Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 12: Chương 12



Streamer Mr.

Trang.

Mặt Thu Triết Ngạn không thể đen hơn được nữa.

Trang Hãn Học nói chuyện với người ta nhiệt tình như vậy thì thôi, lại còn âm mưu bỏ trốn? Không có tiền thì đi mượn tiền người ta để dọn ra ngoài?

Cơn giận cực điểm lại khiến Thu Triết Ngạn bình tĩnh lạ thường.

Nếu giờ anh nói toạc mọi chuyện ra, thì sẽ k1ch thích Trang Hãn Học, khiến hắn đẩy nhanh kế hoạch chạy trốn, đúng không? Tình cờ Trang Hãn Học lại là kiểu ăn mềm không ăn cứng.

Thế nên anh đặt điện thoại của Trang Hãn Học trở lại tủ đầu giường.

Thu Triết Ngạn vẫn luôn suy nghĩ về việc này, lặng lẽ quan sát hành động của Trang Hãn Học.

Anh sợ ngày nào đó về đến nhà, Trang Hãn Học đã không còn ở đó nữa, bởi vậy càng chiều theo ý hắn.

Hắn muốn hút bao nhiêu thuốc cứ việc hút, hết rượu thì muốn thêm, khi rảnh sẽ đưa Trang Hãn Học đến mấy nhà hàng ngon ngon.

Trang Hãn Học rất vui.

Hơn nữa, thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện, công việc lại quá bận rộn, có thể là do sao Thủy nghịch hành nên mọi việc diễn ra không mấy suôn sẻ.

Đàn anh lại giục anh đi ăn tối.

Anh đã chọn được thời gian, đó là vài ngày trước Tết Nguyên Đán, định đưa Trang Hãn Học đến nhà đàn anh ăn tối.

Trang Hãn Học ngày thường trông không hề khác biệt, chẳng giống muốn chạy trốn chút nào.

Nhưng dù vậy, Thu Triết Ngạn vẫn không thể an tâm được.

Dù bọn họ ở chung nhưng Trang Hãn Học vẫn mang đến cho anh cảm giác như xa như gần.

Trang Hãn Học khá bất ngờ khi biết anh muốn đưa mình đến nhà đàn anh ăn tối: “Hở? Tôi cũng đi à? Em chưa bao giờ dẫn tôi đi gặp bạn bè mà?”

Thu Triết Ngạn: “Thì bây giờ em dẫn anh đi không được à?”

Trang Hãn Học: “Em thường đi uống rượu mà có bao giờ đưa tôi đi cùng đâu.

Tôi cũng muốn đi uống rượu lắm.”

Thu Triết Ngạn nhớ lại trải nghiệm lần trước dẫn hắn tới quán bar, có đánh chết anh cũng sẽ không đưa hắn đến mấy nơi xa hoa truỵ lạc nữa.

Cái tên này đến mấy chỗ đó là cứ như biến thành cậu ấm nhà giàu, chẳng cần quá vênh váo, đừng nói phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng bị hắn thu hút.

Thu Triết Ngạn từ chối thẳng thừng: “Anh quên chuyện đó đi.

Anh mà đã chơi rồi thì chẳng còn biết trời trăng gì hết.”

Trang Hãn Học không hiểu mô tê gì: “Sao tôi lại thế được?”

Thu Triết Ngạn chua chát nói: “Em cũng không muốn tự kiếm thêm tình địch đâu.”

Trang Hãn Học ngạc nhiên, hùng hồn nói: “Tôi quỳ em luôn.

Chẳng phải lần trước em đã cho tôi biết mình là cái dạng gì rồi à? Giờ còn nói sợ có thêm tình địch.

Ông chú ba mươi như tôi ngoài thị trường rớt giá lắm rồi em ơi, ngoại hình cũng chỉ có thế, không việc làm, lại còn ăn bám.

Làm gì có ai dám cướp tôi khỏi em, em kể chuyện tiếu lâm hở.”

Thu Triết Ngạn cực kỳ hối hận khi lỡ miệng tổn thương hắn trong cơn giận, anh ôm Trang Hãn Học, hôn hắn một cái: “Anh đừng nói vậy.

Lần trước là do em giận quá thôi.

Anh thật sự rất đáng yêu.

Mỗi lần anh ra ngoài, em lại lo sẽ hút thêm tình địch.

Anh cũng có rất, rất nhiều ưu điểm.”

Nói xong lại hôn thêm cái nữa: “Em xin lỗi.

Anh xem như em chưa nói gì đi.

Em sai rồi.”

Sự hư vinh trong Trang Hãn Học lại tái phát.

từ nhỏ đến lớn, ba mẹ luôn bảo hắn là đứa đần độn, sách thì không đọc được, lại quên trước quên sau, làm gì cũng không có quyết tâm, thấy khó là bỏ chạy, dù chơi game cũng chỉ là một con gà.

Hắn hào hứng hỏi: “Tôi có ưu điểm gì nào?”

Hỏi xong lại vui vẻ chờ Thu Triết Ngạn khen ngợi.

Thu Triết Ngạn ngây người.

Chờ chút, Trang Hãn Học có ưu điểm gì nhỉ?

Thu Triết Ngạn nhìn chằm chằm cái mặt ngố này, nhìn trái nhìn phải, rất ưa nhìn, nhưng cũng không đặc biệt đẹp.

Vì lười vận động nên cơ thể không cường tráng.

Lười biếng, không biết nấu ăn, cũng không biết làm việc nhà.

Hơn nữa còn thích hút thuốc, uống rượu, chỉ cần anh không để ý một chút, cái nhà này thành nơi chướng khí mù mịt ngay.

Lại còn làm việc lỗ mảng, không chín chắn, ngoại trừ việc hắn đã ngoài ba mươi tuổi, thì trông chẳng có gì giống một người đã ngoài ba mươi tuổi.

Trang Hãn Học đợi một lúc, thấy Thu Triết Ngạn không những không khen mình mà còn có vẻ bối rối, trong lòng lộp bộp một tiếng: “Em nói đi chứ? Làm sao vậy?”

Thu Triết Ngạn khéo léo bảo: “…!Ở bên anh em thấy rất hạnh phúc.”

Trang Hãn Học: “Có cái rắm ý, em mắng tôi suốt ngày.”

Thu Triết Ngạn cảm thấy CPU não mình đang nóng lên, vẫn chưa thể đưa ra kết quả cho vấn đề “ưu điểm của Trang Hãn Học”, anh không khỏi cuống cuồng: “Chỉ cần ở cạnh anh một lát là em muốn ngủ với anh ngay.”

Trang Hãn Học: “…”

Trang Hãn Học không thể tin được: “Đệt! Đó là ưu điểm của tôi hả?”

Thu Triết Ngạn: “Anh hỏi đột ngột quá, nhất thời em chưa nghĩ ra được, anh cho em chút thời gian để suy nghĩ đã.

Yêu thì yêu, nhưng nếu anh muốn em nói cụ thể yêu điểm nào nhất thì em không giải thích rõ được.

Em chỉ mới nhìn anh là cảm thấy lòng tràn đầy niềm vui rồi.”

Trang Hãn Học lười thảo luận với anh: “Vậy là hết rồi ha.

Tôi đi chơi game đây.”

Sau đó, Trang Hãn Học tuột khỏi vòng tay Thu Triết Ngạn như một con cá chạch, lê dép chạy đi.

Thu Triết Ngạn thấy hắn đi ngang qua cái gương lớn, như nhận ra điều gì, lùi lại vài bước nhìn vào gương, đoạn vén quần áo lên xem xét, cuối cùng nghiêng người, vỗ vỗ cái mông mình, tán thành nói: “Trông mông tôi vểnh thật.”

Thu Triết Ngạn: “…”

Buổi tối trước khi đi ngủ, Thu Triết Ngạn thấy cái tên này nằm sấp trên giường, phơi cái mông tròn ra, đang dùng mặt nạ đắp lên mông.

Thu Triết Ngạn sa sầm mặt mày: “Anh làm cái gì vậy?”

Trang Hãn Học đang nằm sấp chơi game trên điện thoại, bởi vì chống cằm lên gối nên giọng nói không rõ: “Đang bảo dưỡng ưu điểm duy nhất của tôi đó…!Đừng lấy mặt nạ của tôi chứ! Trả lại đây!”

Thu Triết Ngạn dở khóc dở cười.

Đúng là đồ ngốc.

Trang Hãn Học tự suy xét về ưu điểm của mình, nghĩ rất nhiều ngày, cũng không nghĩ ra được gì.

Hình như hắn chẳng có tí ưu điểm nào cả.

Trang Hãn Học nói với sư phụ nhỏ: [Chú cảm thấy bây giờ chú đang dùng nhan sắc phục vụ người ta, ngoài ra thì không còn ưu điểm nào khác thu hút được Tiểu Thu.

Nhưng chú có tuổi rồi, chờ đến lúc chú càng già càng xấu, chẳng phải sẽ bị bỏ rơi sao?]

Sư phụ nhỏ: [không phải chú nói chú đó cầu hôn chú, mà chú không chịu à? Vậy chú còn lo bị bỏ làm chi? Đúng ý chú rồi còn gì?]

Trang Hãn Học: [Chú không muốn kết hôn với chú ấy và chú ấy bỏ rơi chú, là hai chuyện khác nhau đó]

Sau một hồi, sư phụ nhỏ mới trả lời hắn: [Tự dưng con thấy chú cũng đáng sợ quá, thế giới người lớn đúng là thối nát]

Sư phụ nhỏ cho hắn một kiến nghị: [Con thấy là, dù chú không đi làm, vẫn có thể làm chút việc, kiếm ít tiền.

Không phải công việc nào cũng phải đến chỗ làm check-in.

Ví dụ như vẽ tranh, viết tiểu thuyết, livestream, làm video, v.v., cũng được mà? Làm streamer đi, con thấy hợp với chú đó, dù sao chú cũng chơi cả ngày, cũng thích nói chuyện, lúc rảnh thì cũng nhàn.]

Trang Hãn Học như được soi sáng, đúng rồi, hắn có thể livestream mà.

Đậu Đậu ngủ cạnh chân hắn “gâu gâu gâu” mấy tiếng.

Dù sao ở nhà cũng không có gì làm.

Muốn livestream cũng không cần chuẩn bị gì nhiều.

Trang Hãn Học cứ làm bừa thôi.

Nhưng hắn livestream cả ngày chỉ có hơn chục người xem.

Hắn mặt dày, không muốn làm đến nơi đến chốn, lập tức nghĩ, hay là tìm đại cái đùi ôm đi.

Mà chẳng phải có sẵn đùi rồi sao?

Sư phụ nhỏ nhà hắn đó! Sở Giác! Sao nhí nổi tiếng cả nước, một kỳ thủ chuyên nghiệp, nhà vô địch giải cờ vây dành cho thiếu niên toàn quốc! Sở hữu hàng triệu fan trên Weibo!

Trang Hãn Học trườn mặt đi nhờ vả học sinh tiểu học: “Sư phụ ơi, con livestream với chú mấy buổi đi, xin con đó, con là tiểu Bồ tát cứu khổ cứu nạn, con cứu vớt chúng sinh cứu chú con đi, con nhẫn tâm nhìn chú sống kiếp cá mặn suốt sao? Mỗi ngày một tiếng thôi, được không? Chỉ một tiếng thôi!”

May mà nghỉ đông rảnh rỗi, bạn nhỏ Chíp Chíp lương thiện không chịu được người ta cầu xin như vậy, bèn cùng ông chú mình livestream chơi game.

Để thu hút người xem.

Ban đầu dự định chơi mấy trò kiểu đánh cờ.

Chíp Chíp đăng link livestream lên Weibo, bởi vì là lần đầu thằng bé livestream nên thu hút được 20.000 fans đến xem.

Chíp Chíp online, hỏi Trang Hãn Học: “Chơi gì đây? Chú định chơi cờ vây với con hả? Chú chơi dở lắm, con không chơi đâu.”

Trang Hãn Học: “Chú đâu có đánh giá cao mình như vậy.

Bọn mình chơi đấu địa chủ đi, chịu không?”

Chíp Chíp nói: “Con chưa chơi bao giờ, chơi thử đi, chờ ba phút, con xem luật chơi đã.”

Trang Hãn Học cười nhăn nhở: “Hì hì hì hì, các bạn khán giả ơi, các bạn sắp được chứng kiến trận thua đầu tiên của Sở Giác đấy.

Nếu tôi không thắng được thằng bé thì tôi ăn cứt.”

Chíp Chíp: “Thiệt không?”

Sau vài phút, kết thúc một ván, Chíp Chíp hỏi: “Khi nào chú ăn cứt?”

Trang Hãn Học co được duỗi được: “Sư phụ ơi, chú sai rồi, sư phụ bỏ qua đi mà.”

Lại chơi tiếp một ván.

Trang Hãn Học nói: “Lần trước là tôi khinh địch.

Thực lực của tôi không chỉ có vậy.

Trận này tôi nhất định sẽ thắng.

Nếu không thắng, tôi sẽ mua một bộ sách bài tập cho sư phụ nhỏ.”

Chíp Chíp: “Mua gì? Chú ngon thì nói lại xem.”

Trang Hãn Học lớn tiếng nói: “Mua sách bài tập!!”

Chíp Chíp offline.

Trang Hãn Học lập tức hốt hoảng: “Sư phụ, sư phụ ơi, chú sai rồi, mua váy cho bé mèo nhà con được không?”

Chíp Chíp online, lại thắng một trận.

Trang Hãn Học thua liền năm trận, ngó số người xem, thế mà đã vượt 50.000 rồi.

Có người còn tặng quà, hắn nghĩ có lẽ là tặng cho Chíp Chíp, tính toán một chút, thế mà đã lên đến bốn, năm ngàn.

Hắn thầm nghĩ, livestream cũng đâu có khó lắm, đơn giản thế mà.

Trang Hãn Học vô cùng hào hứng: “Sư phụ nhỏ, chơi trò khác đi.”

Chíp Chíp nói: “Chú chờ một chút, con xem luật chơi.”

Chơi được nửa chừng, Chíp Chíp đột nhiên nói: “Không được, ba con về rồi.

Con phải đi làm bài tập đây.

Tạm biệt.”

Sau đó offline luôn.

Trang Hãn Học cuối cùng cũng thắng được một ván: “Tôi thắng rồi!”

Khu bình luận: [Thật không biết xấu hổ…]

Trang Hãn Học mỗi ngày online chơi game với học sinh tiểu học, trò gì cũng chơi, dù sao mục tiêu của hắn cũng không phải loại streamer có kỹ thuật.

Khi không có Chíp Chíp, hắn sẽ chơi ngẫu nhiên với người qua đường.

Cái tên lắm mồm này, không ai nói chuyện cùng, hắn cũng có thể tự nói một mình.

Mà giọng hắn vừa chuẩn vừa dễ nghe, còn có thể giả làm giọng nam thần.

Lại có thêm sư phụ nhỏ nổi tiếng trên mạng buff cho hắn, có fan của Chíp Chíp cắt chỉnh video rồi đăng lên mục video hài hước, thu hút không ít fan đến xem, còn gửi rất nhiều quà, chỉ mất một tuần, đã đạt tiêu chuẩn ký hợp đồng với nền tảng livestream, ngay cả nhóm quay màn hình[1] cũng có.

[1] 录屏组: mình searchi thì thấy nói 录屏 là quay màn hình á.

Chắc là kiểu group mà fan hay đăng lại mấy clip quay màn hình của streamer.

Trang Hãn Học có hơi đắc ý, hắn định tháng sau nhận được tiền lương đầu tiên sẽ nói với Thu Triết Ngạn, dẫn anh đi ăn cơm.

Khi đó nhất định Tiểu Thu sẽ khen hắn! Nghĩ mà thấy ngầu!

Đến ngày hẹn đàn anh ăn cơm.

Thu Triết Ngạn dẫn tên ngốc này đến cửa, chỉ cần Trang Hãn Học không mở miệng, trông vẫn tuấn tú lịch sự lắm.

Khi đến nhà đàn anh, Thu Triết Ngạn lờ mờ phát hiện đàn anh mình luôn nhìn Trang Hãn Học dù cố ý hay vô tình.

Nhưng đàn anh vợ con đề huề rồi, không đến mức phải dòm ngó con sâu lười nhà hắn, thế thì tại sao đây?

Đàn anh quan sát một lúc rồi hỏi Trang Hãn Học: “Anh Trang này, tôi mới nhìn đã thấy anh rất quen…!Trước kia anh làm việc ở thành phố S à?”

À, sản nghiệp của gia đình hắn ở ngay thành phố S, hắn tiếp quản một thời gian sau khi anh hai chạy mất.

Trang Hãn Học không hề bối rối, bịa chuyện: “Không có.”

Hết Chương 12..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.