Nghịch Hỏa

Chương 70



Theo quy định, thư tuyệt mệnh của Tiêu Cương phải được trả lại sau khi anh ta tỉnh dậy và trở về đội, nhưng mỗi ngày Triệu Lâm đều thất thần ngồi bên giường bệnh, dù cậu ta vẫn miễn cưỡng nghe lời Giang Tự Châu ăn đủ một ngày ba bữa, đến đúng giờ thì lại leo lên giường phụ bên cạnh để nghỉ ngơi nhưng cân nặng vẫn tụt không ngừng. Tiết Kỳ An không nhìn nổi nữa, sau khi bàn bạc với Phó Thừa, Tiết Kỳ An quyết định đưa bức thư này cho Triệu Lâm để cậu ta nguôi ngoai bớt.

Tính đến hôm nay, Triệu Lâm đã giữ lá thư tuyệt mệnh được một tuần, nhưng cậu ta chưa bao giờ mở thư ra, có khi đêm không ngủ được, Triệu Lâm lại ngồi dậy cẩn thận sở vào phong thư, Triệu Lâm nhắm mắt lại, không ngừng nghĩ về từng nét chữ của Tiêu Cương khi viết tên mình.

Nhận được thư tuyệt mệnh từ người thân là điều rất tàn nhẫn đối với bất kỳ ai, nhưng bản thân Triệu Lâm cũng là một lính cứu hỏa, cậu ta biết rằng đây chính là điều khiến người ta bất lực nhất của cái nghề này.

“Trả lại cho anh, em chưa đọc đâu.” Triệu Lâm nhét phong thư vào tay Tiêu Cương.

Tiêu Cương không nhận lấy, chỉ trầm giọng nói: “Xem đi, anh muốn em xem.”

Không cần nghĩ cũng biết bên trong viết gì, có lẽ chính là điều mà khúc gỗ này muốn bày tỏ nhưng lại xấu hổ chưa bao giờ nói ra, Triệu Lâm nhìn Tiêu Cương một lúc rồi cúi đầu mở phong thư.

Giấy viết thư được gấp gọn gàng, có thể thấp thoáng nhìn thấy được chữ bên trong, khi mở tờ giấy ra, chỉ có vài dòng ngắn gọn.

[Số tiền tiết kiệm hiện tại là 237.000 tệ*, nếu tiết kiệm được 400.000 tệ** thì có thể trả trước một phần để mua nhà và ở bên Triệu Lâm mãi mãi.]

*237.000 Nhân dân tệ = 816.841.273,05 Đồng

**400.000 Nhân dân tệ = 1.378.635.060 Đồng

Tiêu Cương vốn không giỏi ăn nói nên chỉ nói một câu ngắn gọn như vậy, Triệu Lâm cúi đầu nhìn chằm chằm vào bức thư, điều này khiến Tiêu Cương hơi xấu hổ, ahh ta đỏ mặt giải thích: “Trước đây anh từng xem mấy căn hộ gần làng đại học rồi, không phải em vẫn luôn phàn nàn rằng nhà bố mẹ mua cho ở xa quá sao, anh đã hỏi giá cả rồi, tiền cọc để mua một căn hộ nhỏ cũng không đắt lắm.”

Một giọt nước mắt rơi xuống bức thư, làm nhòe đi dòng chữ, Tiêu Cương hoảng loạn không biết phải làm sao, anh ta chống tay lên cố gắng lau nước mắt cho Triệu Lâm.

“Đừng nhúc nhích!” Triệu Lâm ngước mắt nhìn Tiêu Cương, hốc mắt ươn ướt, cậu ta gấp lá thư lại nhét vào trong bì thư.

“Đầu gỗ, viết cứ như sổ kế toán ấy.” Triệu Lâm cúi xuống hôn lên môi Tiêu Cương: “Đợi anh khỏe lại, em sẽ phạt anh viết cho em một bức thư tình dài 5000 từ mới được.”

Tiêu Cương dùng ánh mắt dịu dàng và chăm chú nhìn Triệu Lâm, Triệu Lâm đứng thẳng người, dưới ánh mắt của Tiêu Cương cậu ta cảm thấy hơi xấu hổ.

“Rất ngọt.” Tiêu Cương cười nói.

Sau khi được bảo mẫu ở nhà nhắc nhở Giang Uyên mới nhớ ra ngày hôm qua là sinh nhật của Giang Tự Châu, ông liền gọi điện cho Giang Tự Châu, bảo cậu và Phó Thừa cùng nhau về nhà.

“Tối qua Tiêu Cương tỉnh lại rồi.” Phó Thừa vừa lái xe vừa nói với Giang Tự Châu vẫn còn hơi buồn ngủ ở bên cạnh.

Hai mắt Giang Tự Châu sáng lên: “Thật sao? Tối nay chúng ta qua đó thăm cậu ấy nhé?”

Phó Thừa nhìn cậu một cái: “Hai ngày nữa rồi đi, anh đoán bây giờ Triệu Lâm có rất nhiều điều muốn nói với cậu ấy.”

“Cũng đúng.” Giang Tự Châu lười biếng nheo mắt, cậu đặt tay lên tay phải đang cầm vô lăng của Phó Thừa: “Hai người họ lẩn quẩn lâu như vậy, cuối cùng cũng thành đôi rồi.”

“Đừng cản trở tài xế lái xe.” Phó Thành không hề nhúc nhích, anh vẫn tập trung nhìn về phía trước.

“Biết rồi, đội trưởng Phó.” Giang Tự Châu rút tay lại và ngồi xuống.

Dì Vương đang ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa, dì vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Giang Tự Châu xuống xe đẩy cổng sắt ra, Phó Thừa lái xe vào cổng, dì lập tức rửa tay rồi chạy ra ngoài.

Phó Thừa dừng xe, hai người bước xuống xe, nhìn thấy dì Vương, Giang Tự Châu lo lắng nói: “Sao trời lạnh thế này mà dì còn ra ngoài này.”

Trong mắt dì Vương tràn ngập yêu thương: “Lâu rồi cháu mới về nhà mà! Dì Vương nhớ cháu lắm!”

Nói xong dì quay sang Phó Thừa đang bước ra khỏi ghế lái.

Giang Tự Châu thoải mái nắm lấy tay Phó Thừa: “Dì Vương, đây là Phó Thừa.”

Phó Thừa thấy người bảo mẫu này rất thân thiết với Giang Tự Châu, anh lễ phép gật đầu: “Lần trước cháu đến đón Tự Châu vội vàng quá, chưa kịp chào hỏi dì Vương nữa.”

Người đàn ông trước mặt cao lớn khỏe mạnh hơn Giang Tự Châu, lại rất đẹp trai, nhưng không giống người sẽ gây tổn thương cho người khác.

Trong lòng dì Vương chấm cho Phó Thừa 80 điểm, dì cười nói: “Cảm ơn cháu đã chăm sóc Tiểu Châu, mau vào nhà rồi nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm.”

Trong biệt thự rất ấm áp, Giang Tự Châu vừa cởi áo khoác ra thì vừa hay Giang Uyên cũng mở cửa bước ra khỏi phòng làm việc.

“Đến rồi à.” Giang Uyên liếc nhìn Phó Thừa, tỏ ý chào hỏi.

Phó Thừa đưa quà cho dì Vương, anh đứng ở sofa chào Giang Uyên: “Chú Giang.”

Giang Uyên đi tới, ông liếc nhìn hộp quà trong tay dì Vương rồi ngồi xuống sofa: “Về nhà ăn cơm mà còn mua quà làm gì.”

“Con đã nói không cần mua nhưng Phó Thừa cứ không nghe.” Trong giọng nói của Giang Tự Châu chẳng nghe ra chút phàn nàn nào, cậu ngồi xuống nhìn bàn cờ đặt trên bàn trà: “Ba đang học chơi cờ à?”

Giang Uyên tức giận trợn mắt nhìn cậu: “Mấy người bạn hợp tác làm ăn với ba đều bắt đầu giao công ty cho con trai tiếp quản rồi ra nước ngoài nghỉ dưỡng hết rồi, cuộc sống của ba nào được tốt như vậy, chỉ có thể bồi dưỡng thêm một chút sở thích, tránh cho bản thân mệt đến đổ bệnh.”

Giang Tự Châu giả vờ làm đà điểu, cậu nghe Giang Uyên nói xong liền lùi ra đằng sau Phó Thừa, cúi đầu ra vẻ nghiêm túc xem bàn cờ.

Giang Tự Châu chẳng những không giỏi đánh địa chủ, mà cậu chơi các loại cờ khác cũng rất kém, Giang Uyên không trông mong gì nên quay sang hỏi Phó Thừa: “Phó Thừa, cháu có biết chơi cờ không?”

“Biết một chút ạ, khi còn nhỏ ông nội có dạy cho cháu.”

Giang Uyên hứng thú nhướng mày, chỉ vào phòng làm việc ở phía sau: “Đi thôi, chơi với chú vài ván nào.”

Phó Thừa liếc nhìn Giang Tự Châu đứng bên cạnh rồi đứng dậy cùng Giang Uyên đi vào phòng, Giang Tự Châu chợt không có việc gì làm nên cậu đành phải đứng dậy đi vào phòng bếp.

Khi còn nhỏ, cậu khá thích xem dì Vương nấu ăn, không biết có phải do ảnh hưởng của dì hay không mà cậu cũng rất thích nấu nướng, cậu đã học được rất nhiều món ngon từ dì Vương.

Dì Vương đang múc một thìa canh sườn heo, dì nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì đưa thìa sang: “Thử xem mùi vị thế nào.”

Giang Tự Châu nếm thử thì bị nóng, dì Vương dở khóc dở cười nói: “Từ từ thôi!”

“Vẫn ngon như trước.” Giang Tự Châu nheo mắt cười như trẻ con.

Dì Vương liếc nhìn phòng khách trống trải, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Châu, vị này đội trưởng Phó này có tốt với cháu không?”

Giang Tự Châu lại húp thêm một thìa canh nữa: “Anh ấy đối xử với cháu rất tốt.”

Cậu thấy dì Vương nửa tin nửa ngờ thì dỗ dành: “Hôm qua đội trưởng Phó đưa cho cháu tiền lương của anh ấy rồi. Nếu anh ấy dám đối xử tệ với cháu, cháu sẽ tiêu hết tiền của anh ấy.”

Dì Vương được cậu dỗ dành, nhưng Giang Tự Châu là người thiếu tình cảm gia đình, cũng trải qua nhiều chuyện đau lòng, dì Vương phải suy nghĩ một lát thì cuối cùng mới không lo cậu bị Phó Thừa dùng mấy lời ngọt ngào để dụ dỗ nữa.

“Có vẻ đội trưởng Phó là một người thực tế và đáng tin cậy.” Dì Vương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng dường như cậu ấy không quan tâm đến mọi người lắm.”

Giang Tự Châu mỉm cười, đặt thìa xuống, quay người sang một bên, nghiêm túc nhìn dì Vương: “Dì Vương, dì còn nhớ người lính cứu hỏa đã viết thư cho chị gái cháu không?”

“Sao lại không nhớ chứ.” Dì Vương thở dài: “Nếu không nhờ có cậu ấy, có lẽ Văn Văn đã sớm…”

Dì Vương không khỏi tiếc nuối khi nhắc đến An Văn, nhìn vẻ mặt tươi cười nhưng im lặng của Giang Tự Châu, bà kinh ngạc mở miệng, sau đó nhìn về phía phòng làm việc, khó tin chỉ tay: “Ý cháu nói, người lính cứu hỏa đó chính là đội trưởng Phó à?”

“Dạ.” Giang Tự Châu giải thích: “Cháu cũng vô tình biết được chuyện này khi nhìn thấy lá thư của chị gái ở ký túc xá của Phó Thừa thôi. Phó Thừa là một người rất rất tốt, anh ấy đã cứu rất nhiều người, còn quan tâm giúp đỡ gia đình của nạn nhân.”

Dì Vương nhìn Giang Tự Châu, Giang Tự Châu vội vàng giải thích: “Cháu thì không tính!”

“Dì còn chưa nói gì mà.” Thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, dì Vương bật cười, xúc động nói: “Có lẽ đây chính là duyên phận.”

Do bị thương mà Giang Tự Châu sụt cân rất nhiều, mặc dù sau này mỗi bữa đều ăn không được nhiều nhưng dì nấu ăn trong đội và Phó Thừa vẫn luôn chăm sóc kĩ càng nên cậu cũng tăng cân lên một chút.

Lần gần nhất dì nhìn thấy Giang Tự Châu là khi cậu vừa mới xuất viện, dạo gần đây sắc mặt của cậu đã cải thiện rất nhiều, dì Vương cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút: “Nếu Văn Văn biết được thì cũng sẽ chúc phúc cho hai đứa.”

Trong phòng làm việc, Giang Uyen cúi đầu nghiêm túc nhìn bàn cờ, ông lơ đãng hỏi: “Nghe Tiểu Châu nói, lần này có một lính cứu hỏa bị thương rất nặng, hiện tại thế nào rồi?”

“Dạ đêm qua đã tỉnh lại, nhưng vẫn cần phải nằm viện điều trị thêm một thời gian nữa.” Phó Thừa đáp: “Cậu ấy đã được chuyển về thành phố Thiên Tân rồi ạ.”

Giang Uyên đáp: “Bên phía bệnh viện có gì cần chú giúp thì cứ nói một tiếng, thanh niên các cháu làm công việc này cũng không dễ dàng gì.”

Sau khi Tiêu Cương chuyển về thì được đưa thẳng vào Bệnh viện của lực lượng cảnh sát, Giang Uyên cũng không cần lo lắng quá nhiều, Phó Thừa biết ông vì Giang Tự Châu nên mới quan tâm như vậy, Phó Thừa nói lời cảm ơn rồi đi tiếp một nước cờ.

“Ngoài ra, mấy ngày trước chú có nhận được vài tin tức.”

Lời nói của Giang Uyên bị tiếng gõ cửa cắt ngang, ông ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Giang Tự Châu đi vào, cậu ngồi ngay cạnh Phó Thừa, liếc nhìn bàn cờ: “Dì Vương nói chuẩn bị ăn trưa được rồi, sắp xong ván này chưa?”

Phó Thừa đợi Giang Uyên đi xong nước cờ mới đáp: “Sắp rồi.”

Giang Tự Châu không biết gì về cờ cả, cậu thấy Giang Uyên ăn rất nhiều quân cờ của Phó Thừa bèn hạ giọng nói: “Anh không cần phải nhường ba em.”

Giang Uyên và Phó Thừa chỉ ngồi cách nhau một bàn cờ nên đương nhiên là ông có thể nghe rõ mồn một từng câu từng chữ mà con trai mình nói rồi, ông lạnh lùng nhìn sang: “Tiểu Châu, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, năm phút nữa ba và Phó Thừa sẽ xuống sau.”

Giang Tự Châu vốn muốn ngồi xem một lát, nhưng sau khi nghe Giang Uyên nói vậy thì cậu bất lực nói “Ồ” rồi đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

“Vương Xuyên bị tuyên án tám năm tù.”

Khi tiếng bước chân của Giang Tự Châu càng ngày càng xa, Giang Uyên cất giọng nói.

“Tuần trước chú nghe một người bạn cũ nói rằng ông ấy không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù nên đã tự tử.”

Ngón tay Phó Thừa đang cầm quân cờ đột nhiên khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn Giang Uyên.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, Giang Uyên nghiêm túc nói: “Dạo gần đây, Vương Kỳ dường như bốc hơi không thấy tung tích, dù sao đi nữa thì mọi việc đều phải cẩn thận hơn, nếu cần chú giúp gì thì cứ gọi điện trực tiếp cho chú.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.