Từ khi công chúa xuất hiện, Lão Nhị đã thay đổi.”
Uyển Như nheo mắt lại, lông mày dựng ngược, đuôi mắt cong veo, ánh mắt sắc bén, giọng nói đột nhiên trầm thấp hơn.
“Vì ta? Được rồi ngươi kể cho ta sự thay đổi đó như nào đi.”
“Bình thường Lão Nhị rất thích mèo nhưng khi trên đường trở về cung gặp một con mèo ở quán để dừng nghỉ chân thì huynh ấy lại có vẻ e ngại. Không dám đến gần. Chưa kể Lão Nhị bình thường những cô gái mà huynh đó để ý thì rất nhẹ nhàng, hơi hướng e thẹn và…”
Nàng đã hiểu ra ý của tiểu đệ đáng ghét này liền véo tai tiểu yêu này một phát rồi chống nạnh rồi hênh hoang nói.
“Con người thì thay đổi khẩu vị thì có làm sao chứ. Ngươi làm như ta xấu lắm sao? Có tin ta cho ngươi quét lá khắp cái hoàng cung là ba ngày hai đêm không hả?”
Lão Tam bị véo một cái đau điếng ôm tai phải mếu máo nói.
“Không phải ý tại hạ như vậy. Tại hạ chỉ nói để công chúa có thể để ý huynh ấy cùng với tại hạ thôi.”
Nàng thả lỏng hai tay rồi khoanh tay nói. “Chẳng phải đang nhờ bổn công chúa sao? Ăn nói cũng phải mật ngọt chút chứ?”
Tiểu yêu dễ thương kia lại cười hì hì nói. “Giờ tại hạ mới thấy công chúa của chúng ta khuynh nước khuynh thành, ai ai rồi cũng phải mê mẩn công chúa thôi.”
Nói xong tiểu yêu chạy tót vào trong mặc kệ nàng méo mặt nói.
“Này, ta lúc nào mà chẳng xinh đẹp hả? Tiểu tử kia.”
Cũng không để chuyện này đi xa, tối đó nàng hẹn Lão Nhị ra hồ cá ở Cơ Hạ để nói chuyện riêng.
Mặt hồ gợn sóng nhẹ như trong lòng của tiểu nữ nhỏ nhắn đang soi trong lòng hồ.
Cây liễu rũ tóc xuống mặt hồ. Ánh trăng chiếu xuống thân người con gái mảnh mai đứng cạnh cái ao nhỏ ấy.
Xung quanh rất yên tĩnh nên nàng có thể nghe được tiếng bước chân tới gần mình.
Nàng quay người, không chút bất ngờ khi thấy Lão Nhị. Lão Nhị trông rất hớn hở khi nàng cho gọi riêng hắn ra đây.
“Công chúa.”
Nàng gật đầu nhẹ, cho dù nàng có làm di chuyển người thì con ngươi của nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lão Nhị.
Hắn thấy công chúa không nói gì mở lời. “Công chúa, gọi ta ra đây có chuyện gì vậy?”
Nàng không nóng không lạnh nói. “Ngươi là ai?”
Lão Nhị giật thóp mình như bị nắm đuôi nhưng hắn ta cố gắng tỏ ra ngây thơ không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Công chúa nói gì vậy, tại hạ không hiểu?”
Lúc đầu hai người vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Nàng vô tư bước tới một bước lại gần hắn nói.
“Lão Tam đã kể cho ta hết rồi. Ngươi không thể giấu được nữa đâu.”
Hắn ta vẫn tiếp tục chối. “Công chúa, Lão Tam còn nhỏ mấy câu chuyện vớ vẩn gì đó, có lẽ nó chỉ chọc người mà thôi.”
Nàng tiếp tục tiến thêm một bước nữa, lần này hai người đã sát vào nhau, không thể tiến thêm bước nữa. Nàng đưa ngón trỏ ấn vào ngực của Lão Nhị, ánh mắt đầy thâm tình nàng nhoẻn miệng cười nói. “Ngươi nghĩ có thể qua mặt được bổn công chúa sao?”
Đồng tử của hắn rung lên, mắt hắn long lanh ánh sáng chói nhìn nàng tiếp cận hắn như thế.
Răng nanh của hắn lộ ra, không chút nể mặt nàng liền túm lấy bàn tay Uyển Như đang chạm vào cơ thể hắn nói. “Vậy ta đã mạo phép với công chúa rồi.”
Uyển Như bất ngờ vì lần đầu có kẻ dám thô lỗ với nàng như vậy. Nàng cựa quậy muốn thoát ra khỏi bàn tay nóng hổi nắm chặt lấy nàng kia.
Hắn không dừng ở đó mà còn châm chọc nàng bằng cách cái vuốt vuốt xoay xoay cái vòng ngọc của nàng. Làm chỉ muốn tìm cách thiêu sống hắn luôn.
Chỉ trong chốc lát đó Lão Nhị đã biến đổi. Tóc hắn dài hơn từ màu đen chuyển thành màu trắng, đôi đồng tử cũng đổi màu thành màu trắng như hai bông tuyết xinh đẹp. Làn da hắn trở nên trắng trẻo, mịn màng. Mắt của hắn cũng sắc sảo hơn.
Nàng nhìn hắn biến đổi đến bất ngờ thốt ra một cái tên tưởng chừng đã bị nàng cho vào dĩ vãn từ lâu.
“Tuyết Lam.”
Tuyết Lam ma mãnh, tỏ vẻ đáng thương nói. “Tận bây giờ công chúa mới nhận ra ta. Đáng buồn quá đi.”
Uyển Như lại nhìn bàn tay mình bị hắn nắm trọn kia, móng tay hắn thon dài ôm trọn vào làn da mỏng manh của nàng. Nàng khó chịu nói.
“Thả tay ta ra.”
Hắn vậy mà muốn trêu ngươi nàng thêm lúc nàng mà giơ cao tay nàng lên nói. “Người cũng vô ơn thật đó. Ta là người đã cứu công chúa vậy mà người trả ơn ta vậy sao?”
Nàng giật tay mình lại cố gắng thoát khỏi Tuyết Lam. Hắn vẫn không buông, nàng đành gác qua chuyện này mà nói.
“Tại sao người lại giả danh Lão Nhị hả?”
“Câu chuyện này dài lắm. Công chúa muốn nghe hả?”
Nàng tức không nói lên lời, nhìn về chỗ khác nói.
“Nghe hết.”
Tuyết Lam nhìn nàng, nàng lại lảng ánh mắt ra chỗ khác. Hắn không chần chừ liền dùng tay bóp cằm rồi quay mặt nàng về hướng hắn nói bỡn cợt.
“Muốn nghe chuyện thì ít nhất hãy nhìn người kể chuyện chứ.”
Uyển Như chăm chăm nhìn hắn, mặt không chút biểu cảm nào nói.
“Vô lễ.”
Tuyết Lam đột nhiên nhận thức mình hơi quá đáng liền bỏ tay khỏi cằm cũng thả tay nàng ra luôn rồi áy náy nhìn chỗ khác nói.
“Tên đó chết rồi. Hắn ta chết khi lên núi Cử Tri. Cũng vì ta tò mò nên đã hóa thành Lão Nhị để đi theo mọi người.”
Nàng thấy hắn có vẻ biết điều hơn vừa nãy nên cũng thoải mái hơn nói.
“Sao lúc đó ngươi tiêu diệt luôn quỷ hoa đỏ có phải đỡ việc hơn không?”
“Không được, ta không thể can thiệp vào chuyện trần gian.”
“Vô lý. Người giờ đang can thiệp đó. Đó chỉ là cái cớ để người xem bọn ta bị hành tả tơi thôi đúng không?”
Tuyết Lam bị nàng mắng thì xù lông lên nói.
“Chẳng phải nếu không có ta chưa chắc mọi người thắng quỷ hoa đỏ đúng không?”
Dù là vậy nàng vẫn không chấp nhận việc Tuyết Lam đi giả dạng người khác.
“Người định giả dạng Lão Nhị đến bao giờ? Bây giờ ta biết rồi, mau dừng việc này lại đi.”
Tuyết Lam đột nhiên nheo mắt nhìn nàng nói. “Khi nào người tinh luyện xong bảy xúc cảm thì ta dừng.”
Nàng nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Dáng vẻ nàng khiến cho Tuyết Lam không nhịn được cười, dùng tay che miệng. Uyển Như thấy mình đang bị cười nhạo tức giận nói.
“Ngươi nói chuyện khó hiểu quá.”
Tuyết Lam đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng nói.
“Lúc đó nàng sẽ không bị nguy hiểm nữa.”
Da mặt nàng trở nên nóng phừng phừng, nàng đang đỏ mặt. Nàng lúng túng lắp bắp nói.
“Tại… s… sao chứ?”
Tuyết Lam nghiêng đầu cười mỉm nói. “Người giả vờ ngốc hay ngốc thật đó.”
Tuyết Lam đang cười tủm tỉm vì phản ứng của nàng thì đột ngột mặt hắn tự nhiên đanh lại nói.
“A có người theo dõi chúng ta kìa.”
Nàng bất giác nhìn dáo dác xung quanh. Tuyết Lam lại cười vào mặt nàng nói. “Chuyện này có vẻ thú vị rồi đây.”
Từ đằng xa, Bạch Tiếu núp ở gốc cây quan sát nhất cử nhất động của hai người. Đôi mắt lãnh lẽo nhìn mặt hồ băng ấy đột ngột rung chuyển, hắn cái cất chất giọng lạnh nhạt, vô vị.
“Hồ ly sao?”
END