“Ừm. Lúc nhìn bản hợp đồng, tôi cũng cho là thế. Nhưng không ngờ đó lại là người yêu của anh.”
“Chúng tôi quen nhau năm tôi 25 tuổi, đến nay vừa tròn mười năm, đã chung sống với nhau suốt chín năm trong căn hộ mà cậu ta tới giúp tôi dọn nhà ấy. Lúc phải bỏ lại hành lý, tôi có hơi, à không, thật sự rất buồn.”
“Ừm.”
“Năm tôi 27 tuổi, tôi ra mắt tác phẩm đầu tiên. Lúc ấy, tôi không nghĩ mình sẽ đoạt giải nên khi đăng ký đã lỡ dùng tên thật. Sau đó anh Naknishi hỏi tôi muốn dùng tên nào, vì thấy xấu hổ khi dùng tên thật nên tôi mới định đặt một bút danh khác. Nhưng nghĩ mãi chẳng được cái nào, nên tôi đành để là ‘Ito’.”
“Nếu Tsugumi đoạt giải Akutagawa thì họ của anh sẽ liên tục xuất hiện trên ti vi hả?”
“Ở Nhật đầy người họ ‘Ito’ mà.”
Nhớ lại cuộc trò chuyện ngốc nghếch khi ấy, Tsugumi không khỏi mỉm cười.
“Phải chi nghĩ kĩ thêm một chút rồi hẵng đặt.”
“Những khi hạnh phúc thường như vậy đấy. Vì quá mãn nguyện nên không thể suy gnhĩ được gì.”
“có lẽ thế.”
Khi ấy làm gì cũng thấy hạnh phúc, chỉ cần vậy thôi là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Thế nhưng, hạnh phúc đâu đơn giản như bát cơm đầy, nó giống mặt trăng khi tròn, khi khuyết. Trước khi chia tay tầm một tháng, họ từng bàn bạc chọn ngày thích hợp để đi thăm khu vườn thực vật cách nhà hai trạm xe; trước đó một tuần, Shinji đi công tác về còn mua quà lưu niệm cho anh. Dù chung sống vui vẻ là thế, trong lòng Shinji vẫn chưa thấy mãn nguyện.
“Tôi đã nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu nổi.”
Sakutaro thở dài, ngần ngại hỏi.
“Tôi có thể biết lý do hai người chia tay không?”
“Vì con cái.”
“Sao cơ?”
“Vì Shinji muốn có con.”
Sakutaro hơi nhíu mày.
“Chuyện này…tuy có thể hiểu được, nhưng như thế thật bất công với anh Tsugumi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Shinji thật quá đáng khi lôi chuyện con cái ra nói như vậy. Quen nhau mười năm ròng mới nói chuyện này thì khác gì một đòn trí mạng với gay cơ chứ. Một kẻ không thấu hiểu nỗi đau của người khác không thể nào xây dựng một gia đình hạnh phúc, bởi kẻ đó sẽ bị chính những cảm xúc đen tối của mình nuốt chửng mà lên tiếng nhục mạ đối phương. Vậy mà sau một đêm mơ về khoảng thời gian hai người còn mặn nồng trước kia, đến khi thức giấc vẫn bị dày vò trong hối hận cực độ.
“Thôi, ít ra khi ở bên nhau đã từng vui vẻ, bây giờ phải biết ơn quá khứ mà cố gắng tiến lên phía trước đúng không?”
“Vậy ư?”
Được đáp lại bằng một câu hỏi Tsugumi ngạc nhiên quay sang nhìn Sakutaro.
“Tôi lại nghĩ không cần biết ơn kẻ đã rũ bỏ mình làm gì.”
“Không, nhưng mà…”
“Tuy không thất tình, nhưng đã có lúc tôi mong mọi người chết hết đi cho xong.”
Một lời thú nhận đáng sợ, hoàn toàn không giống Sakutaro.
“Tôi đã từng căm ghét tất cả, chẳng muốn làm bất cứ điều gì. Dù mọi người có động viên thế nào, tôi cũng cho rằng họ chẳng hiểu gì cả. Khi người ta nói ngoài kia còn một đống người bất hạnh hơn tôi, tôi đã nghĩ chẳng phải chính anh còn hạnh phúc hơn tôi sao, thế rồi tôi căm giận cả thế giới.”
“…Thời kì nổi loạn quá dữ dội?”
Sakutaro không đáp, chỉ ôn hòa mỉm cười như mọi ngày.
“Nếu có thời gian để khóc thì hãy cố gắng lên, phải rèn giũa bản thân, học hỏi từ những chuyện đã qua…đương nhiên như vậy rất tốt, Nhưng nếu chỉ vì nó “tốt” mà cái gì cũng nuốt vào trong thì sớm muộn có ngày bản thân không còn chịu đựng nổi.”
Bị một cậu trai nhỏ hơn tám tuổi khuyên giải như thế quả thật hơi xấu hổ.
Con người là loài sinh vật luôn tự hiểu trong đầu là phải cố gắng. Nhưng hễ bị người khác chỉ ra thì lại cảm thấy đó là gánh nặng, và rồi tìm mọi cách chống đối.
Cứ hết chuyện này lại tới chuyện kia, uể oải quá!
Không sao đâu, tôi nghĩ anh sẽ vượt qua được thôi.
Cảm ơn đã lắng nghe tâm sự của tôi.