Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

Chương 20



Anh rụt rè nhìn sang, thấy Sakutaro mỉm cười ra dấu OK với mình liền buông lỏng hai vai. Trở ngại về khuynh hướng tình dục khiến Tsugumi co ro nhút nhát đã được mọi người ở Maison Areno đón nhận bằng thái độ thản nhiên, không hề kì thị hay xa lánh.

“Xin lỗi Ito.”

Thấy Nakanishi định chắp tay sin lỗi, Tsugumi lắc đầu.

“Không sao, thực ra như vậy cũng tốt.”

Chuyện anh là nhằ văn, cũng như chuyện là gay đều thuộc loại cần có sũng khí mới dám công khai, không ngờ đã được giải quyết chóng vánh thế này. Như vậy thoải mái hơn việc suốt ngày phải giấu giấu giếm giếm nhiều. Tsugumi rót thêm rượu vào ly của Nakanishi.

“Tuy tôi chỉ toàn gây phiền phức cho anh Nakanishi nhưng tôi sẽ cố gắng.”

“Ừm, trước hết phải thoát khỏi tình trạng sa sút tinh thần này đã nhé. Chuyện viết lách tôi sẽ cho cậu nghỉ một thời gian, cứ ưu tiên ra một tập sách đoen trước đã. Chỉ cần chỉnh sửa lại những mẩu truyện đã đăng trên tạp chí nên cũng coi như đang phục hồi chức năng, đến khi nào cậu tự tin mình có thể viết trở lại thì chúng ta sẽ ra tác phẩm mới.”

Nghe kế hoạch trên, Tsugumi cảm thấy Nakanishi vô cùng đáng tin cậy.

Anh gật đầu đồng ý, rồi hai gnười cụng ly với nhau.

Tiệc BBQ để bày tỏ lòng quan tâm đến hàng xóm kết thúc lúc 9h tối nhưng buổi nhậu còn kéo dài bất tận trong phòng của Elly. Trừ Kudo ra, tửu lượng của tất cả mọi người, nhất là kẻ cầm đầu chuyên làm việc ở quán bar như Elly đều vô cùng tốt.

Seto thong thả, Hikikomori Nira cũng lặng lẽ nốc bia, Kanan vướng bận con cái thì dỗ Ichoro ngủ xong liền quay lại. Tới nửa chừng, Kudo rút lui trước vì tác giả bộ truyện tranh anh đang phụ trách gọi điện thoại tới, đang đêm hôm khuya khoắt cũng phải vội vã chạy ra ngoài.

“Cái cậu Kudo này cũng tận tụy quá nhỉ.”

Nakanishi lẩm bẩm, tay cầm chén rượu gạo, hai mắt lim dim.

Seto và Nira vẫn hăng say trò chuyện, Elly thì tóm lấy Kanan và Sakutaro để tâm sự chuyện cậu lỡ thích khách hàng của mình. Tsugumi lẳng lặng bước ra khỏi phòng.

Gió đêm khô mát thởi qua sân, khiến làn da đỏ ửng vì rượu vừa nhăn vừa lạnh. Bếp nướng và ghế ngồi vẫn còn bày giữa sân, anh ngồi ngẩn ngơ ngắm sao trời, chợt cảm thấy có ai đó đi đến phía sau mình.”Sakutaro?”

Quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt kinh ngạc của Sakutaro.

“Sao anh biết là tôi?”

“Không rõ nữa.”

Khung cảnh dịu dàng và bình yên như mặt biển chiều hôm.

“Người bảo lãnh là bạn trai của anh à?”

“Hả?”

“Ở cột người bảo lãnh có ghi tên ‘Ito Shinji’. Người đó có phải là ‘Shinji’ mà anh Nakanishi nhắc đến ban nãy không?|

“Ừ, nhưng mà…”

ĐAng định giải thích theo phản xạ thì anh chợt nhớ ra chẳng cần phải giấu giếm làm gì nữa.

“…Dù sao, chúng tôi cũng đã chia tay rồi, nên phải gọi là bạn trai cũ mới đúng.” Tsugumi cười gượng.

“Hôm ấy anh khóc vì người đó à?”

“Hửm?”

“Hôm chuyển nhà, buổi tối trong công viên ấy.”

Nhớ lại thì sau hôm đó anh đã giao tờ hợp đồng thuê nhà có cùng con dấu của Shinji cho Sakutaro.

Như những viên gạch đủ sắc màu phân tán xếp thành một bức tranh, những tâm sự Tsugumi che giấu bị phơi bày trước mặt người khác. Anh hơi lúng túng. Nhưng xem chừng Sakutaro không định tìm hiểu sâu hơn, cậu vươn đầu ngón tay chạm vào mớ than củi bạc phếch đã cháy hết trên bếp nướng.

“Vẫn còn ấm đấy.”

Nghe vậy, Tsugumi cũng đưa tay chạm thử vào than.

“Thật nhỉ.”

Anh đẩy nhẹ một cái, cục than vừa lăn đã vỡ vụn. Bén lửa, tỏa nhiệt, rồi tan vỡ trong chút hơ ấm tàm phai. Không hiểu sao giống kết thúc của một cuộc tình đến lạ.

Nhìn chăm chăm vào đống than đã nát, Tsugumi khẽ nói, “Chữ ‘Ito’ trong Ito Tsugumi lấy từ họ của Shinji đấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.