Lý Ngọc Vân bước xuống xe, nhất thời liền cảm giác có gì đó không đúng. Lúc này, một khẩu súng đã đặt lên đầu hắn, giọng nói của Võ Kiệt vang lên bên tai hắn :
– Thằng ngu này, hôm nay mày có chạy đằng trời cũng không thoát được đâu !
Lý Ngọc Vân không ngờ lại là Võ Kiệt, hắn vừa tính mở miệng nói thì ba người cảnh sát còn lại đều xuống xe, một người vung chân đá tới ngực Lý Ngọc Vân.
” Hự ! ” Lý Ngọc Vân giả bộ ôm ngực lăn lộn dưới mặt đất, sợ hãi nói :
– Tôi …. sao lại đánh tôi … mấy người …. không phải là cảnh sát … !
– ” Ha ha, tụi tao có nói tụi tao là cảnh sát ! Tấm giẫy chứng nhận khi nãy là của ông già tao, tao trộm đen tới hù dọa mày đó. ” Người đàn ông tự xưng cảnh sát lúc nãy đang ôm bụng cười sặc sụa, giọng nói châm chọc Lý Ngọc Vân.
Lý Ngọc Vân vẫn giả vờ nằm dưới đất, dùng ánh mắt căm giận nhìn đám người này, phẫn nộ nói :
– Các người …. không sợ tôi báo cảnh sát sao … Đừng ! Đừng lại đây …. Tôi … tôi báo cảnh sát đó !
Võ Kiết lăm lăm cây súng trong tay, từ từ bước tới trước mặt Lý Ngọc Vân, hắn chỉ súng vào đầu Lý Ngọc Vân rồi nói :
– Chỉ trách mày dám phá đám tao ! Ha ha, nếu có kiếp sau thì đừng làm người nữa !
Võ Kiệt bóp cò, tiếng súng nổ vang. Bất quá không có cảnh máu tươi lẫn não trắng bắn ra tung tóe như trong tưởng tượng của hắn. Võ Kiệt trợn mắt nhìn Lý Ngọc Vân, trong mắt tràn đầy vẻ không tin được.
Lý Ngọc Vân từ từ đứng dậy, hắn vươn tay chụp lấy khẩu súng từ tay Võ Kiệt, khẽ dùng lực bẻ gãy nòng súng rồi vứt cục sắt ấy sang một bên. Tất cả hành động này chỉ có vài giây. Tới khi mấy người kịp thời phản ứng thì đã chậm, chỉ thấy Lý Ngọc Vân từ từ bước tới, trên gương mặt mang theo nụ cười sáng lạn :
– Ha ha ! Đừng bất ngờ như thế, dù sao tao cũng đùa với tụi mày một chút mà thôi. Bất quá diễn xuất của tụi mày quá kém khiến cho tao chả vui được chút nào, thôi thì chúng ta chấm dứt cuộc chơi tại đây nhé.
Lý Ngọc Vân vươn tay nắm lấy Lam Trượng vừa mới xuất hiện, một tia sáng xanh thẫm bắn tới mấy người này.
” Oành ! ”
Tia sáng phóng mạnh tới phía trước rồi phát nổ mạnh, khiến cho khu nhà bỏ hoang xung quanh rung động không ngớt, có vài căn nhà chịu không nổi sức công phá nê đổ sập xuống.
” Rầm ! Rầm ! Rầm ! ”
Khói bụi bốc lên mù mịt, giọng nói của Lý Ngọc Vân lạnh nhạt vang lên :
– ” Biết thế thì ra tay từ sớm, đỡ phải tốn thời gian. ”
Lý Ngọc Vân cất bước chuẩn bị rời khỏi nơi này, bỗng nhiên cảm thấy một luồng sát khí hùng mạnh từ sau lưng bắn tới. Lý Ngọc Vân nhanh chóng vận dụng khinh công lướt sang một bên.
” Ầm ! ”
Đối phương tấn công ra một tia sấm chớp mạnh mẽ giáng thẳng xuống mặt đất, Lý Ngọc Vân thấy vậy liền giật mình, phù trận dưới chân liền xuất hiện đưa thân thể hắn đi ra xa xa.
” Khặc khặc ! Ngươi rất khá ! ” Giọng nói lạnh lẽo như ác quỷ dưới vực sâu vang lên, một bóng người trong áo choàng đen kín mít hiện ra. Hắn giương ánh mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm Lý Ngọc Vân, tử trượng trong tay lập lòe tia sáng màu tím yêu dị.
– ” Lại là áo choàng đen ! ” Lý Ngọc Vân thầm kêu không hay,nhanh chóng dùng khinh công lướt ra xa, vừa vặn né tránh mười hỏa cầu dùng tốc độ ánh sáng bắn về phía mình.
“Ầm ! Ầm ! ….. ”
Vô số tiếng nổ vang lên, một vùng rộng lớn đều bị mười hỏa cầu phát nổ san bằng thành bình địa. Lý Ngọc Vân âm thầm kinh hãi, hắn không dám ngừng chân mà lướt đi, né tránh những đòn đánh boom từ phía đối phương, lại cố gắng áp sát người áo choàng đen nọ.
Vô số hỏa cầu, tia chớp lần lượt trút xuống vị trí của Lý Ngọc Vân khiến cho hắn né tránh có chút vất vả, đầu tóc cũng bị cháy xém nhiều chỗ.
Lý Ngọc Vân thầm than cách này không ổn, chỉ sợ hắn sẽ là người mệt trước tiên mà thôi. Pháp sư áo choàng đen kia rất nhàn nhãn, một lần vung quyền trượng liền phóng liên tục ra hơn mười viên hỏa cầu hoặc mười tia sấm sét kinh khủng, hễ Lý Ngọc Vân rút ngắn khoảng cách lại với hắn thì thân hình của hắn chợt lóe lên rồi biền mất, nhanh chóng xuất hiện ở phía xa xa , cố gắng không cho Lý Ngọc Vân tiếp cận mình.