Ngoan, Hôn Anh

Chương 33



Editor: Nmeii203

Kiều Kế Hằng không lên tiếng, Tần Hi lại hỏi: “Tại sao anh biết chuyện của cô ấy?”

Kiều Kế Hằng ngắm nghía một chiếc ly ngọc trong tay, dừng lại một chút, mới nói: “Trước kia không phải Sơ Nịnh đã nói như vậy sao? Trì Diên giới thiệu nên chúng tôi với nhau nên mới quen biết.”

“Tại sao Trì Diên lại giới thiệu hai người với nhau?” Tần Hi cảnh giác nhìn anh, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không bất thường: “Hai người rất thân?”

Loại sự tình này anh cũng không biết, Kiều Kế Hằng cùng Sơ Nịnh tại sao lại có giao tình, dựa vào cái gì mà anh không biết?

Một câu trả lời dường như hiện ra trong đầu anh, rất hỗn loạn như bị xáo trộn bởi một cái gì đó và nó nhất thời không được rõ ràng.

Sắc mặt anh tuấn u ám, nhìn Kiều Kế Hằng bằng ánh mắt ngưng trọng: “Anh thích cô ấy?”

Kiều Kế Hằng mới vừa nhấp một ngụm rượu liền bị sặc ho hai tiếng.

Mạch não của Tần Hi hôm nay khiến anh kinh ngạc không nhỏ, xem ra ghen tuông không chỉ có thể làm cho người ta điên cuồng, mà còn có thể khiến con người ta — giảm bớt trí thông minh!

Kiều Kế Hằng nhướng mày cười nói: “Cậu đoán xem?”

“……..”

Sơ Nịnh nói chuyện trong nhà cho Kiều Kế Hằng, nhưng cô ấy lại giấu giếm anh. Tần Hi cảm nhận được mối nguy hiểm, ghen tuông ngày càng tăng, vẻ mặt càng thêm trầm xuống, “Hai người không hợp nhau.”

Kiều Kế Hằng mỉm cười: “Với ai thì hợp? Với cậu?”

Tần Hi vẻ mặt lạnh lùng không tiếp lời.

“Đi tìm em ấy đi.” Kiều Kế Hằng không trêu chọc anh nữa, vỗ vỗ vai Tần Hi, vẻ mặt nghiêm túc, “Mấy năm nay em ấy ở một mình, mong cậu có thể giúp em ấy.”

——

Khi màn đêm buông xuống, đèn bật sáng.

Một chiếc xe buýt đang đi trên đường cao tốc, Sơ Nịnh đang ngồi ở hàng thứ hai bên cạnh cửa sổ đếm ngược từ cuối lên, cô nghiêng người nhìn về phía ánh đèn của những ngôi làng vô danh phía xa, ánh mắt mông lung và xa xăm.

Xe dừng ở khu dịch vụ, từng người lần lượt xuống xe đi ăn.

Một người cô ngồi bên cạnh Sơ Nịnh đứng dậy, nhìn cô: “Cô bé, tôi nghĩ cô ngồi một ngày rồi, buổi trưa chưa ăn gì. Cô xuống ăn một chút đi.”

Sơ Nịnh hoàn hồn, nở nụ cười: “Không cần đâu ạ, bác gái cứ đi trước đi.”

Bác gái nhìn cô thở dài, lấy trong túi ra một thùng mì gói rồi cùng mọi người bước xuống xe.

Sơ Nịnh là người duy nhất còn lại bên trong, trong xe yên tĩnh trở lại đèn đường đã tắt, xung quanh tối om, chỉ có khu dịch vụ bên ngoài là sáng đèn.

Trong xe trống không đột nhiên có chút lạnh, Sơ Nịnh bất giác quấn chặt áo khoác.

Tạm thời quyết định ra ngoài đi dạo, cô cũng không chuẩn bị trước cái gì, còn không có mang theo hành lý, cả người thoải mái.

Đã một ngày trôi qua kể từ khi cô ra ngoài, cô lấy điện thoại trong túi ra, chần chừ một lúc rồi mới bật máy lên.

Vô số cuộc gọi nhỡ hiện lên, nhiều nhất là Tần Hi, còn có Kiều Bang Quốc, Kiều Kế Hằng, Trì Diên và những người khác.

Trên WeChat hiện lên một tin nhắn của Tần Hi: 【 Em đang ở đâu, chúng ta nói chuyện được không? 】

Sơ Nịnh nhìn chằm chằm tin nhắn một hồi, sau đó bấm vào ô nhập chữ, trước khi cô gõ chữ, Tần Hi dường như cảm nhận được gì đó, đột nhiên gọi tới WeChat.

Sơ Nịnh sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm nút trả lời, đầu ngón tay lơ lửng phía trên nút xanh.

Một lúc sau, cô di chuyển đến nút màu đỏ bên cạnh và nhấn vào để cúp máy.

Tắt điện thoại một lần nữa.

Những lời đó của Tần Minh Huy lại vang lên bên tai.

Cô và Tần Hi chia tay, không chỉ vì lời nói của Tần Minh Huy, mà lời nói của ông chính là cọng rơm cuối cùng bóp chết cô.

Khi đó, cô coi Tần Hi là người đã cứu rỗi cô, coi anh là hy vọng cuối cùng của mình.

Cô không ngừng tự an ủi mình, cho dù mẹ cô có oán giận cô, không muốn cô cũng không sao, cô vẫn còn có Tần Hi.

Nhưng Tần Minh Huy đã xuất hiện và giáng cho cô một đòn nặng nề, để cô nhìn rõ thực tế.

Thì ra cô thật sự là gánh nặng, không chỉ kéo mẹ cô xuống mà bây giờ còn kéo theo cả Tần Hi uống cùng.

Sơ Nịnh nhớ tới cái đêm thi đại học kết thúc.

Cô và Tần Hi ra khỏi rạp chiếu phim, đã chín giờ tối, Tần Hi nói đưa cô về nhà, cô không muốn về nên đưa anh đi dạo trong công viên.

Cho đến chín giờ rưỡi, Tần Hi dừng lại bên đường, kéo cô lại, nói chuyện mang theo giọng điệu lưu manh: “Em còn chưa muốn về nhà? Thế này là luyến tiếc rời khỏi anh?”

“Nếu không …” Anh kéo cô vào trong ngực ghé vào bên tai cô: “Không muốn quay về thì đừng về.”

“Vậy thì đi đâu?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sạch sẽ tràn đầy nghiêm túc.

Tần Hi sửng sốt một chút, cười một tiếng: “Thật sự không trở về?”

Nhận thấy cô có gì đó không ổn, Tần Hi bóp chặt mặt cô, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

Sơ Nịnh cúi đầu, cảm xúc phức tạp hội tụ ở trong mắt, ra vẻ thoải mái: “Không phải anh nói rồi sao, là em không nỡ xa anh.”

Lời nói của cô như làn gió mát mùa hè, vừa lọt vào tai, Tần Hi ngây người một lúc, nắm tay cô đi về phía trước.

Hai người dừng lại cạnh nhau trước lối vào của một khách sạn cuối con hẻm nhỏ.

Lúc lâu sau, Tần Hi nói: “Chỗ này điều kiện không tồi.”

Sơ Nịnh ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nơi này hẻo lánh, những nơi khác sẽ bị người ta nhìn thấy.”

“Vậy nhà này?”

Mở cửa, hai người đi thang máy lên lầu ba.

Lối đi rất hẹp, sàn trải thảm xám.

Tường không cách âm, phảng phất có vài âm thanh bay ra, vẻ mặt Tần Hi rất bình tĩnh, nắm tay Sơ Nịnh siết chặt một chút.

Tìm được phòng quẹt thẻ đi vào trong, đèn được bật lên.

Phòng rất nhỏ, quét dọn tương đối sạch sẽ.

Thấy cô cứ đứng mãi ở cửa, Tần Hi bật cười: “Sao em không vào, hối hận sao?”

Sơ Nịnh nắm lấy dây đeo vai của cặp sách, mím môi một hồi, bước vào, đặt cặp sách trên tủ giày.

Tần Hi đóng cửa lại, ôm cô từ phía sau.

Sơ Nịnh đứng bất động, cúi thấp đầu.

Cô cảm giác được hơi thở thô ráp, nóng bỏng của anh tràn qua lỗ tai, cô luống cuống một chút, nhắm mắt lại: “Tần Hi!”

“Làm sao vậy?”

Anh xoay người lại, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên ôm lấy, cọ cọ trán cô, nhỏ giọng hỏi: “Sợ không?”

Sơ Nịnh lông mi rũ xuống, ủ rũ, hồi lâu nổi lên tâm sự, cô ngước mắt lên hỏi anh: “Ba mẹ anh thường hay cãi nhau sao?”

“Ừ, đều là chuyện bình thường. Bố mẹ nào mà không cãi nhau?”

Sơ Nịnh vào trong ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn: “Ba mẹ em chưa bao giờ cãi nhau. Mẹ nói cái gì thì ba cũng nghe theo. Nhưng gần đây hai người họ ngày nào cũng cãi nhau, họ không quan tâm đến việc thi học đại học của em. Anh nói xem, liệu họ có ly hôn không?”

Tần Hi ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm tay cô, thở dài: “Chẳng trách em không muốn về nhà. Còn tưởng em không nỡ xa anh.”

Anh mỉm cười và chạm vào mái tóc của cô, trấn an cô nhẹ nhàng nói: “Nếu dựa theo những gì em nói, ba đối xử tốt với mẹ em như vậy, thì khẳng định sẽ không ly hôn. Có thể chỉ là cuộc cãi vã bình thường giữa vợ chồng thôi, em suy nghĩ nhiều quá rồi.”

“Có thật không?”

“Sơ Nịnh.” Tần Hi chạm nhẹ vào mũi cô, đôi mắt thâm thúy hơi híp lại, lời nói tràn đầy lưu manh, “Đều là nhà bạn gái của anh, sau này em sẽ là người nhà họ Tần. Anh nhất định sẽ không bỏ rơi em. Về chuyện người khác thế nào cũng là dệt hoa trên gấm, em lại bận tâm nhiều như vậy làm gì? Hơn nữa, em tuổi còn nhỏ, không thể can thiệp vào quyết định của người lớn, nên mặc kệ họ, em không thể quản anh sao?”

Sơ Nịnh bị anh làm cho buồn cười: “Em quản anh làm cái gì?”

Tần Hi khẽ đặt khuỷu tay lên đùi cô, chống đỡ hai má: “Sơ Nịnh lão sư dạy không tồi. Anh nghĩ bài thi lần này anh làm khá tốt. Anh làm được gần hết các câu. Nói không chừng có thể cùng em đến đại học C. “

“Thật sao?” Sơ Nịnh hai mắt sáng ngời, trên mặt tràn đầy vui mừng không thể che giấu, bất chợt có chút không rõ: “Có nắm chắc không? Tính theo phổ điểm của kỳ thi thử vừa rồi, anh còn kém một vài điểm nữa.”

“Lần này thì thực sự không sao. Anh rất nghiêm túc làm bài thi, ghi nhớ các bước em từng nói.” Anh chỉ vào mắt mình và nói: “Nhìn quầng thâm của anh đi, mấy ngày nay đều là như vậy. Đều là mấy ngày này bị em bắt giải quyết đống đề đó.”

Cuộc đời của Tần Hi đã được định sẵn ngay từ đầu, sau khi thi đại học sẽ xuất ngoại du học, tương lai sẽ tiếp quản tập đoàn Viên Thương và trở thành một nhà tư bản giống như cha mình.

Nhưng hiện tại có Sơ Nịnh, anh không muốn ra nước ngoài nữa, anh muốn cùng cô ở trong nước.

Anh rể năm đó cũng không đi nước ngoài, ở lại Trường Hoàn học đại học C, bây giờ anh ấy vẫn có thể quản lý tốt tập đoàn Đằng Thụy.

Cố Ngôn Thanh có thể làm được thì anh cũng có thể làm được, chỉ là so với người khác vất vả hơn chút thôi.

Sơ Nịnh nhìn hốc mắt trũng sâu của Tần Hi, dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi lông mày tuấn tú của anh: “Năm ba trung học rất mệt. Bây giờ thi đại học đã kết thúc, anh có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.”

Tần Hi nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên: “Vậy thì chúng ta cùng nhau đi học đại học C, được không?”

Tai Sơ Nịnh phiếm, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

Tần Hi chống tay vào hai đầu tay vịn của ghế, thân trên hơi nghiêng về phía trước, khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ đến gần cô, ngửa đầu ngửi cổ cô, nhỏ giọng nói: “Thơm quá.”

Sơ Nịnh đỏ mặt, sợ hãi mà đẩy anh ra: “Em, em muốn về nhà!”

Tần Hi nhíu mày, có chút mất mác: “Sao lại muốn trở về?”

“Trễ rồi…”

“Cái đó–” Đôi môi mỏng gợi cảm của Tần Hi áp sát vào tai cô, vừa thở ra nhiệt vừa lẩm bẩm, “Hôn anh trước rồi về.”

Môi anh lướt qua vùng da dưới tai cô, rồi anh cắn nhẹ vào môi cô rồi mút nhẹ.

Sơ Nịnh hai tay giữ lấy tay vịn ghế, hơi hơi siết chặt, hai mắt hơi nhắm lại, lông mi dài cong khẽ run lên.

Cảm giác được đầu lưỡi sắp chạm đến hàm răng, Sơ Nịnh đưa tay đặt ở trên ngực của anh, vừa đẩy vừa tránh: “Anh nói hôn, bây giờ đã hôn rồi, đến lúc phải thôi.”

Tần Hi bật cười: “Lúc nãy nhiều dũng khí vậy, hiện tại hết tiền rồi, em vẫn muốn về nhà?”

Sơ Nịnh đẩy anh ra rồi đứng dậy, đi tới gần cửa cầm lấy cặp sách, chậm rãi trả lời: “Không tốn bao nhiêu tiền. Hơn nữa anh cũng không tệ lắm.”

Tần Hi thở dài, đem cặp sách khoác qua vai cô, ôm lấy cô: “Đi thôi, đưa em về nhà.”

Sau khi đến khu biệt thự, cả hai dừng xe ở cổng.

Trời đã khuya, Tần Hi nói: “Đi thôi, anh tiễn em vào.”

Sơ Nịnh lắc đầu: “Không cần, em tự mình vào.”

“Anh nhìn em vào, về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh.”

Tần Hi trả lại cặp sách cho cô, nhưng đột nhiên bị Sơ Nịnh ôm chặt lấy.

Tần Hi lảo đảo, ổn định thân hình quay ra ôm lại cô vào lòng, chế nhạo nói: “Lưu luyến không muốn rời sao, về nhà em sẽ không nhìn thấy anh nữa.”

Sơ Nịnh chôn người trong ngực anh, khịt khịt mũi, thì thào nói: “Tần Hi, anh đừng bỏ rơi em được không?”

“Sao anh có thể bỏ rơi em được?” Anh hôn nhẹ lên vầng trán mịn màng của cô, quan tâm hỏi: “Sao vậy, em còn lo lắng cho ba mẹ sao?”

Sơ Nịnh lắc đầu, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, khi nhìn anh, cô mới khôi phục tinh thần như cũ, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào: “Ngày mai chúng ta đến hẻm Vụ Hoa ngồi đu quay đi. Đi sớm chút em muốn lên đó ngắm bình minh.”

“Được, vậy sáng sớm ngày mai anh đến đón em.”

“Anh không cần đón em, cũng không tiện đường, em bắt taxi đến, chúng ta sẽ tập trung ở trước hẻm Vụ Hoa.”

Tần Hi suy nghĩ một chút gật đầu: “Cũng được.”

“Vậy em về đâu.” Cô vẫn đang ôm eo anh, miễn cưỡng buông ra, đặt cằm lên ngực anh, suy nghĩ, ánh mắt dần dần hiện lên ý cười, “Ngày mai em sẽ nói cho anh một bí mật lớn.”

Tần Hi rũ mi xuống, khóe môi cong lên: “Bí mật gì, bây giờ em nói luôn đi?”

“Như vậy không được.” Sơ Nịnh từ trong ngực anh tách ra “Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học. Bí mật này ngày mai nhất định mới nói.”

“Đặc biệt như vậy?”

“Đương nhiên!” Sơ Nịnh nhướng mày, “Bất quá, hiện tại chưa nói cho anh biết, em về nhà đây, ngày mai gặp lại!”

Đứng trước cửa nhà mình, Sơ Nịnh liếc mắt nhìn bên trong, bình tĩnh lại một lúc, ấn dấu vân tay mở cửa sắt đi vào.

Đi qua sân và vào nhà, phòng khách bật đèn vàng mờ ảo, Sơ Mân ngủ gật trên ghế sô pha, còn Kiều Bang Quốc thì đang nhẹ nhàng đắp chăn cho bà.

Ông đang mặc một bộ vest chỉnh chu, có vẻ như ông vừa từ công ty trở về, không có thời gian để thay quần áo.

Nghe thấy động tĩnh, Kiều Bang Quốc nhìn lại, thấy Sơ Nịnh từ bên ngoài trở về với cặp sách trên lưng, ông kinh ngạc một lúc rồi bước tới: “Kỳ thi tuyển sinh đại học không phải đã kết thúc lâu rồi sao? Như thế nào hiện tại mới trở về.”

Công ty của Kiều Bang Quốc gặp sự cố. Từ tối qua đến giờ, ông mới về nhà.

Ông vốn nghĩ rằng con gái mình đã đi ngủ trên gác.

Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.

Kiều Bang Quốc thở dài: “Trễ như vậy còn chưa về, mẹ con còn không có gọi điện thoại?”

Sơ Nịnh nhìn thoáng qua hướng sô pha, không nói chuyện.

“Con ăn chưa, ba nấu cơm cho con.”

“Con ăn rồi.” Sơ Nịnh cúi đầu, “Con trở về phòng trước.”

Cô lướt qua Kiều Bang Quốc đi thẳng lên lầu.

Sau khi về nhà, cô gửi một tin nhắn cho Tần Hi, nói rằng cô đã về đến nhà.

Không bao lâu, bên ngoài có tiếng gõ cửa: “Con ngủ chưa, là ba.”

Sơ Nịnh đi tới mở cửa, Kiều Bang Quốc bưng một ly sữa tươi đi vào, đưa cho cô: “Con thi như thế nào rồi?”

Sơ Nịnh cầm cốc sữa vào ngồi xuống sô pha: “Con còn tưởng rằng ba mẹ không quan tâm chuyện này.”

Kiều Bang Quốc ngồi bên cạnh thở dài: “Nha đầu ngốc, tất nhiên là ba ba quan tâm đến con rồi. Mẹ cô cũng quan tâm đến con. Gần đây bà ấy hay cáu gắt, bệnh tình ngày càng trầm trọng, không kiểm soát được cảm xúc. Đôi khi nói ra những lời đả thương người khác, con đừng để trong lòng.”

“Vậy thì ba và mẹ …” Đầu cô cúi xuống rất thấp, giọng nói yếu ớt, “Sẽ ly hôn chứ?”

“Sẽ không.” Kiều Bang Quốc không cần suy nghĩ, ôm đầu con gái, “Ba mẹ không ly hôn, mẹ con tinh thần không tốt. Nếu mẹ muốn gây chuyện thì cứ để mẹ làm phiền. Ba ba năm đó quả thật làm chuyện sai lầm. Nhường nhịn bà ấy một ít. Sau khi chuyện công ty được giải quyết xong, gia đình ba người chúng ta đi du lịch được không? Đến lúc đó tâm tình mẹ con sẽ tốt lên.”

“Được.” Sơ Nịnh tâm tình dần dần thả lỏng. “Đến lúc đó, con sẽ cố gắng nghĩ biện pháp làm cho mẹ vui vẻ. Mẹ khẳng định sẽ không tức giận nữa.”

“A Nịnh của chúng ta, ngoan như vậy, mẹ con sao có thể giận con được? Mẹ chỉ giận ba thôi.” Kiều Bang Quốc trìu mến nhìn con gái, “Uống sữa rồi ngủ sớm đi con.”

Nhìn thấy Kiều Bang Quốc đứng dậy đi ra ngoài, Sơ Nịnh ngăn lại: “Ba.”

Khi ba cô quay lại, Sơ Nịnh mỉm cười: “Con cảm thấy kỳ thi này con phát huy rất tối, vì vậy ba đừng lo lắng.”

Kiều Bang Quốc gật đầu nhẹ nhõm: “Ba biết A Nịnh của chúng ta là người giỏi nhất, ba sẽ thưởng cho con những gì con muốn.”

“con vẫn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói cho ba biết.”

Sơ Nịnh cảm thấy chính mình dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần tình yêu thương của ba mẹ có thể khiến cô yến tâm một chút, khiến cô cảm thấy mình không thừa, không bị bỏ rơi, là cô đã hài lòng.

Sau khi Kiều Bang Quốc rời đi, Sơ Nịnh tắm rửa sạch sẽ nằm xuống giường, vui vẻ gửi tin nhắn cho Tần Hi trên WeChat:

【 Bố em quan tâm đến kỳ thi tuyển sinh đại học của em và nói rằng ông ấy sẽ thưởng cho em. 】

【 Ông ấy cũng nói sẽ không ly hôn với mẹ em và sẽ đưa em và mẹ đi du lịch. 】

【 Hôm nay công ty ba em bận quá nên không biết em về muộn nên không gọi điện cho em để hỏi thăm. 】

【 Có thể mẹ em sức khỏe không tốt nên đã quên quan tâm đến em. 】

Tần Hi còn chưa về đến nhà, ngồi ở ghế sau taxi, xem tin nhắn cô gửi.

Giữa những hàng chữ đều có thể cảm giác được niềm vui của cô.

Khóe môi nhếch lên, anh đáp: 【 Nếu không ly hôn, vậy em đừng lo lắng, sau này đừng nghĩ nhiều như vậy. 】

Sơ Nịnh: 【 Dạ. 】

Sơ Nịnh: 【 Mà nè, ngày mai anh mặc áo màu gì? 】

Tần Hi: 【 Sao vậy? 】

Sơ Nịnh: 【 Em mặc áo đôi với anh. 】

Sơ Nịnh: 【 Em nghe mọi người nói, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi bằng cách chụp một bức ảnh hôn khi cả hai mặc đồ đôi và ngồi trên vòng đu quay. 】

Tần Hi: 【 Em tin mấy lời đồn trẻ con này? 】

Sơ Nịnh: 【 Vậy anh coi là vậy đi, em là một đứa trẻ. 】

Tần Hi bật cười, nghĩ ngợi rồi đáp: 【 Hầu hết quần áo của anh đều là màu đen. 】

Sơ Nịnh nhảy xuống giường, đi vào phòng giữ quần áo, mở tủ ra, tìm một chiếc váy đen.

Chụp ảnh gửi cho Tần Hi, nói rằng mai cô sẽ mặc chiếc váy này.

Tối nay cả hai nói chuyện đến 12 giờ, bàn chuyện ngày mai sẽ đi chơi thủy cung sau vòng đu quay.

Sơ Nịnh trong mộng đều là mỉm cười.

Sáng sớm hôm sau, lại bị cuộc cãi vã dưới lầu làm cho bừng tỉnh.

Cô mặc quần áo vào rồi chạy xuống nhà, ba mẹ cô đang cãi lộn trong phòng khách.

Sơ Nịnh đứng ở đầu cầu thang, yên lặng quan sát.

“Ly hôn, tôi nhất định phải ly hôn. Chẳng lẽ tôi sống cả đời với người đã lừa dối tôi sao? Nếu không phải là anh, liệu Lữ Tài Triết có chia tay tôi không? Khi anh khống chế vận mệnh của người khác bằng tiền của mình. Sớm muộn gì cũng bị cắn lại.”

“Bà có thể đừng kích động được không, là tôi không đúng khi lừa dối bà, nhưng đối với là là thật lòng. Bà thích nhảy múa, tôi bỏ ra nhiều tiền bồi dưỡng bà, bà muốn nổi tiếng, tôi cho bà tiến vào làng giải trí, bà bị người công kích hãm hại, tôi sẽ đứng trước mặt bà thay bà che chắn mọi thứ. Sơ Mân, những gì tôi đã làm cho bà cho gia đình này trong những năm qua, bà thậm chí còn không để trong mắt?”

“Thật lòng?” Sơ Mân cảm thấy buồn cười, “Một người cho rằng mình cao cao tại thượng, có thể mua mọi thứ bằng tiền, còn nói cho tôi biết chân thành là như thế nào? Bất quá tôi trong mắt ông chỉ là thứ đồ chơi!”

“Bà bây giờ xúc động như vậy, rốt cuộc là bởi vì tôi lừa bà hay là hiện tại biết hắn ta rời đi vì lợi ích mà bỏ bà, cho nên mới không thể tiếp nhận?”

Thấy hai người cãi nhau không dứt, Sơ Nịnh chạy tới, nắm lấy cánh tay Sơ Mân: “Mẹ, đừng cãi nhau giữa hai người…”

“Câm miệng!” Sơ Mân hất tay cô ra, Sơ Nịnh không chút phòng bị, lảo đảo ngã xuống mép ghế sô pha, khuỵu một chân, đầu gối nặng nề ngã trên mặt đất.

Kiều Bang Quốc sắc mặt lập tức trầm xuống, xông lên đỡ Sơ Nịnh dậy, thanh âm trở nên tức giận: “Bà nổi cáu với con làm gì?”

Sơ Nịnh đầu gối bị cọ xát, chảy máu, nước mắt đầm đìa, môi mím chặt lại không nói lời nào.

Kiều Bang Quốc vẻ mặt đau khổ, đỡ cô ngồi trên sô pha: “Đừng nhúc nhích, ba bôi thuốc cho con.”

Ông nhanh chóng tìm thuốc để giúp con gái rửa sạch vết thương.

Nhìn thấy cảnh tượng vô cùng ấm áp trên sô pha, Sơ Mân đột nhiên kích động, nhếch mép chế nhạo: “Ông đừng giả làm một người cha hiền hậu, nếu không phải bởi vì có nó, ông có thể lấy tôi sao? Tôi đã sớm nói qua, tôi không muốn đứa con này. Anh nhất quyết để cho tôi sinh ra. Nó là gánh nặng! Không có nó trói buộc, tôi có thể có hôm nay? sơm biết ông lừa gạt tôi, tính kế tôi, thì lúc trước tôi đã không sinh nó ra rồi!”

“Bà nháo đủ chưa!” Kiều Bang Quốc làm rơi hộp thuốc xuống đất, chai lọ văng tung tóe, phát ra tiếng động rất lớn.

Sơ Mân bị dọa đến, đột nhiên dừng lại.

Sơ Nịnh cuộn mình trên sô pha, nước không ngừng rơi xuống, cả người như chết lặng.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy mẹ phàn nàn với cô, nói những điều như vậy.

Người mẹ luôn dịu dàng ân cần trong ký ức và nói rằng sẽ yêu thương cô mãi mãi, hôm nay đã nói với cô rằng bà rất hối hận vì đã sinh ra cô.

Sơ Nịnh không nhớ nổi ngày hôm đó cô đã ra khỏi nhà bằng cách nào.

Tất cả những gì cô biết là cô muốn phát điên và muốn nhìn thấy Tần Hi, như nắm lấy cọng rơm cuối cùng.

Cô không ngừng tự an ủi mình, cho dù mẹ cô không thích cô thì cô ít nhất vẫn còn có Tần Hi.

Tần Hi nói rằng mình thi tốt, kỳ nghỉ hè hai người có thể cùng nhau đi học đại học, nếu rời khỏi nhà này, Tần Hi nhất định sẽ bảo vệ cô.

Anh nói anh nhất định sẽ không bỏ rơi cô, anh nhất định sẽ không.

Cô cố gắng thuyết phục bản thân hết lần này đến lần khác để bản thân không buồn, lau đi những giọt nước mắt rồi vội vàng chạy đến hẻm Vụ Hoa với một nụ cười.

Nhưng không ngờ rằng mình lại gặp Tần Minh Huy ở giữa đường.

Khi nhìn thấy Tần Minh Huy, trong lòng Sơ Nịnh có dự cảm không tốt, có lẽ cô và Tần Hi sắp kết thúc.

Và sự thật đúng như cô đoán.

Cô không quan tâm Tần Minh Huy nói gì, nhưng có những lời thật sự khiến trái tim cô đau lòng.

—— “Cô không sợ sau này nó hối hận sao? Không sợ nó nhiều năm bộ dáng hồ đồ. Hai người nói chuyện qua lại, nó than phiền cô lôi kéo nó làm cho nó nhớ nhung, không có cơ hội ra nước ngoài? Nếu có một ngày thực sự như vậy, đó có phải là một loại tổn thương không? Thay vì làm điều này, tốt hơn là nên kết thúc vào thời điểm tốt nhất?”

Ngay từ đầu Sơ Nịnh đã biết Tần Hi sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ ra nước ngoài, bản thân anh ấy không có phản đối gì, thậm chí còn muốn đi ra ngoài xem một chút.

Vì sự xuất hiện của cô, Tần Hi đã thay đổi ý định, anh muốn ở bên cô và từ bỏ việc ra nước ngoài và ở lại trong nước.

Đại học C là ước mơ của một mình cô, không phải của Tần Hi.

Hơn nữa, điểm của Tần Hi cũng không phải 100% có thể đậu chuyên ngành đại học C.

Sẽ ra sao nếu anh ấy bị tụt hạng nhưng vẫn ở lại đất nước vì cô, một ngày anh ấy hối hận thì làm sao bây giờ?

Sơ Nịnh nghĩ đến những lời chỉ trích và phàn nàn cuồng loạn của mẹ cô vừa rồi ở nhà.

Những người thân nhất đều đổ lỗi cho bản thân cô, cô không muốn trải qua cảm giác đau đớn đến nghẹt thở đó một lần nữa.

Cũng không thể đứng dậy nổi.

Có lẽ mẹ cô nói đúng, cô chỉ là gánh nặng.

Năm đó liên lụy đến mẹ, mẹ bởi vì cô mà gả cho ba cô.

Hiện giờ còn muốn liên lụy Tần Hi, khiến hắn bởi vì cô mà từ bỏ việc ra nước ngoài.

Lời nói của Tần Minh Huy lại lóe lên trong tai: Tốt hơn nên kết thúc vào thời điểm tốt nhất?

Sau khi Tần Minh Huy rời đi, Sơ Nịnh một mình đứng ở tại chỗ hồi lâu.

Bầu trời quang đãng ban đầu đã bị mây đen che phủ, xung quanh mờ mịt, cơn mưa dày đặc đổ xuống, cả người đắm chìm trong cái mát lạnh thấu xương vào buổi sáng hôm đó.

Cô khẽ nâng cằm lên để nước mưa gột rửa trên mặt, nước mắt trượt dài.

Nhạc chuông của điện thoại lần lượt vang lên, trên WeChat thỉnh thoảng lại hiện lên tin nhắn, đó là lời thúc giục của Tần Hi.

【 Anh đều đã đến lâu rồi. 】

【 Khi nào thì em tới? 】

【 Trời mưa, em có mang theo ô không? 】

【 Đến chỗ nào rồi, anh tới đón em? 】

Nhìn thấy tin nhắn, Sơ Nịnh không có trả lời.

Cô lau mặt, hít một hơi dài, chọn một cửa hàng quần áo gần đó, rồi thay bộ váy đen trên người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.