‘Từ cầu Thiếu Mạch đi trăm bước về phía tây chính là Tây Thủy Môn, ra khỏi cửa về phía trái bảy mươi ba bước có một cái giếng gọi là Điềm Thủy. Đa số tiểu thương ở Tây Thủy Môn đều uống nước múc từ giếng lên, giếng sâu một trượng sáu thước…’
Cửa hàng nhà mình nằm ở Tây Thủy Môn, mình cũng đã đi ngang qua cái giếng Điềm Thủy kia rất nhiều lần, nhớ lại thì đúng thật như sách nói, không sai một bước.
– Đọc vạn quyển sách như đi ngàn dặm đường, người xưa nói quả thật không sai!
Thiết Tâm Nguyên đặt quyển sách xuống, bỗng nhiên nghĩ, thời xưa nói cái gì mà ‘Tú tài không cần ra khỏi cửa cũng biết hết chuyện thiên hạ’ hóa ra là thật. Cũng như mình vừa rồi, người nằm trên giường mà hồn thì theo người ghi sách du lịch hơn nửa thành Đông Kinh.
Lúc Vương Nhu Hoa vội vã cầm cái hộp đụng thức ăn đi tới tiểu viện nhà mình thì hồ ly đang nằm dưới gốc lê đứng lên ngáp một cái, bốn chân chống xuống đất, duỗi thẳng cái lưng ra, sau đó chạy vòng vòng Vương Nhu Hoa. Vương Nhu Hoa phải đá nó một cái mới có thể đi tiếp được. Dù vậy, con hồ ly cũng nhanh chóng nhảy vào phòng, ngẩn người nhìn hộp đựng thức ăn trên tay Vương Nhu Hoa.
Gần đây khắp Đại Tống gặp thiên tai, hoàng đế hạ lên trong hoàng cung tất cả phải ăn chay bái Phật. Kết quả là hồ ly không chịu ăn chung ngủ chung với hoàng đế nữa, núp ở nhà chờ Vương Nhu Hoa cho mình ăn thịt heo.
Vương Nhu Hoa vào cửa thì thấy con mình đang úp một cuốn sách lên mặt, hình như đang ngủ. Nàng cười cười, nhẹ nhàng mở nắp hộp thức ăn ra, tay cầm quạt quạt…
Đang lúc hồ ly chảy nước miếng thì Thiết Tâm Nguyên chợt ngồi dậy, hét lớn:
– Không nay không được cho hồ ly ăn sườn!
Vương Nhu Hoa chỉ xuống trán con mình một cái nhẹ, cười nói:
– Nhìn con kia, không có chút tiền đồ nào, lại còn giành ăn với hồ ly.
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu chỉ con hồ ly, nói:
– Mỗi lần nó ăn đều ăn nhanh nuốt trọng, con thấy nó không phải là một con hồ ly mà là một con heo khoác da hồ ly mới đúng.
Vương Nhu Hoa vừa dọn thức ăn trong hộp lên bàn vừa cười:
– Hồ ly là do con năm đó nhét vào tã lót đó! Đừng tưởng mẹ không biết năm đó con cản mẹ quăng nó xuống nước, bây giờ nó ăn mấy cục sườn heo con la to la nhỏ cái gì?
– Mẹ xem nó mập thành cái dạng gì rồi kia, bây giờ cái lỗ nhỏ nó còn chui không lọt nữa. Mỗi lần nó đi ra đi vào Hoàng thành đều phải nhờ bọn thị vệ bỏ lên rổ kéo vào, cái bộ dạng mập ú như này sao đó thể trộm đồ nhà người khác?
Hồ ly không thèm để ý đến việc Thiết Tâm Nguyên lên án nó, nó đã sớm ngồi chồm hổm trên ghế đẩu như một con chó hình người chờ ăn cơm, cái đuôi to đằng sau vung qua vẩy lại như đang khoái trá lắm.
Vương Nhu Hoa đẩy một cái chén lớn đến trước mặt hồ ly rồi lại đưa tay thử thử nhiệt độ của miếng thịt trong đó. Hồ ly liếm liếm ngón tay dính đầy dầu của Vương Nhu Hoa một chút rồi liền cúi đầu gặm lấy gặm để miếng thịt.
Nhà mở cửa hàng mì nên Thiết Tâm Nguyên cũng không thích làm cao, bữa trưa của hắn chỉ cần một bát cơm tẻ thơm ngào ngạt cùng với một chén thịt sườn kho nhỏ là được.
Vương Nhu Hoa cau mày nhìn con mình đang ăn như hổ đói liền gắp vài miếng rau luộc bỏ vào chén nó, không ngờ liền bị Thiết Tâm Nguyên không chút khách khí ném cho hồ ly.
Hồ ly kêu to lên một tiếng rồi dùng móng vuốt khều ra hất xuống đất. Vương Nhu Hoa chỉ biết thở dài rồi nhặt mấy miếng rau bỏ lên trên bàn.
Hai vị tiểu tổ tông này không ai chịu ăn rau. Vốn lúc trước hồ ly còn ăn một ít rau, sau lại học theo Thiết Tâm Nguyên không ăn một miếng rau nào. Đây chính là hai con sói, hai con sói ghiền thịt.
– Quách tiên sinh ở Nam Huân Môn học vấn uyên thâm, dạy vỡ lòng cũng tốt, nhưng lại cách nhà ta hơi xa.
– Lương tiên sinh ở cầu Thượng Thổ thì rất vui tính, nghe nói rất nhiều đứa trẻ đều thích học ở chỗ ông ta. Trẻ con a, nhất định con cũng không chịu nổi ước thúc, đi học chỗ Lương tiên sinh thì thoải mái hơn, sang chỗ Quách tiên sinh mẹ lo con chịu không nổi…
Thiết Tâm Nguyên nghe mẫu thân tìm thầy dạy vỡ lòng cho mình liền ngẩng đầu, nói:
– Mẹ, hai năm trước chẳng phải Quách tiên sinh mắng mẹ miệng mồm dơ bẩn à? Còn Lương tiên sinh không phải cũng cười chê mẹ sinh ra một viên ngọc thô sao? Nghe hai câu này cũng đủ nhìn ra bản tính của bọn họ rồi.
– Một người thì cổ hủ luôn tự cho là đúng, một người thì nghèo khổ chẳng có học hành gì. Một người thì quản thúc học sinh trở thành tượng gỗ, một người thì xu nịnh, chỉ cần bỏ tiền ra thì có thể theo học, mẹ trông cậy con mẹ học được gì ở hai người như vậy chứ?
Vương Nhu Hoa cau mày nhìn con mình, nói:
– Năm nay con cũng sáu tuổi rưỡi rồi, phải đi học thôi. Nếu con cứ chọn chọn lựa lựa như vậy, tương lai trễ nãi việc tiến vào huyện học, mẹ chịu chút ủy khuất cũng không sao.
Thiết Tâm Nguyên cười:
– Mẹ à, con đọc sách là được rồi, theo cái dạng thầy gì sẽ trở thành cái bóng dạng đấy. Con không muốn trở thành người cổ hủ, cũng không muốn làm phường giá áo túi cơm, theo hai người này tất nhiên là không hợp rồi.
– Mẹ yên tâm, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, nhất định con sẽ tìm được một người thầy thích hợp.
Vương Nhu Hoa đương nhiên hiểu rõ tính con mình, vội vàng hỏi:
– Con đã tìm ra người thích hợp?
Thiết Tâm Nguyên cười:
– Đợi vài ngày nữa, nếu như y không bị chặt đầu mà chỉ bãi quan về quê thì con liền có một người thầy.