Nàng cứng đờ người, chứng kiến cái cảnh bạo lực này không kìm được mà lấy tay che miệng đi.
Ý định ban đầu của nàng là đến hỏi Bạch Tiếu có thấy vòng ngọc nàng không. Nó đã ngoài sự tưởng tượng của nàng.
Trước khi trọng sinh nàng và hắn thường xuyên chơi với nhau và khi đó nàng nghĩ rằng chẳng ai dám động đến hắn cả vì hắn cũng là một thái tử của nước khác đến nhưng thật không ngờ hắn lại bị sỉ nhục đến mức này.
Nàng khá tức giận lũ hèn mọn kia bọn chúng đều là nam tử hán lại kéo bè phái đi ức hiếp người khác. Nàng định ra tay cứu hắn nhưng lại nghĩ: Mình cứu hắn ta hay không cứu thì hắn ta vẫn phản bội mình.
Nàng lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo rồi mới nghĩ thông suốt được: Không để cảm xúc lấn át lý trí.
Bọn kia đánh xong một hồi mới thấy nàng đến. Chúng dừng tay hành lễ.
Nàng đi đến đâu bọn chúng dạt qua một bên đến đó. Một phần nàng nổi danh tinh nghịch chắn chắc không để ý đến hình tượng, hai là một công chúa được hoàng thượng hết mực yêu chiều.
Chúng sợ nàng, mặt ai nấy cũng kinh phục duy nhất chỉ có Kiện Vương là không chút nề hà ngẩng cái mặt lên mà nói.
“Cơn gió nào mà đưa công chúa tới đây vậy.”
Kiện Vương lớn hơn tuổi nàng và đám kia. Có thể nói có nhiều kinh nghiệm trong việc nịnh bợ, xúi dục và tinh tường trong câu ngữ.
“Đến đây cũng phải hỏi ngươi sao?”
Kiện Vương cúi đầu cười cười nói. “Không Không, công chúa đến bọn ta vui là đằng khác.”
Không nói gì thêm với bọn khốn đó nữa. Nàng đi thẳng đến chỗ của Bạch Tiếu. Hắn bị đánh đau đến mức quỳ rạp xuống đất, một giọt máu nhỏ rơi xuống mặt đất. Hắn ta ngẩng đầu lên thấy nàng, đứng dậy cúi đầu hành lễ.
Mặt của Bạch Tiếu xơ xác, những vết thương nhỏ, vết thương lớn chồng chéo lên nhau. Đôi mắt thiếu niên nhìn cô rất lạ khó có thể lộ tả.
Nhưng không thể phủ nhận đôi mắt của hắn rất cuốn hút. Nàng lạnh nhạt nói.
“Ngươi có lấy vòng ngọc xanh của ta không?”
Môi hắn ta mấp máy, lời nói tha thiết như là nàng đổ tội cho hắn.
“Không lấy.”
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn như suy xét điều gì đó. Nàng cảm thấy mình hơi ấu trĩ hỏi vậy nghĩ hắn sẽ nói có sao?
Sau đó lại quay ngoắt đi, dứt khoác không nhìn lấy hắn một lần nữa.Nàng hiểu hắn?
Đó lúc trước nàng cho là vậy, giờ thì nhìn vào đôi mắt trống rỗng của hắn thì nàng biết đó không phải của Bạch Tiếu của ngày xưa nữa rồi.
Không phải là người vật vã đi bắt mấy con đom đóm bỏ vào vỏ trứng tặng nàng. Không phải là người luôn luôn nấu những món mà nàng thích dù bị bếp trưởng bắt lấy quả tang đánh cho một trận nhừ tử.
Vẻ đẹp hiền hòa ôn nhu, khiêm nhường đã mất kể từ khi bi kịch đó diễn ra chỉ còn lớp vỏ bọc mà hắn tạo ra đọng lại trong tâm trí nàng.
Chàng ấy chết rồi!
Thế mà nàng vẫn hi vọng gì đó từ hắn nhưng có vẻ nàng đã lầm.
Nàng đi đến cổng thành thấy nhiều người tụ tập ở đó. Đột nhiên Thanh Yên từ đâu chạy ra nói.
“Công chúa chúng ta sắp muộn giờ rồi đó.”
“Ta biết rồi.”
Thái hậu từ xa đã thấy nàng liền vẫy tay ý biểu bảo nàng lại gần đây. Nàng đi đến hành lễ, thái hậu liền đỡ nàng lên nói.
“Sao con đi không nói với ai gia vậy hả?”
Hoàng thượng bên cạnh nói. “Nếu nói với Thái Hậu liệu có cho thần nhi của con đi không?”
Thái Hậu thở dài nói “Trước đi một đứa rồi giờ lại thêm đứa nữa. Chỉ khiến ai gia não lòng mà thôi.”
Nàng cười mỉm nói. “Con sẽ về thăm Thái Hậu thường xuyên mà.”
Cuối cùng nàng cũng tạm biệt hai người họ và vài người hầu của cô. Thanh Yên thì không kìm được nước mắt đứng xa nhìn nàng. Nàng thấy, trầm lặng bần thần một chút nhưng rồi cũng vẫy tay tạm biệt Thanh Yên rồi lên xe cùng ca ca.
Ngồi trên xe ngựa ca ca hỏi nàng.
“Muội đừng có hối hận rồi đòi về khi đến đó biết chưa?”
“Muội biết rồi mà.”
Nàng nhìn ra ngoài, ngắm quanh cảnh kinh đô nàng xao xuyến nhìn nó với vẻ đầy say mê. Đột nhiên xe ngựa đi qua một đoàn rước dâu. Nàng nhìn chằm chằm vào nó khiến cho ca ca chút ý đến nói.
“Muội đã muốn hạ giá rồi sao?”
Nàng thoáng giật mình quay lại lắc đầu. Khi nàng quay lại nhìn da ngoài lại không thấy đoàn kia đâu nữa liền thò đầu ra ngoài nhìn.
***
Kiếp trước chưa trọng sinh
Trước gương phản chiếu một bóng hình nhỏ bé. Có một bàn tay chỉnh cái gương lên cao. Nó chiếu chính diện vào một gương mặt thanh tú, kiều diễm. Có người đằng sau chải tóc cho cô. Người đàn bà phía sau có những nếp nhăn ở khéo mắt lộ rõ nhìn như khắc trên mặt, không vết nào thừa. Không biết liệu có thể lấy những nếp nhăn đó để đo ra số tuổi của người đó không?
Một đoàn rước dâu hoa lệ. Ai nhìn vào cũng phải lóa mắt, cả bầu trời rực đỏ sắc tươi. Những chiếc bông lụa đỏ, chữ hỉ được treo và viết khắp nơi.
Cùng đi là nô bộc và toàn bộ của hồi môn của công chúa, đèn lồng nến 20 bộ, tương ứng với sứ thần, đồng nhi 8 người đầu cài thoa, 4 cây quạt hình vuông, 4 cây quạt hình tròn, 20 cái đèn cầm tay và còn có vài người thân đi quanh nàng.
Tân nương trong kiệu mặc một bộ hỉ phục tráng lệ từ đường chỉ khâu trên trang phục đều tuyệt đẹp. Bàn tay của tân nương cứ xoa xoa vào nhau hình như nàng rất lo lắng và hồi hộp.
Kiệu hoa đi một đoạn rồi dừng trước một bậc thảm. Nàng bước ra từ kiệu hoa từ tốn bước lên bậc thềm đỏ. Một người nói lớn.
“Tân nương Liêu Uyển Như đã có mặt.”
Nàng đi vào giữa trung tâm ở trước có cái bàn thiên địa. Không lâu sau đó người đó lại nói tiếp.
“Phò mã Vân Bạch Tiếu đã có mặt.”
Nàng được trao một bên của dải lụa đỏ. Bạch Tiếu cầm một bên còn lại.
Tiếng người chủ trì lại vang lên nói.
“Nhất bái thiên địa.”
Hai người quay về phía cái bàn cùng nhau chắp tay cúi đầu xuống.
“Nhị bái cao đường.”
Hai người quay người về bên phải nơi phụ thân,mẫu thân bên đằng gái cùng nhau chắp tay cúi đầu một cái. Lại một lần nữa chắp tay cúi đầu phía bên trái, đằng trai.
“Phu thê giao bái.”
Hai người đứng đối diện nhau chắp tay cúi đầu một cái.
Làm xong một người dâng lên hai người họ hai nửa của vỏ hồ lồ có chứa rượu. Mỗi người cầm lên vỏ hồ lồ đó quàng tay nhau đưa lên miệng của người đối diện để họ uống. Hai người uống cạn liền gặp hai nửa hồ lô đó lại. Bạch Tiếu cầm lấy quả hồ lô đó.
Tiếp đến một người lại dâng lên một cái túi thơm chưa thắt chặt. Nàng cầm bên dây, hắn cầm một dây bên kia, hai người từ từ kéo ra, túi thơm được thắt chặt lại. Túi thơm lần này được đưa cho tân nương. Sau khi xong vài thủ tục khác tân nương được đưa về động phòng. Tân lang ở lại dâng lễ vật. Nàng ở trong phòng ngoan ngoãn ngồi yên chờ đợi từ sáng đến tối. Cửa phòng động phòng mở ra, gió lạnh đi vào. Nàng liếc mắt về phía cửa ra vào, thấy bóng hình Bạch Tiếu, nàng trở nên nhút nhát, thẹn thùng.
Tân lang đi đến, ngồi cạnh nàng. Bên cạnh là tân lang thấy tân nương bên cạnh mình hồi hộp như vậy nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Nàng giật mình nhẹ, bầu không khí trở nên ngại ngùng hơn. Nàng quyết định phá vỡ bầu không khí này, nhỏ nhẹ, thỏ thẻ nói.
“Nếu như ta với chàng không đính hôn với nhau, mà là người khác đính hôn với ta thì sao?”
Tân lang đang nhìn ra ngoài, bất chợt bị hỏi câu hỏi hóc búa như vậy quay sang tân nương nói.
“Ta sẽ cướp dâu.”
Tân nương hơi cúi đầu xuống lấy tay che miệng, hình như cô ấy cười.
Tân lang thấy nàng vui và bớt ngại ngùng đi thì đứng lên đi đến cái bàn có hai cốc rượu. Hắn ta cầm hai cốc đi đến bên tân nương chìa ra. Tân nương hiểu ý cầm lấy cốc, uống ực một hơi.
Chỉ trong chốc lát nàng ngất đi. Chiếc khăn trùm còn được bỏ ra. Tân lang nhìn nàng, sau đó khóe miệng hơi chếch chếch rồi đứng lên đi ra ngoài.
Có người lay lay nàng, một giọt nước mắt rơi xuống chiếc khăn đỏ mỏng manh.
Nàng cảm nhận được từ từ mở mắt. Thấy Thanh Yên đỏ hoe đôi mắt, nước mắt đọng ứng trên đôi mắt lo âu kia. Nàng cảm nhận được rằng rất có thể có chuyện khủng kiếp đang xảy ra.
Nàng ngồi dậy, đưa tay lau nước mắt cho Thanh Yên. Thanh Yên định nói nhưng thấy hành động của nàng như vậy lại ngập ngừng. Nàng vỗ về nói.
“Có chuyện gì mà ngươi lại khóc?”
Đôi mắt kia không chịu nổi nữa mà dưng dứt để cho giọt nước trào ra.
“Công… chúa… Công chúa. Phu quân của người làm phản rồi.”
Đồng tử của nàng thu hẹp, cả thân người run rẩy. Nàng đứng thần người một lúc nhìn ra ngoài, sự im ắng bên ngoài thực sự đáng sợ. Hơi thở của nàng từ gấp gáp trở nên đều đều hơn.
Uyển Như không nghĩ nhiều liền chạy ra ngoài. Nàng lao ra như một mũi tên đỏ khăn trùm vẫn được nàng cố gắng không để bị rơi.
Không lâu sau đó nàng thấy vài nô tỳ, thám giám chạy hướng ngược lại nàng. Nàng cứ đi như vậy, lúc đầu chỉ là vài người sau đó là hàng tốp người chạy ngược ra. Càng đi những tiếng la hét, chạy loạn càng rõ mồn một, càng nhiều.
Đột nhiên nàng đứng chựng lại, nhìn khung cảnh trước mặt.
Bạch Tiếu đứng hiên ngang ở giữ sự hỗn loạn cầm một thanh kiếm, ánh mắt sắc lẹm nhìn khung cảnh rối loạn này. Những người lính của triều đình đang ra sức chiến đấu với đám người mặc đồ đen. Nhưng nhìn là biết lính bên hoàng cung đang yếu thế. Ánh mắt của Bạch Tiếu quét qua một lượt sau đó chững lại nhìn người ở đằng phía xa xa đang nhìn hắn. Khóe mắt hiện ra ý cười.
“Đến rồi à.”
END