ừ, ông nội, Đông Phương Càn gặp chút chuyện, chúngcháu sẽ không trở về ăn cơm, anh ấy đi gặp chiến hữu rồi.” Cô thực sự không dám nói mình không biết anh đi đâu.
Lập tức ông cụ liền không vui, lớn tiếng mắng: “Tiểu tử thúi, ngày hôm qua trở về thì không thấy bóng dáng, hôm nay còn dám đi gặp chiến hữu trước? Còn nữa…Điện thoại di động của nó xảy ra chuyện gì? Sao lại tắt máy? Gọi cho nó lập tức kêu nó trả lời điện thoại, dám không trở về nhà lão tử giết nó!”
Vừa nghe xong Chúc Kỳ Trinh sợ đến mức run một hồi, sao ông cụ lại hung hãn thế? Tại sao trước kia lại không phát hiện ra? Nếu ông biết anh là chính mình làm tức giận nên mới bỏ đi, có thế hay không đập chết mình? Xem ra trước cứ nghĩ nặng nhất là bị đuổi về nhà, đúng là hy vọng hão huyền. dღđ☆L☆qღ.
Lập tức cô giải thích bằng thanh âm run run: “Anh anh anh…..điện thoại anh ấy bị mất. Cháu sẽ lập tức gọi anh ấy trả lời điện thoại, ông nội ông đừng nóng giận, đừng nóng giận a!”
Vội vã cúp điện thoại, cô lập tức gọi cho Đông Phương Càn, làm sao có thể gọi khi đối phương đã cúp máy. Cô tức giận, xem ra mặt cá ươn bây giờ đang ở trên máy bay, anh nhất định đã rời nhà đi ra ngoài.
Suy nghĩ hồi lâu, cô nhắn cho Đông Phương Càn một dòng tin ngắn: mở mắt lập tức để ông nội gọi điện, ông muốn đập chết em.
Sau đó cô cầm lấy túi xách hướng ra ngoài chạy đi, căn bản quên mặt mình vẫn chưa rửa, răng cũng chưa sút.
Cô chạy đến tiệm trà mua một hộp trà búp Minh Tiền và trà Long Tĩnh, sau đó lái xe vội vã về nhà.
Mới vừa dừng xe trước đại viện bước xuống, đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng ngay bên cạnh mình, Chúc Kỳ Trinh vừa ngẩng đầu, Đông Phương Khải Ca đang từ trong viện đi ra.
Cô vội vàng đứng nghiêm thân thể, cung kính hô một tiếng: “Ba!”
Đông Phương Khải Ca đứng lại ở trước mặt cô thản nhiên mở miệng hỏi: “Chỉ một mình con?”
Chúc Kỳ Trinh gật đầu ngay sau đó lại lắc đầu, “Không phải, anh ấy có chút chuyện.” Cảm giác áp bức trên người Đông Phương Khải Ca không kém so với Đông Phương Càn, hoặc là còn có thể sâu hơn một bậc.
Lúc này chỉ thấy sau xe là một ông lão mặc quân trang đang nhô đầu ra, cười nói: “Đông Phương, con dâu nhà cậu đúng là đủ khiêm tốn, đi xe QQ.”
Đông Phương Khải Ca cũng thoảng mái tùy ý trả lời: “Đứa bé hiểu chuyện, làm cho mọi người bớt lo.”
Chim nhỏ trong lòng Chúc Kỳ Trinh lấp tức bay lên bầu trời, đây chính là lần đầu tiên cô nghe ba chồng khen ngợi cô.
“Cái đó…Ba, ba đi làm sao?” Cô không có gì để nói nên thuận miệng hỏi.
“Ừ, đi ra ngoài họp, con vào nhà đi!” ông xoay người lên xe thì đột nhiên nghiêng đầu, “Trong tay xách theo cái gì thế?”
“Trà búp Minh Tiền cùng trà Long Tĩnh, là Đông Phương Càn mang về hiếu kính ba.”Vừa nói xong cô liền hối hận nghĩ đấm chết mình, ở trong lòng liền gào thét: Kỳ Trinh ngu ngốc, cho tên bây giờ cô cứ làm hỏng chuyển! Cô hiếu kính bố chồng sao? Cô là dùng nó hối lộ lão gia tử, có thể giữ được mạng hay không còn phải dựa vào nó đó.
Đông Phương Khải Ca nghe vậy đứng thắng người, nhìn Chúc Kỳ Trinh như có điều suy nghĩ.
Chúc Kỳ TRinh cả kinh, không phải đâu?Ở trong lòng nói, ba cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của con sao? Gia đình ba lợi hại như vậy muốn con sống thế nào đây?
Cô vội vàng mở miệng giải thích, “Là thật là thật, ba, Đông Phương Càn để con mang về cho ba, để ba mang đến phòng làm việc uống!” Nói xong đôi tay ân cần dâng lên.
Đông Phương Khải Ca làm sao không biết Chúc Kỳ Trinhlà đang nói dối, Đông Phương Càn sẽ mang quà về tặng cho mình? Nói giỡn!
Nghĩ đến một lòng hảo tâm của Chúc Kỳ Trinh, nội tâm càng hài lòng với người con dâu này. Mà con bé này cũng rất cẩn thận, vẻ mặt kia của cô rất sợ mình không tin, làm cho ông không đành lòng vạch trần cô.
Đông Phương Khải Ca nhận lấy cái hộp, sau đó xoay người ngồi vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
Vào nhà, trong phòng khách chỉ có bảo mẫu nhỏ cùng Tiểu Vương, bà Hạng và ông nội đều không thấy, Chúc Kỳ Trinh vội vàng đi trở về phòng, cô chẳng những sợ ông nội bắn chết mình, còn sợ bà Hạng nổi điên càu nhàu, bà thương tất cả những người đàn ông trong nhà Đông Phương nhất là Đông Phương Càn.
Đổi quần áo, vô luận thế nào Chúc Kỳ Trinh cũng không thể bình tâm được, nội tâm nóng nảy bất an. Mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng cô lại không nghĩ ra biện pháp gì.
Rốt cuộc dậm chân một cái, nghĩ thầm, thôi, không hối lộ được, trực tiếp tìm ông cụ tự thú nhận tội. Sau đó, cô mang dáng vẻ anh dũng hi sinh đi xuống lầu.
Vào phòng ông cụ, ông đang ngồi trên bàn tay cầm chuột chơi cờ tướng.
“Ông nội!” Chúc Kỳ TRinh ngọt ngào gọi, sau đó kéo cánh tay của ông ngồi xổm xuống bên cạnh ông cụ.
Ông cụ chuyên tâm nhìn máy tính, bất mãn hỏi: “Tiểu tử kia đâu?”
“Ông nội, con…Con có lời muốn nói với ông!”
Ông cụ cuối đầu, thấy bộ dạng đau khổ của Chúc Kỳ Trinh, lập tức để con chuột xuống, lớn tiếng hỏi: “Nó khinh dễ con hả? Nha đầu, nói cho ông nội nghe.”
Cô suy nghĩ một chút, cùng Đông Phương Càn đánh nhau là chuyện của bọn họ, huống chi đây là đang tố cao với người nhà anh, căn bản không dùng được, ai mà chả bênh vực cho người nhà mình chứ!
Cuối cùng cô lắc đầu phủ nhận, “Không có, anh ấy không có khinh dễ con! Là do còn phạm lỗi.” Chúc Kỳ Trinh buồn bực nói qua.
“Hả? Phạm lỗi gì?”
“Ách… Ý chí không kiên định, đi theo địch phản quốc!”
Lập tức trên mắt ông cụ thoáng hiện vẻ mặt trang nghiêm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chúc Kỳ Trinh, làm cô sợ tới mức vội vàng xua tay, “Không đúng không đúng không phải, ý của con là…Ừ, Đông Phương Càn vốn định mua quà để cho con mang về hiếu kính ông, mới vừa thấy ba, liền bị ba cầm đi… Cũng không phải là, không phải là bị ba lấy đi, mà là lập trường của con không kiên định liền tặng cho ba, nhưng mà trong lòng con thực sự nghĩ tặng hiếu kính ông, con bảo đảm!”
Nghe xong ông cụ liền cười ha ha, chỉ chỉ cái ghế nói: “Ừ, là ý chí không kiên định, nhưng lại nói đi theo địch phản quốc, gia đình này của chúng ta, con muốn cho nhà chúng ta đánh nội chiến sao?”
“Ông nội, con sai rồi, con dùng từ không đúng, con ý chí không kiên định, con phản bội ông nội đầu quân cho ba ba, nhưng con khẳng định trong lòng chỉ có ông nội mà thôi, ông yên tâm.”
Ông cụ vừa ha ha một hồi cười to, “Nói đi nha đầu, hôm nay con khác thường như vậy, nhất định là có chuyện cầu xin ông nội đúng không?”
Chúc Kỳ Trinh vội vang theo cái thang ông nội cho treo lên, bày ra một bộ dạng với vẻ mặt sùng kính, “Oa, ông nội, ông thật là lợi hại, chuyện này cũng bị ông đoán trúng, chỉ là không phải cầu xin ông nội làm một việc, mà là con phạm một sai lầm rất nghiêm trọng hơn ý chí không kiên định nữa.”
Thấy bộ dạng nghiêm túc lắng nghe của ông cụ, cô nói tiếp: “Con cùng Đông Phương Càn…”
Đốt nhiên, điện thoại của ông cụ vang lên, ông giơ tay ý bảo Chúc Kỳ Trinh tạm ngừng, nhận điện thoại: “Tiểu tử, còn vẫn còn luyến tiếc không chịu về nhà?”
“Quân đội đột nhiên có chuyện, cho nên phải trở lại, mới vừa ở trên máy bay, cho nên tắt điện thoại di động.” Thanh âm rõ ràng của Đông Phương Càn từ trong điện thoại truyền đến, lỗ tai của Chúc Kỳ Trinh lập tức dựng thẳng cẩn thận lắng nghe.
“Chuyện gì quan trọng như vậy, vừa mới về đến nhà lại muốn đi?”
“Có nhiệm vụ, ông cũng biết, nhưng thứ này không thể nói.”
“Nhiệm vụ cái gì? Các con làm việc đến trăm người, chính ủy, Tham Mưu Trưởng, còn có những trưởng lớp cũng không làm được việc gì sao? Không có con thì không xong hả?”
“Ông nội, trong tổ chức đưa nhiệm vụ xuống, ông cũng đừng lo lắng, qua một thời gian ngắn con liền trở về thăm ông.”
Ở bên kia Đông Phương Càn cúp điện thoại, tâm trạng lo lắng của Chúc Kỳ Trinh liền buông lỏng, Đông Phương Càn không nói bị chính mình làm cho tức giận nên mới bỏ đi, ộng cụ ít nhất sẽ không giết mình?
“Cháu ngoan, thành thật nói với ông nội, hai đứa cãi nhau?” Ông cụ đãsớm trở thành lão yêu rồi, tâm địa giảo hoạt của hai tiểu quỷ này có thể giấu được ông sao?
Trong nội tâm của Chúc Kỳ Tring đáp đầu tiên: đâu chỉ gây gổ? Đánh nhau cũng đánh rồi, đầu của con còn bị thương đây.
Những chuyện này cho gan hùm cô cũng không dám nói, ngoài mặt liền cười như hoa trả lời: “Sao có thể a, vợ chồng cháu làm sao lại cãi nha? Ông nội suy nghĩ nhiều rồi.”