Tống Mộ Thanh ngày đầu tiên đi làm, Trần Mặc Mặc đặc biệt dậy thật sớm gọi điện thoại lôi bạn tốt dậy. Khi đó Tống Mộ Thanh đang mơ thấy gương mặt lạnh lung của Lận Khiêm đột nhiên cười tươi như hoa.
Nàng đầu tiên mơ màng sợ hãi, sau đó tiếng chuông báo thức và chuông điện thoại cùng nhau vang lên.
Nàng giật mình tỉnh dậy, lắc đầu đem hình ảnh đáng sợ kia biến ra khỏi đầu, sau đó liếc nhìn điện thoại, không chút do dự tắt đồng hồ báo thức trước sau đó mới nhận điện thoại, âm thanh còn tràn đầy sự buồn ngủ.
“Ơ a, giờ này mới dậy? Không phải nghe nói cậu hôm nay muốn đi thể nghiệm kiếm nhân dân tệ không dễ dàng hay sao, giờ này mới rời giường, cậu nghĩ là cậu đến công ty của cha mình đọc báo?” Trần Mặc Mặc nói tới tấp.
Buổi sáng khi vừa mới ngủ dậy công lực công kích của Tống Mộ Thanh là yếu nhất. Cô giờ phút này híp mắt miễn cưỡng ngồi dậy, cũng không nhìn xuống chân đang ở trên đất tìm dép, sau đó lung tung buộc tóc, đem điện thoại di động vẫn còn tiếng om sòm của bên kia đầu dây ném lên giường, hướng phòng tắm đi vào.
Đầu bên kia Trần Mặc Mặc không biết vẫn còn ở thao thao bất tuyệt liên miên không dứt đối với Tống Mộ Thanh ca cẩm, lo lắng thay cho cấp trên của Tống Mộ Thanh.
Trên thực tế, nếu như trừ đi chuyện lúc sáng thì coi như công việc ngày thứ nhất của Tống Mộ Thanh hết sức thuận lợi.
Nàng vừa tới công ty không lâu đã nhìn thấy thư ký của Tống Bình giống như cái bình hoa, ăn mặc trang điểm lộng lẫy ở trong đại sảnh chờ nàng.
Tống Mộ Thanh đã tới nơi này mấy lần, cùng bí thư kia ***** không thể nói quen thuộc. Hình như người ta vừa thấy cô liền nhiệt tình tiến lên đón.
“Tống *****, chào em. Tống Tổng để cho chị ở chỗ này chờ em, hiện tại chị dẫn em đi lên.”
Tống Mộ Thanh khi nghe đến “Tống Tổng” liền nở nụ cười, thấy thư ký ***** không rõ chân tướng nhìn nàng, cô lập tức mím khóe môi.
Công ty Tống Bình không lớn, trên thị trường không có sức cạnh tranh. Nhưng chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, Tống Mộ Thanh bị mang đến các bộ ngành giới thiệu, đại khái khiến mọi người rõ ràng”Đây là con gái của lão bản, các ngươi tự mình nói chuyện làm việc để ý một chút” . Cô sao không biết ý của cha mình chứ, người này tự chủ trương. Tóm lại khiến cho cô rất không thoải mái, cảm giác mình giống như con khỉ trong vườn thú để cho người ta thăm ngắm. Bất đồng là một đang bị nhốt, một bị nuôi thả .
Cuối cùng thư ký mang cô tới trước của phòng làm việc của cha cô, dung tay ra dấu mời vào. Tống Mộ Thanh cũng không muốn giả bộ thục nữ, không khách khí đẩy cửa ra sau đó lại phịch một tiếng đóng lại.
Tống Bình ngẩng đầu lên hơi nhíu lông mày, có lẽ là đối với ở trước mặt người ngoài cô làm như vậy khiến ông không vui.
Tống Mộ Thanh thản nhiên ngồi xuống sopha, sau đó ngồi nhìn bộ pha trà vẻ rất hứng thú.
Tống Bình ho hai tiếng, nói: “Con đã nói mình muốn làm việc, vậy hãy cố gắng làm, ra ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng tốt. Con tốt nhất an phận cho cha, chớ gây ra chuyện gì, không cần bởi vì là con gái của cha liền bỏ rơi đại ***** tính khí, cho cấp trên mặt mũi chút. Nếu không cha đuổi con ra khỏi công ty luôn!”
Ông một mạch nói lý nói tình, nhưng căn bản Tống Mộ Thanh không nghe vào tai.
“Con vào ngành nào?” Cô không nhịn được đứng lên nói.
Tống Bình suy nghĩ một chút, đúng lúc chủ quản tài vụ cầm báo biểu đưa vào cho ông nhìn. Con ngươi Tống Mộ Thanh đảo một vòng, lập tức nói: “Dù sao đại học con học qua kế toán, vậy vào tài vụ làmthôi.”
Thấy Tống Bình hình như muốn phản đối, cô lập tức đi tới trước mặt chủ quản tài vụ vươn tay, nói: “Xin chào anh, tôi là Tống Mộ Thanh, về sau liền làm phiền anh chỉ giáo. Tôi có cái gì làm không đúng mong anhchỉ bảo, đừng có cố kỵ cái gì.”
Tài vụ chủ quản còn đang sững sờ, anh cái gì cũng còn chưa nói, nháy mắt một cái thì lượm cho mình củ khoai lang phỏng tay này đây. Nhưng Tống Mộ Thanh nói hết sức cung kính, nhất thời khiến cho chủ quản nghĩ cô cũng không kiêu ngạo, xem ra không phải loại người khó phục vụ. Nếu như cô là cấp dưới của anh làm việc, về sau có chuyện gì cũng dễ dàng làm hơn nhiều.
Lập tức cười híp mắt cầm tay Tống Mộ Thanh, bày tỏ hoan nghênh.
Lần này Tống Bình không thể nói gì nữa, chỉ đành phải dặn dò chủ quản tài vụ đôi câu rồi để cho anh ta mang theo Tống Mộ Thanh đi ra.
Bộ tài vụ cộng thêm Tống Mộ Thanh tổng cộng là năm người, trừ chủ quản là nam, tất cả đều là phụ nữ. Mọi người đối với cô cũng còn khách khí, chỉ là cũng không biết khách khí này có mấy phần là bởi vì cô là “con gái lão bản” đây?
Chủ quan an bài cho cô chỗ tốt nhất trong phòng làm việc liền bận việc đi luôn, cho nên cả buổi sáng Tống Mộ Thanh rất rảnh rỗi. Tờ báo một tháng trước cô lật đi lật lại hai lần, chính giữa tờ báo là hình ảnh bộ đội đang diễn tập cùng báo cáo diễn tập cũng bị cô đọc nhiều lần.
Buổi trưa cô cùng một cô bé lá gan lớn cùng phòng đi ăn cơm trưa. Khi trở lại phòng làm việc, xem xem cái bàn làm việc trống không của mình, lại nhìn bàn của người khác, Tống Mộ Thanh thở dài, nghĩ thầm mình cứ như vậy sẽ không dùng được nữa, chuyện dơn giản nhất cũng không đưa cho cô làm a?
Thời đại học Tống Mộ Thanh học quản lý doanh nghiệp, khi cô tốt nghiệp Tống Bình có kế hoạch đưa cô ra nước ngoài du học. Tống Mộ Thanh lúc ấy đồng ý, nhưng ngay khi tất cả mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi thì cô lại đổi ý. Nói là cô tuổi trẻ xunh đẹp, một cô gái như hoa như ngọc lại lưu lạc nơi đất khách không tốt, không cần đi ra ngoài gieo họa.
Khi đó cô làm cho Tống Bình giận sôi gan, con ngươi mở to, nói ông đời trước nợ Tống Mộ Thanh nên giờ mới vậy.
Tống Mộ Thanh cười nói tự nhiên, không phải như vậy sao.
Mà Tô Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm. Thứ nhất Tống Mộ Thanh từ nhỏ lớn lên cùng bọn họ, mặc dù không phải nuôi theo kiểu kim chi ngọc diệp nhưng cũng là ăn sung mặc sướng. Ra nước ngoài khổ như vậy bà không cam lòng cho con mình chịu khổ. Thứ hai, nếu Tống Mộ Thanh không ở trong nhà bà có cảm giác mất đi một chỗ dựa.
Tống Mộ Thanh ngồi gần cửa sổ, cô ngồi phơi nắng hai giờ, không phân biệt được cảm giác. Dầu gì cô cũng có kiến thức, cô không muốn ngồi đây làm bình hoa.
Cô đem tờ báo để xuống bàn, đi đến trước bàn làm việc của chủ quản.
“Chủ quản, tôi thấy mọi người bận bịu cả ngày rồi, chính bản thân tôi lại không giúp gì được, thật không biết xấu hổ. Mọi người nếu muốn bưng trà rót nước nhớ bảo tôi một câu.”
Cô nói xong nhìn sang mọi người cười cười.
Mọi người ai cũng biết không đảm đương được lời nói của cô, nhưng nghe được lời này của cô trong lòng mọi ngừi đều có them hảo cảm.
Chủ quản nghĩ không biết nơi nào có gan dám để cô bưng trà rót nước chứ, đoán chừng cô cung kính bưng trà đưa cho anh cũng không uống nổi. Anh đẩy cái mắt kính so với đáy chai rượu còn dày hơn lên, nhìn nhìn trên bàn, sau đó tìm một số bản báo biểu đơn giản đưa cho Tống Mộ Thanh.
“Cô xem những thứ này một chút cho quen. Có gì không hiểu cứ hỏi.”
Cái gì ngoại hành xem náo nhiệt nội hành xem cách thức, Tống Mộ Thanh khi đi học buổi được buổi chăng, về điểm này thực tế cô đã sớm quên mất không nhớ chút nào. Cho nên đau đầu nhức óc nhìn một đống chồng chất báo biếu đến lúc tan sở.
Cô tự nhiên không có khái niệm muốn làm thêm giờ, vì thế thu thập đồ xong liền chuẩn bị rời đi. Vừa mới ra khỏi đại sảnh liền nhận được điện thoại của cha mình.
“Trở về thay quần áo khác, bảy giờ tài xế tới đón con đến khách sạn. Đừng đến muộn!”