Diệp Tử Hàn mở cửa chính lái chiếc xe vào trong nhà, vừa đi vừa tháo hai nút áo đầu.
Anh mở cửa đi vào, căn nhà u tối không một sinh khí. Dù đã quen với cảm giác này nhưng vẫn không chịu được sự hụt hẩng dâng lên dưới đáy lòng.
Khi chuẩn bị bật đèn, một ánh sáng len lỏi phát lên trong căn nhà u tối. Dù chỉ là một ánh sáng nhạt nhưng nó lại phát sáng như ánh nắng mặt trời.
” Happy Birthday to You
Happy Birthday Dear
Happy Birthday to You
Happy Birthday to You
Happy Birthday to You
Happy Birthday Dear. ”
Diệp Tử Hàn nhìn cô gái từng bước tới gần, vẻ mặt có chút thẩn thờ, trái tim cũng vô thức run lên một cái.
Trương Tiểu Nặc đi tới bên cạnh, khóe miệng khẽ nâng lên:” Happy Brithday. ”
Giữa căn nhà u tối, một ánh sáng nhỏ tỏa sáng khiến họ có thể nhìn thấy từng nét mặt của đối phương.
Hai người đứng đối diện nhau, không khí chợt trở nên ngại ngùng.
Trương Tiểu Nặc đưa bánh kem tới trước mặt anh, thấy anh không có phản ứng thì e dè lên tiếng:” Anh… cầu nguyện đi. ”
Diệp Tử Hàn trầm mặc không lên tiếng, có lẽ do gió lùa vào nên làm tắt đi ánh sáng duy nhất trong nhà.
Lúc này tất cả mọi thứ đều tối thui chỉ còn lại sự mơ hồ. Diệp Tử Hàn đưa tay bật đèn, vẻ mặt có phần sợ hãi.
Khi ánh đèn trong nhà mở lên, hình bóng của cô vẫn đứng đối diện, vẫn ngơ ngác cầm bánh kem đứng trước mặt anh.
Cũng may, cô vẫn còn.
Cũng may, không phải mơ.
Trương Tiểu Nặc để bánh kem lên bàn nhỏ kế bên kệ giày, môi nhỏ khẽ mím chặt.
” Trong khoảng thời gian ở Hà Lan, em đã từng suy nghĩ rất nhiều lần, rút cuộc em cần những gì? Bây giờ em có câu trả lời rồi, em cần anh. Diệp Tử Hàn, anh có thể cho em một cơ hội… ”
” Anh nhớ em rồi. ”
Cô vẫn chưa nói hết anh đã giành lấy trước.
Khóe mắt Trương Tiểu Nặc chợt đỏ, môi nhỏ mấp máy nói không thành lời.
Diệp Tử Hàn bước tới ôm cô vào lòng, cảm giác ấm áp tràn đầy trong ngực, khóe môi vô thức nâng lên.
Chỉ mới ba ngày không gặp cô nhưng anh tưởng chừng là cả thế kỉ. Cuối cùng giữa yêu và hận, yêu vẫn sẽ thắng.
Bởi vì không hận là không yêu, còn anh, đã yêu cô gái này, yêu rất nhiều.
Bàn tay bất giác siết chặt vòng eo, Trương Tiểu Nặc tựa đầu vào ngực anh. Hơi thở quen thuộc quay quẩn khiến trái tim nhỏ cũng trở nên yên ổn.
Diệp Tử Hàn, em thật mong sẽ có một ngày em đứng trước mặt thiên hạ nói rằng:
Trương Tiểu Nặc này yêu Diệp Tử Hàn. Thậm chí hơn cả Diệp Thiên Ca.
Trương Tiểu Nặc buông anh ra, rút ra một hộp quà từ trong túi áo.
Là vòng tình nhân mua ở Thái Lan.
” Anh đeo lên rồi, vậy từ nay về sau anh sẽ là của em. Anh… có muốn đeo lên không? ”
Khóe miệng kéo ra một đường cong hoàn mỹ, Diệp Tử Hàn không trả lời mà trực tiếp đeo nó lên tay.
Chỉ là một vòng đeo đơn giản nhưng đối với anh nó lại vô cùng đặc biệt. Bởi vì sợi dây này là cô tặng, cũng bởi vì nó minh chứng cho tình yêu giữa hai người.
Trong căn hộ nhỏ, Đường Noãn đứng trước gương soi đi soi lại, trên giường là những bộ quần áo bị cô làm tới nhăn nheo.
Sau một hồi, cuối cùng cô đã chọn bộ đầm ngắn tới đùi với chiếc áo sơ mi trắng ngoài.
Đường Noãn nhìn mình trước gương, mỉm cười thỏa mãn.
Cô với lấy túi xách tắt đèn đi xuống dưới nhà. Vừa mới bước xuống, chiếc xe màu trắng đã đậu sẵn, người đàn ông trong xe dường như không còn kiên nhẫn mà nhấn còi xe ồn ào.
Đường Noãn đi vào ngồi xuống ghế trước, chưa kịp ổn định anh đã phóng nhanh rồi phanh gấp. Đường Noãn không tự chủ được, đập đầu vào ghế.
” Anh bị điên à? ”
Lăng Thiếu Phong nhếch miệng cười nhạt, liếc nhìn cô:” Cô biết tôi đợi cô bao lâu không? Hẹn cô mười chín giờ giờ đã gần hai mươi giờ. ”
Đường Noãn mím chặt môi, ấp a ấp úng:” Vậy anh cũng phải cho họ một chút riêng tư chứ? ”
Quả thật anh không biết làm cách nào để cãi lại với cô.
Trên đường, hai người đều im lặng không lên tiếng, không khí nhạt nhẻo vô cùng.
Chiếc xe màu trắng phóng nhanh trên đường, tốc độ từ từ chậm lại và dừng ngay Diệp gia.
Đường Noãn tháo dây an toàn, bước xuống xe. Hoàn toàn ngó lơ Lăng Thiếu Phong.