Thiên Lam đi gần mấy
ngày trời vẫn chưa tìm đến được Ma cung, thật ra nàng có thể sử dụng
pháp thuật nhưng vì sợ bị lộ nên lại thôi, vả lại vừa đi vừa ngắm cảnh
cũng tốt. Thiên Lam tìm một chỗ ngồi nghĩ, lại quan sát động tĩnh xung
quanh. Đột nhiên, ở gần chỗ nàng ngồi có vài giọng nói vang lên. Thiên
Lam tò mò đi theo giọng nói kia, đến gần một bãi đất trống thì nhìn thấy có một bạch y nam tử gương mặt tà mị đang lên tiếng dụ dỗ một tiểu hài
tử:
– Tiểu tử, ngươi nếu thức thời giao viên bảo thạch kia cho bổn đại gia, bổn đại gia ta đây liền tha cho ngươi một mạng nhỏ.
Tiểu hài tử ánh mắt hung ác trừng bạch y nam tử:
– Nếu ta nói không thì sao, hửm?
Bạch y nam tử nghe xong liền nổi giận:
– Một tên tiểu tử còn chưa dứt sữa như ngươi mà cũng dám chống đối ta, vậy thì cũng đừng trách ta hạ thủ bất lưu tình.
Bạch y nam tử nói xong lập tức sử dụng yêu thuật đánh về phía tiểu hài tử.
Tiểu hài tử cũng không chậm vội vàng né tránh. Thiên Lam nhìn một màng
trước mắt trong lòng vô cùng tức giận. Gì chứ, một đại nam nhân lại đi
bắt nạt tiểu hài tử, thật đáng giận mà. Nếu nàng nhìn không lầm tên nam
nhân kia là một hồ ly tinh ngàn năm. Hừ, hồ ly tinh ngàn năm chứ gì, hôm nay gặp phải Thiên Lam nàng đây chỉ trách hắn xấu số. Nàng phải cứu
tiểu hài tử kia. Ý niệm vừa động Thiên Lam liền xông ra chắn trước tiểu
hài tử:
– Đại nam nhân không được khi dễ tiểu hài tử, ngươi như vậy là kẻ xấu.
Hồ ly tinh đôi mắt hoa đào híp lại, hắn nhìn Thiên Lam cười cợt:
– Tiểu mỹ nhân a không ngờ hôm nay bổn đại gia thu hoạch lớn như vậy.
Tiểu mỹ nhân nếu nàng chịu theo bổn đại gia, ta sẽ làm nàng sống sung
sướng ha ha.
Thiên Lam giận dữ:
– Hồ ly tinh thật không biết lượng sức. Hôm nay bổn cô nương liền dạy dỗ ngươi.
– Hảo, tiểu mỹ nhân, ta trước hết nên cùng nàng vui đùa một chút ha ha.
Nói là làm, Thiên Lam liền thi triển pháp thuật đánh nhau với hồ ly kia.
Thân ảnh màu lam thoắt ẩn thoắt hiện, chiêu thức xuất ra đều cực nhanh,
chẳng bao lâu hồ ly tinh liền bị Thiên Lam đánh cho hoa rơi nước chảy.
Hắn hoảng sợ quỳ xuống cầu xin nàng:
– Nữ hiệp tha mạng, tiểu yêu có mắt như mù đã mạo phạm ngài, xin ngài tha mạng.
– Ngươi nên nhớ rõ bài học hôm nay, đại nam nhân không được khi dễ tiểu hại tử. Biến.
– Đa tạ nữ hiệp tha mạng, ta lập tức biến.
Nói xong liền biến mất. Tiểu hài tử nãy giờ đứng bên cạnh xem xét mâu trung khẽ nhíu lại. Nữ nhân này rất không tầm thường bất quá nó thích. Thiên
Lam giải quyết xong hồ yêu, ngồi xuống trước mặt tiểu hài tử:
– Tiểu hài tử, cháu không sao chứ?
– Ta không phải tiểu hài tử ta có tên.
Thiên Lam buồn cười nhìn nó:
– Được được, vậy cháu tên gì?
– Tử Hạo.
– Tử Hạo, đã không còn nguy hiểm nữa rồi, cháu mau về đi.
– Ta không có nơi nào để về.
Thiên Lam kinh ngạc, Tử Hạo này đúng là số khổ mà, chẳng trách được nó bị người ta khi dễ. Nàng không khói thở dài trong lòng.
– Được rồi, vậy cháu đi theo ta đi sau này gọi ta Lam di được rồi.
– Được, Lam di.
– Hảo.
Thuên Lam nói xong, ôm Tử Hạo lên đi về hướng Ma cung, mà không biết rằng
trong đôi mắt của kẻ nào đó đầy giảo hoạt. Tử Hạo vui vẻ vì đạt được mục đích, chui đầu vào ngực Thiên Lam. Lần đầu tiên nó cảm nhận được sự ấm
áp.
Trong bóng tối, nam tử thần bí khoé môi cong lên nụ cười quỷ
dị. Nàng quả nhiên không tầm thường, hi vọng nàng không làm hắn thất
vọng. Nam tử đứng bên cạnh khẽ sững sờ. Đã bao lâu Vương không nở nụ
cười rồi. Cô nương kia rất có khả năng là Vương hậu a. Hai nam tử kia
lại tiếp tục đi theo Thiên Lam ma đương sự lại không hề hay biết gì.
****Ma cung*****
Huyền Dực hộ pháp cung kính bẩm báo cho Long Tử Phong:
– Ma hoàng, Thế tử hiện tại đã đi theo vị cô nương kia, chúng ta có nên đưa Thế tử về không?
Long Tử Phong lạnh lùng ra lệnh:
– Không cần, trước mắt hãy theo dõi tình hình trước đã, theo sao bọn họ.
– Thuộc hạ tuân lệnh.
Theo như lời Huyền Dực nói, nữ nhân kia trên người có toả ra tiên khí, rốt
cục là nhân vật thế nào mà có thể đả bại hồ yêu ngàn năm dễ dàng như
vậy, nàng ta đến Ám vực trong lúc này có mục đích gì, lẽ nào là vì
chuyện của đại ca hắn, xem ra tiên giới đã có hành động rồi.
*** Thiên cung****
Vương mẫu nghe Lý thiên vương báo cáo tình hình, không khỏi nhí mi. Nha đầu
này đúng là thích chuốc hoạ vào thân mà. Nó quá mức đơn thuần nếu như
rơi vào bẫy của người khác thì thật khó nói được có thoát đwowcj hay
không. Thật là chỉ biết làm cho bà lo lắng. Nếu như không phải vì chấp
noeemj của Lam nhi lớn như vậy, bà đã không để nó đi mạo hiểm. Hoả ma
quân đã nhập ma, không thể chắc chắn rằng hắn sẽ không làm hại Lam nhi.
Nếu hắn bắt Lam nhi làm con tin uy hiếp Thiên giới, như vậy chẳng phải
sẽ thành trộm gà không được lại mất nắm thóc hay sao chứ.
– Truyền lệnh xuống dưới, phái thêm người bảo vệ Lam nhi, không được xảy ra bất kì sơ sót nào.
– Thần tuân lệnh.
Lý Thiên vương nhận lệnh lui xuống. Xem ra Thiên giới sắp phải trải qua một hồi phong ba bão táp rồi.