Người Tìm Xác

Chương 56: Mất mạng trong hầm rượu



Tôi tới chỗ cửa xoay của sảnh, nhìn trời mưa dầm dề mãi không ngớt, thầm nghĩ thời tiết thế này chắc Tôn Hạo sẽ không ra ngoài một mình đâu nhỉ? Nếu đúng như Phương Viễn Hàng nói ở đây không có khách hàng khác, vậy thì chàng trai tôi gặp đêm qua là ai?

Nhìn quần áo là biết cậu ta không phải nhân viên ở đây. Hơn nữa cậu ta còn nói gì mà ban đêm đừng ra ngoài là sao? Chẳng lẽ cậu ta biết sẽ có chuyện xảy ra ở trang viên vào ban đêm?

Tôi quay lại hỏi bạn học: “Có ai có số điện thoại của Tôn Hạo không?”

Không ngờ tất cả mọi người đều lắc đầu nói: Không có!

“Thế ai báo cho cậu ấy biết chuyện họp lớp lần này vậy?” Tôi khó hiểu.

Phương Tư Minh nghĩ rồi nói: “Chắc cậu ta thấy thông báo ở Wechat đấy.”

Tôi gãi đầu, không ngờ quan hệ của Tôn Hạo với lớp lại kém như vậy, bạn học cũ không ai thân với cậu ta. Chuyện này đúng là khó giải quyết, đáng lý ra, trang viên không lớn lắm thì tìm người chắc chẳng mấy khó khăn.

Lúc này, có một người bảo vệ thở hổn hển chạy tới: “Tổng giám đốc Phương, tôi đã xem camera giám sát ở chỗ cửa chính, sau 9 giờ tối hôm qua thì không có người nào ra hay vào cửa xoay của câu lạc bộ nữa.”

Tôi thấy rất khó hiểu, nếu không có ai ra ngoài thì chứng tỏ Tôn Hạo vẫn còn đang ở trong trang viên. Nghĩ vậy, tôi tới chỗ bảo vệ và hỏi: “Ở trang viên có camera giám sát không?”

Bảo vệ khó xử, thấy Phương Viễn Hàng gật đầu cho phép mới nói với tôi, trừ trong sảnh và bên ngoài cửa xoay thì chỉ có mấy tuyến đường chính là có camera.

Tôi nghe thế thì hỏi Phương Viễn Hàng: “Tổng giám đốc Phương, sao ở đây lại có ít camera thế?”

Phương Viễn Hàng giải thích: “Vì là câu lạc bộ tư nhân nên khách đến chơi đều là bạn hàng làm ăn của tôi. Nghĩ đến vấn đề riêng tư nên tôi không lắp đặt quá nhiều camera.”

“Ừ, ra là thế, vậy có thể cho tôi xem những camera ở ngoài không?” Tôi nói.

Phương Viễn Hàng đưa tôi và Triệu Lỗi đến phòng an ninh, nhưng xem từng đoạn phim cả buổi cũng chỉ thấy, sau khi bữa tối hôm qua kết thúc, Tôn Hạo xuất hiện ngoài cửa đại sảnh, sau đấy không xuất hiện nữa.

Triệu Lỗi nóng nảy: “Một người sống sờ sờ như thế mà tự dưng biến mất được à?”

“Không, nhất định cậu ta vẫn còn ở trong câu lạc bộ này…” Tôi lẩm bẩm.

Phương Viễn Hàng nhận điện thoại rồi nói với chúng tôi: “Bảo vệ đi tìm ở rừng cây gần đây đã quay lại rồi, họ cũng không tìm được Tôn Hạo.”

“Làm sao có thể thế được, đang yên đang lành sao lại mất tích chứ?” Triệu Lỗi bực bội nói.

Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, ra hiệu đừng nóng vội, sau đó nói với Phương Viễn Hàng: “Tổng giám đốc Phương, ngoài phòng khách ra, có còn chỗ nào chưa tìm không?”

Anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Còn nhà bếp phía sau và nhà kho vẫn chưa tìm, nhưng người ngoài không thể vào đó được.”

Tôi gật đầu, nói nghiêm túc: “Tổng giám đốc Phương, để chắc chắn hơn, chúng ta vẫn nên tìm những chỗ đó đi! Tuy Tôn Hạo là bạn học cũ, nhưng đã rất lâu không liên lạc với nhau, không biết có bệnh tật gì đột nhiên tái phát không. Nhỡ cậu ấy xảy ra chuyện ở chỗ anh thì… Chỉ sợ sẽ khiến trang viên của anh gặp rắc rối vô cớ đó, anh thấy thế nào?”

Đương nhiên Phương Viễn Hàng không hề muốn chuyện đó xảy ra, nên anh ta tự đưa tôi và Triệu Lỗi đến những chỗ đó kiểm tra.

Nhà bếp ở ngay tầng một, rất rộng rãi, ngoài một vài đầu bếp đang chuẩn bị bữa sáng thì không còn ai khác nữa. Tôi miêu tả hình dáng của Tôn Hạo cho họ biết, ai cũng lắc đầu nói chưa từng gặp người này.

Không còn cách nào khác, chúng tôi đành phải vào nhà kho ngầm.

Nhưng khi vừa đi đến trước cửa hầm rượu, tim tôi chợt trở nên căng thẳng, loại cảm giác quen thuộc kia lại không mời mà tới.

Triệu Lỗi đi trước phát hiện tôi dừng đột ngột, bèn quay lại hỏi thăm. Tôi vội vàng xua tay, nói với cậu ta: “Không cần vào nhà kho nữa! Tôn Hạo không ở trong đó.”

Triệu Lỗi và Phương Viễn Hàng đều ngạc nhiên, Phương Viễn Hàng thắc mắc: “Sao thế? Cậu biết Tôn Hạo đang ở đâu à?”

Tôi im lặng một chốc, sau đó chỉ vào hầm rượu: “Ở dưới đó…”

Phương Viễn Hàng nghe thế, nhanh chóng lấy thẻ mở cửa hầm, Triệu Lỗi đỡ tôi đi theo sau.

Dù tôi đã chuẩn bị tinh thần trước khi vào, nhưng khi nhìn thấy Tôn Hạo, tôi vẫn rất kinh hoàng!

Tôn Hạo nằm ngửa trên chiếc salon mà hôm qua chúng tôi cùng ngồi thưởng rượu, gương mặt cậu ta rất an nhàn, hai tay đặt ở trên đùi, nhìn sơ còn tưởng là đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nếu không phải trước ngực cậu ta cắm một con dao ngắn sáng loáng, thì khó mà phát hiện cậu ta đã là người chết!

Trên bàn trà gần đấy có chai rượu vang còn lửng rượu, nhưng chi tiết kì quái nhất chính là bên cạnh cái chai có hai ly đế cao, một cái còn chút ít rượu đỏ, còn cái kia lại sạch sẽ không nhuốm một hạt bụi nào.

Triệu Lỗi trợn mắt, kinh hoàng đến mức không thốt nên lời. Cuối cùng vẫn là Phương Viễn Hàng bình tĩnh nhất, anh ta báo cảnh sát trước, sau đó nói với tôi và Triệu Lỗi: “Ở đây là hiện trường vụ án, chúng ta nên ra ngoài chờ cảnh sát đến rồi tính tiếp.”

Tôi gật đầu đồng ý, nhưng đoạn hình ảnh ngắn vừa rồi cứ bám mãi không buông, vì sao hung thủ lại là cậu ta? Lý do gì mà cậu ta lại giết Tôn Hạo?

Ra khỏi hầm rượu, chúng tôi chật vật trở lại sảnh tầng một. Những người khác đang ngồi trên salon chờ, thấy chúng tôi đi từ dưới hầm lên, cả đám đều vây lại hỏi có tìm thấy Tôn Hạo không?

Triệu Lỗi hít sâu, nói nặng nề: “Tìm thì tìm được… Chỉ có điều…”

“Làm sao?” Triệu Hiểu Tiêu nóng nảy hỏi.

“Tôn Hạo chết rồi.” Tôi bình tĩnh thốt ra lời nói mà Triệu Lỗi không nói được.

Tất cả mọi người đều bất ngờ…

“Không thể nào! Các cậu đang nói đùa phải không?” Tống Đại Trí không tin.

Phương Tư Minh nhìn sang anh trai mình, Phương Viễn Hàng khẽ gật đầu xác nhận.

Tôi nhìn những người ở đây một lượt, sau đó bình tĩnh nói với họ: “Chúng tớ đã báo cảnh sát rồi, lát nữa họ sẽ lên núi, việc chúng ta có thể làm lúc này là cùng chờ trong phòng, vì… hung thủ đang ở đây.”

Lời của tôi khiến mọi người xôn xao lo lắng, ngay cả Triệu Lỗi và Phương Viễn Hàng cũng giật mình nhìn tôi, họ không ngờ tôi lại nói như thế.

Triệu Lỗi vội kéo tôi rồi nói nhỏ: “Sao mày biết hung thủ vẫn còn ở trang viên? Không có chứng cứ thì đừng nói bậy…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.