Nếu bắt gặp người yêu của mình ôm một cô gái khác, bạn sẽ làm gì?
Để xem nào, nữ chính sẽ quay mặt chạy đi, khóc tức tưởi rồi sau đó nam chính đuổi theo phía sau, xin lỗi, đòi giải thích, cuối cùng là người thứ 3 kia nhếch mép cười khinh bỉ 2 người, kế hoạch li gián thành công dễ dàng?
Sê- ri phim truyền hình này cũ rích rồi, nàng đương nhiên ko làm theo.
Ah? Còn ngôn tình tiểu thuyết? Nữ chính sẽ xông đến, một lực đạo tách 2 người ra, giơ cao tay mà tát cho nam chính một cái, ô, đánh nam chính hay nữ chính nhỉ? Ai cũng được, miễn là đánh thật đau, đánh xong rồi kiêu ngạo rời đi ko thèm luyến tiếc một kẻ phụ bạc.
???? Nghe có ổn ko độc giả?
Haiz…. Phiền phức chết đi được, nàng ko suy nghĩ nữa a, một chiêu đạp chết 2 người này đi. Bởi thế Hạ Dương nàng mới tỏ vẻ ngại ngùng, đưa nắm tay lên trước miệng khụ khụ 2 tiếng, chậm rãi nói:
– Xin lỗi, quý vị có cần thuê một phòng nghỉ ko? Bên kia có… nàng chỉ tay về một phía cách đấy ko xa, lời còn chưa nói hết đã bị Như Phong xán lại gần từ lúc nào:
– Dương, ko phải như em nghĩ đâu, anh….
Ai nha, chán chết đi được
Ko khác gì với phim truyền hình thế hả?
Xê ra, xê ra!
Hạ Dương gạt phăng tay Như Phong đang giữ tay nàng, cũng ko thèm xê dịch nửa bước:
– Anh quen cô ấy à?
– Cô ấy là ai vậy?
Hai người con gái cùng thốt ra một tiếng hỏi chàng.
Một người băn khoăn về sự lo lắng của Như Phong trước mặt cô gái trẻ này, tuyệt nhiên ko mĩ mạo bằng cô.
Một người thì băn khoăn về xuất thân của cô gái trước mặt mình, nhìn thì rất giống nhưng ánh mắt vẫn có sự khác biệt, hiển nhiên ko phải là Minh Nguyệt.
Như Phong có chút ngần ngại, đưa tay vòng về phía sau, ôm eo Hạ Dương tiến đến trước mặt cô gái kia:
– Tâm, đây là vợ sắp cưới của anh,Hạ Dương. Nhìn sang nàng nói tiếp, đây là Minh Tâm, chị gái Minh Nguyệt.
– Ah, ra thế. Hạ Dương mỉm cười thay cho lời chào.
– Chào em. Minh Tâm hơi nghiêng đầu chào lại nàng, nhìn sang Như Phong hỏi một câu, sao anh ko nói với cô ấy em là người yêu của anh? Minh Tâm gợi nhắc chàng, đã một thời anh luôn đẩy cô lên trước mặt tất cả mọi người và khoe khoang như thế, còn bây giờ thì sao? Có một chút nuối tiếc.
Như Phong ko hề lúng túng trước sự châm chọc của Tâm, chỉ nhè nhẹ lắc đầu:
– Ko, em nên nói đã từng là người yêu hoặc giả là mối tình đầu thì đúng hơn. Chàng hoàn toàn ko lo sợ để nàng biết được điều này, chỉ là chuyện quá khứ, Hạ Dương hẳn sẽ ko để bụng đi.
– Xin lỗi, cho em hỏi chị có bị khiếm thính ko? Em có cần nhắc lại cho chị biết anh Phong vừa nói gì hay ko ạ? Nàng cực kì “lễ phép”, hỏi mà ko phải hỏi, rõ ràng toàn phủ mùi khinh thường mỉa mai, lại rất vô tư khẳng định lại vị trí của mình. Là “vợ sắp cưới” đó nha.
Minh Tâm hoàn toàn ko ngờ nàng lại ăn nói ko đến mức sắc xảo nhưng thật khiến mình muốn đánh người, cơ miệng giật giật ko nói được câu nào.
Như Phong ngược lại muốn cười mà ko cười nổi, Hạ Dương của chàng a, ko cần phải “chỉnh” người ta như vậy đâu à, dù là vì chàng cũng ko cần nha. (Huynh đài, ăn dưa bở rồi !!!)
Hạ Dương sau khi dùng lưỡi “chém” người vẫn ngẩng cao đầu nghênh chiến, dù sao thì nàng cũng chỉ nói sự thật mà thôi.
Chị ta muốn mình ghen ư? Còn lâu! Ta đây có ghen cũng ko ghen trước mặt cô ta nha.
Chị ta muốn mình hiểu lầm Như Phong, tình cũ ko rủ cũng đến ư? Xin lỗi nghen, mắt ta còn sáng lắm. Cho dù mắt ko sáng thì vẫn còn nhìn được 2 tay Như Phong đút túi quần ha. Ta đây là một thân cao minh, sáng suốt, ko có suy nghĩ nông cạn như mấy cô nữ chính ngu ngốc kia đâu. Đợi ta xách váy chạy đi, lau nước mắt ko ngừng ấy hả? Ko có cửa nghe.
Hạ Dương thập phần đắc ý, sau khi bay lên n tần mây xanh mới đủng đỉnh giữ váy, xoay người nhẹ nhàng:
– 2 anh chị cứ thoải mái ôn lại tình xưa, em ko làm phiền nữa. Nếu có cần ko gian riêng tư, cứ nói với em một tiếng, em hỗ trợ a. Dịch vụ miễn phí đấy nha.
Nhìn theo nàng kiêu ngạo rời đi, Như Phong ko biết làm sao, nói qua loa vài tiếng với Minh Tâm rồi cũng đuổi kịp Hạ Dương:
– Này, em ko ghen thật chứ? Như Phong hỏi nàng mắt nghi hoặc.
– Ko phải như em thấy thật mà, là Tâm tự ôm anh, anh ko có đáp lại, thiệt đó. Em phải nhìn cho rõ a, anh ko hề phản bội em, cũng ko có ý quay lại với cô ấy. Như Phong thấy nàng im lặng, rất sốt ruột giải thích liên hồi, hi vọng nàng đáp lại thật mong manh. Huhu khi nãy là nàng giả vờ cùng chiến tuyến với chàng để đón địch ngoài mà thôi?
… Một ánh mắt khinh bỉ, bĩu môi, nàng thoải mái mặc kệ Như Phong hỏi mình, mắt nhìn ngang nhìn ngửa nhằm đám đông đi đến.
Bây giờ là buổi tối, tuy nhiên trong này đèn điện cũng sáng ko khác gì ban ngày a. Nàng ngầm “lôi kéo” chàng đi vòng quanh vòng quanh những chỗ có bạn chàng, thật là ko biết đau chân mà. Haha Tất cả hi sinh vì mục đích cao đẹp.
Mục đích ấy là gì vậy? Đợi chút, đợi chút, biết ngay đây thôi.
Nhìn đến mấy bà tám ở phía ngoài bắt đầu chỉ trỏ, che miệng cười khúc khích, Hạ Dương mới hài lòng dừng lại ngẩng đấu nhìn Như Phong.
– Mặt em bị trôi phấn à?
– Ko, ko có, em hôm nay thực xinh mà. Như Phong tranh thủ vuốt mông ngựa.
– Ờ, nàng bước tiếp mấy bước lại dừng lại, quay đầu hỏi chàng, váy em có bị rách ko?
– Hử? Lắc đầu chắc nịch. Nàng bị làm sao a? Như Phong có tí chút ko an tâm vì những câu hỏi ngu ngơ của nàng, nhưng vẫn chưa dám phản kháng, lần này là phải cố sức nín nhịn nàng ah. Phì… thật tai hại mà, lẽ ra nên đẩy Tâm ra từ trước mới đúng, thật là….
– Anh có chắc chắn là mấy bà kia ko cười em ko? Nàng nhíu mày khó chịu, hất hàm về phía mấy quý bà quý cô gần đấy.
Như Phong biết điều cũng nhìn sang, cũng thấy quái lạ nhưng ko rõ vì sao a, ko lẽ lại chạy ra đấy hỏi có phải họ đang thì thầm bàn tán về mình hay ko?
Cùng nàng băn khoăn nửa ngày, Như Phong vẫn ko hiểu được khi số người đang cười ngày càng tăng lên, lại có thêm tiết mục các cô nương đẩy nhau xông lên về phía họ, rồi người được đẩy lại e thẹn, ngại ngùng lùi về hậu trường????
Bất ổn, thực bất ổn.
– Hình như là họ đang cười chúng ta?
– ừm.
– Anh cũng ko biết vì sao, có phải tại nãy giờ anh cứ lẽo đẽo theo em lượn đi lượn lại chỗ này vài vòng rồi ko?
– A, chắc ko phải đâu, họ nhìn đến vẻ đẹp trai của anh thì đâu còn nhớ được anh đã đi mấy vòng chứ? Hạ Dương hít hít mũi trêu đùa.
– Ờ ha, Như Phong tiếp nhận câu nói đùa của nàng, nhăn trán băn khoăn, vậy thì sao nhỉ?
Hạ Dương nhìn bộ mặt Như Phong đến độ thỏa mãn, quét mắt một lượt từ trên xuống dưới con người trước mắt, mới chẹp chẹp miệng ghé vào tai chàng:
– Hình như là em biết vì sao rồi.
– ??? Như Phong nhìn nàng, động viên nàng nói đi.
– Là….. haiz…, nàng buồn bực thở dài, vẫn là em ko nói được.
– Có gì khó nói hả? Như Phong cau mày.
– À, là như vầy…. Thay vì tiếp tục nói nhỏ vào tai chàng, Hạ Dương nàng chầm chậm dùng một tay cầm lấy bàn tay chàng, đặt vào chỗ nào đấy trên người Như Phong.
– Ha ha ha em chịu ko nổi nữa. Nàng buông tay giữ váy chạy cách xa Như Phong thật nhanh.
– Đứng lại, mau đứng lại cho anh. Như Phong tức giận đỏ mặt tía tai, đuổi theo kêu nàng, nha đầu này trả thù anh bằng cách này hay sao? Hừ hừ thật muốn chết mà!
– Lêu lêu. Hạ Dương đưa tay lên làm hề trêu ghẹo Như Phong, nàng cuối cùng cũng làm cho ổng bẽ mặt, ai biểu dám cho người khác tự nhiên ôm như vậy hử? Hừ hừ, còn chưa nói đến lại là người yêu cũ nữa. Như vậy là còn nhẹ nhàng a.
2 người cứ như vậy đuổi nhau một lúc, thiếu chút nữa là có thể làm loạn cả hội trường rồi.
Đáng tiếc!
Hạ Dương rất tin tưởng trí thông minh của mình nhưng lại thiếu sót một điều vô cùng, vô cùng quan trọng.
Nàng hiện tại đang đi giày cao gót a.
Nàng đã kéo váy rồi, sẽ ko có khả năng bị giẫm lên váy mà vấp ngã, nhưng mà…. huhu còn việc giày bị gãy gót thì sao?
Hạ Dương rất oanh oanh liệt liệt ngã xoach một cái.
Huhu đau a, rất đau đó, ko có hoàng tử đỡ nàng a, Như Phong chết tiệt ko nhanh lên một chút.
– Xem nào, có đau ko? Như Phong ngồi bên cạnh nàng lo lắng, tự nhiên đang chạy lại ngã, ko hiểu có bị thương ở đâu ko nữa.
– Hứ, anh thử đi dép cao gót rồi ngã vì gãy gót xem có đau ko? Nàng giận dỗi.
– Hả? Để anh xem nào, ko khéo sẽ bị bong gân đấy. Như Phong xem chân nàng, mắt cá chân hơi bầm tím một chút, thử đứng lên xem.
– Ừm.
Nàng nghe lời đứng dậy, quả nhiên, chân vừa đau vừa tê, đứng ko vững mà đi cũng ko được nữa a.
Nàng phải nhảy lò cò về nhà sao? Huhu (thật nàng chỉ có nghĩ được đến thế này thôi hả? +_+)
– Ko được rồi, Như Phong thở dài, ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh, anh đi chào mọi người rồi mình về ha.
– Dạ.
Ai nha, ông trời thật bất công với nàng mà, nàng còn chưa sung sướng được bao lâu đã bị hưởng báo ứng rồi? hic
– Để em xuống em tự đi được ko? Nàng e dè từ trong ngực Như Phong nói.
– Đứng có quấy nữa đi, có muốn anh phạt em ko hả?
Ui nàng bị ức hiếp!
Hạ Dương chu môi hờn dỗi, lát sau vẫn ko nhịn được lại ngẩng đấu ý kiến:
– Phạt gì chứ? Rõ ràng là anh sai mà? Anh ôm người con gái khác đó. Hứ
– Anh ko ôm, là Minh Tâm ôm anh. Như Phong dừng lại đính chính.
– Xì, như nhau cả thôi, vẫn là ôm à? Ai nói đấy ko phải ôm chứ?
– Nhóc, thế em làm xấu anh như vậy chưa đủ hả?
– Ko có, em đâu có làm xấu anh.
– Hử? Ko sao? Như Phong nheo mắt hỏi lại.
– Uhm, ko có đâu, là do anh đi vệ sinh quên ko kéo khóa chứ, chẳng qua là em ko tiện nói ra, sợ anh nghĩ là e…m….mmm
Huhu
Nàng lại bị cưỡng hôn nữa rồi. >
– Có sai ko?
Nhăn nhăn mũi, Hạ Dương bị Như Phong lão đại bắt ép nhận sai giọng ỉu xìu như bánh đa gặp nước:
– Vâng, em xin lỗi, em sai rồi.
Như Phong yêu chiều nhéo mũi nàng, cười lớn.
Hạ Dương a, thật đáng yêu đó.