Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 57: Người yêu cũ



Nhận ra sự thay đổi đột ngột của Hạ Dương, Như Phong ko khỏi đau lòng, hình như là nàng đang nghĩ đến điều đó?

Ko để nàng phải lo sợ điều ấy, Như Phong hướng bà Xuân chào:

– Cháu chào cô! Hôm nay đông khách ko hả cô? Như Phong vỗ vỗ vai nàng, cùng lôi nàng đi vào trong.

– A? Phong hả? Con Dương nhà cô lại phiền gì để cháu phải đưa về thế này, ngại quá. Vào đây ngồi đi. Bà Xuân hoàn toàn ko có một tia sợ hãi hay chột dạ bị bắt quả tang “ngoại tình”, rất tự nhiên rụt tay khỏi tay người đàn ông trước mặt, đứng dậy tươi cười.

– Ồ? Đây hẳn là con gái em? Người đó nhìn sang bà Xuân hỏi sau khi nhìn đến Hạ Dương. Giống mẹ quá, chú chào cháu, chú là Khoa, bạn của mẹ cháu đây.

Tiếng nói rất hào nhã, thân thiện, Hạ Dương ko nghĩ đây có thể là….của mẹ, mà mẹ cũng sẽ ko như vậy đâu, lấy lại chút bình tĩnh, nàng cúi đầu lễ phép:

– Cháu chào chú.

– Xuân này, ko ngờ con gái em xinh vầy? Nhanh quá, lớn ngần này rồi? Có cơ hội giới thiệu cho con trai anh nhé?

– Âyza, được vậy tốt quá, chỉ sợ anh chê cười.

Nghe 2 người nói chuyện như vậy, Hạ Dương có chút “đau lòng”, lén nhìn đến Như Phong một mình mặt đen, thật là….

– Mẹ. Nàng gọi một tiếng âm nặng kéo dài ra chiều ko vừa lòng. Nàng biết 2 người chỉ là trêu đùa thôi nhưng có thể nhìn đến người bên cạnh nàng ko? huhu

– Haha, chú Khoa như cảm thấy có gì bất ổn, nhìn sang Như Phong, đây là bạn trai cháu hả? Xin lỗi nha, chú chỉ đùa chút xíu thôi mà? Vỗ vỗ vai Như Phong.

Như Phong thật muốn thu nhỏ Hạ Dương rồi nhét vô túi áo ah, đáng hận là làm ko được, nghe đến có người này “an ủi” mình mà ko thấy nàng phủ nhận, tự nhiên thoải mái cười. Định bụng đáp lại một câu thì bà Xuân đã nhanh chân hơn:

– Hàng xóm nhà em đấy. Lại còn là chủ nhiệm lớp con bé nữa. hihi

– Vậy hả? Là hiểu lầm rồi, thật xin lỗi thầy giáo. Chú Khoa tự trách mình lau tau, xưng hô cũng một mặt xa cách lịch sự hơn.

– Dạ, ko có gì chú ạ. Ngoài mặt thì cười thế thôi, nhưng trong bụng lửa đang hừng hực thiêu đốt a, cô Xuân thực có thể chỉ cần giữ im lặng là đủ rồi…? Haiz thật phiền phức!

Bữa cơm trưa 4 người này, Hạ Dương thực rón rén vừa ăn vừa nhìn đến ai đó, đáng tiếc ko nhìn ra là cái dạng tâm trạng gì, cặm cụi ngồi ăn.

Sau khi mẹ nàng tiến người bạn tên Khoa ra cửa, Như Phong mới trầm ổn đứng bên nàng “giấu diếm” xoa đầu nàng:

– Có gì thắc mắc muốn hỏi cứ hỏi, đừng để trong lòng mình sẽ sinh nhiều phiền toái rối rắm đó.

– Dạ? Nàng tròn mắt nhìn lên Như Phong, người này đang hướng dẫn nàng thoát khỏi mối nghi hoặc?

– Vậy nha, anh đi về trước, tối nhớ cùng anh đi đám cưới a. Như Phong hướng nàng tạm biệt.

Nhìn theo bóng Như Phong nói gì với mẹ mình ở bên ngoài, Hạ Dương cảm thấy mình thực may mắn.

Người nàng yêu luôn có thể thấu hiểu và động viên nàng như vậy. Cảm ơn anh!

– Sao thế? Người cũng đã đi rồi, giờ cô nương ngồi đây hóa đá tương tư à? Bà Xuân từ ngoài đi vào, thấy nàng đăm chiêu ngẩn ngơ ko khỏi buồn cười, con bé này, tình cảm gì gì cũng in hết lên mặt thế kia, sợ người khác ko biết hay sao?

– Ân? Nàng có chút xấu hổ cúi xuống dọn bát đũa, mẹ trêu con.

– Thôi đi cô, mẹ lại ko biết cô nghĩ gì à? Cốc đầu nàng một cái, yêu đương gì mẹ ko cấm nhưng phải lo chuyện học hành trước đã nha. Bà Xuân cũng có ít nhắc nhở nàng,

– Dạ. Hạ Dương thừa nhận, mẹ rất tinh tường khi nhìn ra tình cảm của nàng, có điều mẹ nói như vậy ko phải là kêu nàng lo học xong đã rồi tính chuyện yêu sao? Vậy chuyện kia….? Có lẽ mẹ sẽ ko đồng ý, haha, nhưng nàng vẫn phải kiểm chứng lại một chút, mà mẹ này, nếu con bị bắt ép phải kết hôn bây giờ thì mẹ có đồng ý gả con đi ko?

Trừng mắt.

Bà Xuân có chút ngạc nhiên, Như Phong mà bà biết là loại người này à?

– Tất nhiên ko được. Bà Xuân rất quả quyết, bời thế mẹ mới nói, con gái phải giữ thân mình, chơi bời yêu sớm rồi ễnh bụng ra, lúc ấy có mà đi van xin người ta cũng ko có giá đâu con ạ.

– Vâng, vâng, con biết rồi, mẹ ko gả con đi là được rồi. Dù là bà Xuân hơi hiểu lầm ý của nàng tí chút nhưng nàng vẫn cười sung sướng, Như Phong đừng hòng mà ép buộc nàng, kaka chắc chắn sẽ ko thuyết phục được mẹ nàng đâu a!

Chứng kiến biểu tình trên mặt nàng sau khi nghe giáo huấn xong, bà Xuân ko khỏi lo lắng, con bé này rốt cuộc là đang nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ dữ vậy?

Sờ trán nàng bằng bàn tay trái:

– Có sốt ko?

– Sốt gì ạ?

– Ờ, ko sốt là tốt rồi, thế con có thấy khác trong người ko?

– Lắc đầu. Mẹ làm sao a?

– Ko có gì, ko sao thì thôi, mau dọn đi. haha

– A, mẹ này, chú Khoa là ai hả mẹ? Nói là bạn mẹ mà con chẳng gặp bao giờ cả? Trước khi bà Xuân quay lưng đi, Hạ Dương kịp bộc lộ băn khoăn của mình.

– Chú Khoa ấy hả? Bà Xuân đi ra mở tivi, chậm rãi trả lời nàng, là người yêu ngày xưa của mẹ đấy, thấy thế nào? Bà Xuân cười khi nhớ lại kỉ niệm ngày còn là thiếu nữ.

– Ah? Người yêu của mẹ ấy hả? Hạ Dương thực rất tò mò, mặc kệ bát đũa còn chưa thu dọn chạy lại ngồi bên cạnh mẹ, mẹ cũng có người yêu sao? Vậy sao lại lấy bố con chứ?

– Tại mẹ cô lo ế chồng nên phải vơ vội lấy bố cô chứ còn sao nữa? Bà Xuân dí dí trán nàng cười, chuyện xưa giờ hối hận cũng ko được nữa.

– Âyza, mẹ này, mẹ kể xem nào, xem ngày xưa mẹ và chú ấy yêu nhau như thế nào, kể đi mà… Hạ Dương lắc lắc tay bà làm nũng.

– Haiz…, thời ấy mẹ và chú đang yêu nhau, rồi chú phải đi nghĩa vụ quân sự, mẹ năm đó cũng đã 18 19 rồi, tuổi ấy ngày xưa mà chưa chồng được gọi là “già” rồi. Bà nội con là con nuôi của nhà ông Thọ gần nhà mình đó, giới thiệu bố con cho mẹ, nghĩ cũng thực buồn cười… Kể đến đây bà Xuân đượm buồn, ko nói tiếp thở dài.

– Vậy là mẹ lấy bố con, ko đợi chú ấy đi bộ đội về ư? Nàng có chút ko thích về cách yêu của mẹ, nếu là nàng hẳn sẽ ngoan cố mà đợi người kia.

– Có duyên mà ko phận, chỉ trách mẹ con khờ dại. Nếu biết tương lai như thế này, mẹ mày ế mốc cũng ko thèm lấy bố mày đâu.

– Dạ, con cũng ko thích mẹ lấy bố con, nhưng biết làm sao bây giờ, mẹ là mẹ của con rồi mà? Hihi, chú ây bây giờ làm gì hả mẹ?

– Phù.., bao nhiêu năm rồi nay mới gặp lại đấy, chú ý lái xe taxi, tình cờ nay vào quán mình uống nước nên mẹ nhận ra, ngồi ôn chuyện này xưa cũng vui.

– Chắc mẹ và chú có nhiều kỉ niệm lắm nhỉ?

– Ko nhiều, tình yêu cũng ko đẹp như của con bây giờ được, mẹ nhớ mãi bức thư cuối cùng mà chú ấy viết cho mẹ có một câu như thế này, gì ấy nhỉ, ừ là “hãy quên đi những gì ko đáng nhớ, hãy nhớ lại những gì ko thể quên”, đúng rồi đó.

– Chú ấy viết hay nhỉ? Nàng ngồi nghe tâm sự của mẹ cảm thán một câu, thật là đáng trách, khi nãy còn nghĩ oan cho mẹ nữa, nàng là đứa con hư mà.

– Ừm.

– Mẹ này, Hạ Dương ngả đầu vào ngực bà, vòng tay ôm eo bà gọi.

– Sao?

– Mẹ có trách con viết đơn li dị ko?

– Ko, phải cảm ơn con nữa chứ? Bà Xuân vuốt vuốt tóc nàng nhẹ nhàng nói, bà thực ko thể trách, bởi vợ chồng bà bây giờ lìa bỏ nhau cũng chẳng còn gì nuối tiếc để bà phải trách con gái cả.

– Con…. xin lỗi, con là đứa con ko ngoan.

– Ha? Biết ko ngoan thì mau đi rửa bát đi, khách đến người ta cười cho đấy. Bà Xuân đẩy nàng đứng lên, hôm nay mẹ con bà đã nói rất nhiều chuyện ko xảy ra trong ngày thường rồi. À đúng rồi, chiều nhớ nhắc mẹ đưa chìa khóa cho con, ngày mai mẹ đi công chuyện, tan học con ra mở quán nhé.

– Dạ, mẹ đi đâu ạ? Hạ Dương vừa làm vừa hỏi lại.

– Uhm, chú Khoa nói có chỗ này rất hay, mẹ đi xem xem, ngày mai chú ấy đưa mẹ đi, ở tận Bắc Giang cơ, mẹ đi xem xem nhà mình ra làm sao.

– Vâng, mẹ đi rồi về kể con nghe nhé, xem cho con năm nay có đỗ đại học ko nha. Hihi Nghe mẹ nói vậy là nàng biết ngay mẹ lại đi xem bói toán mê tín gì gì đấy, từ sau khi biết chuyện của bố mẹ nàng rất hay đi, ai chỉ ở đâu cũng đến xem. Chuyện này cũng ko ảnh hưởng gì nên nàng cũng ko ngăn cản mẹ.

Cứ như vậy thời gian trôi qua nhanh, vừa chợp mắt được tí đã đến giờ nàng phải đi học thêm.

Bản thân nàng biết mẹ hi vọng rất nhiều vào mình nên tuyệt ko thể ko cố gắng học thật tốt.

Hạ Dương chăm chỉ ngồi chép bài, chợt thấy điện thoại rung lên:

– Đang làm gì vậy cưng? Ồ, là anh Ngọc nhắn tin cho nàng.

– Em học.

– Oh, anh tưởng học buổi sáng thôi mà?

– Ôn thi mà. Có chuyện gì ko anh? Nàng thực muốn chấm dứt cuộc nói chuyện với tên dở đời này. Người ta đang học Văn rất hay, ko muốn bị tuột mất cảm xúc nha.

– Ah, ko có gì. Chỉ là anh thấy nhớ em. ^^

Hạ Dương bất động, lời nói này…. haiz, tránh đi tránh đi, ko phải Như Phong đâu a. Lắc lắc đầu vài cái, Hạ Dương nhanh tay bấm lại:

– Anh ko nói được lời nào tốt đẹp, em ko nói chuyện với anh nữa, em học đây pp.

– Uhm, Chụt! Học tốt nha vợ yêu.

Hạ Dương rùng mình một cái, đã nói là ko nói được lời nào hay ho mà.

Dắt xe đạp ra khỏi trung tâm, Hạ Dương vội vàng chen lấn, giờ này về lại tắc đường, ko khéo lại ko kịp hẹn với Như Phong mất.

Huhu khóc ròng mà, nàng đã nói là ko muốn đi rồi mà, Như Phong chết tiệt, Như Phong thối, ép buộc nàng phải đi. Hạ Dương vừa cong mông đạp xe tăng tốc vừa rủa thầm Như Phong, để cho lão hắt xì chết đi. Ô Ô ( Huynh đáng thương quá à! >

– Nhanh như vậy đã muốn chuyển sang nhà anh luôn hả? Hoan nghênh! Hoan nghênh! Như Phong nhìn đến Hạ Dương một thân váy hồng, tay xách nách mang túi đồ cồng kềnh ko nhịn được trêu nàng.

– Xí ( bĩu môi), còn lâu nhá, nàng dài giọng, chở em qua chỗ mẹ đã nhé, tối nay mẹ ko về nên em mang chăn qua tiệm.

– Ừ, đưa đây, cầm túi chăn len từ tay nàng, Như Phong vừa cất vào cốp xe vừa ghẹo nàng, em ko nói anh tưởng mình nhầm, kêu em đi tị nạn chứ ko phải đi dự đám cưới nữa hic.

– Ơh, thì cứ coi là đi tị nạn cũng được mà? Nàng cười thật dễ thương, nhưng mà này, anh có thấy ai đi tị nạn mà ăn mặc đẹp như em ko? Giả bộ ngây ngô.

– Sao em ko nói là tị nạn dùng xe MB thì em đi suốt cũng được? Haha

Hừ hừ

Tự kiêu quá đi mất, ra vẻ ta đây có xe xịn đấy hả? Hạ Dương nghĩ thầm, ”khinh thường” quay mặt đi ko thèm tiếp chuyện.

Một lát sau…

– Mặc vậy có lạnh ko? Như Phong vẫn chăm chú nhìn về phía trước mà hỏi nàng.

– Dạ? Hạ Dương có chút bất ngờ, Như Phong đây là đang quan tâm nàng à? Lòng thật ấm áp, nàng mỉm cười, ko sao đâu ạ.

Nhớ đến lần trước trong buổi tiệc thường niên của công ty anh, Như Tùng đã dùng cái điều hòa ko khí để bắt ép mình mặc cái váy hở hang này, Hạ Dương thật muốn cười. Dù sao thì cũng chẳng có cơ hội để mặc lại, nhân tiện Như Phong kêu nàng cùng đi dự đám cưới một người bạn thân, nàng liền mặc lại cái này dù có hơi bất tiện một chút.

– Ừ, vậy hả? Cái này cho em nè. Lái xe bằng một tay, tay kia Như Phong đưa cho nàng một chiếc hộp giấy.

– Gì đây ạ? Tròn mắt ngạc nhiên.

– Mở xem.

– Ồ. Là một cái khăn lụa màu hồng phấn, cùng tông màu với cái váy của nàng, còn có một bông gài tóc hình hoa ti-gôn màu cánh sen nữa. Đẹp quá a!

– Thích ko?

– Ừm.

Ko nhìn đến cảm xúc của nàng, Như Phong thật hạnh phúc mỉm cười.

Tạm biệt vẻ mặt kinh ngạc của anh Nam và mẹ mình ở tiệm café, Hạ Dương vui vẻ lên xe tiếp tục hành trình.

Khi nãy, Như Phong giúp nàng choàng tấm khăn qua vai, che hết phần hở phía sau, mềm mại giữ lại ở 2 bên tay nàng, trên tóc nàng lại gài cành ti-gôn sẫm màu thật nổi bật, hiệu quả thực ko tồi nha. Ít nhất đã khiến cho anh Nam suốt ngày khinh thường mị lực của nàng ko bằng bà xã phải ngẩn ngơ rồi. Ha ha Thập phần sảng khoái.

– Em đừng cười như thế nữa được ko? Hình như là Như Phong ko chịu nổi áp lực trước nụ cười của nàng nên quyết định can thiệp trực tiếp.

– Ko, em muốn cười mà? Anh cấm được sao? Haha

– Ko cấm, Như Phong vuốt vuốt cằm, nhưng có thể khiến em “im lặng mãi mãi”. Nheo mắt rất nguy hiểm.

– A?

Cái này là….

Nàng còn chưa có phản ứng tiếp theo, ko kịp lùi về đã bị Như Phong vòng tay kéo về trong lòng, đặt lên môi nàng một nụ hôn.

N phút giây sau có một cuộc hội thoại diễn ra:

– Sao rồi?

– …. Im lặng lắc đầu, nàng là đang ngại ngùng thẹn thùng, may mà từ bên ngoài ko nhìn thấy ở phía trong xe ah.

– Cười lên xem nào? Như Phong vẹo má nàng.

– Lắc lắc đầu, mím chặt môi, nếu cười nữa sẽ lại bị ép hôn, nàng ko đỡ được a, cho nên rất biết điều câm nín.

– haha

Như Phong chèn ép, thu phục được nàng cực khoái chí, cười ha hả vào số, chiếc xe từ từ lăn bánh.

Hèn hạ, hèn hạ, đáng nhẽ phải giơ tay thật cao, tặng cho người này một cái bạt tai mới hợp logic tiểu thuyết ngôn tình chứ? Hạ Dương tự mắng chửi mình suốt chặng đường.

– Hey! Anh Phong phải ko? Trùng hợp, trùng hợp. Một người nam thanh niên ăn vận lịch sử, điển trai tiến đến vỗ vai Như Phong.

– A? Lão Tam? Haha, cười vui vẻ,để “phu nhân” ở nhà sao mà di mình vậy? Như Phong thoải mái khi gặp một người banh thân thiết lâu năm , tay bắt mặt mừng.

– Em ko có phúc phận như anh ạ, nháy mắt nhìn sang Hạ Dương nàng, tay khéo léo vẽ một vòng cung ở bụng, rồi nói nhỏ vào tai Như Phong “cần phải ở nhà nghỉ ngơi” hehe

– Ô, chúc mừng chú. Kéo Hạ Dương đến trước mặt, phu nhân của anh đây, Hạ Dương.

– A ha, là đại tẩu trong truyền thuyết đúng ko? May quá, may quá, lại gặp chị ở đây. Dứt lời đưa ra bàn tay hướng nàng giao hảo.

Hạ Dương vừa ngượng vừa cuống, vội vàng đưa 2 tay ra nắm lại, cười nói:

– Chào anh! Nàng còn trẻ a, ko muốn bị người trước mặt này gọi là “chị” đâu huhu

Sau màn hội ngộ ở bãi đỗ xe, 3 người 2 nam thanh 1 nữ tú cùng sánh vai nhau đi vào hội trường rất bắt mắt.

– Chu choa, ai đến đây ai đến đây. Một người con trai cũng khá vạm vỡ cao to, “đen hôi” xuất hiện chào đón 3 người, nhìn đến bông hoa cài ngực áo của hắn, Hạ Dương đoán đây chắc là chú rể đi nên cũng mỉm cười chào hữu nghị.

– Ko muộn chứ, đến đông đủ cả chưa? Hôm nay phải “quật nhau” đến hết đêm em đây mới chịu được a. Người tên “Lão Tam” bức xúc nói.

– Ok, chuyện nhỏ, chủ rể cười lớn, ngày vui anh đây ko tiếc chú mày, chỉ sợ nửa đêm “con cún nhỏ” (chỉ vợ Lão Tam) chạy vào tận phòng tân hôn của anh đây cắn phá thôi.

Nghe 2 người này đá đông đá tây, Hạ Dương ko khỏi rụt cổ e ngại, may mà có Như Phong ở bên ghé tai nàng “đừng để tâm đến họ nói chuyện” khiến nàng đứng vững.

Thật là…

Cái từ mẫn cảm kia sao anh ta có thể nói trơn tru vậy nhỉ? Vợ cũng có rồi, hổng lẽ là để che mắt thiên hạ thôi?

Rùng mình một cái.

– Ô, anh cả à, chị dâu lạnh hay sao đó? Lão Tam vẫn cười cà cớn.

– Này, chị dâu cả đây hả? Hồi nào sao anh em ko ai biết gì hết trơn? Chú rể tranh cướp lời của Như Phong hỏi lão Tam. Nhìn thấy Như Phong ôm eo nàng bước đi, này …này… anh cả….đợi đã…

Sau khi yên vị ngồi vào bàn uống trà, Hạ Dương cùng mấy anh em của Như Phong giới thiệu này nọ, có khoảng 3 4 người mà nàng tạm thời ko nhớ tên được, ngoại trừ 2 người, lão Tam và chú rể Trần Văn Thế.

Câu chuyện của cánh đàn ông, nàng hiển nhiên ko chen vào được, thình thoảng họ cũng trêu đùa nàng mấy câu nhưng Như Phong đều ngồi cạnh nàng, nhẹ thì giúp nàng chống đỡ nặng thì quét mắt một cái mấy cái miệng liền im bặt.

– Ở lại nhé, anh đi ra đây một chút. Như Phong bỗng nhiên đứng dậy, cúi người thì thầm với nàng.

– Đi đâu à? Em đi cùng được ko? Nàng có chút cầu mong, mình nàng ở cùng những gã họ “Lừa” này thì nàng sẽ “vong” sớm mất.

– Ờ, ko ngờ Như Phong lại gãi đầu có chút phân vân, rồi thẳng thừng từ chối nàng, ko được, anh đi Washington City mà?

– Hả? Đi công tác ngay bây giờ sao? Sao ko nói cho em biết? Nàng có chút hốt hoảng, Như Phong vừa đi Trung Quốc về được mấy hôm thôi mà? Nay lại bay sang tận Mỹ làm gì a?

Thấy nàng hiểu sai ý của mình, Như Phong bụm miệng cười:

– Ko, Washington City = WC, là WC em hiểu chưa?

– A? Hạ Dương ban đầu giật mình hiểu ra, giây sau liền đỏ mặt mình vừa rồi đề nghị cùng đi WC sao? Huhu, đánh Như Phong một cái, còn ko mau đi.

Tất cả những cảnh này ko qua khỏi mắt của mấy tên nam nhân kia, tất cả cùng trố mắt nhìn nhau cứng đơ miệng, “Phong đại ca mà chúng quen biết là người này thật sao?”

Lại nữa, một mình chiến đấu với những người giang hồ này, Hạ Dương mới biết được, thì ra Như Phong đã “vinh dự” là người kết hôn cuối cùng trong cả hội 5 6 anh em. Thâm tâm cũng muốn giúp Như Phong lấy lại chút mặt mũi, định bụng sẽ nói là mình và Như Phong đã kết hôn, hiện tại còn có baby nữa cơ, bởi vì bộ váy này cùng với thời điểm trước đó rất thích hợp để giả vai phụ nữ có bầu 2 tháng a, Hạ Dương đoán chừng mình sẽ ko có sơ hở gì nhưng vừa nghĩ đến bị Như Phong dắt mũi lại tức nghẹn ko chịu được, nên quyết định vẫn là để vinh hạnh ấy cho Như Phong đi.

Thêm nữa nàng còn thu thập thêm một thông tin nữa, thì ra là tên Thế này bị bác sĩ yêu cầu phải cưới. Hắc hắc, chuyện này nàng cũng ko lạ, tuy nhiên thì hảo bằng hữu của Như Phong có người như vậy thật có thể “làm xấu bộ mặt” của chàng ta. Haha Nàng vô cùng thỏa mãn với âm mưu của mình mà ko biết đến hậu quả, nếu có thể biết trước tương lai nàng thề sẽ ko đem chuyện này ra chê cười Như Phong a.

– Anh Phong? Tiếng một cô gái gọi chàng từ phía sau.

Như Phong ko tin vào tai mình nữa, giọng nói này…, chầm chậm quay lưng lại.

Một cô gái thực trẻ tuổi, tóc được làm kiểu xoăn nhẹ uốn lên trên đầu như một bông hoa, cùng với bộ xiêm y màu đỏ để lộ bờ vai trắng quyến rũ, càng tôn lên vòng một gợi cảm, thân váy như những cánh hồng xếp lên nhau, phía trước xẻ một đường dài khoe đôi chần trắng muốt, toàn thân toát lên sự kiêu sa mà hấp dẫn động lòng người.

Môi chàng mấp máy:

– Tâm?

Cô gái nhoẻn miệng cười, đáp:

– Đã lâu ko gặp lại anh. Khi nãy từ nhà vệ sinh đi ra, cô đã ngỡ nhìn nhầm người, ko ngờ đúng thật là Như Phong.

– Đã lâu ko gặp. Như Phong cũng cười đáp lại.

Quả đất thật tròn.

Nói xem, bao nhiêu năm trôi qua rồi, tưởng như kí ức đã vùi sâu trong quên lãng, ko ngờ ngày hôm nay vẫn còn có cơ hội gợi nhắc lại.

Hạ Dương ngồi với mấy anh bạn Như Phong đến toát mồ hôi, là thật a, nàng cười trừ đến sắp méo miệng rồi đây. Thật là, chuyện xã giao với người lạ nàng ko thông thạo lắm, bất đắc dĩ sau một khoảng thời gian rất lâu, nàng mới viện cớ đi WC để tìm Như Phong.

Ko nghĩ đến trên đường hướng đến khu nhà vệ sinh, lại băt gặp được cảnh tượng đau mắt như thế này…

Dáng người này, mái tóc này, trang phục này, đôi giày này…. Hiển nhiên là Như Phong của nàng.

Nhưng mà…

Người này hiện tại đang quay lưng về phía nàng, trên đôi vai có một mái đầu người con gái, vòng eo có một đôi tay nhỏ nhắn choàng qua, chân váy đỏ chập chờn bay trong gió.

Hiện tượng gì đây?

Cảm giác có người phía trước, cô gái đang ôm Như Phong khẽ mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Dương.

A!

Một tiếng ngỡ ngàng, khuôn mặt này…., nàng quen?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.