Người Tình Bá Đạo

Chương 96: Nên kết thúc rồi



Ánh mắt tràn đầy yêu thương kia của anh bỗng hiện lên, trong lòng đau xót, mở cửa đi ra ngoài.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt của mặt trăng tôi mới nhận ra mình chỉ mặc áo ngủ ra khỏi nhà, quay đầu lại, căn biệt thự kia dưới sự bao phủ ánh trăng càng trở nên quỷ dị.

Hạ quyết tâm tiếp tục đi, ngoài trời rất lạnh, tôi ôm chặt đôi tay càng đi càng nhanh.

Qua hơn mười phút, phía sau truyền đến một luồng sáng, càng ngày càng sáng rõ. Sau đó giọng nói của Hoa Thần vang lên:”Tô Thiển Thiển, em còn muốn đi bao xa nữa?”

Dừng bước chân lại, hít vào một hơi thật sâu.

Nghe thấy tiếng mở cửa xe:”Em mặc thế này để chuẩn bị đi đâu?”

Tôi không quay đầu lại, bình tĩnh đứng ở chỗ cũ, nếu anh đã đuổi theo, cho dù tôi không quay đầu lại, anh cũng sẽ tới, tôi cần gì phải làm việc thừa:”Hoa Thần, đã hơn nửa năm, chắc anh cũng chán tôi rồi, với lại tôi cũng không muốn bị đùa bỡn ở trong lòng bàn tay anh nữa, kết thúc đi.”

Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh là Hoa Thần, tôi cũng biết tại sao mình lại có được dũng khí như vậy, trước kia nhìn thấy anh tôi chỉ cảm thấy sợ hãi, nhưng mà đêm nay tôi lại phát hiện ra anh cũng chỉ là một con người bình thường, không cao quý hơn bất cứ ai.

Anh nắm chặt cổ tay tôi:”Đừng giống một con nhím thế, tôi thích dạng phụ nữ ngoan hiền, giống như Tiểu Nặc vậy.”

Anh thích phụ nữ ngoan hiền, nhưng tôi lại không phải là một người phụ nữ ngoan hiền, thì ra anh vẫn luôn coi tôi thành người khác.

Nghe thấy đáp án như vậy, nói không khó chịu là giả, ở chung nửa năm, nói đi nói lại vẫn là một câu, tuy rằng tôi không yêu anh, nhưng cũng không muốn phải làm thế thân của một người khác.

“Thật xin lỗi, Tô Thiển Thiển ngoan hiền trước kia chỉ là giả vờ, tôi vẫn luôn giống một con nhím, nếu anh bao dưỡng tôi, chỉ vì muốn biến tôi thành một người khác, kết quả chắc sẽ khiến anh phải thất vọng rồi. Bởi vì Tô Thiển Thiển vĩnh viễn vẫn là Tô Thiển Thiển, vĩnh viễn không thể trở thành một người khác.”

Tuy rằng tôi chưa từng thấy Tiểu Nặc trong lời anh, nhưng tôi dám khẳng định Tiểu Nặc này chính là người trong điện thoại của anh, tôi vùng tay anh ra, lạnh lùng nhìn anh.

Ở dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn xe, tôi rõ ràng nhìn thấy khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười lạnh, còn tàn nhẫn hơn nụ cười lạnh của Hạ Mộc Lạo:”Em quả thật không thể trở thành người khác, nhưng trước mắt tôi không ghét em, hợp đồng cũng chưa hết hạn, em không có tư cách nói kết thúc. Ngoan ngoãn trở về với tôi, tôi có thể làm như không có chuyện gì xảy ra.”

Cái này, lại là của bố thí cho tôi sao? Đúng là một câu buồn cười, chỉ cần tôi ngoan ngoãn trở về, anh sẽ làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nếu là hôm qua, hoặc là lúc nãy, có lẽ tôi sẽ sợ hãi, ngoan ngoãn về cùng anh, nhưng bây giờ tôi không muốn phải đeo gánh nặng tâm hồn trên lưng nữa, không muốn tiếp tục một cuộc sống không có tự trọng như thế này.

“Thực xin lỗi, tôi không cần đồ bố thí của anh.”

Ánh mắt anh biến lạnh, lại nắm chặt lấy cổ tay tôi:”Tô thiển Thiển, đừng khiêu chiến giới hạn kiên nhẫn của tôi.”

Ngẩng cao đầu, chống lại ánh mắt của anh, cười nhạo ra tiếng:”Đem đồ bố thí của anh cho người nào cần anh ấy, Tô Thiển Thiển tôi không cần.”

Có lẽ anh cảm thấy mình đã tốt bụng lắm rồi, nhưng tôi thực sự không cần. Trước kia ở với anh là vì tiền phẫu thuật cho mẹ, bây giờ tôi không cần tiền, việc gì phải miễn cưỡng cười mua vui cho anh.

Muốn tránh khỏi bàn tay anh, tay anh lại nắm càng chặt:”Buông ra, anh không có tư cách hạn chế sự tự do của tôi.”

Lửa cháy hừng hực trong mắt anh, tay kia nâng cằm của tôi lên:”Bây giờ không cần tôi nữa, muốn chạy trốn rồi đúng không? Rốt cuộc em coi tôi là cái gì?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.