Ross bắt đầu một ngày như thường lệ, hoàn thành việc tắm rửa buổi sáng với tốc độ nhanh chóng và mặc quần áo thường ngày của anh với áo khoác tối màu và quần màu xám. Anh thắt cà vạt lụa màu đen với một cái nút thắt đơn giản, và chải tóc cho đến khi nó vào nếp gọn gàng. Lướt nhìn vội vã vào gương soi bên cạnh bồn rửa mặt, anh thấy những đường mờ mờ bên dưới mắt đã rõ rệt hơn bình thường. Anh đã không ngủ ngon tối hôm trước. Anh đã bị những suy nghĩ về Sophia chiếm giữ, cơ thể anh đầy sự nhận thức là nàng đang ngủ chỉ cách đó có vài phòng.
Anh không thể ngừng nghĩ về khoảnh khắc khi anh nhìn thấy nàng ở cửa sổ, mái tóc dài của nàng chảy xuống với những gợn sóng, áo ngủ của nàng ma quái trong ánh trăng. Ross đã hoàn toàn bị hấp dẫn bởi hình ảnh đó, máu của anh ào ạt chảy khi anh tưởng tượng cơ thể nữ tính bên dưới cái váy kia trông sẽ thế nào.
Nhăn nhó, Ross thề rằng anh sẽ không có những ảo tưởng ban đêm về Sophia nữa. Không có thêm những tưởng tượng và chắc chắn không có thêm cái nhìn nào vào cửa sổ phòng nàng nữa. Từ giờ trở đi sẽ là công việc như thường lệ.
Xác định dứt khoát, anh đi xuống bếp, định tìm cho mình bình cà phê đầu tiên và mang nó tới văn phòng. Khi đã xong xuôi, anh sẽ thực hiện chuyến đi dạo hàng ngày qua Vườn Covent và các phố xung quanh, phần nhiều với thái độ của một thầy thuốc xem mạch cho người bệnh yêu thích. Bất kể là báo cáo của các thám tử phố Bow chi tiết như thế nào, thì cũng chắng có gì giống như tự mình xem xét và nghe ngóng mọi thứ.
Ross hài lòng với những hoạt động tiến triển một cách qui củ tại phố Bow mỗi ngày. Chỉ ngay sau bình minh, những cái chuông của nhà thờ St. Paul ngân vang qua vườn Covent G và dọc theo mặt tiền yên lặng của các cửa hàng và những căn nhà của phố Bow. Âm thanh của những chiếc xe chở hàng ở chợ do những tiếng đóng mở lách cách và những cái rèm cửa được kéo lại gây ra, cũng như tiếng chào mời của những người bán bánh muffin và các cậu bé bán báo. Vào 7 giờ, mùi của bánh mỳ nóng và bánh mỳ tròn tràn ra từ tiệm bánh, và vào lúc 8 giờ, những đội quần tra sẽ bắt đầu đi qua những cánh cửa mở của các quán cà phê. Khi đến 9 giờ, mọi người sẽ tập trung ở văn phòng Bow Street, chờ các thư kí và các nhân viên mở cửa. Vào 10 giờ, người ngồi ở ghế quan tòa, hôm nay là Morgan – sẽ đảm đương vị trí của anh tại phiên tòa.
Mọi thứ sẽ phải như vậy, Ross nghĩ với sự thỏa mãn.
Khi Ross bước vào bếp, anh nhìn thấy Ernest đang ngồi tại cái bàn gỗ đã được lau chùi. Cậu bé ngấu nghiến xuống cái đĩa đồ ăn sáng như thể đó là bữa ăn tươm tất nhất mà cậu ta có trong nhiều tháng. Sophia đứng ngang hàng với cô đầu bếp khẳng khiu, rõ ràng đang chỉ cho cô ta làm thế nào để chuẩn bị đồ ăn sáng. “Lật chúng như thế này này,” Sophia đang nói, thành thạo lật ngược một hàng những chiếc bánh nhỏ trên một cái vỉ chảo. Hôm nay không khí trong bếp có hương vị thật đặc biệt, được tẩm ướp bởi mùi thịt xông khói rán, cà phê, và bánh rán đang cháy xèo xèo.
Sophia trông tươi tắn và khỏe mạnh, những đường cong gọn gàng của cơ thể nàng được bao bọc trong cái váy màu xám chì phủ ngoài bằng một c tạp dề màu trắng. Mái tóc lấp lánh của nàng được ghim lại thành một cuộn trên đỉnh đầu nàng và được thắt với một dải ruy băng màu xanh da trời. Khi nàng nhìn anh đứng trên bậc cửa, một nụ cười sáng lên trong đôi mắt màu ngọc bích của nàng, và nàng xinh đẹp lóa mắt đến mức Ross cảm thấy một cú đấm đau đớn dưới bụng.
“Chào buổi sáng, ngài Ross,” nàng nói. “Ngài có muốn ăn sáng một chút không?”
“Không, cám ơn,” anh tự động đáp. “Chỉ một bình cà phê. Tôi chưa bao giờ…”Anh dừng lại khi người đầu bếp đặt một cái đĩa lên trên bàn. Nó được chất đống với những cái bánh bột rán đang bốc hơi đặt cạnh một vũng sốt mâm xôi. Anh đặc biệt thích những quả mâm xôi.
“Chỉ một hay hai cái?” Sophia dỗ dành.
Bỗng nhiên việc phải trung thành với thói quen thường lệ của mình trở nên ít quan trọng hơn với anh. Có lẽ anh có thể dành thời gian cho một bữa sáng bé nhỏ, Ross biện luận. Lùi lại 5 phút sẽ chẳng khiến cho thời gian biểu của anh có sự khác biệt.
Anh thấy mình ngồi vào bàn đối diện với một cái đĩa chất đầy bánh ngọt, thịt lợn xông khói rán giòn, và trứng hầm. Sophia rót đầy cà phê đen đang bốc khói vào một cái ca, và mỉm cười với anh lần nữa trước khi tiếp tục vị trí của nàng ở cùng với Eliza. Ross cầm cái dĩa của anh lên và nhìn vào nó như thể anh hoàn toàn không biết làm gì với nó.
“Chúng ngon lắm, thưa ngài,” Ernest đánh bạo, nhét đầy mồm cậu ta một cách tham lam đến nỗi nghe giống như là cậu ta bị nghẹn thở.
Ross cắn một miếng bánh ngấm sốt hoa quả và nuốt xuống với một ngụm cà phê nóng. Khi anh tiếp tục ăn, anh cảm thấy một cảm giác hạnh phúc khác lạ. Chúa lòng lành, đã rất lâu rồi kể từ khi anh ăn bất cứ thứ gì khác ngoài những món nấu nướng dở tệ của Eliza.
Trong vài phút sau Ross ăn cho đến khi đĩa bánh hết sạch. Sophia tới ngay và rót tiếp vào cốc của anh hoặc đưa thêm thịt xông khói. Sự ấm áp dễ chịu của căn bếp và hình ảnh của Sophia khi nàng di chuyển quanh căn phòng gây ra một dòng chảy dễ chịu không mong muốn trong anh. Đặt cái dĩa xuống, Ross đứng lên và nhìn nàng mà không mỉm cười. “Tôi phải đi bây giờ. Cảm ơn vì bữa sáng, cô Sydney.”
Cốc cà phê cuối cùng được ấn vào tay anh, và đôi mắt xanh sẫm của Sophia nhìn chằm chằm vào anh. “Ngài sẽ ở trong văn phòng cả ngày chứ, thưa ngài?”
Ross lắc đầu, bị quyến rũ bởi một nhúm tóc đang dính vào trán nàng. Hơi nóng của chiếc lò làm má nàng hồng lên và sáng lấp lánh. Anh muốn hôn, liếm, thưởng thức nàng. “Tôi sẽ ra ngoài gần như cả buổi sáng,” anh nói, giọng anh bực tức. “Tôi đang chỉ huy một vụ điều tra – có một vụ mưu sát ở Quảng trường Russell tối qua.”
“Hãy cẩn thận.”
Đã từ lâu rồi kể từ khi có ai nói những lời đó với anh. Ross tự nguyền rủa mình vì cảm giác rối loạn quá dễ dàng … nhưng đó là cái cảm giác vui thích dịu dàng mà anh dường như không thể lảng tránh. Anh gật đầu nhẹ, liếc nàng một cái đầy cảnh giác trước khi rời đi.
Sophia mất nửa đầu của ngày tập trung vào một chồng các giấy tờ, các bản tóm tắt hồ sơ và thư từ cao đến hông được nhét vào một góc trong văn phòng của ngài Ross. Khi Sophia sắp xếp lại đống thông tin, nàng đón nhận cơ hội thuộc lòng phòng hồ sơ tội phạm đầy bụi và lộn xộn. Nàng sẽ mất nhiều ngày, có lẽ là nhiều tuần, để sắp xếp các ngăn kéo tài liệu một cách thích hợp. Trong khi Sophia làm việc, nàng suy ngẫm lại những chuyện mà nàng biết về ngài Ross cho đến giờ, bao gồm cả những lời nhận xét tản mạn mà nàng đã nghe từ những người hầu, thư kí và thanh tra. Có vẻ như ngài Chánh Án là một người đàn ông tự chủ khủng khiếp, không bao giờ chửi rủa hay quát tháo hay quá chén. Vài chỉ thị với giọng mềm mỏng từ ông ta sẽ khiến các thám tử sợ hãi vội vã nghe lệnh. Ngài Ross được tất cả những người làm việc cho ông ta ngưỡng mộ, nhưng cùng lúc đó họ cũng vui thích trong việc đùa cợt về bản tính lạnh lùng và ngăn nắp của ông ta.
Sophia không tin là ông ta lạnh lùng. Nàng cảm thấy vài thứ bên dưới vẻ bề ngoài khắt khe của ông ta, một bản năng giới tính bị kiềm chế mạnh mẽ có thể sẽ hoàn toàn bùng cháy nếu như có bao giờ được thả tự do. Theo bản tính mạnh mẽ của ông ta, ngài Ross sẽ không tiếp cận việc ái ân theo một cách cẩu thả. Chuyện đó quá quan trọng, quá quí giá với ông ta, ông ta sẽ phải vô cùng thích người tình trước khi ngủ với cô ta. Nếu Sophia thành công trong việc quyến rũ ông ta, nàng sẽ phải có được tình cảm của ông ta. Nhưng bắt đầu thế nào để khiến một người đàn ông như thế phải lòng? Nàng hoài nghi rằng ông ta sẽ đáp lại một người phụ nữ mang đến sự mềm mại mà rõ ràng là thiếu thốn trong cuộc sống của ông ta. Rôt cuộc thì ông ta không phải là thần thánh với những sức mạnh giới hạn. Ông ta là một người đàn ông, một người ép bản thân mình quá khít khao. Với một người mang quá nhiều gánh nặng trên vai như thế, sẽ thật nhẹ nhõm khi có ai đó quan tâm đến những nhu cầu của ông ta.
Trở lại văn phòng riêng của ngài Ross, Sophia dùng một cái giẻ để lau bụi từ ngưỡng cửa sổ. Nàng vô tình nhìn thấy đối tượng trong những suy nghĩ của mình trên đường bên dưới, khi ngài Ross dừng lại trước cái hàng rào sắt trước tòa nhà. Ông ta đang nói chuyện với một người phụ nữ đã đứng đợi ở cổng. Người phụ nữ choàng một cái khăn phủ lên mái tóc và vai, và Sophia nhớ rằng ông Vickery đã đuổi bà ta đi sớm hôm nay. Người phụ nữ muốn gặp ngài Ross, và thư kí đã bảo bà ta quay lại vào ngày mai, vì ngài Chánh Án còn bận rộn với những vấn đề cấp bách.
Tuy nhiên, ngài Ross mở cửa cho người phụ nữ và đi cùng bà ta tới lối vào của số 3 phố Bow. Sophia cảm động trước sự quan tâm của ông ta tới ai đó chắc chắn là ở tầng lớp thấp kém hơn nhiều. Bà ta ăn mặc xềnh xoàng và hốc hác, nhưng ngài Chánh Án đưa tay cho bà một cách lịch sự như thể bà ta là một nữ công tước.
Khi ngài Ross mang người phụ nữ vào văn phòng của ông ta, Sophia chú ý thấy hai hàng lông mi đen đột ngột cau lại. “Chào buổi chiều, cô Sydney,” anh đều đều nói, hướng dẫn cho vị khách ngồi vào một cái ghế. Người phụ nữ gầy gò, trung tuổi, và trông vẻ hốc hác, hai mắt bà ta đỏ hoe vì khóc. “Đây là bà Trimmer mà theo tôi được biết là đã bị Vickery đuổi đi sáng nay.”
“Tôi tin là ông Vickery lo lắng là lịch làm việc của ngài đã hoàn toàn kín,” Sophia thì thầm.
“Tôi luôn có thời gian khi cần thiết.” Ngài Ross nửa ngồi, nửa dựa vào bàn, hay tay anh khoanh trước ngực. Anh nói với giọng khuyến khích nhẹ nhàng mà nàng chưa từng nghe anh nói trước đó. “Bà đã nói là bà lo sợ cho sự an toàn của em gái bà, bà Trimmer. Làm ơn kể cho tôi chuyện gì đã gây ra nỗi lo lắng đó.”
Bà cô già run rẩy nắm lấy đuôi chiếc khăn choàng và nói với một giọng nghẹn ngào. “Em gái tôi, Martha, đã cưới ông Jeremy Fowler.” Bà ta ngừng lại, rõ ràng là mất tự chủ bởi sự xúc động.
“Công việc của ông Fowler là…?” Ngài Ross gợi ý một cách dò hỏi.
“Anh ta là một người bào chế thuốc. Họ sống trên cửa hàng ở chợ St Jame. Có rắc rối giữa ông Fowler và Martha, và-” Bà dừng lại xoắn cái khăn len thật chặt, những nắm tay điên cuồng. “Con bé đã làm chuyện gì đó một tháng trước, chuyện đó đẩy anh ta vào cơn thịnh nộ. Và tôi đã không còn nhìn thấy nó từ đó.”
“Cô ấy đã mất tích khỏi nhà?”
“Không, thưa ngài… ông Fowler đã khóa Martha trong phòng và không để nó ra ngoài. Nó đã ở trong đó gần 4 tuần rồi. Không ai có thể vào trong để gặp nó. Tôi nghĩ nó đã bị ốm và tôi đã cầu xin ông Fowler để cho nó đi, nhưng anh ta không làm thế, vì anh ta vẫn có ý nghĩ trừng phạt con bé.”
“Trừng phạt cô ấy về chuyện gì?” Ross khẽ hỏi.
Sự đỏ mặt vì xấu hổ lan trên hai má nhỏ hẹp của người phụ nữ. “Tôi nghĩ là Martha đã đi lại thân thiết với người đàn ông khác. Tôi biết nó thật xấu xa. Nhưng mà bản chất Martha là người tốt, và tôi chắc chắn là con bé lấy làm tiếc về những chuyện nó đã làm và mong ông Fowler tha thứ.” Mắt bà Trimmer sũng nước, và bà ta thấm chúng với cái khăn của mình. “Không ai giúp tôi giải thoát cho cô em gái tội nghiệp của mình, như tất cả họ đều nói đó là vấn đề giữa hai vợ chồng. Ông Fowler nói anh ta chỉ làm như thế bởi vì anh ta quá yêu Martha, và cô ấy làm tổn thương anh ta khủng khiếp. Không ai, thậm chí là những người khác trong nhà Trimmer, khiển trách anh ta vì đã nhốt con bé.”
Hai mắt ngài Ross hà khắc và lạnh lùng. “Tôi luôn thấy khó hiểu bởi cái được gọi là tình yêu lại khiến cho những người đàn ông đối xử hung bạo với vợ của họ. Theo quan điểm của tôi, một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ sẽ không bao giờ cố tình làm hại cô ta, bất kể là sự phản bội đó lớn đến mức nào.” Ánh nhìn của anh mềm lại khi anh nhìn vào người phụ nữ tuyệt vọng trước mặt anh. “Tôi sẽ cho một thám tử đến nhà Fowler ngay lập tức, bà Trimmer.”
“Ôi thưa ngài,” bà ấp úng, khóc trong sự nhẹ nhõm rành rành. “Cám ơn ngài, và ngàn lần cầu Chúa phù hộ ngài.”
Ngài Ross nhìn vào Sophia. “Cô có biết ai sẵn sàng hôm nay không, cô Sydney?”
“Ông Sayer và ông Ruthven,” Sophia thì thầm, bớt căng thẳng vì anh định giải thoát sự giam cầm Martha. Nàng sẽ không ngạc nhiên nếu anh từ chối giúp đỡ, khi mà người ta thường nghĩ rằng những người đàn ông có quyền làm bất cứ chuyện gì họ thích với vợ của mình.
“Bảo Ruthven đi.”
Sophia vội vã tuân lệnh. Nàng sớm trở lại cùng ông Ruthven, một thám tử to lớn, tóc đen với vẻ ngoài thô kệch và tính khí hay gây gổ. Ai cũng biết lòng thèm khát được động tay động chân của anh ta và vài người sẽ sẵn sàng kích động anh ta. Thật không may, trí óc của anh ta không phù hợp với sự khôn khéo của công việc điều tra, và vì thế ngài Ross dùng anh ta cho những nhiệm vụ đòi hỏi bản năng cơ bắp hơn là suy nghĩ.
“Đi với bà Trimmer tới chợ St Jame,” ngài Ross nói với tay thám tử một cách bình tĩnh. “Bà ấy sẽ chỉ cho anh những căn phòng trên Cửa hàng bào chế thuốc Fowler, chỗ mà em gái bà bị giam cầm gần một tháng. Làm bất cứ chuyện gì cần thiết để giải thoát cô ấy, và lưu ý đến khả năng anh sẽ gặp phải sự chống cự nào đó từ chồng cô ấy.”
Nhận ra là anh ta bị gọi đi để can thiệp vào một chuyện tranh cãi của vợ chồng người ta, tay thám tử hơi nhăn nhó. “Thưa ngài, tôi đang trên đường tời nhà băng Tothill- có một vụ cướp ở đó, và tôi-”
“Anh sẽ có thời gian để giành được những nhiệm vụ riêng sau này,” ngài Ross nói. “Chuyện này rất quan trọng.”
“Vâng, thưa ngài.” Rõ ràng là bực mình, Ruthven quay bước đi.
“Ruthven,” ngài Ross thì thầm, “Chuyện gì xảy ra nếu em gái cậu là người bị khóa trong một căn phòng trong một tháng?”
Tay thám tử suy nghĩ lời nói của anh, trở nên hơi thẹn thùng. “Tôi sẽ lo lắng ngay lập tức, thưa ngài Ross .”
“Tốt,” vị quan tòa cộc cằn nói. “Và, Ruthven, sau khi anh thả bà Fowler ra, tôi muốn hỏi cung chồng cô ấy.”
“Tôi có nên mang anh ta thẳng đến phòng bọc sắt không, thưa ngài?”
“Không, đưa anh ta tới Newgate. Anh ta có thể đợi ở đó và suy ngẫm lại những hành động của mình trong chốc lát trước khi tôi nói chuyện với anh ta.”
Khi tay thám tử hộ tống bà Trimmer ra khỏi văn phòng, Sophia bước tới chỗ ngài Ross và nhìn anh một cách thận trọng. Anh vẫn ở vị trí nửa ngồi trên bàn khiến cho mặt họ ở ngang nhau hơn. Vẻ mặt của anh ủ ê, những dấu khắc sâu trên cả hai phía của môi anh. Mặc dù Sophia đã nghe chuyện ngài Chánh Án nổi tiếng là có lòng trắc ẩn với phụ nữ và trẻ em, nàng cũng bị ngạc nhiên bởi việc anh tự nguyện can thiệp vào một chuyện xung đột giữa hai vợ chồng người khác. Người vợ được coi là tài sản của người đàn ông một cách hợp pháp và anh ta có thể làm như anh ta muốn với cô ta chỉ thiếu điều là giết người. “Ngài đã rất tử tế,” nàng nói.
Cái nhăn mặt vẫn còn lại trên mặt ngài Ross. “Tôi muốn Fowler chịu đựng giống như là vợ anh ta đã bị. Tôi chỉ có thể giữ anh ta ở Newgate trong 3 ngày- không đủ lâu.”
Sophia hoàn toàn đồng ý, nhưng nàng không thể cưỡng lại việc đóng vai người biện hộ cho tội ác. “Vài người sẽ nói rằng bà Fowler đáng bị trừng phạt như thế vì việc ngủ với người đàn ông khác,” nàng chỉ ra.
“Không xét đến cách cư xử của cô ấy, chồng của cô ấy không có quyền trả thù theo cái cách như thế.”
“Ngài sẽ phản ứng như thế nào nếu vợ của ngài phản bội ngài với người khác?”
Rõ ràng là câu hỏi đó làm vị quan tòa ngạc nhiên. Trông một khoảnh khắc bất ngờ Sophia đã chuyển cuộc đối thoại sang một chuyện gì đó riêng tư. Ngài Ross điềm tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, sự căng thẳng đột ngột khiến những cơ bắp ở vai anh căng ra tì chặt vào áo khoác của anh. “Tôi không biết,” anh thừa nhận. “Vợ tôi đã không phải là loại người không chống lại nổi sự cám dỗ đặc biệt đó. Vấn đề đó chưa bao giờ làm phiền tôi.”
“Giả sử ngài kết hôn lần nữa?” Sophia hỏi, bị giam cầm bởi ánh nhìn màu bạc chói lọi của anh. “Ngài sẽ không lo lắng về lòng trung thành của vợ mình ư?”
“Không.”
“Tại sao không?”
“Bởi vì tôi sẽ giữ cô ấy quá bận rộn trên giường của tôi đến nỗi cô ấy sẽ không có thời gian lẫn ý định để tìm sự bầu bạn của người đàn ông khác.” (Orkid: That’s the man! J)
Những lời nói gây ra một sự run rẩy kì lạ bắn xuyên qua bụng Sophia. Đó là một sự thừa nhận không có gì hơn là nỗi khao khát tình dục đầy cháy bỏng. Nó khẳng định mọi thứ mà nàng đã biết về anh cho đến giờ. Ngài Ross không phải là người đàn ông làm việc nửa vời. Trước khi nàng có thể dừng bản thân mình, Sophia tưởng tượng nằm quấn chặt với anh trong sự thân mật, môi anh trên ngực nàng, tay anh di chuyển nhẹ nhàng trên cơ thể nàng thì sẽ như thế nào. Khuôn mặt nàng đỏ bừng vừa xấu hổ vừa hiểu biết.
“Thứ lỗi cho tôi,” anh nhẹ nhàng nói. “Tôi lẽ ra không nên nói chuyện một cách thẳng thắn như vậy.”
Một sự ngạc nhiên khác – Sophia chưa bao giờ bắt gặp một người đàn ông trong bất kì tầng lớp nào lại hạ mình để xin lỗi một nhân viên, hơn nữa lại là một phụ nữ. “Đó là lỗi của tôi,” nàng cố gắng nói. “Tôi lẽ ra không nên hỏi những câu hỏi riêng tư như vậy. Tôi không biết tại sao mình lại làm thế.”
“Cô không ư?” Ánh mắt của anh lại cám dỗ nàng một lần nữa, và ánh nhìn nóng bỏng trong mắt anh làm nàng khó thở.
Sophia đang cố gắng để khám phá nhiều hơn về tính cách của anh và những hoạt động của con tim anh. Tất cả là vì mục đích lôi kéo, tất nhiên. Tất cả mọi phần của cuộc truy lùng là khiến cho anh phải lòng nàng. Không may, nàng đang thấy thật khó khăn để lờ đi sự hấp dẫn đang lớn dần lên với người đàn ông mà nàng có kế hoạch làm tổn thương. Nàng muốn giữ lại sự lạnh lùng và vô can khi họ cuối cùng sẽ ngủ chung giường. Tuy nhiên, có nhiều thứ hấp dẫn ở anh: sự thông minh, sự cảm thông cho những người dễ bị tổn thương, nhu cầu nguyên thủy bên dưới vẻ bề ngoài tự chủ của anh.
Ngay khi nàng cảm thấy trái tim nàng miễn cưỡng mềm đi trước anh, nàng nghĩ đến cái chết của em trai nàng, và sự quyết tâm của nàng bùng cháy với sức lực mới. John phải được trả thù, nếu không cuộc sống của nó sẽ bị cướp đi chẳng có ý nghĩa gì cả. Để quá khứ trôi đi có nghĩa là nàng đã quên John và đó là điều mà nàng không thể làm được.
Sau một lúc tính toán, nàng thừa nhận một cách cẩn trọng, “Tôi thừa nhận tôi tò mò về ngài. Ngài hiếm khi nói về mình hoặc quá khứ của mình.”
“Có rất ít thứ trong quá khứ của tôi sẽ thu hút cô,” anh đảm bảo với nàng. “Tôi là một người đàn ông bình thường từ một gia đình bình thường.” (Orkid: người đàn ông bình thường sinh ra trong một dinh thự rộng hơn 600ha, nhà có cỡ 60 gia nhân… blah blah, ai biết tìm người bình thường này ở đâu cho em biết với!!!)
Lời tuyên bố đó lẽ ra sặc mùi khiêm tốn giả tạo.
Rốt cuộc, ngài Ross là một người đàn ông đáng chú ý về năng lực và thành quả. Chắc chắn anh ta nhận thức được những thành tựu, trí tuệ sắc sảo, ngoại hình đẹp, danh tiếng tốt của bản thân. Tuy nhiên Sophia nhận ra là anh không xem mình cao hơn bất kì người nào khác. Anh đòi hỏi ở bản thân mình quá nhiều đến nỗi anh có thể không bao giờ sống xứng đáng với những tiêu chuẩn không thể thực hiện được của bản thân.
“Ngài không bình thường,” nàng nửa thì thầm. ” Ngài quyến rũ.”
Không nghi ngờ là ngài Ross thường xuyên bị gạ gẫm bởi những phụ nữ có những hứng thú riêng tư với anh. Là một người góa vợ đẹp trai với ví tiền dày và thế lực xã hội và chính trị đáng coi trọng, anh có lẽ là người đàn ông đủ tư cách nhất ở London. Lời tuyên bố táo bạo của Sophia rõ ràng làm anh mất đề phòng. Anh gửi cho nàng một cái nhìn lạc lối, dường như không thể phát ra câu trả lời.
Sự im lặng đè nặng lên không khí. Cuối cùng Sophia nói, cố gắng nghe có vẻ nhanh nhẹn. “Tôi sẽ đi xem bữa tối. Ngài sẽ ăn ở bếp hay ở đây?”
Ngài Ross nhìn chăm chú vào bàn làm việc với một sự chú ý quá mức. “Mang một khay lên đây. Tôi có nhiều việc để làm tối nay.”
“Ngài nên ngủ,” nàng nói. “Ngài làm việc quá nhiều.”
Anh nhặt một bức thư và bóc dấu niêm phong. “Buổi tối tốt lành, cô Sydney,” anh thì thầm, cái nhìn của anh rơi xuống tờ giấy.
Sophia rời khỏi văn phòng và đi qua hành lang với một cái nhăn mặt. Tại sao nàng nên để ý anh ta có từ chối việc nghỉ ngơi mà anh ta rất cần đến hay không? Cứ để anh ta làm việc cho sớm xuống mồ, nàng nghĩ. Chẳng liên quan gì đến nàng nếu anh ta phá hủy sức khỏe của mình, gã ngu đần ngoan cố! Nhưng sự kích động vẫn còn lại với nàng khi nàng nhớ lại những dấu mờ mờ mệt mỏi bên dưới mắt anh ta. Nàng biện luận rằng sự quan tâm của nàng xuất phát từ khao khát được trả thù. Rốt cuộc thì không ai có thể quyến rũ một người đàn ông khi hắn ta kiệt sức và gần chết đói.
Vào những ngày mà Ross làm việc ở vị trí quan tòa, Sophia mang đĩa ăn trưa vào văn phòng sau khi những phiên tòa buổi sáng kết thúc. Trong khi anh ăn trên bàn, nàng vuốt thẳng lại những giấy tờ của anh và phủi bụi những cái giá sách của anh và mang những báo cáo đến phòng lấy khẩu cung tội phạm. Tuy nhiên, anh không phải là người dùng bữa đều đặn, thường xuyên xem thức ăn như là một sự cắt quãng không mong chờ với công việc của mình.
Lần đầu tiên Ross từ chối bữa trưa, thông báo với Sophia là anh quá bận để ăn, nàng đã đưa cái đĩa cho Vickery đang sao chép một báo cáo của thám tử.
“Vickery cũng đang bận,” Ross nói ngắn gọn. “Cô nên mang cái đĩa đi đi.”
“Vâng, thưa ngài,” Sophia đáp, có vẻ không một chút lo sợ. “Có lẽ lát nữa-”
“Tôi hơi đói,” viên thư kí cắt ngang, nhìn vào cái đĩa đồ ăn với sự thèm muốn rõ rệt. Vốn là một người đàn ông chắc nịch với khẩu vị tốt, Vickery không thích bỏ lỡ một bữa ăn. “Nó có mùi thật ngon, cô Sydney.. tôi có thể hỏi đó là cái gì vậy?”
“Xúc xích kinh giới và khoai tây. Và đậu xanh trong kem.”
Sự thèm ăn của Ross bùng lên với mùi rau húng thoảng qua từ cái đĩa. Gần đây, Sophia đã tham gia nhiệt tình vào công việc trong bếp, chỉ cho người đầu bếp vụng về làm thế nào để chuẩn bị những bữa ăn ngon lành. Nàng chú ý tỉ mỉ đến những thứ anh thích và không thích, quan sát được anh thích những món ăn được tẩm ướp thơm ngon và vô cùng thích đồ ngọt. Trong vài ngày qua Ross không chống nổi cám dỗ của bữa điểm tâm pudding có vỏ bánh giòn tan chồng thành núi với cam đổ đầy… bánh mận đầy mận và nho … táo tẩm đường giữa những lớp bột mỏng. Không ngạc nhiên là anh bắt đầu tăng cân. Những chỗ hõm trên má anh được lấp đầy, và quần áo của anh đã không còn rộng lùng nhùng – điều mà hơn tất cả chắc chắn sẽ làm hài lòng mẹ anh, người luôn lo lắng quá mức về sự gầy gò của anh.
Vickery nhắm mắt lại và hít vào thật sâu. “Đậu xanh trong kem … mẹ tôi thường làm chúng như thế. Nói cho tôi , cô Sydney, cô có cho thêm một nhúm nhục đậu khấu như bà ấy không?”
“Tại sao, có-” Sophia bắt đầu.
“Đưa cho cậu ta cái khay,” Ross càu nhàu. ” Rõ ràng là nếu không thế thì tôi sẽ không có một khoảnh khắc bình yên.”
Sophia gửi cho anh một nụ cười có vẻ hối lỗi khi nàng làm theo chỉ thị.
Vickery nhận cái khay đồ ăn trưa và mở tấm khăn ăn với sự thèm thuồng rõ rệt. Tươi cười, anh ta gọi với theo khi nàng rời đi, “Cám ơn, cô Sydney!”
Trong khi Ross kí các sắc lệnh, anh cáu kỉnh nhận ra môi Vickery có vị thức ăn và những tiếng rên rỉ thích thú khi anh ta ngấu nghiến bữa trưa. “Sao cậu lại ồn quá vậy?” Ross cuối cùng hỏi, nhìn lên từ bàn của anh với một vẻ cau có.
Vickery nhét vào đầy miệng một thìa đậu khác. “Tha lỗi cho tôi, thưa ngài. Nhưng đây là một bữa ăn dành cho đức vua. Lần sau nếu ngài bỏ bữa trưa, thưa ngài, tôi sẽ vui lòng dùng nó thay cho ngài.”
Sẽ không có lần sau đâu, Ross rủa thầm, bực mình vì chịu đựng một cách phi lý khi nhìn thấy ai khác tận hưởng bữa ăn của anh. Từ sau này trở đi, bữa trưa trong văn phòng của anh trở nên một nghi lễ bất khả xâm phạm, và không ai dám can thiệp vào.
Ảnh hưởng của Sophia đã sớm lan rộng tới những chi tiết riêng tư hơn trong cuộc sống của anh. Nàng đảm bảo bình nước cho việc cạo râu buổi sáng của anh luôn nóng bốc hơi, và nàng thêm glycerin vào xà phòng cạo râu của anh để làm mềm bộ râu quai nón cứng cổ. Nhận thấy bốt và giầy của anh cần được chú ý, nàng đã trộn công thức làm xi đen của mình và thường xuyên bắt Ernest giữ cho giầy dép của Ross bóng loáng.
Một buổi sáng, phát hiện ra hầu hết cà vạt của anh đã biến mất khỏi ngăn kéo trên đầu chiếc tủ của anh, Ross đi vào bếp với áo sơ mi trần. Anh thấy Shopia bên bàn, ghi chú vào cuốn sách nhỏ được khâu vào với nhau. Để ý thấy anh không mặc áo khoác hay áo gi lê, nàng lướt nhìn anh một cái thật nhanh nhưng kĩ lưỡng từ đầu đến chân. Với sự thích thú trước ánh nhìn dè dặt nữ tính đó, Ross đột nhiên thấy khó mà nhớ ra tại sao lúc đầu anh lại xuống gác.
“Cô Sydney-” anh bắt đầu một cách cộc cằn.
“Cà vạt của ngài,” nàng nói với một tiếng tách của những ngón tay mảnh mai, hiển nhiên là nhớ lại nàng đã bỏ chúng ra khỏi tủ của anh. “Tôi đã giặt và là chúng hôm qua, nhưng tôi quên mất không mang trở lại phòng cho ngài. Tôi sẽ bảo Lucie mang lên cho ngài ngay.”
“Cám ơn” Ross nói, bị quẫn trí bởi một lọn tóc vàng cuộn sóng như tơ trượt ra khỏi búi tóc của nàng. Anh hầu như không chịu đựng nổi sự cám dỗ để vươn tới và cuốn lấy những sợi tóc mềm mại đó quanh những ngón tay anh.
“Trước khi ngài quay lại phòng, thưa ngài ngài nên chú ý là một vài cái cà vạt của ngài đã không còn.”
“Không còn?” anh nhắc lại với một cái nhăn mặt dò hỏi.
“Tôi đã bán chúng cho tiệm đồ cũ.” Một nụ cười trơ tráo nhảy múa trên môi khi nàng tiếp tục, âm thầm thách thức sự phản đối của anh. “Vài cái đã bị sờn và mòn. Một người đàn ông ở vị trí của ngài không thể bị nhìn thấy với chúng. Vì thế ngài sẽ phải mua những cái mới.”
“Tôi hiểu.” Hoàn toàn bị thu hút bởi sự xấc láo của nàng, Ross nghiêng người qua nàng và đặt một tay lên trên chiếc ghế nàng ngồi. Mặc dù anh không chạm vào nàng, nàng vẫn hoàn toàn bị mắc bẫy. “Tốt, cô Sydney, vì cô đã tự mình vứt bỏ những cái cà vạt của tôi, tôi nghĩ cô nên là người đặt chúng lại chỗ cũ. Chiều nay Ernest sẽ đi cùng cô tới phố Bond, cô có thể mua những cái mới và ghi nợ cho tôi. Tôi sẽ dựa vào khiếu thẩm mỹ của cô.”
Đầu nàng nghiêng về phía sau, vì thế nàng có thể bắt gặp ánh mắt anh, và đôi mắt nàng lấp lánh với sự hưởng ứng cái ý nghĩ về chuyến đi mua sắm. “Rất sẵn lòng, thưa ngài.”
Khi Ross nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngẩng lên của Sophia, anh vô cùng bối rối. Đã lâu rồi kể từ khi có ai đó quan tâm tỉ mỉ đến những chuyện nhỏ nhặt như cà vạt của anh, nhiệt độ nước cạo râu của anh. Nhưng một phần trong anh tận hưởng nó … hầu như là sự chăm chút của người vợ với những thứ mà anh đang bắt đầu trở nên quá phụ thuộc. Như với tất cả những thứ anh không hiểu, Ross nghiên cứu những động cơ có thể của Sophia. Anh không thể nảy ra được dù chỉ là một lý do mà Sophia muốn nuông chiều anh.
Hàng lông mi dày của Sophia thấp xuống khi nàng liếc nhìn một lần nữa tới chỗ chiếc áo sơ mi của anh để lộ cái cổ họng. Hơi thở của nàng hơi nhanh lên, làm lộ sự nhận thức về anh của nàng. Anh nghĩ tới việc trượt tay mình đằng sau cổ nàng, giữ yên nàng khi anh cong người để bắt lấy miệng nàng. Nhưng đã từ lâu rồi kể từ khi anh theo đuổi một người phụ nữ như vậy, và anh không hoàn toàn chắc chắn là nàng sẽ chào đón những quan tâm của anh.
“Cô Sydney,” anh thì thầm, nhìn sâu vào trong đôi mắt mềm mại màu ngọc bích của nàng, “lần sau khi cô vứt bỏ quần áo của tôi, cô tốt hơn là nên thông báo cho tôi.” Một nụ cười gian xảo giật mạnh trên môi anh khi anh nghiêng người gần thêm một chút và thêm vào, “Tôi sẽ ghét việc phải xuống đây mà không mặc quần.”
Với sự chán nản của Ross, anh không phải là người đàn ông duy nhất ở phố Bow thấy được sự quyến rũ đáng chú ý của Sophia. Như Morgan đã thấy trước, các thanh tra theo sau nàng như một bầy sói vui nhộn, khịt mũi và quấn lấy dưới gót chân nàng. Trước khi báo cáo với anh vào 9 giờ mỗi buổi sáng, họ đợi ở cửa bếp để hốt những miếng còn lại của bữa sáng. Họ sẽ trêu ghẹo và tán tỉnh nàng, và kể những câu chuyện phóng đại lên về những nhiệm vụ đã hoàn thành của mình.
Phát hiện ra Sophia sẵn sàng chữa trị những vết thương nhỏ, những người đàn ông bắt đầu sáng tác ra những cơn đau, những sự khó chịu đòi hỏi sự quan tâm của nàng. Sau khi biết nàng đã băng bó tối thiểu là ba cái mắt cá chân lông lá bị bong gân, và đắp thuốc hai lần và quấn một cái cổ họng bị đau trong thời gian chỉ có một tuần, Ross đã mất bình tĩnh.
“Ông nói với các thám tử,” anh cáu bẳn với Vickery, “là nếu sau này họ còn tiếp tục vụng về hoặc ốm đau một cách đáng nguyền rủa như thế, họ có thể gặp những bác sĩ phẫu thuật khát máu! Tôi sẽ cấm cô Sydney chăm sóc bất kì một vết thương nào nữa, hiểu chưa?”
“Vâng, thưa ngài.” Vickery nhìn chằm chằm vào anh với sự sửng sốt rành rành. “Tôi chưa bao giờ thấy ngài tức giận trước đây, ngài Ross.”
“Tôi không tức giận!”
“Ngài đang la hét và chửi rủa,” Vickery chỉ ra một cách hợp lý. “Nếu đó không phải là tức giận, vậy nó là cái gì?”
Ross cố gắng thoát khỏi sự tức giận lờ mờ đang vây xung quanh anh. Với nỗ lực ghê gớm, anh điều chỉnh giọng mình. “Tôi cao giọng chỉ vì mục đích nhấn mạnh,” anh nói qua kẽ răng. “Mục đích của tôi là, các thám tử sẽ không vẽ các vết thương hay bệnh tật như là một lý do để cô Sydney phải chữa trị cho họ. Chỉ tính đến hoàn cảnh lúc này thì cô ấy cũng có đủ nhiệm vụ rồi – tôi sẽ không để cô ấy bị khó chịu bởi một lũ động đực ngu ngốc làm việc cho tôi.”
“Vâng, thưa ngài,” Vickery đáp, quay mặt đi, nhưng trước đó Ross đã nhìn thấy môi anh ta nhếch lên vì một nụ cười toe.
Khi những lời bàn tán về nhân viên mới xinh đẹp của phố Bow lan ra khắp các đội tuần tra, Sophia bị bao vây bới các cảnh sát hau háu. Nàng đối xử với tất cả họ đều bằng một sự thân thiện lịch sự. Ross cảm nhận được là nàng đang bảo vệ bản thân và trái tim một cách thận trọng. Sau cái cách nàng đã bị người tình cũ đối xử tệ bạc, bất kì người đàn ông nào cũng phải có một cuộc chiến gian khổ để giành được lòng tin của nàng.
Ross ngày càng tò mò về người đàn ông đã phản bội Sophia – hắn ta trông như thế nào, và cái gì ở hắn ta đã hấp dẫn nàng. Không thể kiềm được bản thân, Ross cuối cùng cũng hỏi Eliza liệu Sophia có giãi bày bất cứ chuyện gì về người tình xưa kia của nàng. Đó là ngày Sophia được nghỉ, và nàng đã dẫn Ernest đi chơi tới phố Bond. Phố Bow dường như trống vắng một cách kì lạ khi không có nàng, và mặc dù mới chỉ nửa ngày qua đi, Ross thấy mình nhìn đồng hồ một cách thiếu kiên nhẫn.
Một nụ cười thấu hiểu chạy qua khuôn mặt người đầu bếp với câu hỏi của anh.
“Nếu Sophia có thực sự nói bất cứ chuyện gì về anh ta, ngài Ross, nó cũng được nói trong sự bí mật. Bên cạnh đó, ngài đã dạy tôi chỉ tháng trước thôi về cái tính ngồi lê đôi mách của tôi, và bây giờ tôi đang làm một cam kết sửa đổi bản thân.”
Ross nhìn chị ta một cái khó chịu, thẳng thắn. “Eliza, tại sao lại là bây giờ, khi tôi cuối cũng hứng thú với một chuyện ngồi lê đôi mách của cô thì cô lại quyết định sửa đổi?”
Chị ta cười, hàm răng không đều của chị ta trông giống như một cái rổ đựng chíp đánh bạc. “Tôi sẽ kể cho ngài chuyện cô ấy đã nói về anh ta- nếu như ngài nói cho tôi biết là tại sao ngài muốn biết.”
Ross giữ vẻ mặt vô cảm. “Tôi chỉ hỏi vì một sự quan tâm lịch sự với lợi ích của cô ấy.”
Eliza khịt mũi với một sự thích thú hoài nghi. “Tôi sẽ nói với ngài, thưa ngài, nhưng ngài không được để lộ ra, nếu không cô Sophia sẽ xiên chết tôi. Tên hắn ta là Anthony. Cô ấy nói hắn trẻ và đẹp trai, với mái tóc vàng. Cô ấy thích những người đàn ông tóc vàng, ngài thấy đấy.”
Ross nhận lấy thông tin với một cái nhăn mặt khẽ. Ngu ngốc.
“Họ gặp nhau khi cô Sophia đi bộ đi dạo và hắn đang cưỡi ngựa qua rừng. Hắn quyến rũ cô ấy … trích đọc thơ và kiểu như thế.” Ross lầm bầm trong sự bực mình. Cảnh tượng Sophia trong tay một gã đàn ông khác – một gã tóc vàng – trích đọc thơ- chà xát như một miếng da mới chà lên chỗ bị phồng rộp. “Thật không may, hắn ta quên không đề cập đến việc hắn đã có vợ.”
“Phải, cái kẻ hèn nhát đó đã chỉ rời bỏ cô ấy sau khi hắn ta có được sự khoái lạc của mình – hắn không bao giờ quan tâm đến việc nói cho cô ấy về vợ hắn. Cô Sophia nói cô ấy sẽ không bao giờ yêu nữa.”
“Ngày nào đó cô ấy sẽ kết hôn,” Ross đáp lại một cách bất nhẫn. “Đó chỉ là vấn đề thời gian.”
“Phải, cô Sophia sẽ có thể kết hôn,” Eliza võ đoán. “Chuyện tôi đã nói là, cô ấy sẽ không bao giờ yêu nữa.”
Anh nhún vai một cách ngẫu nhiên. “Nếu ai đó kết hôn, tốt nhất là nên làm thế với những lý do khác ngoài tình yêu.”
“Đó chính xác là điều cô Sophia nói.” Eliza rời đi, dừng lại ở cửa để thêm vào một cách khá thành thật, ” Hai người mới đồng cảm làm sao!” Cô ta đi qua với một tiếng cười khúc khích trong khi Ross cau mày sau cô.
Sau hai tuần lễ siêng năng làm việc, các thám tử Sayer và Gee cuối cùng cũng đã xoay sở để xác định được vị trí của Nick Gentry, nhân vật nổi tiếng của thế giới ngầm London. Mọi nhà trọ và quán rượu ngay lập tức bừng lên với cái tin hắn bị dẫn tới phố Bow và giữ để hỏi cung. Ngay khi Gentry được mang tới tòa nhà, hắn ta bị tống vào phòng bọc sắt, khu vực mà Sophia không bao giờ được phép tới. Tất nhiên sự tò mò của nàng về căn phòng bị cấm đoán dưới tầng hầm trở nên không kiềm chế được, nhưng ngài Ross đã ra lệnh cho nàng tránh xa khỏi nó.
Khi tin tức về sự giam giữ Nick Gentry lan truyền qua các khu nhà ổ chuột và các xóm nghèo của London, một đám đông lớn tụ tập bên ngoài số 3 phố Bow, chặn toàn bộ khu phố đến nỗi không một phương tiện đi lại nào có thể đi qua. Ảnh hưởng của Gentry tràn ngập mọi ngóc ngách của thành phố. Mặc dù hắn ta tự gọi mình là kẻ bắt trộm, nhưng hắn ta đã thực sự tổ chức những vụ phạm tội ở London. Hắn ta hướng dẫn cho những gã đàn ông trong những hành động phạm pháp của họ, nói cho họ làm cách nào và khi nào để phạm những tội ác mà họ có lẽ sẽ không thử nếu không có sự xúi bẩy của hắn ta. Những kẻ móc túi, những kẻ cướp, những ả gái điếm, và những tên giết người đều báo cáo cho hắn ta, nhận sự hướng dẫn của hắn ta trong việc sắp xếp xử lý những đồ trộm cắp để giúp đỡ những kẻ phạm tội tránh được việc bắt giữ.
Sophia đã hi vọng thoáng nhìn một cái tên tội phạm lừng danh, nhưng hắn ta bị dẫn tới phố Bow dưới màn đêm. Ngài Ross đã ở cùng hắn ta mỗi phút, bố trí một cuộc hỏi cung kéo dài. “Ngài Ross chỉ có thể giữ Gentry ba ngày thôi,” Ernest không kịp thở thông báo cho Sophia. “Ngài ấy sẽ cố gắng hết sức mình để làm Gentry thừa nhận việc giúp đỡ những người đàn ông đó trốn thoát khỏi Newgate, nhưng Gentry sẽ không bao giờ hé răng đâu.”
“Nghe như thể em thần tượng ông Gentry,” Sophia nhận xét.
Cậu bé suy nghĩ câu hỏi một cách cẩn thận, đỏ mặt dưới sự chú ý của nàng. “Ờ thì… Nick Gentry không phải hoàn toàn xấu. Thỉnh thoảng anh ấy thực sự giúp đỡ người ta… cho họ công việc và tiền…”
“Kiểu công việc gì?” Sophia lạnh nhạt hỏi. “Chắc chắn không phải là những công việc hợp pháp rồi.”
Ernest lầm bầm một cách không thoải mái. “Và anh ta thực sự bắt giữ những tên trộm và cướp đường, như là những thám tử.”
“Từ những gì ngài Ross nói,” Sophia thì thầm, “ông Gentry cổ vũ người ta phạm tội, và rồi hắn bắt họ vì việc đó. Giống như là tạo ra những tội ác cho lợi ích cá nhân của mình, phải vậy không?”
Ernest bắn cho nàng một cái nhìn phòng thủ rồi mỉm cười, “Ồ, Gentry có những lỗi lầm của mình, cô Sydney, nhưng anh ấy là một người nguy hiểm, vẫn thường như thế. Em không thể giải thích cho cô hiểu được.”
Tuy nhiên Sophia hiểu. Thỉnh thoảng một người đàn ông tỏ ra mình quá lôi cuốn đến nỗi công chúng sẵn sàng bỏ qua những tội lỗi của hắn ta. Có vẻ như Nick Gentry đã thu hút được trí tưởng tượng của cả tầng lớp quí tộc, thương gia và trộm cắp … mọi người ở London đều bị hắn ta thu hút. Sự tranh đua của hắn ta với ngài Ross chỉ càng khiến hắn ta trở nên kích thích hơn.
Ngài Ross không ra khỏi phòng bọc sắt cả ngày, chỉ sai Ernest chạy đi chạy lại với những yêu cầu lấy nước hay những hồ sơ đặc biệt từ phòng tài liệu phạm tội. Sayer và Gee, hai người thám tử đã bắt Gentry, cũng ở lại để hỏi cung, mặc dù họ thỉnh thoảng ra ngoài một lúc để nghỉ ngơi và tận hưởng không khí trong lành.
Bị thiêu đốt bởi trí tò mò, Sophia bước tới chỗ Eddie Sayer khi anh ta đứng bên ngoài ở sân nhỏ lát đá đằng sau số 4 phố Bow. Những tiếng gọi và la hét từ đám đông ở trước cửa tòa nhà dai dẳng ầm ĩ đòi hỏi giải thoát cho Nick Gentry. Sophia biết ơn cái hàng rào sắt đã giữ những sự phản đối xa khỏi tòa nhà, nhưng nàng e sợ là sẽ sớm có kẻ nào đó có thể quyết định trèo qua bức ngăn cách.
Sayer ngẩng khuôn mặt to lớn của anh ta lên để hít thở không khí mát mẻ của mùa xuân và thở sâu. Mặc dù gió bị ô nhiễm những mùi vị quen thuộc của đường phố London, bụi than và phân bón thường thấy, nhưng lại có vẻ như được ưa thích hơn bầu khí quyển của phòng bọc sắt. Nghe tiếng bước chân của Sophia trên đá, Sayer quay lại và cười toe toét, đôi mắt nâu của anh ta nhấp nháy. Anh ta là một người đàn ông to lớn và bảnh bao, anh ta tán tỉnh mọi người phụ nữ mà anh gặp gỡ, bất kể tuổi tác, hình dáng hay tình trạng hôn nhân của cô ta.
“À, cô Sydney… sự bầu bạn mà tôi đang hi vọng tới. Không nghi ngờ là cô ra ngoài này vì một cuộc hẹn hò đam mê. Cuối cùng thì sẽ thừa nhận những cảm giác dành cho tôi, nhỉ?”
“Phải,” Sophia lạnh lùng nói, học được rằng cách tốt nhất để đối mặt với những thám tử là đối chọi với sự bất kính của họ. “Tôi cuối cùng cũng được cất cánh trong bầu không khí lãng mạn của phố Bow. Chúng ta nên hẹn hò ở đâu, anh Sayer?”
Người đàn ông trẻ cao lớn cười nhăn nhở. “Tôi e là tôi sẽ làm cô thất vọng, cô gái tóc vàng của tôi. Cannon chỉ cho tôi có đi có 5 phút – gần như không đủ thời gian. Bên cạnh đó, tôi không phải là một người hẹn hò trên đá cứng. Làm ơn kiềm chế sự thất vọng của cô.”
Sophia khoanh tay trước ngực và nhìn anh ta với một nụ cười nhẹ. “Trong phòng bọc sắt thể nào, anh Sayer?”
Viên thám tử thở dài, đột nhiên trông chán nản. “Cannon đến giờ vẫn chưa lấy được gì nhiều từ Gentry. Nó giống như là thử đốn ngay một cây sồi với một con dao cắt bơ. Tuy nhiên Cannon vẫn không bị ảnh hưởng bởi sự chế nhạo.” Anh ta cọ vào mặt mình và lầm bầm. “Tôi nghĩ là đã đến lúc tôi phải đi xuống đó rồi.”
“May mắn nhé,” nàng nói một cách cảm thông, và nhìn anh ta đi qua sân trở lại cánh cửa phòng bọc sắt.
Buổi chiều trôi qua, và khi buổi tối ập đến, tâm trạng của đám đông ở phố Bow trở nên bạo lực hơn. Nhìn qua cửa sổ, Sophia thấy một vài người phản đối mang theo dùi cui, và có những đám lửa nhỏ trên phố do đồ gỗ được mang tới và đốt cháy. Những chai rượu được đem tới từ Con gấu nâu, quán rượu đối diện với văn phòng công, và đám đông đang uống thả cửa. Trước sự sợ hãi của Sophia, những căn nhà ở mỗi phía của văn phòng công đều bị tấn công; cửa sổ bị phá vỡ, và dùi cui và nắm đấm đập một cách giận dữ vào những cánh cửa được phòng thủ.
Khi buổi tối ập xuống, đám đông đã mất hết lý trí. Ernest xuất hiện ở số 4, bảo Sophia và những người hầu ở lại bên trong. Những thám tử rảnh rỗi đang cố gắng giải tán đám đông. Nếu họ không thành công, họ sẽ phải kêu gọi thêm sự giúp đỡ từ quân đội.
“Không cần phải lo lắng,” Eliza nói không ra hơi, khuôn mắt chị ta tái xanh. “Các thám tử sẽ giải tán được cuộc bạo động. Họ là những người đàn ông giỏi giang, dũng cảm – họ sẽ giữ cho chúng ta được an toàn.”
“Ngài Ross đâu?” Sophia hỏi Ernest, cố gắng giữ lại bình tĩnh, mặc dù tiếng kêu gào không ngớt của đám đông hỗn tạp đang xé nhỏ sự lo lắng của nàng.
“Vẫn đang trong phòng bọc sắt với Gentry,” Enest đáp lại. “Ngài ấy nói là thà tự mình bắn Gentry còn hơn để đám đông có anh ta.”
Khi cậu bé lao trở lại tòa nhà bên cạnh, Sophia trở lại cửa sổ. Nàng lưỡng lự khi đá vào chai lọ bị ném, bị đập vào nhà. “Điên hết rồi,” nàng kêu lên. “Liệu ngài Ross có biết là nó đang trở nên tồi tệ đến thế nào không? Chẳng bao lâu họ sẽ đập vụn chỗ này ra mất!”
Cả ba người phụ nữ nhảy dựng lên khi một hòn đá làm vỡ cửa sổ, mang đến một trận mưa thủy tinh vụn trên sàn nhà.
“Lạy chúa tôi!” Eliza kêu lên.
“Thượng đế cứu chúng ta,” Lucie kêu ré lên, hai mắt cô ta như hai cái đĩa. “Chúng ta nên làm gì đây?”
“Tránh xa khỏi cửa sổ,” Sophia nói ngắn gọn. “Tôi sẽ tới phòng bọc sắt.”
Tiếng ấm ĩ bên ngoài chói tai và không khí cay sè mùi khói. Mặc dù vẫn chưa có kẻ nào xoay sở để trèo qua hàng rào sắt,nhưng Sophia có thể thấy một cái thang vượt qua phía trên đầu đám đông hỗn loạn đang bực tức. Nâng váy lên, nàng chạy xuyên qua sân và giật mạnh mở cánh cửa dẫn vào phòng bọc sắt.
Những bậc thang dẫn xuống một khoảng không tối tăm. Nàng cẩn thận trèo xuống, khi đá bên dưới bàn chân nàng trơn bóng. Những bức tường màu xanh với đường gờ, và không khí tràn ngập mùi hôi thối ẩm ướt nhắc nàng nhớ tới mùi nước tiểu. Sophia nghe thấy những giọng đàn ông, ngài Ross là một trong số họ. Bước theo một vệt ánh sáng lờ mờ ở cuối cầu thang, nàng thấy một cái hành lang hẹp mở vào không gian hầm. Ánh đèn chiếu qua những chấn song của căn phòng giam nhỏ và tạo nên những cái bóng kẻ ô vuông qua sàn nhà bẩn thỉu. Ở xa cuối phòng bọc sắt, một cái bàn và những cái ghế được đặt dưới lỗ thoát khí có chấn song ngang tầm với đường phố. Tiếng la hét của đám đông hỗn loạn xâm nhập qua lỗ hổng.
Sophia nhìn thấy hai thám tử, ngài Ross, và một người đàn ông cao, ăn mặc bảnh bao đi lại một cách xấc láo gần chỗ lỗ thông hơi. Một bờ vai ngẫu nhiên dựa vào tường, trong khi hai tay hắn ta chọc sâu vào túi áo khoác. Hắn ta phải là Nick Gentry, Sophia nghĩ. Tuy nhiên, trước khi nàng nhìn thoáng được mặt hắn ta một cái, ngài Ross quay lại và bước tới chỗ nàng bằng hai sải chân dài.
“Cô đang làm gì ở đây?” Giọng anh sắc nhọn với một sự độc ác khiến nàng nao núng.
Mặc cho sự lạnh lẽo của căn phòng, Cannon mặc áo sơ mi trần, hình dáng hai bờ vai rộng và những cơ bắp to lớn của cánh tay anh hiện rõ ràng qua lớp vải lanh trắng bó sát. Cổ áo không cài, hở ra mảng lông dày lộn xộn trên ngực anh. Ánh mắt thảng thốt của Sophia nâng lên khuôn mặt dữ tợn và khắc nghiệt của anh, đôi mắt xám bùng cháy với sự tức giận.
“Tôi đã bảo cô không được xuống đây,” anh cáu kỉnh. Mặc dù anh không hoàn toàn gào thét, giọng của anh mang theo sự giận dữ.
“Tôi xin lỗi, nhưng có chuyện này ngài phải biết-”
“Khi tôi bảo cô không làm chuyện gì đó, cô tuân lệnh tôi, bất kể chuyện gì xảy ra. Cô có hiểu không?”
“Vâng, thưa ngài chúa tể,” Sophia mỉa mai nói, sự căng thẳng và lo lắng của nàng lóe lên trong lúc tức giận. “Tuy nhiên, tôi đã nghĩ ngài nên được thông báo là đám đông chuẩn bị vượt qua số 4. Các cảnh sát không thể giữ họ lại thêm nữa. Họ đã ném vỡ các cửa sổ. Nếu như ngài không gọi quân đội sớm, họ dẽ đốt cháy cả hai tòa nhà đến tận sàn.”
“Sayer.” Ngài Ross quay lại người thám tử. “Hãy ra ngoài xem xét. Nếu như tình trạng thực là thế, cho gọi đội kị binh bảo vệ.” Anh liếc nhìn lại Sophia. “Còn cô – lên gác và ở bên trong cho đến khi tôi có lệnh khác.”
Bị châm chích bởi cái cách dữ tợn anh dùng với nàng, nàng gật đầu và rời khỏi phòng bọc sắt nhanh đến mức chân nàng có thể đi.
Khi người quản gia rời khỏi phòng bọc sắt, Nick Gentry đang lặng ngắm lỗ thông hơi có chán song, quay người lại. “Một cô nàng kháu khỉnh,” anh ta nhận xét, rõ ràng là ám chỉ tới Sophia. “Hãy để cô ta làm một cái núm đồng (*) cho ông, Cannon. Tôi nghĩ tôi sẽ nhận cô ta khi ông xong việc.” Quen thuộc với tiếng lóng của đường phố, Ross biết chính xác “làm một cái núm đồng” nghĩa là gì. Nó ám chỉ một kiểu giường sắt với những cái núm bằng đồng, và những hành động có thể xảy ra trên đó. Thông thường những lời chế giễu của tù nhân không có ảnh hưởng tới Ross. Tuy nhiên đây dường như là một dịp mà anh không thể kiểm soát được bản thân Việc ám chỉ tới Sophia như thể nàng là một gái điếm là giọt nước làm tràn ly mang cơn giận của anh tăng vụt.
“Hoặc là ngậm cái lỗ ở giữa mặt mày lại,” anh gầm gừ, “Hoặc là tao sẽ làm việc đó cho mày.”
Gentry toe toét cười, rõ ràng là hài lòng với sự thành công của cú chọc ngoáy của hắn. “Suốt cả ngày ông cố gắng làm tôi nói, và bây giờ ông lại muốn tôi ngậm miệng vào ư?”
Nick Gentry ăn mặc bảnh bao và trẻ một cách đáng ngạc nhiên. Hắn ta cũng đẹp trai với mái tóc đen và đôi mắt xanh và nụ cười dễ dãi. Cách phát âm của hắn ta, mặc dù không phải là của một quý ông, nhưng tao nhã hơn nhiều so với những người bình thường ở khu đông London. Người ta có thể hầu như nhầm lẫn hắn ta với một trong những anh chàng quí tộc trẻ tuổi tốn thời gian cờ bạc và săn bắn trong ánh sáng ban ngày trong khi họ đợi các khoản thừa kế. Nhưng có điều gì đấy trên mặt hắn ta hé lộ rằng hắn là một đứa con của đường phố… một sự lạnh lẽo thể hiện trên đôi mắt và cướp đoạt nụ cười đầy ý nghĩa. Ở đâu đó trong quá khứ, Nick Gentry học được rằng cuộc sống là một sự tranh giành cay đắng cho vị trí thống trị. Hắn ta muốn chiến thắng, và hắn ta tham gia cuộc chơi bằng những luật lệ không giống ai. Sự trung thành, chơi đẹp, lòng trắc ẩn – đó là những phẩm chất mà hắn ta không chấp nhận. Ross thấy thật sửng sốt khi mà một gã con hoang tàn bạo giống Gentry lại thu được quá nhiều sự ủng hộ giữa đám đông.
Gentry cười ranh mãnh với anh, như thế hắn ta đọc được những suy nghĩ của Ross. “Đêm nay ông gặp rắc rối to rồi, Cannon à. Hãy lắng nghe cái đám đông kia mà xem… họ sẽ đập tan cái chỗ này đến tận sàn nếu ông không để tôi đi.”
“Mày không đi bất cứ đâu trong hai ngày tới,” Ross nói. “Mày sẽ nát vụn trong cái phòng bọc sắt này chừng nào tao có thể giữ mày ở đây một cách hợp pháp. Mày cũng nên tự nhiên như ở nhà đi.”
“Trong cái cối giã này à?” Gentry cáu bắn đáp lại. “Chắc như quỷ địa ngục là không.”
(*) working a brass : tiếng lóng nhưng slap không biết dịch ra TV như thế nào cho xuôi, vì anh Ross cũng đã giải thích ý nghĩa của nó rồi.