Từ lúc bước vào luyện võ đường thì Mộ Chỉ Ly đã mang gương mặt rất tự tin, nhưng khi trước mặt mọi người vận hành được một trăm lẻ tám Chu vòng thì nàng lại càng rạng rỡ. Cứ như mọi thứ Mộ Chỉ Ly đạt được hôm nay là điều tất yếu.
Hôm nay Mộ Chỉ Ly chính là tâm điểm của mọi sự chú ý, cho dù dung mạo hay thực lực đều là kinh người. Mọi người xung quanh đều quay sang chúc mừng Mộ Chỉ Ly, kể cả những đệ tử ngày xưa từng châm chọc giẫm đạp nàng. Mộ Chỉ Ly hiểu chỉ có thực lực mới khiến người khác coi trọng. Nàng xem những kẻ hai mặt lúc trước luôn nói xấu nàng, bây giờ lại quay ra nịnh nọt. Mộ Chỉ Ly không nói gì mà chỉ khẽ cười với họ. Dù sao Mộ Chỉ Ly không nghĩ sẽ gây ra nhiều thù oán.
“Tâm tính Mộ Chỉ Ly rất bình ổn, người như thế mới làm nên được nghiệp lớn. Nhưng mà…” Đông Phương Bạch thâm thúy đánh giá, Hàn Như Liệt nhướng mày hỏi lại.
“Nhưng sao?”
“Với độ tuổi mười lăm mà lại tỏ ra như thế sẽ dễ dẫn đến sự chú ý của người khác. Chỉ sợ những người không có ý tốt sẽ trở nên cố kỵ nàng. Ngươi xem.” Đông Phương Bạch ngừng lại một chút rồi lướt mắt đến đám người Vương gia.
“Vương Tĩnh Hoành nhất định là đang âm mưu gì đó với Mộ Chỉ Ly. Theo ta thì trong vài trường hợp cũng không nên tỏ ra quá hiểu chuyện, nhất là trước mặt đối thủ, nên tỏ ra kiêu ngạo một chút thì họ mới mất cảnh giác.”
Nghe được Đông Phương Bạch phân tích Hàn Như Liệt ngầm tán thưởng. Nàng nói rất có lý, không phải chuyện gì cũng có thể tỏ ra sáng suốt bình tĩnh, người thông minh thì cần giả ngu trong vài tình huống. Hàn Như Liệt nhìn lại Đông Phương Bạch, bình thường hắn thấy nàng rất ngây thơ và hay giận dỗi như trẻ con, nhưng hôm nay hắn thật nhìn không thấu nàng, chỉ mới bảy tuổi nhưng lại có những suy nghĩ thấu đáo như người từng trải. Lời nói của nàng lúc nói tới chính phái, một người mới bảy tuổi và chỉ một thân một mình trên núi như nàng làm sao có thể suy nghĩ một cách chính xác như thế.
Mộ Kình Lệ hiện tại vô cùng hài lòng, người cháu ruột của đã đạt tới Tiên Thiên cảnh, đã làm cho Mộ gia rạng rỡ vang danh. Mang theo biểu tình vui sướng, Mộ Kình Lệ tuyên bố kết thúc vòng khảo nghiệm và chuẩn bị cho vòng tiếp theo biểu diễn vũ kỹ.
Vũ kỹ Mộ gia đa phần đều từ huyền giai sơ cấp trở xuống, không có gì đáng để cho Đông Phương Bạch xem cả. Nàng chính là chỉ mong chờ Mộ Chỉ Ly biểu diễn. Trong khi chờ đợi, Đông Phương Bạch rút ra một quyển sách đọc, đây chính là quyển sách dành cho dược sư mà nàng lấy được khi ở trên núi. Lúc đó nhìn thấy những món đồ cực phẩm thì Đông Phương Bạch biết cơ thể nàng chiếm được nhất định có bối cảnh không đơn giản, nhưng Đông Phương Bạch cũng không muốn tìm hiểu. Nàng cũng không phải là Mộ Chỉ Ly, thích nhận vơ dòng họ không phải của mình, cũng không đủ cao thượng mà quản những ân oán trước đây của thân thể mình chiếm được. Dù sao cũng do người ta chết đi thì mình mới chiếm được thân thể họ, mà người đã chết thì việc gì phải lo lắng nữa, cứ sống cho bản thân mình là được.
Nhìn theo trang sách Đông Phương Bạch đang đọc thì Hàn Như Liệt thấy một loại đan khá thú vị, Lập Tiên đan, trợ giúp người có thể đột phá Chu vòng thứ một trăm lẻ tám và đạt tới Tiên Thiên cảnh.
“Ngươi nói ngươi là dược sư hẳn là có thể luyện đan. Ngươi có tính sẽ luyện ra Lập Tiên đan không. Dù sao cũng đã vận hành tới một trăm lẻ bảy Chu vòng rồi, sớm một chút đột phá để trở thành người trẻ tuổi nhất Thiên Huyền đại lục bước vào Tiên Thiên cảnh.”
Đông Phương Bạch lắc lắc đầu.
“Dục tốc bất đạt, ta cũng không vội vàng. Trước Tiên Thiên ta sẽ không dùng bất kỳ loại đan dược nào để trợ giúp nâng cao cảnh giới.”
“Tại sao?” Hàn Như Liệt nghi hoặc.
“Trên đời này không có thứ gì là hoàn toàn tốt cũng như không có thứ hoàn toàn xấu. Tuy dùng đan dược trợ giúp nâng cao cảnh giới là con đường tắt được mọi người ưa dùng nhưng nó không phải không có cái hại.” Đông Phương Bạch lật lật trang sách cuối cùng và chỉ vào hàng chữ nhỏ ở phía dưới cùng, nếu không đọc kỹ sẽ không nhận ra.
“Lưu ý, dùng đan dược trợ giúp nâng cao cảnh giới sẽ không đạt được thuần Tiên Thiên. Bây giờ mọi người hầu hết chỉ cần có tiền sẽ đều muốn có đan dược trợ giúp tu vi. Không ít thì nhiều, dù nhà có nghèo thì họ cũng muốn để dành tiền để mua được một ít đan dược phòng khi muốn đột phá sẽ dùng. Chắc ngươi biết cơ thể nếu chỉ chuyên dùng đan dược để nâng cao tu vi thì sẽ không tốt, dẫn đến mất cân bằng trong cơ thể và càng ngày càng khó đột phá. Vì vậy bọn họ cũng sẽ giảm lượng dùng lại, nhưng một khi trước Tiên Thiên cảnh mà ngươi dùng, dù là ít thì cũng không thể đạt được thuần Tiên Thiên.”
“Thuần Tiên Thiên?” Hàn Như Liệt kinh ngạc, từ khi sinh ra hắn chưa bao giờ nghe nói đến cái gọi là thuần Tiên Thiên.
“Thuần Tiên Thiên so với Tiên Thiên có sự khác biệt về sức mạnh lẫn sức phòng ngự nên trong chiến đấu sẽ có khả năng vượt cấp. Đạt đến thuần Tiên Thiên thì so với người Tiên Thiên sẽ mất thời gian hơn vì họ không dùng đến đan dược, nhưng nhận lại được chính là con đường tu luyện về sau nhanh hơn người thường. Còn những cái lợi khác nhưng không biết vì sao đến đọc đến đó thì chữ lại mất nên ta cũng không rõ lắm về thuần Tiên Thiên.”
Đông Phương Bạch giải thích rõ ràng cho Hàn Như Liệt rồi lại quay sang hỏi.
“Nhìn ngươi chắc là con cháu thế gia to lớn, chắc chắn từ nhỏ lớn lên trong đống đan dược rồi chứ gì?”
Nghe được Đông Phương Bạch giải thích xong Hàn Như Liệt càng vui mừng và cảm thấy may mắn.
“Không có, ta trước Tiên Thiên luôn là không dùng đến đan dược. Hèn gì trước giờ ta luôn cảm thấy ta so với người cùng cấp mạnh hơn rất nhiều, tốc độ tu luyện của ta cũng cường hơn họ.”
“Lừa người, ta không tin một người như ngươi lại không có gì trong gia tộc, bần cùng đến nỗi đó.” Đông Phương Bạch rõ ràng là không tin Hàn Như Liệt, nhưng thật sự là nàng có lý khi nghĩ vậy.
“Trước đây khi ta chưa đột phá Tiên Thiên là lúc còn rất nhỏ. Khi ấy vì là con trai của tộc trưởng nên địa vị ta tương lại sẽ là người kế vị, những kẻ khác luôn ghen tỵ và hãm hại ta. Họ tìm cách cướp hết thứ thuộc về ta, ta chỉ có thể liều mạng tu luyện không ngừng. Đến năm mười tuổi ta thành công tiến vào Tiên Thiên cảnh trước lời ái mộ của mọi người, nhưng họ không biết ta đã trả giá như thế nào. Rồi từng ngày trưởng thành ta càng trở lên mạnh mẽ và có thể chống lại những kẻ luôn muốn dồn ta đến đường cùng.” Hàn Như Liệt hồi tưởng lại quá khứ ác liệt của bản thân, nhưng nhờ có họ thì hắn mới có thể trưởng thành và có được ngày hôm nay, Hàn Như Liệt vẫn là nên một phần cảm tạ họ.
“Con người trải qua được quá khứ ác liệt mới mong có thể bước lên được đỉnh cao, còn không cũng chỉ là nhờ may mắn.” Câu nói này của Đông Phương Bạch cũng chỉ sợ là đang ám chỉ tới Mộ Chỉ Ly. Nàng ta sống trong thế giớ hiện đại, là một thiên tài y học, làm sao có thể trải qua được quá khứ tranh đấu đẫm máu được. Những thứ mà Mộ Chỉ Ly đạt được cũng chỉ là sự may mắn, nàng cơ duyên quá nhiều nên mới trở nên cường đại.
Các đệ tử Mộ gia hầu hết đã tiến hành xong phần thi của họ. Đến lượt tên Mộ Chỉ Ly được nêu lên. Nàng bình ổn tiến đến trung tâm luyện võ đường. Khuôn mặt nàng không một tia dao động, cho dù dưới ánh mắt soi mói của đông người cũng không biểu hiện khẩn trương.
Hướng mọi người bái chào, Mộ Chỉ Ly bắt đầu phô diễn kỹ thuật của mình. Vũ kỹ mà Mộ Chỉ Ly dùng không phải hoàng giai vũ kỹ thuộc Mộ gia, nàng là dựa trên nhưng chiêu thức tinh lọc từ các bộ vũ kỹ mà gộp lại tạo thành một bộ vũ kỹ riêng, đặt tên là Vạn Nguyên Quy Nhất*.
*Vạn nguyên quy nhất: Vạn vật quay về ban đầu.
Mộ Chỉ Ly đúc kết được bảy chiêu nhưng lại chỉ bày ra ba chiêu, nàng muốn giữ cho mình một lá bài tẩy. Chỉ ba chiêu nhưng là người có thực lực sẽ nhận ra được sự lợi hại của chúng.
Chiêu thứ nhất tựa cuồng phong gào thét vô cùng sắt bén. Chiêu thứ hai lại như mưa to gió lớn đem theo cự bá đạo. Đến chiêu cuối cùng nhẹ nhàng như gió lướt và đây mới thật sự là đòn kết thúc sát thủ. Hai chiêu đầu chính là mạnh mẽ và quyết liệt, nhưng ở chiêu cuối cùng, Mộ Chỉ Ly đã đạt đến mức đỉnh cao nhất, quên đi tất cả võ học , bản thân không còn chiêu thức mà chỉ dựa vào ý cảnh đơn giản mà xử lý.
Đệ tử các gia tộc chưa đạt đến trình độ cao nên không thể hiểu được sự lợi hại các chiêu thức của Mộ Chỉ Ly, tất cả đều khinh thường vũ kỹ ba chiêu của nàng. Chỉ có các vị trưởng lão có vai vế mới cảm nhận được và sợ hãi. Từ lúc nào mà Mộ Chỉ Ly có thể đạt đến cảnh giới đó, Mộ gia vũ kỹ lại có loại vũ kỹ lợi hại như thế sao.
“Hàn Như Liệt, ngươi cảm thấy nàng thế nào?” Đột nhiên Đông Phương Bạch lên tiếng.
“Ngươi nói không sai, nàng ta không đơn giản. Rất có tiền đồ. ba chiêu thức vừa rồi không thể coi thường được.” Hàn Như Liệt thật lòng nhận xét.
“Ngươi phá được những chiêu thức của nàng không?”
“Tuy ta mạnh hơn nàng rất nhiều nhưng những chiêu thức này nếu gặp phải đối thủ tu vi ngang tay chỉ sợ là cũng phải khó khăn lắm mới giải quyết được. Bộ ngươi có thể phá được các chiêu thức đó à?” Hàn Như Liệt cũng chỉ là hỏi chơi cho vui, hắn không tin được Đông Phương Bạch có thể phá giải được Vạn Nguyên Quy Nhất của Mộ Chỉ Ly.
Đông PhươngBạch cũng không trả lời Hàn Như Liệt mà bân quơ nói.
“Độc cô cửu kiếm ta đưa cho ngươi khi có thời gian nhớ luyện cho thật kỹ vào.” Đông Phương Bạch làm sao mà không thể phá giải được những chiêu thức kia chứ. Mỗi một bộ võ học đều có những chiêu thức riêng và đều có một nền tảng cơ bản. Nó đều được viết ra cho mục đích khác nhau như chiến đấu hay phòng ngự hay tấn công quần thể. Riêng với Đông Phương Bạch, Độc cô cửu kiếm nàng học với mục đích có thể nhìn ra sơ hở của người ta để hóa giải các chiêu thức. Nó không có những chiêu thức cơ bản cụ thể mà chỉ dựa trên những điểm sơ hở của đối phương để phản kích. Độc cô cửu kiếm là dựa trên chín nguyên lý: Tổng quát thức, các quy tắc biến hóa của kiếm thuật, dựa trên quy luật biến hóa của trong Kinh Dịch* với tổng cộng ba trăm sáu mươi cách biến hóa, phá kiếm thức, phá đao thức, phá thương thức, phá tiên thức, phá sách thức, phá trường sách, phá chưởng thức, phá tiễn thức, phá khí thức. Mà muốn phá giải chiêu thức của Mộ Chỉ Ly chính là áp dụng trên phá chưởng thức, hóa giải những võ công chuyên dùng tay, chân, công lực..
*Kinh Dịch:
https://vi.wikipedia.org/wiki/Kinh_D%E1%BB%8Bch
Tuy không nói rõ nhưng Hàn Như Liệt hiểu được ý tứ của Đông Phương Bạch, Độc cô cửu kiếm chính là mấu chốt để hóa giải, chỉ cần hắn có thể học được nhất định sẽ có thể hóa giải được những chiêu Mộ Chỉ Ly đã biểu diễn.
Trong một góc khuất có một lão giả đang nhìn Mộ Chỉ Ly và cười thưởng thức, tuy nhìn sơ chỉ là một lão già bình thường nhưng đây chính là một nhân vật khá lợi hại của Mộ gia. Đông Phương Bạch cũng chỉ là lướt qua không để ý nhưng khi Chu Tước bên cạnh nhắc nhở nàng thì Đông Phương Bạch mới nhìn kỹ lại, ánh mắt của lão già trông sáng hơn người bình thường, tuy đã lão nhưng vẫn tràn đầy sinh khí. Để ý thấy lão già nhìn Mộ Chỉ Ly, Đông Phương Bạch thầm nghĩ lão già hẳn nhìn trúng tư chất của nàng ta. Nhưng Đông Phương Bạch không quan tâm, nàng không định ở nơi này lâu mà quan tâm chuyện của Mộ gia. Đông Phương Bạch muốn từ đây đến cuộc thi cả nước phải ra ngoài bắt đầu trải nghiệm về thứ mình học được, như vậy mới mong nâng cao thực lực.
Hoàn thành xong vòng biểu diễn vũ kỹ thì trời cũng tối, các gia tộc bắt đầu ra về, đệ tử Mộ gia cũng mau chóng về phòng ổn định tu vi cho cuộc thi cuối cùng.