Người Vô Tâm

Chương 35: Tiểu nhân trả thù



Lý Ngọc Vân ôm lấy Trịnh Thúy Kiều lướt về trường học, rất nhanh hắn liền nhìn thấy cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ ngôi trường. Trong lòng Lý Ngọc Vân thầm cảm thấy không ổn, hắn đáp xuống sân thượng rồi nói với Thúy Kiều :

– Không tốt rồi, cảnh sát đang tìm kiếm chúng ta !

– ” Làm sao giờ ?! ” Trịnh Thúy Kiều cũng cảm thấy luống cuống. Bên dưới, bộ đội đặc công và thành viên Ám Kiếm đều được phái tới, bọn họ liền nhanh chóng bắt tay vào điều tra, hỏi những học sinh trong lớp của Thúy Kiều.

Lý Ngọc Vân không nghĩ nhiều nữa, hắn nói nhanh với Thúy Kiều : ” Mặc kệ , không có gì nguy hiểm cả ! À, hồi sáng tôi quên một chuyện … ”

Hắn lấy một sợi dây chuyền trong túi áo rồi đưa cho nàng, nói :

– Cô đeo nó đi, coi như quà sinh nhật của cô ! Hi hi, sợi dây chuyền này có thể liên lạc được với tôi cùng Tuyết Quân, chỉ cần cô cầm chặt lấy mặt dây chuyền là tín hiệu sẽ được truyền tới bên tôi .

Trịnh Thúy Kiều vui sướng nhận lấy sợi dây chuyền sau đó liền đeo nó lên cổ của mình, đôi tay mân mê viên kim cương trước ngực mình. Nàng dùng giọng nói nhỏ hơn mũi kêu, nói :

– Cám … cám ơn anh

Lý Ngọc Vân cũng mỉm cười, hắn ôm lấy nàng rồi phi thân xuống bên dưới.

————-

– ” Đứng im ! Anh đã bị bao vây !”

Một giọng nói trầm hùng vang lên, rồi sau đó xuất hiện hơn mười khẩu AK-47 nhắm tới người Lý Ngọc Vân, nòng súng đen ngòm tùy thời có thể nhả đạn. Lý Ngọc Vân xoay người lại, tay phải hắn cũng không buông khỏi eo Trịnh Thúy Kiều. Hắn nhìn người đàn ông mặc bộ quân phục này, rồi nói :

– Trung tá Sơn ! Đã lâu không gặp, anh vẫn nóng nảy như ngày nào !

Người đàn ông gọi là trung tá Sơn nọ nghe thấy ” tên bắt cóc ” này biết mình, nhất thời giật mình không nhỏ. Bất quá hắn rất nhanh lấy được bình tĩnh, giọng nói không có chút gì thâm tình :

– Tôi không biết cậu là ai, nhưng tôi khuyên cậu nên bỏ con tin trong tay ra. Hiện giờ cậu đã bị bao vây, tốt nhất nên đầu hàng để còn hưởng sự khoan hồng của pháp luật !

Lý Ngọc Vân lắc đầu nhưng không nói gì cả. Lúc này, thành viên Ám Kiếm cũng vừa chạy tới, đi đầu là một người đàn ông trạc tuổi năm mươi, hắn khoát tay ra hiệu mọi người phía sau cảnh giác , sau đó liền đi tới bên cạnh trung tá Sơn, nói :

– Anh bảo người của anh buông súng xuống, đối phương là một cao thủ và con tin cũng chưa được thả ra. Nếu như anh chọc tức hắn, thì hậu quả khó lường.

Trung tá Sơn liếc mắt nhìn sang người bên cạnh, sau đó liền giơ tay ra hiệu buông súng. Lý Ngọc Vân thấy vậy liền mỉm cười, tuy rằng trước kia hắn từng là thành viên Ám Kiếm, nhưng không phải ai cũng biết được hắn, ngoại trừ lãnh đạo cao cấp cùng với Ông của hắn mà thôi. Vì thế khi mấy người Ám Kiếm này đi tới, không ai nhận biết Lý Ngọc Vân cả.

Lý Ngọc Vân cười cười nhìn hai người có quyền lực nhất ở đây, sau đó cất tiếng nói :

– Tôi là học sinh Lý Ngọc Vân, không phải là tên bắt cóc gì gì đó mà mấy anh nói đâu ! Đây là thẻ học sinh của tôi, mấy người tin rồi chứ.

Lý Ngọc Vân lấy ra một tấm thẻ phóng tới trước mặt trung tá Sơn, khi tấm thẻ còn cách một khoảng liền giảm tốc độ rồi từ từ dừng lại, vừa vặn rơi xuống bàn tay vị trung tá này. Viên trung tá kinh ngạc nhìn tấm thẻ học sinh trong tay của mình. Tổ trưởng của Ám Kiếm ở bên cạnh cũng tròn mắt kinh ngạc, không ngờ tên học sinh này lại có thân thủ mạnh mẽ như thế.

Trung tá Sơn xem xét kỹ tấm thể của Lý Ngọc Vân, sau đó cười nói :

– Xin lỗi cậu, tôi không rõ mọi chuyện nên đã có chút không phải. Bây giờ cậu cùng nàng ta đi theo chúng tôi lấy lời khai để hoàn tất thủ tục vụ án.

Lý Ngọc Vân không làm khó dễ vị trung tá này, hắn liếc nhìn Trịnh Thúy Kiều, nói nhỏ với nàng : ” Lát nữa chị cứ nói là khi chị tỉnh lại là đã thấy tôi cứu thoát ra rồi nhé ! ”

Trịnh Thúy Kiều gật nhẹ một cái, nàng hiểu ý của hắn. Hai người đi theo vị trung tá tới một căn phòng được lập nên để ghi biên bản lời khai. Ở phía sau, vị tổ trưởng Ám Kiếm dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn theo bóng dáng Lý Ngọc Vân, thầm nói : ” Tốt nhất nên lôi kéo hắn vào Ám Kiếm, một tài hoa như vậy không thể bỏ qua được ! ”

Nếu như Lý Ngọc Vân nghe thấy những lời này không biết suy nghĩ ra sao nữa.

————-

Hai người Lý Ngọc Vân cùng Trịnh Thúy Kiều bước ra khỏi phòng điều tra liền gặp phải người đàn ông trung niên tổ trưởng của Ám kiếm, hắn vừa thấy Lý Ngọc Vân bước ra liền lịch sự đi tới vươn tay chào hỏi:

– Chào cậu, xin tự giới thiệu tôi là Nguyễn Văn Hải, là bộ đội đặc chủng của quốc gia.

Lý Ngọc Vân cũng lịch sử bắt tay hắn, thầm nghĩ : ” Không lẽ tới mời chào mình đấy chứ ?! ” Nhưng hắn cũng lịch sự đáp lại :

– Chào chú Hải. Chú tìm tôi có việc gì sao ?

Nguyễn Văn Hải cảm thấy người thanh niên này không đơn giản, hắn cười cười đi ngay vào chính đề :

– Công phu của cậu rất cao, không biết cậu có hứng thú gia nhập ….

Lý Ngọc Vân nghe tới đó liền khoát tay cắt ngang lời hắn, lạnh nhạt nói :

– Xin lỗi, tôi không có hứng thú. Tôi còn phải về nhà nữa, chào chú.

Hắn nói nhanh xong chóng kéo Trịnh Thúy Kiều đi ra ngoài, rất nhanh bóng dáng cả hai đã khuất sau cổng trường. Nguyễn Văn Hải nhìn theo không khỏi thở dài, thầm đáng tiếc một tài hoa đã bỏ chạy !

Lý Ngọc Vân cùng Trịnh Thúy Kiều vừa đi được một đoạn thì lại bị một nhóm người chặn lại, trong số đó có Võ Kiệt. Võ Kiệt nhìn Lý Ngọc Vân, sau đó quay lại nói với mấy người phía sau :

– Chính là thằng này, lần trước nó đánh con bị thương, chú cảnh sát mau bắt lấy hắn !

Đi chung với Võ Kiệt có ba người mặc quần áo bình thường, nhưng trên gương mặt đều lộ nét nghiêm khắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc Vân. Một người đi tới phía trước vài bước, hắn xuất ra giấy chứng nhận cục cảnh sát điều tra tội phạm đặc biệt rồi nói :

– Cậu có liên quan tới vụ án hành hung con trai tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành, chúng tôi mời cậu về cục để tiếp tục điều tra vụ án.

Khóe miệng Lý Ngọc Vân giật giật, hắn cảm thấy mấy người hình như cố ý nhắm vào mình vậy. Trịnh Thúy Kiều ở bên cạnh cũng không nhịn được, nàng nói :

– Chuyện lần đó không phải ông Võ Thành Nhân hủy bỏ khiếu nại rồi mà ? Vì sao lại còn tiếp tục điều tra ! Các anh có lệnh bắt người hay không, nếu không thì đừng có cản đường chúng tôi. Chúng tôi chính là công dân gương mẫu, không gây hại cho quốc gia …

Người đàn ông mang quân hàm thiếu úy nọ cắt ngang lời nói của nàng, hắn lạnh nhạt nói :

– Chúng tôi chỉ mời cậu ta về sở để lấy lời khai, cô không cần lo lắng như vậy. Nếu như không làm chuyện gì xấu thì không cần sợ hãi, mọi chuyện đều do pháp luật xử lý.

Lý Ngọc Vân biết lần này không khỏi đi tới cục cảnh sát rồi, hắn quay sang nói với Trịnh Thúy Kiều :

– Chị Kiều cứ về nhà trước, tôi đi với bọn họ một chút mà thôi, cũng không nguy hiểm gì cả.

Trịnh Thúy Kiều có chút do dự, nhưng khi nàng nhìn thấy ánh mắt đầy tự tin của Lý Ngọc Vân liền gật đầu. Lý Ngọc Vân mỉm cười nói với đồng chí cảnh sát điều tra tội phạm đặc biệt :

– Được rồi, chúng ta đi !

Lý Ngọc Vân đi theo mấy người tới một chiếc xe du lịch gần đó, Trịnh Thúy Kiều nhìn theo cho tới khi chiếc xe chìm khuất vào dòng người rồi mới cất bước ra về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.