Nếu Như Yêu

Chương 8



Ước chừng hai, ba tuần sau,

tôi nhận được thông báo từ phía nhà tổ chức cuộc thi.

Nếu nói không khẩn trương nhất định là gạt người. Tôi xé bì thư, híp mắt lo lắng đọc nội dung bên trong, sau khi thấy dòng, “Đậu vào bán kết” mới an tâm mở to mắt ra.

Nghe tin này xong, A Địch tuy làm bộ khinh thường, bảo tôi là thằng có vận cứt chó, nhưng vẫn khí khái cho tôi nghỉ phép hai tuần liền. Tôi dùng thời gian này mà điên cuồng đẩy nhanh tốc độ. Nhà cửa tuy không lớn nhưng đâu đâu cũng vất vướng đầy vải vóc lẫn vật liệu may mặc. Nhiều lần tôi suýt chôn sống Lục Bách Đông trong mớ vải đó.

Chủ đề của vòng bán kết là “Tôi”. Người dự thi buộc phải kết hợp nghệ thuật lẫn thương mại trong tác phẩm của mình. Ba bài thi xuất sắc nhất sẽ trở thành mẫu thiết kế chủ chốt cho mùa đông năm nay. A Địch nói tác phẩm của tôi mang đậm chất nghệ thuật, nhưng nếu muốn mang đi bán thì hơi khó. Bình luận này hại tôi thương tâm không thôi.

Khi vẽ mẫu thiết kế, tôi đã quên không tham khảo xu hướng đang lưu hành năm nay. Cảm hứng duy nhất của tôi chỉ là Lục Bách Đông. Tôi hầu như lấy hết tất cả các loại vải vóc ra ướm lên người cậu, để xem loại vải nào có thể biểu lộ rõ khí chất của cậu nhất. Nhưng càng làm càng khiến tôi nhận ra, dầu cậu có trần truồng, trùm mỗi tấm vải, cũng đủ khiến người khác mê mẩn rồi.

“Bực mình hả?” Lúc tôi đanh điều chỉnh lại số vải, cậu lại đưa tay ra vuốt mặt tôi. Tôi không để ý tới thì cậu liền mạnh tay, nâng cằm tôi lên.

“Sao anh phải bực mình?” Tôi hỏi ngược lại.

Cậu hết cách, đành phải kéo tôi ngồi vào giữa hai chân cậu để ôm.

“Sao thế?” Cậu hôn lên trán tôi, trấn an. Cậu biết hễ mỗi lần cậu làm thế tôi lại đầu hàng.

“…Anh không làm được.” Vì vậy tôi cũng nói thật.

Cậu biết tôi đang nói đến điều gì, liền bảo, “Chỉ cần là Thiên Thu làm, thì có là vải bố quấn quanh người em cũng mặc.”

Chiêu nịnh nọt này của hắn thật hiệu quả mà. Tôi nhịn không được lại bật cười, “Này, hôn anh đi.”

“Được ạ.” Cậu ngoan ngoãn làm ngay.

“Đây nữa này.”

“Được ạ.”

“Còn chỗ này, chỗ này, chỗ này nưa….”

Cậu ta xoay người, ôm tôi ngã vào trong đống vải, để chúng phủ hết lên người chúng tôi.

*

A Địch và Tiểu Lục, chính là tên tạo mẫu tóc lần trước, luôn thuộc hàng độc mồm độc miệng. Từ lúc học đại học tới giờ, tôi đã chứng kiến không biết bao lần hai tên đó dùng lời nói đả thương người khác rồi. Tôi cũng thường bị họ làm lao đao mấy bận. Cũng giống như lúc này, khi tôi mang tác phẩm vừa sáng tạo ra khoe thì liền nhận được ngay ánh mắt coi thường của họ.

“Sao cái quần lại màu vàng chóe thế này! Cậu coi người mẫu của cậu là ma cô hả?”

“Còn cái màu hồng cánh sen này cậu mua ở đâu mà tươi thế? Có thể may cho tôi cái quần lót chữ T không?”

Tôi vô cùng có kinh nghiệm mà ra vẻ mắt điếc tai ngơ, lôi hết tất cả áo quần, rồi cả tôi lẫn Lục Bách Đông vào trong phòng thử đồ. Cho đến khi cậu bước ra khỏi phòng thì tôi chẳng còn nghe hai tên nhiều chuyện kia hó hé chi nữa.

Tôi nhịn không được nhếch miệng cười.

Tôi biết vì sao hai bà tám đó không bình luận bình loạn gì. Ngày đó, khi Lục Bách Đông lần đầu mặc ba bộ trang phục này đến trước mặt tôi, cảm giác của tôi phỏng chừng cũng chẳng khác họ là bao.

“Tuy rằng em không biết anh muốn biểu đạt điều gì, nhưng nhìn rất rung động.” Tiểu Lục nói.

A Địch vỗ vỗ bả vai tôi, “Cậu thật sự đã tìm đúng ‘chàng thơ’ của mình rồi!”

Tôi cười không nói. Không phải tôi tìm thấy cậu ấy, mà đó giờ tôi chỉ có mỗi mình cậu ấy.

Tôi vì một lời hứa hẹn tưởng như đùa với cậu, mà bỏ bốn năm ra đi học thiết kế thời trang. Mỗi một mẫu thiết kế của tôi đều vì cậu mà thành. Dù rằng tới tận bây giờ cậu đều không biết. Dù rằng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hứa hẹn ngày trước sẽ có ngày thành hiện thực.

Chắc là vì từng chờ mong từng thất vọng, nên lúc này, khi nhìn cậu, ngẫu nhiên lại thấy như thể mình đang mơ. Cảm giác đó giống như rằng, tôi đã xoay chuyển vận mệnh của cậu vậy.

Nhưng chẳng rõ, tôi có thể giữ được cậu bao lâu.

Phỏng chừng ngay khi kết thúc ba tiếng đếm ngược.

*

Neil nhiều lần liên lạc với tôi qua điện thoại, bảo rằng, bác sĩ khoa não kia hiện đang ở Nhật, muốn được nhìn hình chụp CT não của Lục Bách Đông để xem tình hình thế nào. Vì vậy mà tôi liền đưa cậu đến bệnh viện. Sau đó lại vì không đúng hẹn đến khám mà bị bác sị giáo huấn một phen.

Lục Bách Đông không thích bệnh viện, tôi cũng vậy. Nhưng bởi vì sắp xếp việc khám trị mà tôi và cậu phải ở lại bệnh viện một đêm, chờ 8 giờ sáng mai đi chụp CT.

Tối đó tôi không ngủ được. Tôi nhớ lại rất rất nhiều chuyện quá khứ, nghĩ tới rất rất nhiều chuyện tương lai. Kết quả là nghĩ càng nhiều càng không ngủ được.

Thiết nghĩ, hẳn mình nên nhìn thẳng vào sự thật, một ngày nào đó, Lục Bách Đông sẽ khôi phục trí nhớ. Điều đó khiến tôi sợ hãi. Đến đau đớn.

Tôi không tiếp tục hỏi cậu có nhớ ra chuyện gì không. Cậu cũng không kể. Nhiều lúc tôi phải cảm kích sự tinh ý đó của cậu. Đồng thời cũng cảm thấy hoang mang. Lo sẽ bị mất đi. Lo sẽ bị nhìn thấu.

“Thiên Thu?” Giọng nói cậu có chút mơ hồ.

Tôi dúi đầu sát vào vai cậu. Cậu nằm nhích ra ngoài một chút, nhằm chừa cho tôi chỗ để nằm thoái mái, đồng thời cũng thuận tiện ôm lấy tôi.

Cho dù có là như thế, tôi cũng mất ngủ cả đêm.

Rõ ràng là ôm ấp từng khiến người ta an tâm đến thế.

*

Cuộc thi lần này không giống với những lần tổ chức trước đó.

Chỉ mới là vòng bán kết thôi mà người mẫu đã phải lên sàn đi catwalk rồi. Từ năm mươi nhóm chọn ra ba mươi nhóm đi tiếp. Đơn vị tài trợ rất chuyên nghiệp, cung cấp người mẫu lành nghề cho người dự thi lựa chọn. Người tham dự đương nhiên cũng có quyền có người mẫu riêng. Vũ khí bí mật của tôi chính là Lục Bách Đông.

Một đêm trước ngày thi, tôi lại ngủ không được. Sáng hôm báo danh, sắc mặt tôi cũng không mấy tốt. Dù Lục Bách Đông hết ôm rồi hôn cũng chẳng giúp tôi khá khẩm hơn.

Ngược với vẻ khó chịu của tôi là sự hưng phấn quá mức của A Địch và Tiểu Lục. Giống như đùng một cái, biến thành tay săn ảnh, rình mò chụp cho bằng được người mẫu của đối phương.

Đợi cho đến khi thấy toàn cảnh sân khấu, tôi mới biết tại sao nhà tài trợ lại chịu chi tiền dựng sàn catwalk khi mới chỉ ở vòng bán kết như thế. Phần đông người tham dự đều là những người nổi tiếng hà rầm có mặt trên báo thường trực. Người mẫu mà họ dẫn đến toàn là siêu sao.

Nếu tôi là chủ tài trợ chính, cũng sẽ không buông bỏ lần tuyên truyền rất hời này. Chắc vì họ lo đám nhà giàu ưa khoe của này không đậu nổi vào vòng chung kết nên quyết định làm tưng bừng trận bán kết lên.

“Nhìn tới nhìn lui thì chỉ mỗi Đông Đông nhà ta đẹp trai nhất.” Đảo mắt một hồi, Tiểu Lục và A Địch đắc ý rung đùi đấm bóp cho Lục Bách Đông.

Hai người họ đáng yêu chính là điểm ấy. Coi người yêu của bạn mình như người thân. Mà khi đã là người thân rồi thì dù có chột mắt thọt chân cũng sẽ đẹp hơn cả đại minh tinh.

Sau khi báo danh kết thúc, buổi sáng là phần thi của nhóm nữ, tạm thời không có chuyện của chúng tôi. Bọn tôi đến phòng nghỉ, bên trong rất ồn, toàn là dân thượng lưu hay nhà giàu mới nổi đang ầm ỉ tranh luận về cuộc thi. Thế là cuối cùng cả bọn kéo về xe của A Địch.

Bữa nay, A Địch đi xe chở hàng đến, bên trong gian xe rất rộng. Tôi nằm gối đầu trên đùi Lục Bách Đông. Cậu lấy tay úp lên trên mắt tôi, sợ trời nắng gắt tôi không ngủ được.

Vốn dĩ tôi cũng đang mệt, lại thêm chuyện Tiểu Lục xách một quyển Bí quyết đi sàn catwalk lảm nhảm cho Lục Bách Đông nghe, càng khiến tôi mụ mị hơn nữa. Tôi vừa lờ mờ nghe vừa nhắm mắt nghĩ, nghĩ rằng bây giờ có dạy cậu mấy thứ này cũng không kịp nữa rồi, sau đó thì thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc tỉnh lại đã là giữa trưa. Trên xe chỉ còn mỗi tôi và Lục Bách Đông. Cậu rót nước cho tôi uống, còn nói hai bà tám kia đã đi mua cơm rồi. Tôi nhìn đồng hồ, ăn trưa xong thì chắc sẽ đi diễn tập.

“Em có hồi hộp không?” Tôi hỏi, cậu thì cúi đầu nghĩ ngợi.

“Chỗ này đập nhanh lắm này! Em chỉ muốn lên trên cái sàn gì gì đó ngay thôi!”

Cậu kéo tay tôi đặt lên ngực trái cậu. Nơi đó đang đập rất mạnh. Đôi con mắt cậu nhấp nháy sáng. Càng nhìn tôi lại càng thấy cậu xa lạ.

“Lục Bách Đông.” Em không được quên anh đâu đó!

Nữa câu sau tôi không nói ra miệng, mà chỉ cúi đầu siết lấy vai, hôn lên môi cậu.

Phần thi buổi chiều do một cựu người mẫu nổi tiếng mở màn. Âm thanh sân khấu rất tốt, rất sống động. Mỗi nhịp điệu như đánh sâu vào tim mỗi người vậy.

Tôi trở vào trong hậu trường. Tiểu Lục đang làm tóc cho Lục Bách Đông, A Địch thì đứng cạnh không ngừng cổ động.

Thời gian cho mỗi phần thi rất nhanh. Mỗi người chỉ có 30 giây. Trong khi đó, từ sau hậu đài bước đến trước sân khấu, có đúng 15 giây mà biểu diễn. Hơn nữa lần này lượng người dự thi quá đông, lên đến những 50 tổ. Giữa một mảnh hồng tía rực rỡ này, nếu phần thi không đủ đặc sắc thì chỉ tổ biến thành nền cho người khác.

Tôi rút được lượt thứ 30, vừa hay là ở giữa màn. Tôi không cần mình phải nổi bật mà tranh đi trước như những gã thiết kế háo danh kia. Tôi tin và Lục Bách Đông, và cậu ấy cũng tin tôi.

“Thí sinh số 20 đến 30 nhanh chuẩn bị lên sân khấu.” Nhân viên công tác lớn tiếng nhắc nhở.

Tôi nhìn Lục Bách Đông, nhìn từ đầu tới chân cậu một lượt, xác nhận lần cuối cùng.

Cậu vẫn rất trầm tĩnh, đã không còn vẻ xúc động như hồi ở trên xe. Tay tôi lướt qua khóe mắt cậu, ngập ngừng nấn ná ở đấy 2 giây.

“Đi thôi. Anh sẽ luôn dõi theo em.”

Tôi vỗ thắt lưng cậu. Cậu quay đầu, không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại.

Hai người mẫu lên sàn trước Lục Bách Đông là hai người mẫu đang nổi hiện nay. Khi họ vừa bước lên sân khấu đã khiến các cô các bà bên dưới hú hét điên cuồng. Dù tôi có trấn tĩnh thế nào thì nhìn cảnh này cũng thấy lòng dao động.

Tiểu Lục đi tới nắm siết tay tôi, bàn tay rất lạnh, nhất thời tôi phân không rõ là của tôi hay của gã.

“Tới lượt của cục cưng nhà chúng ta rồi.” A Địch hồi hộp nói.

Tôi quên cả thở.

Cậu bước lên trên sàn diễn. Ngay khi bàn chân trần kia vừa đặt lên thềm, cả thế giới tan biến trước mặt tôi, chỉ còn lại tôi và cậu.

Phần thân trên cậu để trần, khăn voan màu trắng điểm những vệt màu đủ sắc được cột hờ trên cổ, đuôi khăn kéo dài đến tận eo, bay phấp phới theo mỗi bước cậu đi. Gương mặt cậu được bôi đầy vằn màu, tựa như đứa trẻ vừa hoàn thành xong bức vẽ của mình, háo hức và mong chờ.

Chiếc quần màu vàng chanh cậu mặc trên người có thể được xem là màu sắc ấn tượng nhất suốt từ buổi diễn tới giờ. Cậu lại khoác lên người vẻ mặt tự tại thản nhiên. Trong đôi con ngươi trong suốt đen thẫm đó ánh lên ý cười nồng ấm, nhìn xuống mọi người bên dưới. Sau cùng cậu mới nhìn thẳng vào máy quay phim phía chính diện. Tất cả ánh đèn flash đều tập trung rọi hết lên cậu.

Toàn bộ nhà thi đấu vì cậu mà trầm lặng xuống, cho đến khi cậu xoay người trở vào cánh gà thì bên ngoài bấy giờ mới vỡ òa tiếng tung hô và vỗ tay.

Còn tôi, cho đến khi nhìn bóng lưng cậu khuất sau màn phong thì mới thở được. Mười lăm giây kia tôi dường như quên cả việc phải hít thở. A Địch và Tiểu Lục phấn khích đến mức ôm chầm lấy tôi. Lúc này mới hay cả người tôi đã run rẩy không ngừng.

Tôi trở lại hậu trường. Cậu đã đứng đấy chờ tôi, vừa thấy tôi liền nhoẻn miệng ngây ngô cười. Tôi để ý thấy phần từ mang tai kéo đến cổ cậu đã đỏ ửng lên, mắt thì sáng rực. Như vậy xem ra, cậu cũng không bình tĩnh như đã biểu hiện.

“CẬU RẤT LÀ ĐẸP TRAIIIIIIIIIIIIIIIIIIII~” Tiểu Lục vừa thét vừa đấm thùm thụp lên vai cậu, trong khi cậu vừa né vừa thay quần áo.

Ba đứa bọn tôi vây lấy Lục Bách Đông, giúp cậu lau đi những vệt màu dính trên mặt, rồi kiểm tra lại linh kiện lẫn trang phục. Thừa lúc cậu còn đang chuẩn bị trang điểm thì tôi ôm lấy cậu một cái.

Âm nhạc cho lần diễn thứ hai này là một bản ballad.

Hai tên người mẫu biểu diễn trước Lục Bách Đông vẫn là tâm điểm của mọi sự chú ý. Nhưng tôi không quan tâm.

Cậu bước lên trên sàn, tư thái đầy khiêu khích. Một nửa gương mặt cậu được giấu sau chiếc áo khoác đen trắng không bâu, hai tay đút trong túi quần. Lần này chiếc quần có màu hồng phấn kết hợp với áo thun màu chàm phá cách. Đôi mắt sáng lấp lánh chứa đầy ý phản nghịch của tuổi thành niên thấp thoáng sau cổ áo khoác. Tôi chưa bao giờ biết, hóa ra cậu có thể mặc trang phục tôi thiết kế thành có khí chất đến như vậy. Cậu còn hoàn mỹ hơn cả trong tưởng tượng của tôi.

Cậu đi đến phần sàn chính diện, lướt tầm mắt qua tất cả mọi người rồi ngập ngừng đôi chút trước màn ảnh.

Sau đó lại một lần nữa xoay người, bỏ mọi người lại phía sau.

Vẫn là diễn xuất xuất thần giống lần đầu, nhưng lần này lòng tôi lại thư thả hơn.

Vòng cuối cùng, tôi chọn tây trang. Tạo hình có hơi phức tạp. Tiểu Lục chê tôi và A Địch vướng tay, nên đuổi thẳng cổ hai đứa ra ngoài.

Lục Bách Đông tuy không nói gì, nhưng lại nhìn tôi đầy trông mong. Tôi biết cậu đang đợi nghe lời nhận xét của tôi. Hẳn là tôi phải không tiếc lời ngợi khen mới đúng, nhưng chần chờ mãi cũng không thốt nên lời.

Vòng thi cuối cùng, tôi vỗ vỗ vai cậu. Cậu bất ngờ kéo lấy tay tôi, đưa lên môi mà hôn.

“Hãy nhìn em.” Cậu nói.

Âm nhạc chuyển thành một bản jazz cổ điển nhưng quyến rũ. Bàn tay vừa được cậu hôn rõ rành nóng bỏng như thế, nhưng nháy mắt sau đã bị gió bạt đi chẳng lưu lại được gì.

Bộ trang phục thứ ba được giới thiệu, biểu tình của người xem cũng rõ ràng hơn.

Từ áo sơmi, áo khoác, quần âu rồi đến cravat, đều được tôi làm bằng tơ tằm và lụa mỏng. Lần đặt cược này rất lớn. Nếu cắt may không khéo sẽ biến tác phẩm thành đồ dành cho nữ.

Nhưng tôi đã cược đúng chỗ. Vì người mẫu của tôi là Lục Bách Đông.

Bờ vai cậu rất rộng, lưng lại thẳng tắp, nên dễ dàng thể hiện được hết mặt tinh tế của bộ tây trang này. Tiểu Lục vuốt hết tóc cậu ra phía sau, để ngũ quan được bày biện rõ ràng, tôn lên được khí chất nho nhã nghiêm cẩn. Phần áo trong lẫn áo ngoài và quần dài đều bó sát hết người, ôm lấy mọi đường cong cơ thể, biến cậu trở thành tâm điểm của mọi hấp dẫn.

Như vậy nên gọi là quan hệ cộng sinh nhỉ?

Tác phẩm của tôi sẽ không xuất sắc được như thế nếu không có cậu. Và cậu nếu không nhờ tác phẩm của tôi cũng sẽ chẳng chói lóa đến thế.

Tôi hẳn là nên hạnh phúc khi ước nguyện năm nào nay đã hoàn thành, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy lòng trập trùng nổi sóng.

Lục Bách Đông chậm rãi nhịp bước trên sàn. Mỗi một bước chân mang đầy tính chuyên nghiệp. Tôi bắt đầu thấy sợ hãi.

Có thật là cậu bị mất trí nhớ không? Có thật là chuyện gì cậu cũng đã quên? Có thật là cậu sẽ luôn ở bên cạnh tôi?

Người đang bước trên sân khấu lộng lẫy đó đương nhiên chẳng thể cho tôi đáp án.

Tôi nhìn cậu, một lần lại một lần xoay lưng lại với tôi. Từ từ rời xa tôi.

Mỗi lần đều là như thế. Bước đi nhanh như vậy. Chỉ chừa cho tôi mỗi cái bóng lưng.

Nhưng bây giờ, lúc này, tôi lại không cam lòng.

Tôi chạy băng băng giữa hậu trường, đẩy hết những người đứng chắn trước mặt ra. Ngay sau đó, cậu đã đứng trước mặt tôi.

“…Có chuyện gì vậy?” Cậu nhíu mày nhìn tôi.

Tôi không đáp, lê từng bước nặng nề tới, ôm ghì lấy cậu. Cậu cũng choàng tay ôm lại.

“Anh có thích phần biểu diễn của em khi nãy không?”

Giọng điệu cậu nghe ra là đang muốn được khen ngợi đây. Tôi cố dằn lòng, bình tĩnh nói, “Tuyệt lắm!”

Cậu không để ý thấy vẻ khác thường trong tôi, chỉ nhoẻn miệng cười.

“Tiểu Lục nói, nếu muốn biểu diễn thật tốt thì phải nghĩ đến điều làm mình hạnh phúc. Vì vậy mà lúc nãy em luôn nghĩ tới anh.” Cậu thầm thì.

Vì vậy tôi không oán than gì nữa. Chỉ ra sức ghì lấy cậu.

Có rất nhiều lúc, cậu cảm nhận được nỗi bất an trong tôi, sau đó dùng một câu đơn giản để cứu vớt tôi.

*

Sau hai ngày tôi nhận được thông báo đậu vào chung kết thì nhận được điện thoại của Neil.

“Bác sĩ nói đã xem qua phim chụp của cậu ấy, tình huống phỏng chừng không nặng. Bởi vì máu bầm tích tụ, đè lên dây thần kinh nên mới dẫn đến chuyện mất trí nhớ. Bác sĩ đề nghị cậu hãy đưa cậu ấy đến Nhật để kiểm tra lần nữa, rồi mới quyết định xem có phẫu thuật hay không.”

“Bác sĩ có nói khi nào thì đưa cậu ấy qua đó không?” Tôi hỏi.

“Càng nhanh càng tốt.” Anh ta nói, “Trong bốn tháng này sức hồi phục của cậu ấy rất tốt, muốn trách chuyện để lại di chứng thì phải mau chóng làm phẫu thuật. Nếu đại não bị tổn thương quá nửa năm sẽ gây ra biến chứng, khi đó có làm phẫu thuật, phần trăm thành công cũng không mấy lớn.”

Tôi trầm ngâm không đáp.

Bên trong phòng khác vọng ra tiếng cười đùa của A Địch, Tiểu Lục và Lục Bách Đông. Rõ là vài phút trước tôi còn tham dự vào cuộc vui đó, vậy mà hiện tại lại thấy bản thân xa cách đến thế.

“…Bác sĩ nói, bốn tháng này cậu ấy hồi phục rất tốt nghĩ là sao?” Cuối cùng tôi lại hỏi.

*

Sau đó tôi đặt hai vé máy bay đi Tokyo, một cho mẹ tôi, một cho Lục Bách Đông.

Bởi vì thời gian Lục Bách Đông phải nhập viện trùng vào dịp chung kết, nên tôi không thể đến Nhật để chăm sóc cậu, đành phải phiền tới mẹ, cũng dễ bề liên lạc với cha của cậu hơn.

Có lẽ vì sắp tới ngày chia biệt nên thời gian tôi và Lục Bách Đông quấn lấy nhau càng nhiều. A Địch chặc lưỡi bảo tôi đổi tính đổi nết, trở nên ngoan ngoãn phục tùng Lục Bách Đông. Còn tôi thì chỉ cười cho qua chuyện.

Chẳng rõ từ lúc nào tôi lại bị mất ngủ.

Mỗi tối, khi cậu đã ngủ, tôi liền trợn mắt tới sáng.

Gương mặt đẹp đẽ của cậu kề cận tôi trong gang tấc, chỉ cần mở mắt ra là có thể thấy.

Vì vậy mà tôi không nỡ nhắm mắt lại.

Sáng sáng, khi mặt trời vừa lên, tôi quan sát gương mặt cậu dưới mọi góc độ nắng chiếu vào.

Những khi cậu cau mi nhíu mày, tôi liền biết cậu sắp tỉnh dậy, nên nhắm mắt giả bộ ngủ. Sau đó vài phút, tôi thấy môi mình lành lạnh. Tôi sẽ vờ như bị cậu hôn tỉnh giấc. Tiếp theo đấy, hai người sẽ ôm nhau nằm trên giường.

Mai kia nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc này chắc sẽ thấy hạnh phúc lắm. Tôi đếm ngược từng ngày. Mỗi một lần xé đi một tờ lịch, lại thấy như đang tự tay xé bỏ hạnh phúc của chính mình.

Rốt cục thì cái ngày được tôi gạch đỏ bôi đậm cũng tới. Chuyến bay của Lục Bách Đông là ngày mai.

Tối đó, tôi vẫn không ngủ được. Nhẹ nhàng vuốt lên từng hàng mi cậu. Và như tôi mong muốn, cậu tỉnh lại ngay khi đầu ngón tay tôi vừa chạm vào. Mắt rất sáng, hiển nhiên cậu cũng không ngủ.

“Đến Nhật rồi…em còn trở về hay không?” Tôi hỏi.

Cậu hôn lên ngón tay tôi, dịu dàng đáp, “Đương nhiên là em sẽ về.”

“Cho dù ở Nhật em là một siêu mẫu nổi tiếng thay người yêu như thay áo?” Tôi nhếch mép cười, “Em đã sớm nhớ ra rồi, phải không?”

Cậu vẫn nhìn đăm đắm vào tôi. Tôi không hiểu đôi mắt đen đó nói gì.

“Nếu anh không muốn em đi Nhật thì em sẽ không đi.” Cậu lại nói lời hứa hẹn, và lại khiến tôi im lặng.

Tôi quay đầu nhìn lên trần nhà. Cậu chưa bao giờ hỏi, nhưng lại rất hiểu tôi nghĩ gì.

Căn phòng tĩnh lặng đến mức tiếng kim đồng hồ tích tắc dịch chuyển cũng trở nên đáng sợ. Tôi nhổm dậy, xoay người xuống giường, lấy một cái hộp nhung màu đen trong ngăn tủ ra. Cậu cũng ngồi dậy. Bên trong hộp nghe đâu là chiếc nhẫn duy nhất trên thế gian này. Tôi run run luồn nó vào ngón trỏ của cậu.

“Nếu em muốn ở lại Nhật thì hãy gửi chiếc nhẫn này về Đài Loan cho anh.” Chỉ cần làm thế thì anh sẽ hiểu.

Cậu vẫn im lặng, không gật đầu cũng không hứa hẹn. Rồi sau đấy lại chậm rãi cúi đầu hôn tôi. Tôi nhắm mắt lại.

Tôi đương nhiên biết, nếu cậu thật sự muốn đi, thì một chiếc nhẫn níu giữ được gì? Nhưng tôi vẫn cố chấp mê muội. Cũng giống như đứa trẻ mải mê với que kem trong mùa hè, cứ nghĩ rằng, mỗi khi vị lạnh của kem còn vương trên môi thì mùa đông vĩnh viễn chẳng thể đến gần.

Chắc là, cậu đã biết, tôi vụng về dệt ra một lời nói dối.

Lấy khởi điểm là mùa hè nóng bức kia, kéo dài đến mùa đông lạnh lẽo này.

Từ nay về sau, vì cậu, tôi mãi mãi ở lại trong mùa đông đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.