Đã quá lâu kể từ khi anh lên giường với một phụ nữ. Ngài Ross Cannon không thể nghĩ ra lời giải thích nào khác cho phản ứng của anh với Sophia Sydney… một sự hưởng ứng quá mạnh mẽ đến nỗi anh buộc phải ngồi đằng sau bàn làm việc của mình để che dấu sự cương cứng đột ngột và không thể điều khiển. Lúng túng, anh nhìn chăm chú vào người phụ nữ, tự hỏi tại sao chỉ sự xuất hiện của nàng thôi cũng đã đủ kích động sức nóng mãnh liệt đến vậy trong anh. Chưa có ai từng khiến anh sửng sốt như thế này.
Không thể phủ nhận là nàng đáng yêu, với mái tóc ánh lên mầu mật ong và đôi mắt xanh, nhưng nàng sở hữu một phẩm chất vượt trội vẻ đẹp ngoại hình: một dấu hiệu của đam mê ẩn chứa bên dưới cái vẻ ngoài yếu đuối. Như bất cứ người đàn ông nào, Ross bị khuấy động bởi những gì được che khuất nhiều hơn là bởi những thứ biểu lộ ra ngoài. Và rõ ràng Sophia Sydney là một người phụ nữ của nhiều bí mật.
Annh im lặng đấu tranh để kiềm chế sự lôi cuốn thể xác của anh với nàng, chú tâm vào cái mặt bàn bằng gỗ dái ngựa mòn xơ xác cho đến khi ngọn lửa nóng bỏng rút xuống. Khi anh cuối cùng đã có thể bắt gặp cái nhìn khó dò của nàng, anh chỉ giữ im lặng, đã học được từ rất lâu rằng im lặng là một thứ vũ khí đầy quyền lực. Người ta không thoải mái với sự im lặng – họ thường tìm cách lấp đầy nó, biểu lộ ra ngoài nhiều hơn trong khi nói.
Tuy nhiên, Sophia không phun ra những lời luyên thuyên hoảng hốt như nhiều người phụ nữ. Nàng thận trọng nhìn chằm chằm vào anh và không nói gì cả. Hiển nhiên là nàng chuẩn bị để hạ gục anh.
“Cô Sydney,” cuối cùng anh nói, “thư kí của tôi thông báo cho tôi là cô sẽ không lộ ra lý do cuộc viếng thăm của cô.”
“Nếu tôi đã nói cho ông ta lý do tại sao, tôi sẽ không được phép vượt qua ngưỡng cửa. Ngài biết đấy, tôi tới vì vị trí mà ngài đã đăng báo.”
Ross hiếm khi bị ngạc nhiên bởi bất cứ chuyện gì vì đã được nhìn thấy và trải nghiệm quá nhiều trong công việc của mình. Tuy nhiên, ý định của nàng muốn làm việc ở đây, cho anh, đúng là chuyện dị kì không hơn không kém. Hình như nàng không biết tí gì về những đòi hỏi của công việc. “Tôi cần một người phụ tá, cô Sydney. Ai đó có thể làm việc bán thời gian là thư kí và người giữ hồ sơ. Bow Street không phải là chỗ dành cho một phụ nữ.”
“Bản thông báo đã không ghi rõ phụ tá của ngài phải là đàn ông,” nàng chỉ ra. “Tôi có thể đọc, viết, quản lý những chi phí nội trợ, và giữ những cuốn sổ sách. Tại sao tôi không được cân nhắc cho công việc này chứ?”
Một dấu vết thách thức đã xuyên tạc giọng nói tôn kính của nàng. Bị bối rối một cách đầy mê hoặc và lơ đãng, Ross tự hỏi liệu họ đã từng gặp nhau trước đó. Không – anh sẽ phải nhớ nàng. Và tuy thế có điều gì đó quen thuộc kì lạ ở nàng.
“Cô bao nhiêu tuổi?” anh bất ngờ hỏi. “Hai mươi hai? Hai mươi ba?”
“Tôi hai mươi tám, thưa ngài.”
“Thật ư.” Anh không tin nàng. Nàng quá trẻ, khó lòng ở vào độ tuổi đã được xem xét để cất lên giá hàng ế.
“Vâng, đúng thế.” Dường như thích thú, nàng di chuyển để nghiêng người qua bàn anh, đặt hai tay nàng trước anh. “Ngài thấy không? Người ta có thể luôn nói được tuổi của một phụ nữ qua bàn tay cô ấy.”
Ross nhìn chăm chú vào đôi bàn tay bé nhỏ đã được đưa ra mà không tỏ ra kiêu căng. Chúng không phải là bàn tay của một cô gái mà là của một phụ nữ có năng lực – một người biết làm việc chăm chỉ. Mặc dù những móng tay của nàng tuyệt đối sạch sẽ, nhưng chúng được giũa gần như đến phần thịt mềm. Ngón tay của nàng hiện ra với những vết sẹo trắng do những vết cắt và xước tình cờ, và với vết bỏng hình trăng lưỡi liềm chắc chẳn là do một cái chảo nướng hoặc nồi.
Sophia trở lại chỗ ngồi, ánh sáng trượt nhẹ nhàng qua mái tóc dày màu nâu của nàng. “Ngài cũng trông không giống như tôi tưởng,” nàng thông báo cho anh.
Ross nhướn mày trong một câu hỏi đầy mỉa mai. “Ồ?”
“Tôi đã nghĩ ngài là một quí ông lớn tuổi đẫy đà với một bộ tóc giả và một cái tẩu.”
Điều đó kéo theo một tiếng cười ngắn từ anh, khẽ khàng và buông thả, và anh nhận ra là đã lâu lắm rồi từ khi anh có một tiếng cười như thế. Vì lý do nào đó anh không thể không hỏi, “Cô có thất vọng khi thấy tôi khác đi không?”
“Không,” nàng đáp, nghe như có chút nín thở. “Không, tôi không thất vọng.”
Nhiệt độ trong văn phòng tăng lên tới một độ bỏng rộp. Ross không thể không tự hỏi liệu nàng có thấy anh hấp dẫn. Anh sắp 40, và anh trông đúng như tuổi của mình. Những sợi tóc bạc đã bắt đầu xuất hiện trên mái tóc đen của anh. Những năm tháng làm việc hăng say, ít ngủ đã để lại dấu hiệu của chúng, và tốc độ sống chóng mặt đã khiến anh gần như da bọc xương. Anh không có cái vẻ ổn định, được chiều chuộng mà nhiều người đàn ông có gia đình ở tuổi anh sở hữu. Tất nhiên, họ không lảng vảng trên phố vào ban đêm, điều tra những vụ giết người và cướp bóc, viếng thăm các nhà tù và dập tắt các cuộc bạo loạn như anh.
Anh nhìn thấy sự đánh giá khi Sophia nhìn quanh văn phòng được trang bị theo phong cách Spartan của anh. Những tấm bản đồ phủ đầy một mặt tường, các các giá sách thì chất kín các mặt tường còn lại. Chỉ có một bức tranh tô điểm cho căn phòng, một phong cảnh với núi đá, rừng và dòng suối, với những ngọn đồi màu xám ở xa xa. Ross thường xuyên nhìn vào phong cảnh trong những lúc yếm thế hay căng thẳng, nhận thấy vẻ đen tối lạnh lẽo, im ắng của bức tranh không bao giờ thất bại trong việc xoa dịu anh.
Anh tiếp tục cuộc phỏng vấn một cách sỗ sàng. “Cô có mang theo những lời giới thiệu chứ, cô Sydney?”
Nàng lắc đầu. “Tôi e là người chủ cũ của tôi sẽ không nhận xét tôi.”
“Tại sao không?”
Cuối cùng thì sự điềm tĩnh của nàng cũng đã bị phá vỡ, sắc đỏ lan khắp khuôn mặt nàng. “Trong nhiều năm qua tôi làm việc cho một người cô họ xa. Cô ấy cho phép tôi cư trú trong nhà sau khi cha mẹ tôi qua đời, bất chấp sự thật là cô ấy không phải là một người phụ nữ giàu có lắm. Để đổi lại lòng khoan dung của cô ấy, tôi được yêu cầu phục vụ như một người hầu-làm-mọi-công-việc. Tôi tin là cô Emestine đã hài lòng với những cố gắng của tôi, cho đến khi …” Những từ ngữ dường như đóng cục lại trong cổ họng nàng, và mồ hôi đột ngột làm làn da nàng lấp lánh như ngọc trai.
Ross đã nghe mọi câu chuyện có thể về nỗi bất hạnh, tội lỗi, và sự khổ sở của con người trong suốt mười năm làm Chánh án tại phố Bow. Mặc dù anh không nhẫn tâm theo bất kì cách nào, nhưng anh đã học cách giữ cảm xúc của mình ở một khoảng xa xa với những người đến biện hộ trước anh. Nhưng cảnh tượng lo lắng của Sophia lấp đầy anh với sự thúc đẩy điên cuồng được an ủi nàng, để nâng đỡ nàng và xoa dịu nàng . Trời đất ơi, anh nghĩ trong sự ngạc nhiên dữ dội, vật lộn để kiềm chế bản năng bảo vệ phái yếu đang dâng trào một cách không mong muốn.
“Tiếp tục đi, cô Sydney,” anh nói cộc lốc.
Nàng gật đầu và thở sâu một hơi. “Tôi đã làm một chuyện rất sai trái. Tôi – tôi đã có một người tình. Trước đây tôi chưa từng có … nhưng anh ta là một vị khách ở điền trang lớn cạnh làng … Tôi đã gặp anh ta trong khi đi dạo. Tôi chưa bao giờ được bất kì ai như anh ta tán tỉnh. Tôi phải lòng anh ta, và chúng tôi-” Nàng dừng lại và ngoảnh đi, hình như không thể nhìn Ross thêm chút nào nữa. “Anh ta hứa sẽ cưới tôi, và tôi đã ngu đến mức tin anh ta. Khi anh ta chán tôi, anh ta đã ruồng bỏ tôi mà không cần lấy một giây suy nghĩ. Tất nhiên, lúc này tôi nhận ra là thật lố bịch khi nghĩ rằng một người đàn ông ở địa vị đó có thể sẽ cưới tôi làm vợ.”
“Anh ta là một quí tộc ư?” Cannon hỏi.
Nàng nhìn chằm chằm vào hình dáng của đầu gối qua sự che phủ của chiếc váy. “Không chính xác là vậy. Anh ta – là con út trong một gia đình quí tộc.”
“Tên anh ta?”
“Tôi không thích tiết lộ nó, thưa ngài. Tất cả những chuyện đó bây giờ đã là quá khứ. Chuyện đó đủ để nói rằng cô tôi đã biết được vụ việc từ một quí bà ở trang viên, người cũng luôn che dấu là người tình của tôi đã kết hôn. Không cần phải nói, đó là một vụ việc xấu xa, và cô Ernestine bảo tôi phải rời đi.” Sophia vuốt lại cái váy với một cử chỉ bối rối, hai lòng bàn tay nàng chạy qua mặt vải che phủ trên lòng. “Tôi biết đó là bằng chứng của một tư cách thiếu đạo đức. Nhưng tôi hứa với ngài là tôi không dễ dàng … ve vãn lăng nhăng. Nếu như ngài có thể cố gắng để bỏ qua quá khứ của tôi.”
“Cô Sydney.” Cannon đợi cho đến khi nàng có thể tự mình nhìn lại anh một lần nữa. “Tôi sẽ là một kẻ đạo đức giả nếu như tôi buộc tội cô cho vụ việc đó. Tất cả chúng ta đều phạm phải những sai lầm.”
“Chắc chắn không phải ngài.”
Câu nói đó gợi ra một nụ cười gượng từ anh. “Đặc biệt là tôi.”
Đôi mắt xanh của nàng cảnh giác. “Những sai lầm kiểu gì vậy?”
Câu hỏi khiến anh thích thú. Anh thích sự bạo dạn của nàng, cũng như lớp dễ bị tổn thương bên dưới. “Không có gì mà cô cần phải biết đến, cô Sydney.”
Nàng chầm chậm mỉm cười. “Vậy thì tôi giữ lại sự hoài nghi liên quan đến việc ngài đã phạm phải bất cứ lỗi lầm nào.”
Đó là điệu cười mà một phụ nữ có thể có sau một cuộc làm tình đầy nhục cảm. Rất ít phụ nữ sở hữu được sự đam mê khoái lạc không cần cố gắng, sự nhiệt tình tự nhiên khiến một người đàn ông cảm thấy giống như một con ngựa giống hạng cao trong trại ngựa. Bị điếng người, Ross tập trung vào mặt bàn. Thật không may, nó chẳng làm gì để xua tan đi những hình ảnh kinh khủng đang tràn ngập trong đầu anh. Anh muốn với qua cái bàn và kéo nàng lên trên mặt bàn trơn bóng và lột hết quần áo nàng. Anh muốn hôn ngực nàng, bụng nàng, bắp đùi nàng… tách những lọn xoăn giữa hai chân nàng và vùi mặt anh vào cái khe mềm mại có vị mằn mặn, và liếm và mút cho đến khi nàng hét lên trong sự mê ly. Khi anh khiến nàng lại sẵn sàng cho anh, anh sẽ cởi quần và đưa bản thân mình vào thật sâu bên trong nàng và thúc cho đến khi sự khao khát mãnh liệt của anh được thỏa mãn. Và rồi …
Điên lên bởi sự thiếu kiềm chế, Ross gõ những ngón tay xuống bàn. Anh cố gắng nhớ lại chủ đề của cuộc nói chuyện. “Trước khi chúng ta bàn luận về quá khứ của cô,” anh nói, “tốt hơn hết chúng ta nên tập trung vào cô. Nói cho tôi biết, có đứa trẻ nào là kết quả của sự dối trá đó không?”
“Không, thưa ngài.”
“Quả là may mắn,” anh nói.
“Vâng, thưa ngài.”
“Có phải Shropshire là nơi sinh của cô ?”
“Không, thưa ngài. Tôi và em trai tôi được sinh ra ở một thị trấn nhỏ ở Severn. Chúng tôi…” Sophia dừng lại, một chút gợn lướt qua vẻ mặt nàng, và Ross cảm nhận được rằng quá khứ chứa đựng nhiều kí ức đau thương đối với nàng. “Chúng tôi là trẻ mồ côi khi cha mẹ tôi bị chết chìm trong một tai nạn tàu biển. Tôi còn chưa tới 13 tuổi. Cha tôi là một tử tước, nhưng chúng tôi có ít đất đai, và không có tiền để duy trì nó. Không người họ hàng nào có thể hoặc tự nguyện lo lắng cho hai đứa trẻ gần như là bần cùng. Một vài người trong làng quay vòng chăm sóc em trai tôi và tôi, nhưng tôi e là …” Nàng ngập ngừng và nói một cách thận trọng hơn. “Em trai tôi, John, và tôi đã khá hoang dã. Chúng tôi chạy quanh làng làm những trò quỉ quái cho đến khi chúng tôi bị bắt do ăn trộm trong cửa hàng bánh địa phương. Sau đó tôi tới sống với cô họ Ernestine.”
“Thế em trai của cô ra sao?”
Nàng đáp lại bằng cái nhìn xa xăm, thái độ của nàng chuyển sang đờ đẫn. “Nó bây giờ đã chết rồi. Danh hiệu đã mai một, và đất đai của gia đình bị bỏ trống, khi không có ai thích hợp để kế thừa.”
Không hề xa lạ với sự đau khổ, Ross nhạy cảm với nỗi khổ của cả những người khác nữa. Anh hiểu ngay lập tức là dù có bất cứ chuyện gì đã xảy ra với em trai nàng, nó đã để lại một nỗi sợ hãi khắc sâu trong tâm hồn nàng. “Tôi lấy làm tiếc,” anh nhẹ nhàng nói.
Nàng cứng người lại, dường như không nghe thấy anh.
Sau một lúc lâu, Ross cộc cằn nói. “Nếu cha cô là một tử tước, thì cô nên được gọi là ‘Tiểu thư Sophia.'”
Lời nhận xét của anh nhận được một nụ cười yếu ớt, cay đắng. “Tôi cho là vậy. Tuy nhiên, tôi cho là mình sẽ quá tự phụ nếu khăng khăng giữ lại cái tước hiệu thừa kế đó, phải vậy không? Những ngày tháng là ‘Tiểu thư Sophia’ đã qua rồi. Tất cả những gì tôi mong ước là tìm được một công việc phù hợp, và có lẽ là để tạo dựng một khởi đầu mới.”
Ross quan sát nàng gần hơn. “Cô Sydney, tôi không thể yên lòng thuê một người phụ nữ làm phụ tá cho mình. Trong số các công việc, cô sẽ bị đòi hỏi phải lên danh sách những kẻ ngồi trong xe chở tù nhân mang những kẻ phạm tội đến và đi từ Newgate, soạn những bản báo cáo của những cảnh sát Bow Street, và lấy lời khai từ những kẻ hôi hám các loại, những kẻ diễu qua cái tòa nhà này hàng ngày. Những công việc kiểu đó sẽ sỉ nhục đến một người phụ nữ nhậy cảm.”
“Tôi sẽ không bận tâm,” nàng nói với một sự bình thản. “Như tôi vừa mới giải thích, tôi không được che chở cũng như không ngây thơ. Tôi không còn trẻ, cũng không có danh tiếng hay vị trí xã hội nào để mà giữ gìn. Nhiều phụ nữ làm việc ở bệnh viện, nhà tù, và những khu bảo trợ từ thiện, và họ gặp gỡ với tất cả mọi loại người liều lĩnh và lộn xộn. Tôi sẽ tồn tại cũng như họ.”
“Cô không thể trở thành phụ tá của tôi,” Ross nói một cách chắc chắn. Anh giơ tay lên ra dấu hiệu giữ yên lặng khi nàng cố cắt ngang. “Tuy nhiên, người quản gia cũ của tôi vừa mới nghỉ hưu, và tôi sẽ sẵn lòng thuê cô qua thế chỗ cho bà ấy.”
“Tôi chắc chắn có thể giải quyết những công việc nhà,” nàng thừa nhận. “Thêm vào đó là làm phụ tá cho ngài.”
“Cô đề nghị làm làm cả hai?” Anh hỏi với giọng hơi châm biếm, “Cô không nghĩ thế là quá nhiều việc cho một người làm sao?”
“Người ta nói là ngài làm việc của sáu người,” nàng bắn trả lại. “Nếu đó là sự thật, chắc chắn là tôi có thể sắp xếp được để làm công việc của hai người.”
“Tôi không đề nghị cô làm hai vị trí. Tôi chỉ đang đề nghị một việc là làm quản gia của tôi.”
Thật kì lạ, mệnh lệnh hống hách của anh khiến nàng mỉm cười. Không lầm lẫn về việc có sự thách thức trong đôi mắt nàng, nhưng đó là một sự khiêu khích thân thiện, như thể nàng biết bằng cách nào đó anh không để cho nàng đi. “Không , cảm ơn,” nàng nói. “Tôi sẽ nhận những việc tôi muốn hoặc không gì cả.”
Khuôn mặt Ross cứng lại với vẻ mặt thậm chí khiến cho những viên cảnh sát dày dặn nhất của Bow street cũng bị dọa nạt. “Cô Sydney, rõ ràng là cô không hiểu những nguy hiểm mà cô sẽ bị đặt vào. Một người phụ nữ hấp dẫn không có việc gì để lẫn lộn với những kẻ tội phạm làm từ những trò ranh mãnh cho đến những việc đồi bại mà tôi không thể bắt đầu mô tả.”
Nàng dường như bình tĩnh trước viễn cảnh đó. “Vây quanh tôi sẽ là hơn một trăm nhân viên thi hành pháp luật, bao gồm cả các cảnh sát, các đội kị binh tuần tra, và một nửa tá hoặc chừng đó các thám tử của phố Bow. Tôi dám nói là làm việc ở đây tôi sẽ an toàn hơn cả đi mua sắm ở phố Regent.”
“Cô Sydney-”
“Ngài Ross,” nàng cắt ngang, đứng dậy và chống hai tay lên bàn của anh. Cái váy cao cổ của nàng chẳng để lộ gì khi nàng nghiêng người về phía anh. Tuy nhiên, nếu nàng mặc cái váy cổ trễ, ngực nàng sẽ phô bày cho anh như hai quả táo căng mọng trên một cái khay. Bị kích thích không thể chịu được bới ý nghĩ đó, Ross buộc mình phải tập trung vào khuôn mặt nàng. Đôi môi nàng cong lên một nụ cười nhẹ. “Ngài chẳng mất gì khi để tôi thử,” nàng chỉ ra. “Hãy cho tôi một tháng để chứng tỏ giá trị của mình.”
Ross nhìn chăm chú vào nàng. Có cái gì đó phô bày sự hấp dẫn của nàng. Nàng đang cố gắng để quyến rũ anh đưa cho nàng thứ mà nàng muốn – và nàng đang thành công. Nhưng vì Chúa tại sao nàng lại muốn làm việc cho anh? Anh đột nhiên nhận ra là anh không thể để nàng đi mà không khám phá ra những động cơ của nàng.
“Nếu như tôi không làm vừa lòng ngài,” nàng thêm vào, “ngài lúc nào cũng có thể thuê ai đó khác.”
Ross được biết đến là một người đàn ông cực kì có lý trí. Thật không thực tế với anh khi thuê người phụ nữ này. Thậm chí là ngu ngốc. Anh biết chính xác những người khác ở phố Bow sẽ nghĩ về chuyện đó thế nào. Họ sẽ cho là anh thuê nàng bởi sức lôi cuốn giới tính của nàng. Một sự thật khó chịu là họ sẽ đúng. Đã quá lâu kể từ khi anh bị hấp dẫn mạnh mẽ bởi một người phụ nữ. Anh muốn giữ nàng ở đây, tận hưởng vẻ đẹp và trí thông minh của nàng, và phát hiện ra liệu nàng có đáp trả sự thích thú của anh. Tâm trí anh cân nhắc những ngại ngùng về một quyết định như thế, nhưng những suy nghĩ của anh bị che khuất bởi những thôi thúc nam tính từ chối bị chế ngự.
Và lần đầu tiên trong sự nghiệp quan tòa của mình, anh lờ đi lý trí vì sự khao khát.
Quắc mắt, anh nhặt lên một chồng giấy tờ ngẫu nhiên và đưa nó cho nàng. “Cô có biết “Hồ sơ tội phạm” không?”
Một cách cận trọng nàng tiếp nhận đống lộn xộn đó. “Tôi tin rằng đó là một ấn bản hàng tuần về những tin tức của cảnh sát.”
Anh gật đầu. “Nội dung của nó là những mô tả về những kẻ phạm tội nói chung và những chi tiết về tội ác của chúng. Nó là một trong những công cụ hiệu quả của phố Bow trong việc hiểu rõ những kẻ phạm tội, đặc biệt là những kẻ đến từ những hạt bên ngoài phạm vi của tôi. Chồng giấy tờ mà cô đang giữ có những thông cáo từ thị trưởng và quan tòa trên khắp nước Anh.”
Sophia lướt qua vài chú thích trên cùng và đọc lớn. “Arthur Clewen, nghề nghiệp thợ rèn, cao khoảng 5 feet 10, tóc quăn màu đen, giọng ẻo lả, mũi to, bị buộc tội lừa gạt ở Chichester… Mary Thompson, biệt danh Hobbes, biệt danh Chiswit, vóc người phụ nữ cao gầy, tóc thẳng sáng màu, bị buộc tội đâm chết người ở Wolverhampton…'”
“Những chú thích đó phải được biên soạn và sao chép hàng tuần,” Ross nói một cách ngắn gọn. “Nó thật tẻ nhạt, và tôi có những vấn đề còn cấp bách hơn nhiều để quan tâm tới. Từ giờ trở đi, nó sẽ là một trong những trách nhiệm của cô.” Anh chỉ ra một cái bàn nhỏ ở góc, từng inch trên bề mặt của nó phủ đầy sách, tài liệu và thư từ. “Cô có thể làm việc ở đây. Cô sẽ chia sẻ văn phòng với tôi, vì không còn phòng cho cô ở chỗ khác. Trong hoàn cảnh hiện nay, phần lớn thời gian tôi ra ngoài để điều tra.”
“Vậy là, ngài sẽ thuê tôi,” nàng hỏi, giọng nàng đầy thỏa mãn. “Cảm ơn ngài, Ngài Ross.”
Anh nghiêng sang nàng một cái liếc mỉa mai. “Nếu tôi thấy là cô không phù hợp với vị trí này, cô sẽ chấp nhận quyết định của tôi mà không phản đối.”
“Vâng, thưa ngài.” “Một điều nữa. Cô sẽ không cần phải đi tới xe chở tù nhân mỗi sáng. Vickery sẽ làm chuyện đó.”
“Nhưng ngài đã nói rằng đó là một phần trong nhiệm vụ của phụ tá của ngài, và tôi-”
“Cô đang tranh cãi với tôi đó à, cô Sydney?”
Nàng ngậm miệng lại đột ngột. “Không, Ngài Ross.”
Anh gật đầu nhanh. “Lệnh bắt giữ tội phạm phải được hoàn thành vào lúc 2 giờ. Sau khi làm xong, tới số 4 phố Bow và tìm một cậu bé tóc đen tên là Ernest. Bảo cậu ta chỗ cô để đồ đạc – cậu ta sẽ đem chúng về sau khi đưa Lệnh bắt giữ tội phạm cho nhà in.”
“Không cần thiết phải bắt cậu ta thu nhặt những đồ đạc của tôi,” Sophia phản đối. “Tôi sẽ tự mình đến khu nhà trọ vào thời gian thuận tiện hơn.”
“Cô không được đi bất cứ đâu ở London một mình. Từ giờ trở đi cô nằm dưới sự bảo vệ của tôi. Nếu cô muốn đi đâu đó, cô sẽ phải được hộ tống bởi Ernest hoặc một trong những thám tử.”
Nàng không thích điều đó- anh thấy ánh bực bội trong mắt nàng. Nhưng nàng không tranh cãi. Ross tiếp tục thái độ thực tế. “Phần còn lại trong ngày cô sẽ làm quen với văn phòng toà án và tư xá. Sau đó tôi sẽ giới thiệu cô với những đồng nghiệp khi họ tới các phiên tòa.”
“Tôi cũng sẽ được giới thiệu với những thám tử phố Bow chứ?”
“Tôi nghi ngờ là cô sẽ có thể tránh xa họ lâu,” Ross nói cộc lốc. Ý nghĩ về phản ứng của các thám tử với với nữ phụ tá của anh khiến miệng anh mím chặt lại. Anh tự hỏi liệu đó có phải là động cơ của Sophia để làm việc ở đây không. Những người phụ nữ trên khắp nước Anh đã biến các thám tử thành những đối tượng của trí tưởng tượng lãng mạn. Những tượng tượngcủa họ được lấp đầy bởi những cuốn tiểu thuyết ba xu miêu tả các thám tử như những người anh hùng hành động. Có thể là Sophia mong ước quyến rũ được một trong số họ. Nếu như vậy, nàng sẽ không phải quá cố gắng. Các thám tử là một bọn hám gái, và trừ một người thì tất cả đều chưa kết hôn.
“Tiện đây, tôi không bỏ qua cho bất cứ sự dính líu lãng mạn nào ở phố Bow,” Ross nói. “Các thám tử, các cảnh sát, và những thư ký đều không phù hợp với cô. Đương nhiên tôi sẽ không phản đối nếu cô muốn tán tỉnh ai đó ở bên ngoài trụ sở toà án.”
“Thế còn về ngài thì sao?” nàng làm anh giật mình với câu hỏi nhẹ nhàng. “Cả ngài cũng không phù hợp ư?”
Lúng túng, lòng đầy ham muốn, Ross tự hỏi nàng đang cố chơi cái trò trơi gì vậy. Anh giữ vẻ mặt trống rỗng khi đáp lại, “Đương nhiên.”
Nàng khẽ mỉm cười khi bước tới cái bàn nhỏ chất đầy giấy tờ.
Chưa đến một giờ, Sophia đã sắp xếp một cách có hiệu quả và sao chép những chú thích mà rõ ràng sẽ làm thợ in vô cùng vui mừng. Nàng quá im lặng và tinh tế trong những di chuyển của mình đến nỗi Ross quên mất là nàng đang ở đó, ngoại trừ việc mùi hương cuả nàng thanh lọc qua không khí. Đó là một sự sao lãng trêu ngươi mà anh không thể gạt bỏ. Thở sâu, anh cố gắng nhận ra hương thơm. Anh khám phá ra mùi trà và vani, trộn với mùi da thịt ấm áp của phụ nữ. Liếc trộm nét mặt nhìn nghiêng thanh tú của nàng, anh bị mê hoặc bởi cách ánh sáng di chuyển trên tóc nàng. Nàng có hai cái tai nhỏ, cái cằm nhọn, một cái mũi nhỏ mềm mại, và hai hàng lông mi tạo thành bóng phủ rợp trên gò má nàng.
Miệt mài với công việc, Shopia cong người lên trang giấy và viết một cách cẩn thận. Ross không thể không tưởng tượng cảnh những ngón tay thành thạo ấy để lại cảm giác trên cơ thể anh như thế nào, liệu chúng sẽ ấm áp hay lạnh giá. Nàng sẽ chạm vào một người đàn ông với sự ngượng ngùng hay táo báo? Vẻ ngoài của nàng dịu dàng và thờ ơ, nhưng có những dấu hiệu của sự khiêu khích bên dưới … một sự báo trước là nàng có thể không bị ràng buộc bởi bản năng giới tính, chỉ cần một người đàn ông có thể chạm tới đủ sâu bên trong nàng.
Sự phỏng đoán khiến máu của Ross chảy nhanh hơn. Anh tự nguyền rủa mình vì đã trở nên quá gần nàng. Sức mạnh của sự đam mê chưa cạn trong anh dường như lấp đầy cả căn phòng. Thật kì lạ là anh có thể chấp nhận được những năm tháng độc thân đã qua cho đến bây giờ. Đột nhiên mọi chuyện trở nên không thể chịu đựng được, sự đói khát da thịt mềm mại của một người phụ nữ tích tụ, nhu cầu được một cái vỏ êm ái bao bọc quanh anh, một cái miệng ngọt ngào, sẵn sàng đáp trả lại những nụ hôn của anh …
Ngay khi sự khao khát của anh đạt tới mức độ đau đớn, Sophia bước lại bàn của anh với những bản sao chép. “Có phải ngài muốn nó được hoàn thành như thế này không?” nàng hỏi.
Anh nhanh chóng đọc lướt qua nó, hầu như không xem những dòng chữ mạch lạc của bản viết tay. Với một cái gật đầu vội vàng, anh đưa chúng trả lại cho nàng.
“Vậy thì tôi sẽ đưa chúng lại cho Ernest,” nàng nói, váy của nàng sột soạt nhẹ nhàng khi nàng rời đi. Cánh cửa đóng lại với một tiếng cách khẽ, để lại cho anh một sự riêng tư quá cần thiết. Thở hắt ra một hơi thở bùng nổ, Ross đi lại cái ghế mà Sophia đã ngồi, những ngón tay của anh trượt lên chỗ tựa lưng và tay ghế. Bị cuốn đi bởi những thôi thúc căn bản, anh tìm kiếm bất kì dấu vết nào của hơi ấm mà bàn tay nàng có thể để lại trên gỗ. Anh thở sâu, tìm kiếm để hấp thụ một dấu vết còn sót lại của hương thơm từ nàng.
Phải, anh nghĩ với sự kích động hoàn toàn nam tính, anh đã độc thân quá lâu rồi.
Mặc dù anh không thường xuyên bị hành hạ bởi những nhu cầu về thể xác, Ross quá tôn trọng phụ nữ để thuê một ả gái điếm. Nhờ vào vị trí trên ghế thẩm phán anh đã trở nên quá nổi danh, và anh sẽ không lợi dụng một phụ nữ như vậy. Hơn nữa, kiểu giao dịch ấy sẽ là một sự sỉ nhục nếu so với điều anh đã chia sẻ cùng vợ mình.
Anh đã cân nhắc đến việc kết hôn lần nữa, nhưng anh vẫn chưa tìm được một phụ nữ tương đối thích hợp. Người vợ của chánh án tòa án sẽ phải mạnh mẽ và độc lập. Và cô ấy sẽ phải dễ dàng phù hợp với tầng lớp quý tộc mà gia đình anh thường xuyên lui tới, cũng như là thế giới đen tối của phố Bow. Hơn tất cả, cô ấy phải thỏa mãn với tình bạn của anh, chứ không phải tình yêu. Anh không cho phép mình yêu một lần nữa, không như anh đã từng yêu Eleanor. Nỗi đau mất cô đã quá lớn, và trái tim anh đã bị xé mất một nửa khi nàng ra đi.
Anh chỉ mong ước là nhu cầu tình dục có thể gạt bỏ dễ dàng như nhu cầu tình yêu.
Từ hàng thập kỉ nay, số 4 phố Bow đã được dùng để làm tư xá, văn phòng công, và tòa án. Tuy nhiên, khi ngài Ross Cannon được chỉ định làm Chánh án mười năm trước, anh đã mở rộng quyền lực và phạm vi quyền hạn của mình cho đến khi bắt buộc phải mua toà nhà kế bên. Giờ đây, Số 4 chủ yếu được dùng làm tư xá của ngài Ross, trong khi Số 3 bao gồm những văn phòng, những phòng xử án, những phòng lấy khẩu cung và một căn phòng bọc sắt ngầm nơi các tù nhân bị giam giữ và thẩm vấn.
Sophia nhanh chóng làm quen với bố trí của Số 4 khi nàng tìm kiếm cậu bé chạy việc. Nàng phát hiện vị trí của Ernest trong bếp ở tầng dưới khi cậu ta ăn bữa trưa với bánh mỳ và pho mát tại một cái bàn gỗ lớn. Một cậu bé tóc đen, tay chân lẻo khẻo, khổ sở vì đỏ mặt dữ dội khi Sophia tự giới thiệu. Sau khi nàng đưa cho cậu bé Bản Hồ sơ tội phạm, và đề nghị cậu mang đồ đạc về cho nàng từ một nhà trọ gần đó, cậu bé chạy vụt đi giống như một con chó săn đuổi theo một con chuột cống.
Nhẹ nhõm khi thấy mình còn một mình, Sophia đi loanh quanh tới cái chạn đồ khô. Nó được làm khít với những cái giá bằng đá phiến, trong đó có một khoanh pho mát, một hũ bơ, một bình sữa, những lát thịt. Một căn phòng nhỏ mờ mờ và tối tăm, rất im ắng ngoại trừ tiếng nước nhỏ đều dặn ở cái chạn ẩm ướt kế bên. Đột nhiên kiệt sức vì căng thẳng dồn nén trong nàng cả buổi chiều, Sophia cảm thấy mình bắt đầu run sợ và rùng mình cho đến khi răng nàng va vào nhau lập cập một cách dữ dội. Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ mắt nàng, và nàng ấn mạnh cả chiều dài tay áo để chống lại những lỗ hổng đau đớn.
Chúa ơi, nàng mới ghét ông ta làm sao.
Nàng đã cần tới tất cả sức mạnh và ý chí của mình để ngồi trong cái văn phòng lộn xộn đó với ngài Ross, biểu lộ vẻ thanh thản trong khi máu trong người nàng sôi lên với sự ghê tởm. Nàng đã che dấu tốt sự ác cảm của mình; nàng nghĩ nàng thậm chí đã khiến ông ta muốn nàng. Đôi mắt ông ta đã bùng lên với một sự hấp dẫn miễn cưỡng mà ông ta không thể che giấu. Điều đó thật tốt; đó là việc mà nàng hy vọng. Bởi vì nàng muốn điều gì đó tồi tệ hơn là giết ngài Ross Cannon. Nàng dự định phá hủy ông ta theo mọi cách, khiến ông ta phải khổ sở cho đến khi cái chết còn dễ chịu hơn. Và định mệnh bằng cách nào đó dường như đang giúp đỡ kế hoạch của nàng.
Từ cái giây phút Sophia nhìn thấy mẩu quảng cáo trên tờ Times cần tuyển một phụ tá tại văn phòng công của phố Bow, một kế hoạch đã hoàn toàn thành hình trong đầu nàng. Nàng sẽ giành được công việc tại phố Bow và bằng cách đó kiếm được cơ hội đến gần những bản khẩu cung và những hồ sơ. Cuối cùng nàng sẽ tìm được thứ mà nàng cần để tiêu diệt danh tiếng của ngài Ross và buộc ông ta từ chức.
Có những tin đồn về chuyện tham nhũng xung quanh các thám tử và những báo cáo hành động của họ về những cuộc vây bắt, những hành động bạo lực và những sự hăm dọa bất hợp pháp, đó là chưa kể tới hành động vượt phạm vi quyền hạn của họ. Mọi đều biết rằng ngài Ross và “người” của ông ta, như ông ta gọi họ, tự tạo ra luật cho mình. Một khi mà công chúng, vốn đã nghi ngờ, nhận được bằng chứng vững chắc về phẩm hạnh tồi tệ của họ, con người mẫu mực được mọi người biết đến là ngài Ross Cannon sẽ bị phá hủy không thể cứu vãn được. Sophia sẽ tiết lộ ra bất cứ tin tức gì cần thiết để mang đến sự sụp đổ của ông ta.
Nhưng điều đó vẫn chưa đủ. Nàng muốn sự phản bội phải sâu sắc hơn nữa, đau đớn hơn thế nữa. Nàng sẽ quyến rũ cái kẻ được gọi là Thầy tu của phố Bow và khiến ông ta phải yêu nàng. Và rồi nàng sẽ mang thế giới của ông ta lật nhào từ trên xuống dưới.
Những giọt nước mắt nóng hổi dịu lại, và Sophia quay lại để dựa trán mình vào cạnh phiến đá lạnh lẽo, run run thở dài. Một ý nghĩ đem lại sự vững vàng cho nàng: ngài Ross sẽ phải trả giá vì đã mang đi người cuối cùng trên trái đất yêu thương nàng. Em trai nàng, John, di hài của cậu ấy đã bị chôn vùi trong nấm mồ tập thể, lẫn lộn với những hài cốt thối rữa của những tên ăn cắp và những kẻ sát nhân.
Lấy lại sự tự chủ, Sophia suy ngẫm về những điều mà nàng đã biết về ngài Ross cho đến giờ. Ông ta hoàn toàn không phải như nàng mong đợi. Nàng đã nghĩ ông ta phải là một gã đàn ông vênh váo, to béo, hai má phệ xuống và phù phiếm và đồi bại. Nàng đã không muốn bị ông ta hấp dẫn.
Nhưng ngài Ross rất đẹp trai, đến mức nàng ghét phải thừa nhận điều đó. Ông ta là một người đàn ông vẫn còn sung mãn, khung người cao lớn và hơi quá gầy. Các đường nét của ông ta mạnh mẽ và khắc khổ, với lông mày thẳng, màu đen, phủ bóng trên đôi mắt kì lạ nhất mà nàng từng thấy. Chúng nâu sáng, quá sáng đến nỗi nó dường như là một tia chớp nung đỏ đã bị giữ lại bên trong tròng mắt viền đen. Ông ta có một đức tính tốt đã làm giảm nhuệ khí của nàng, một tính cách vui vẻ kì lạ đang cháy bên dưới bề mặt xa cách. Và ông ta dùng quyền lực của mình một cách thoải mái, một người đàn ông có thể ra những quyết định và sống với chúng bất chấp hậu quả là gì.
Nghe thấy tiếng động của ai đó đang bước vào bếp từ cánh cửa dẫn tới phố bên trên Sophia liều lĩnh ra khỏi cái chạn. Nàng thấy một người phụ nữ không lớn tuổi hơn nàng là mấy, mảnh mai và tóc đen, với hàm răng xấu. Nhưng nụ cười của người phụ nữ là chân thật, và chị ta sạch sẽ và chỉnh chu, tạp dề của chị ta được giặt sạch và ủi phẳng. Người đầu bếp, Sophia phỏng đoán, nở một nụ cười thân thiện với nàng.
“Xin chào,” người phụ nữ e thẹn nói, khẽ nhún gối chào. “Tôi có thể giúp gì không thưa cô?”
“Tôi là cô Sydney, phụ tá mới của ngài Ross.”
“Phụ tá,” người phụ nữ nhắc lại trong sự bối rối. “Nhưng cô không phải là một người đàn ông.”
“Không, chắc chắn vậy,” Sophia điềm đạm nói, quát sát quanh căn bếp.
“Tôi là đầu bếp, Eliza,” người phụ nữ nói, nhìn nàng bằng đôi mắt mở to. “Có một người người hầu nữa, Lucie, và một cậu bé chạy việc…”
“Ernest? Phải, tôi vừa gặp cậu ta.”
Ánh sáng ban ngày chiếu qua những cái cửa sổ hai cánh, để lộ ra căn bếp là một căn phòng nhỏ nhưng vừa vặn với một cái sàn lát đá. Một cái lò xây bằng gạch với nắp bằng gang và sự trợ giúp của đá được đóng khung dựa vào một bức tường. Bốn hoặc năm cái nồi có thể làm nóng với những nhiệt độ khác nhau cũng lúc trên một cái lò. Một cái lò nung hình trụ bằng sắt được đặt dọc theo bức tường, cánh cửa ngang bằng với cái được xây bằng gạch. Thiết kế này quá thông minh và hiện đại đến nỗi Sophia không thể không la lên trong sự thán phục.
“Ồ, nấu nướng ở đây chắc phải tuyệt lắm!”
Eliza nhăn mặt. “Tôi rõ ràng có thể xoay sở việc nấu nướng, như mẹ tôi đã dậy tôi. Và tôi không phiền lòng việc đi chợ hay dọn dẹp gọn gàng. Nhưng tôi không thích đứng ở cái bếp khắp những nồi và chảo- nó dường như không bao giờ sắp xếp đúng cách”
“Có lẽ tôi có thể giúp,” Sophia nói. “Tôi thích nấu nướng.”
Eliza sáng bừng lên với thông tin đó. “Thật là tuyệt, thưa cô!”
Sophia nhìn quanh cái chạn bát đĩa với tập hợp những cái nồi, chảo, bình và dụng cụ. Một loạt những cái khuôn bằng đồng xỉn màu treo trên những cái móc ở bên – chúng rõ ràng là cần được cọ rửa. Có những thứ khác cũng cần phải được để ý. Những mảng bánh pudding và những túi thịt đông mắc trong cái giá chạn bị bẩn và cần được nhúng nước. Những cái sàn trông bẩn và một mùi khó chịu bốc ra từ những cái hố thoát nước trong bồn rửa bát, cần phải cọ rửa với một lượng lớn soda.
“Tất cả chúng ta đều ăn trong bếp chính, cả những người hầu và các cảnh sát,” Eliza nói, chỉ ra cái bàn gỗ có vẻ nhỏ hơn nhiều so với căn phòng. “Không có phòng ăn lớn thích hợp. Ngài Ross dùng bữa ở đây hoặc trong văn phòng của ông ấy.”
Sophia nhìn vào một cái khay chạn chứa đồ gia vị, trà và một túi hạt cà phê. Nàng cố gắng để nghe có vẻ vô tư khi hỏi, “Ngài Ross có phải là một ông chủ tốt không?”
“Ồ, có chứ, thưa cô!” Người đầu bếp trả lời ngay lập tức. “Mặc dù ông ấy đôi lúc có chút kì cục.”
“Theo cách nào cơ?”
“Ngài Ross sẽ làm việc trong nhiều ngày mà không có một bữa ăn đúng đắn. Thỉnh thoảng ngài ấy thậm chí là ngủ trên bàn thay vì nghỉ ngơi tử tế ở trên giường của mình.”
“Tại sao ông ấy lại làm việc cực khổ đến vậy?”
“Không ai biết câu trả lời cho chuyện đó, có lẽ ngay cả bản thân ngài Ross cũng không biết. Họ nói là ngài ấy khác hẳn trước lúc vợ ngài qua đời. Bà ấy đã chết trong khi sinh, và từ đó ngài Ross trở nên…” Eliza dừng lại để tìm một từ thích hợp.
“Xa cách?” Sophia gợi ý.
“Vâng, xa cách và lạnh lùng. Ngài ấy không cho phép bản thân mình yếu đuối và không hứng thú với bất kì chuyện gì khác ngoài những nhiệm vụ của ngài ấy.”
“Có lẽ một ngày nào đó ngài ấy sẽ tái hôn.”
Eliza nhún vai và mỉm cười. “Trời, có nhiều phụ nữ tốt muốn có ngài ấy! Họ đến văn phòng của ngài ấy đề nghị đóng góp vào các quĩ từ thiện của họ, hoặc là để than phiền về những kẻ móc túi và đại loại như vậy. Nhưng rõ ràng là họ hy vọng thu hút được ngài ấy. Và ngài ấy càng thể hiện ít hứng thú bao nhiêu, thì họ lại càng theo đuổi ngài ấy bấy nhiêu.”
“Thỉnh thoảng ngài Ross được gọi là Thầy tu của phố Bow,” Sophia thì thầm. “Có phải ngài ấy không hề …” Nàng dừng lại khi sự đỏ mặt lan trên hai má nàng.
“Chỉ có ngài ấy mới biết chắc,” Eliza trầm ngâm nói. “Thật đáng tiếc, phải không? Phí hoài một người đàn ông tốt, khỏe mạnh.” Hàm răng cong của chị toét miệng cười, và chị nháy mắt với Sophia. “Nhưng tôi nghĩ một ngày nào đó người phụ nữ thích hợp sẽ biết làm thế nào để quyến rũ ngài ấy, phải không thưa cô?”
Phải, Sophia nghĩ với niềm thoả mãn cuộn lên. Nàng sẽ là người kết thúc cuộc sống thầy tu của ông ta. Nàng sẽ chiếm được sự tin tưởng của ông ta, có lẽ thậm chí là tình yêu của ông ta… và nàng sẽ sử dụng nó để phá hủy ông ta.
Với sự lan truyền nhanh chóng trong phố Bow, Ross không ngạc nhiên khi có một tiếng gõ cửa không đến 15 phút sau khi Sophia rời đi. Một trong những trợ lý chánh án, ngài Grant Morgan, bước vào văn phòng. “Chào buổi sáng, Cannon,” Grant Morgan nói, đôi mắt xanh của anh ta bừng lên với sự hài hước. Không ai có thể nghi ngờ chuyệnMorgan đang tận hưởng cuộc sống tân hôn của mình. Những thám tử khác vừa ghen tị, vừa buồn cười bởi sự thật là Morgan khắc kỉ trước đây lại thể hiện tình yêu với cô vợ bé nhỏ, tóc đỏ của anh quá công khai.
Với chiều cao gần 6 feet rưỡi (cỡ 1m9-2m gì đấy), Grant Morgan là người đàn ông duy nhất mà Ross thực sự phải ngước nhìn. Vốn là một đứa trẻ mồ côi đã từng làm việc ở quầy bán cá ở Vườn Covent, Morgan đã tham gia vào đội tuần tra bộ ở tuổi 18 và nhanh chóng được thăng hết cấp này đến cấp khác cho đến khi Ross chọn anh ta vào đội nửa tá thám tử tinh nhuệ. Gần đây anh ta đã được chỉ định để phục vụ như là một trợ lý chánh án. Morgan là một người đàn ông tốt, kiên định và thông minh, và là một trong vài người trên thế giới mà Ross tin tưởng.
Kéo cái ghế dành cho khách lại gần bàn, Morgan hạ cái khung người khổng lồ của anh ta xuống cái ghế da. Anh gửi cho Ross một cái nhìn chằm chằm ước đoán. “Tôi đã thoáng thấy cô Sydney,” anh nhận xét. “Vickery đã kể cho tôi rằng cô ấy là phụ tá mới của anh. Đương nhiên, tôi đã đáp lại là hắn ông ta nhầm rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì thuê một người phụ nữ cho một vị trí như vậy là không thực tế. Hơn nữa tuyển một phụ nữ duyên dáng như cô Sydney làm việc tại phố Bow sẽ là một việc ngu ngốc khủng khiếp. Và bởi vì tôi chưa từng bao giờ biết anh là một kẻ ngu ngốc hay không thực tế, tôi đã nói với Vickery rằng ông ta đã sai.”
“Ông ta đúng đấy,” Ross thì thầm. Nghiêng người sang một phía, Morgan tựa cằm vào khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ và lặng ngắm Chánh án một cách suy đoán. “Cô ấy sẽ là một thư kí và một người giữ tài liệu đúng không? Và lấy lời khai của những kẻ cướp đường và những kẻ cướp bộ và những ả gái điếm trộm cắp và-”
“Phải” Ross ngắt lời.
Đôi lông mày dày của Morgan cong lên nửa chừng trên trán anh ta. “Để chỉ ra một sự thật hiển nhiên, mọi người đàn ông đi qua chỗ này – không ngoại trừ các thám tử – sẽ bu lấy cô ta như ruồi bu vào một hũ mật vậy. Cô ta sẽ không thể làm được việc khỉ gió gì hết. Cô Sydney là một rắc rối, và anh biết điều đó.” Anh ta dừng lại và nhận xét một cách vu vơ, “Chuyện khiến tôi thích thú là tại sao anh chọn thuê cô ta bất kể có thế nào.”
“Không phải việc của cậu. Cô Sydney là nhân viên của tôi. Tôi sẽ thuê bất kì ai mà tôi muốn, và những gã đàn ông tốt hơn là để cô ta yên hoặc trả lời với tôi.”
Morgan nhìn chằm chằm anh theo cái cách định giá mà Ross không thích. “Xin lỗi,” anh nhẹ nhàng nói. “Anh có vẻ như là hơi dễ nhạy cảm với cái chủ đề này đấy.”
“Tôi không có nhạy cảm, khỉ thật!”
Morgan đáp lại với một điệu cười nhăn nhở vô cùng bực mình. “Tôi tin đây là lần đầu tiên tôi từng được nghe anh chửi thề, Cannon.”
Quá muộn, Ross hiểu ngọn nguồn sự thích thú của Morgan. Bằng cách nào đó vẻ ngoài dửng dưng thường ngày của anh đã bị phá vỡ. Anh tìm cách che giấu sự tức giận của mình, gõ gõ ngón tay lên bàn từng chặp với một vẻ thiếu kiên nhẫn.
Morgan quan sát sự đấu tranh của anh với một điệu cười lưu luyến. Rõ ràng anh ta không thể không nhận xét thêm một câu nữa. “Ồ, có một điểm không cần bàn cãi – cô ta là một thư kí xinh đẹp hơn Vickery nhiều.”
Ross bắn vào anh ta cái nhìn cấm chỉ. “Morgan, lần sau khi tôi đăng thông báo tìm một nhân viên, tôi chắc chắn sẽ thuê một bà già rụng răng để hi vọng làm vừa lòng cậu. Bây giờ, liệu chúng ta có thể chuyển cuộc thảo luận sang vấn đề khác nào đó … có lẽ thậm chí là chuyện gì đó liên quan đến công việc của cậu không?”
“Dĩ nhiên rồi,” Morgan nói một cách đồng tình. “Thực tế tôi tới để đưa cho anh báo cáo mới nhất về Nick Gentry.”
Đôi mắt Ross nheo lại với tin tức đó. Trong tất cả những kẻ tội phạm mà anh từng bắt, xét xử và treo cổ, Gentry là kẻ dễ dàng đứng đầu danh sách. Hắn ở phía đối lập với tất cả mọi thứ mà Ross mong giữ gìn.
Lợi dụng luật lệ về việc trao các phần thưởng cho bất cứ công dân nào bắt được một kẻ cướp đường, kẻ trộm đêm hay đào ngũ, Nick Gentry và người của hắn đã thiết lập một văn phòng ở London và tô vẽ bản thân thành những người bắt trộm chuyên nghiệp. Khi Gentry tóm được một kẻ cướp đường, hắn ta không chỉ nhận được khoản hoa hồng kèm theo tên tội phạm, mà cón cả ngựa, vũ khí, và tiền của tên cướp. Nếu hắn ta tìm ra những đồ vật bị trộm cắp, hắn ta không chỉ nhận được tiền phí, mà còn cả phần trăm giá trị tài sản. Khi Gentry và người của hắn không thể thu thập được đầy đủ chúng cứ chống lại một kẻ phạm tội đặc biệt, chúng sẽ gài bẫy hoặc tạo ra vài thứ. Chúng cũng mê hoặc những cậu trai trẻ vào việc phạm tội, hoàn toàn chỉ vì mục đích bắt giữ họ sau này và nhận lấy những khoản tiền thưởng.
Trong thế giới ngầm, nơi mà hắn là một vị vua không hề tranh cãi, người ta nhìn hắn với cả lòng ngưỡng mộ và sự sợ hãi. Văn phòng của hắn trở thành chỗ hẹn gặp của mọi tên tội phạm có tiếng tăm ở Anh. Gentry đầy tội lỗi ở mọi loại mục nát bao gồm lừa đảo, hối lộ, trộm cắp, và thậm chí là cả giết người. Điên rồ nhất trong tất cả, gã đàn ông này được hầu như cả London xem như là một kiểu người hảo tâm công khai nào đó. Hắn ta chưng cái dáng vẻ bảnh bao trong những bộ quần áo đẹp, cưỡi con ngựa đen to lớn qua các ngõ nhỏ và cả phố lớn của London. Những cậu bé con mơ ước lớn lên được như hắn. Phụ nữ nhiều hay ít tuổi bị kích động bởi vẻ ngoài hấp dẫn của hắn.
“Tôi muốn thấy gã con hoang đó khiêu vũ với thần phong,”Ross thì thầm. “Nói cho tôi cậu có gì nào.”
“Chúng ta có nhân chứng khai là Gentry đã sắp xếp một cuộc giải thoát cho ba người của hắn ta khỏi Newgate. Thư kí đã lấy được hai lời khai.”
Ross trở nên yên lặng, trong thái độ của một con thú rình mồi tóm được mùi hương của con mồi mà nó khao khát nhất. “Mang hắn ta vào để hỏi cung,” anh nói. “Và làm nhanh lên, trước khi hắn lẩn mất.”
Morgan gật đầu, biết rằng nếu Gentry đánh hơi được nguy hiểm và quyết định lẩn trốn, sẽ không ai xác định được vị trí của hắn. “Tôi cho là anh sẽ muốn tự mình hỏi cung hắn?”
Ross gật đầu. Thông thường anh sẽ để những công việc như thế này trong tầm tay giải quyết của Morgan, nhưng không phải là trong chuyện liên quan đến Nick Gentry. Gentry là đối thủ riêng của anh, và Ross vô cùng cố gắng để hạ gục gã bắt trộm quỷ quyệt này.
“Rất tốt, thưa ngài.” Morgan duỗi khung người to lớn của anh ra khỏi cái ghế và đứng lên. “Tôi sẽ cho bắt giữ Gentry ngay khi biết hắn ở đâu. Tôi sẽ phái Sayer và Gee đi ngay lập tức.” Anh ta dừng lại, và một nụ cười gượng làm mềm đi những góc cạnh thô cứng trên khuôn mặt anh. “Nghĩa là, nếu họ không quá bận rộn liếc mắt đưa tình với phụ tá mới của anh.”
Ross vô vùng khó khăn để nén lại một lới đáp trả cay cú, sự kiểm soát thông thường của anh đang bị kích động bởi ý tưởng Sophia Sydney bị những người của anh quấy rối. “Làm cho tôi một việc, Morgan,” anh nói qua đôi môi mím chặt. “Cho mọi người biết rằng nếu có bất cứ thám tử nào của tôi hoặc bất cứ nhân viên nào của đội tuần tra bộ hay kị binh làm phiền cô Sydney, họ sẽ phải hối hận về điều đó.”
“Vâng, thưa ngài.” Morgan quay người rời đi, nhưng trước đó Ross nhìn thấy dấu vết một nụ cười trên môi anh ta.
“Chuyện gì mà vô cùng hài hước như vậy?”
Morgan đáp lại bằng một giọng mỉa mai. “Tôi chỉ là đã đang suy ngẫm thưa ngài, rằng ngài có thể đi đến việc hối hận vì đã không thuê một bà già răng long.”
Sau khi chia sẻ bữa ăn tối với thịt cừu hầm nóng hổi, Sophia dỡ đồ trong phòng trên gác đã được dành cho nàng. Căn phòng nhỏ, và đồ đạc đơn giản. Tuy nhiên, nó sạch sẽ và giường có vẻ êm ái, và có lợi ích khác mà Sophia thích. Cửa sổ phòng nàng đối diện với hướng tây của số 3 phố Bow, cho phép nàng nhìn thẳng vào văn phòng của Cannon. Ánh đèn phác thảo ra hình dáng cái đầu đen của ông ta và làm nổi bật cái nét cứng rắn của khuôn mặt nhìn nghiêng khi ông ta quay về hướng những cái giá sách. Đã muộn và đáng lẽ ông ta nên nghỉ ngơi cho buổi tối. Tối thiểu nhất thì ông ta cũng nên thưởng thức một bữa tối ngon lành thay vì món thịt cừu hầm chán ngắt mà Eliza đã gửi qua.
Sophia thay áo khoác và quay lại cửa sổ, quan sát khi Cannon xoa mặt và cong người cần mẫn trên bàn làm việc. Nàng nghĩ về mọi thứ mà Eliza và Lucie đã kể cho nàng nghe về vị Chánh Án. Với kiểu yêu thích ngồi lê đôi mách điển hình của người hầu, họ đã cung cấp cho nàng vô khối thông tin.
Có vẻ như rất nhiều người ủng hộ ngài Ross Cannon, sùng bái lòng trắc ẩn của ông ta, trái lại cũng có ngần ấy người chỉ trích lên án sự khắc nghiệt của ông ta. Ông ta là quan tòa có quyền lực nhất ở Anh, thậm chí hành động như là một cố vấn không công khai của chính phủ. Ông huấn luyện những thám tử của mình với những phương pháp tiến bộ mới, áp dụng những nguyên tắc khoa học để thi hành luật lệ theo một cách vừa gây ngưỡng mộ vừa gây hoài nghi nơi công chúng. Sophia thích thú nghe Eliza và Lucie cố gắng giải thích làm thế nào mà các thám tử thỉnh thoảng giải quyết các vụ phạm tội bằng việc kiểm tra răng, tóc, súng đạn, và những vết thương. Không một thứ gì làm nàng quan tâm, ngoại trừ chuyện hình như những kĩ thật của ngài Ross đã giải mã được những điều bí mật rối như tơ vò.
Cũng như tất cả mọi người khác làm việc ở phố Bow, những người hầu đặt ngài Ross ở vị trí rất trang trọng. Sophia đi tới một kết luận đáng lo ngại là vị chánh án không hoàn toàn xấu xa như nàng đã tưởng. Tuy nhiên điều đó chẳng thay đổi được sự hận thù của nàng vì cái chết của John. Thực tế, sự trung thành hoàn toàn với nguyên tắc có lẽ chính là thứ đã dẫn tới bi kịch lấy đi cuộc sống của em trai nàng. Chắc chắn ngài Ross tuân thủ luật lệ theo từng câu từng chữ, đặt nguyên tắc lên trên lòng trắc ẩn, và luật pháp lên trên sự khoan dung.
Ý nghĩ ấy khiến sự giận dữ của Sophia bùng lên mạnh mẽ. Ngài Ross là ai mà có thể quyết định ai sống, ai chết? Tại sao ông ta lại được ngồi đó phán xử kẻ khác? Phải chăng ông ta không sai lầm, quá thông thái và hoàn hảo? Có lẽ ông ta nghĩ mình như vậy, gã con hoang ngạo mạn. Nhưng nàng bối rối với sự tha thứ dễ dàng sáng nay khi nàng thú nhận câu chuyện về mối tình ngắn ngủi của mình. Mọi người sẽ kết án nàng như một gái điếm và nói rằng nàng bị sa thải là đáng đời. Nàng đã hi vọng ngài Ross phê bình nàng. Thay vào đó ông ta có vẻ thông cảm và tốt bụng, và thậm chí còn thừa nhận rằng bản thân mình cũng mắc sai lầm.
Lòng bối rối, nàng thúc khủy tay kéo cái màn cửa bằng vải muslin đã sờn sang một bên để có được tầm nhìn tốt hơn vào cửa sổ phòng làm việc của ông ta.
Như là bằng cách nào ông ta có thể đó cảm nhận được cái nhìn của Sophia, ngài Ross quay lại và nhìn thẳng vào nàng. Mặc dù không có đèn hay nến cháy trong phòng nàng, ánh trăng cũng đủ để chiếu sáng nàng. Ông ta có thể thấy là nàng chỉ đang mặc một cái áo buổi tối mỏng manh.
Là một quí ông, đáng lẽ ngài Ross nên quay đi ngay lập tức. Nhưng ông ta nhìn chăm chú vào nàng, như thể ông ta là một con sói đói khát và nàng là một con thỏ đã mạo hiểm đi xa khỏi đồng bọn. Mặc dù phần còn lại của cơ thể nàng cháy lên vì xấu hổ, nàng nấn ná để nhìn ông ta. Nàng âm thầm đếm từng giây: một… hai… ba. Rồi nàng di chuyển từ từ sang một phía, kéo cái màn cửa đóng lại, và giơ lòng bàn tay lên khuôn mặt nóng bừng. Nàng đáng lẽ nên hài lòng vì ông ta đã thể hiện sự thích thú với việc trông thấy nàng trong bộ đồ ngủ. Thay vì thế nàng hết sức khó chịu, hầu như hoảng sợ, như thể kế hoạch quyến rũ và phá hủy ông ta bằng cách nào đó sẽ chấm dứt trong sự sụp đổ của chính bản thân nàng.