Nếu Như Yêu

Chương 7



Ngày đó chúng tôi tan tiệc buổi không vui.

Tôi không hỏi Lục Bách Đông rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Cậu ta cũng không chủ động kể với tôi.

Chính là chỉ cần ai chịu khó để ý thì liền biết, sau ngày hôm đó trở đi, cậu ta liền thay đổi, lúc nào cũng rầu rĩ không vui.

“Nếu để bà biết thằng mất nết đó là ai thì bà sẽ kêu người đánh nó thành đầu heo!” A Địch oán hận nghiến răng nghiến lợi, còn tôi sao lại không điên tiết được?

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, tôi nhất định sẽ lao tới bóp cổ cái thằng khỉ gió đó.

Lục Bách Đông thậm chí không vẽ tranh nữa. Có nhiều lúc, tôi biết là cậu ta đang nhìn tôi, nhưng lại không nói gì, không hỏi gì. Cuối cùng kẻ khó chịu trở thành tôi.

Có một tối, tôi gọi cậu ta ra phòng khách, xếp một hàng rượu đặt trước mặt cậu ta.

Cậu ta nhíu mày hỏi tôi làm vậy để chi. Tôi liền vỗ vai bảo cậu cứ uống là được. Sau khi uống xong hết một đống rượu ngoại lẫn rượu nội, mặt mày Lục Bách Đông vẫn tỉnh như không, tôi thì lại trở nên hoang mang đến lạ.

“Anh bị sao vậy?” Cậu ta vuốt mặt tôi, lòng bàn tay ấm giúp tôi tỉnh táo được đôi chút.

“Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?” Tôi nhìn cậu.

Cậu bỏ tay xuống, im lặng.

“Nếu cậu hỏi, thì chuyện gì tôi cũng nói.” Tôi lại lên tiếng trước.

Chỉ cần là cậu ta muốn biết thì tôi đều nói rõ ràng. Vì vậy đừng mang cái vẻ mặt này nữa.

Cậu ta vẫn im lặng. Ngay lúc tôi tưởng rằng cậu ta sẽ cứ im hơi mãi như thế thì cậu liền túm lấy tay tôi.

“…Anh ghét em ư?”

“Sao tôi lại phải ghét cậu?”

“Bởi vì em là thằng ngốc.”

Một câu này của cậu như kim châm đâm vào nơi yếu mềm nhất trong tim tôi. Lúc này, tôi mới hay mình oán hận thằng mắc toi kia bao nhiêu. Rõ rành tôi quý trọng Lục Bách Đông đến thế, ngay cả cho người ta nhìn cậu nhiều một chút cũng tiếc, vậy mà lại bị một tên bá vơ phải gió làm tổn thương.

Thiệt hối hận vì đã chỉ hất nước vào mặt hắn mà.

“Lục Bách Đông!” Tôi nhìn xoáy vào mắt cậu ta, trịnh trọng nói, “Cậu không phải ngốc, chỉ là tạm thời quên đi một số chuyện trước kia, sau này sẽ có ngày nhớ ra tất cả.”

Nhớ ra tất cả. Bao gồm những tháng ngày có tôi, và không có tôi.

Sau đó, có lẽ lại một lần nữa rời bỏ tôi.

*

Biết ra chuyện mình thương cậu ta chắc là vào năm lớp 11 đi.

Cứ mỗi lần đụng chạm tay chân với Lục Bách Đông thì tôi liền cương. Nhớ lại thì hình như mỗi lần bị như thế, tôi không có chút ngạc nhiên gì. Đơn giản chỉ cảm thấy, à hóa ra là vậy.

Sau đó thì những chi tiết luôn bị bỏ qua bỗng được chú ý kĩ càng.

Không có phản ứng khi xem hình phụ nữ khỏa thân. Để ý quá mức cần thiết tới Lục Bách Đông. Thích cách cậu ta chiếm hữu tôi. Chỉ cần nghĩ tới chuyện cậu ta quen bạn gái thì liền nổi điên.

Kể từ lúc phát hiện ra tình cảm của mình, tôi mới xác nhận tính hướng bản thân.

Có lẽ là vì xung quanh không có ai là người đồng tính, nên tôi mới lầm tưởng cảm tình dành cho em họ thành tình yêu? Khi đó, tôi còn trốn trong thư viện, lật tìm tư liệu về tâm sinh lý lứa tuổi vị thành niên. Sau đó, thì rút ra được kết luận.

Như vậy, chỉ cần tôi có bạn trai thì sẽ không còn ý tưởng kì quái với Lục Bách Đông nữa?

Cho nên rất nhanh tôi liền có bạn trai đầu tiên.

Về những chuyện có liên quan tới người bạn trai đó, tôi không nhớ mấy. Chỉ mơ hồ biết, đó là một đàn em lớp dưới, ít nói, mỗi lần nói năng lọng ngọng lại ngại ngùng mỉm cười.

Mỗi lần ở cạnh người đó đều cảm thấy rất vui. Hôn nhau cũng khá thích. Giúp nhau an ủi cũng thoải mái. Nhưng nhiều hơn thế thì không có. Thời gian quen biết buổi đầu qua đi liền cảm thấy vô nghĩa.

*

Còn nhớ đó là lúc nghỉ xuân, trời sắp bước vào hè. Tôi tìm cớ hủy hẹn để cùng Lục Bách Đông loay hoay trong căn phòng bật máy lạnh dưới mười lăm độ.

“Cứ thế này riết cũng có ngày bị đá thôi.” Đôi khi cậu ta cũng sẽ trêu chọc tôi, rồi bị tôi mắng là thằng quỷ nhỏ.

Có một buổi trưa hè như thế đó. Tôi xem hết hai quyển truyện châm biến, thì phát hiện Lục Bách Đông nãy giờ cứ im lặng. Quay người lại mới hay cậu ta đã ngủ từ lâu rồi.

Cậu ngủ rất ngoan, chẳng mấy khi trở mình, cũng không có chuyện ngáy hay chảy nước miếng xuống gối.

Tôi lẳng lặng ngồi nhìn gương mặt lúc ngủ của cậu một lúc. Khi định kéo chăn lên giúp cậu thì thấy góc áo cậu bị vén lên một đoạn, cạp quần lót cũng lộ ra. Đơn giản chỉ là thế thôi, tôi liền cương.

Tôi không biết mình bị gì? Liệu có đang bệnh không?

Rõ ràng đã có bạn trai, lại vẫn dễ dàng nổi lên phản ứng với người khác. Mà đối phương lại còn làm em họ tôi, Lục Bách Đông. Giữa tôi và cậu chỉ có thể có tình thân chứ không thể tồn tại thêm lẽ nào khác.

Vì vậy tôi bắt đầu gây chuyện với Lục Bách Đông.

Tôi cự tuyệt lời mời của cậu, cũng không thèm nhìn mặt hay nói chuyện. Trọng tâm bắt đầu xoay quanh người bạn trai vừa quen. Nên tôi quên luôn ngày cậu làm lễ tốt nghiệp.

Nhưng đến sau cùng, tôi vẫn không dứt khoát được tới nơi tới chốn.

Lục Bách Đông cơ hồ đã trở thành một khối thịt trong tôi. Nếu đành đoạn cắt đi sẽ máu chảy đầm đìa.

Sau đó, tôi lại đến buổi lễ tốt nghiệp, mang theo hoa hướng dương cùng với lòng quyết tâm.

Cậu vĩnh viễn không biết, trong một khắc đó, tôi đã quyết định sẽ không trốn tránh nữa.

Chia tay bạn trai. Vỏn vẻn bốn năm, Lục Bách Đông trở thành tất cả của tôi.

Ngẫm lại cũng thật diệu kỳ. Rõ rành bốn năm dài như thế, nhưng sau này nghĩ lại luôn có thể dễ dàng lấy một câu mà miêu tả.

Bốn năm. Cũng đã có lúc muốn từ bỏ. Nghĩ rằng đơn phương yêu mến rồi sẽ đổi được gì? Nghĩ rằng sau khi tỏ bày, lỡ như đánh mất cậu thì cuộc sống ngày sau sẽ thế nào?

Hễ mỗi lần nghĩ tới lại thấy sợ. Giống như thời gian càng dài, nhiệt tình và dũng khí cũng bị mài mòn theo. Khiến người ta ngờ vực, đau khổ, bất an, rồi từ bỏ.

Chính là mỗi khi tôi định bỏ cuộc thì cậu ta lại mang đến cho tôi hy vọng.

Rõ ràng không thích tiếp xúc thân mật với người khác, vậy mà lúc nào cũng quấn lấy tôi.

Rõ ràng mặt mày lúc nào cũng lạnh nhạt với người khác, vậy mà cứ thấy tôi lại cười.

Cậu cho tôi quá nhiều sự đặc biệt. Tôi biết trong lòng cậu, tôi không giống với những người khác. Chính bởi sự khác biệt đó khiến tôi chờ mong rồi cũng mang tới cho tôi cơ hội. Trực giác mách bảo tôi, không có chuyện cậu ta không có ý gì với mình.

Tôi từng tự tin vin vào trực giác, để rồi sau cùng rước lấy nỗi ê chề.

Trong buổi lễ ngày hôm đó, cậu ta vẫn trước sau như một, là tâm điểm của mọi sự chú ý. Khi đám đông tản đi, cậu nắm tay một nữ sinh tới trước mặt tôi.

Cậu nói:

“Thiên Thu, đây là bạn gái của em.”

*

Tính ra cũng vừa vặn là chuyện những mười năm cũ.

Có lẽ là vì đã trôi qua quá lâu nên lúc này nhớ lại, chợt thấy mọi thứ đều quá lợt lạt. Dù rằng từng bị tổn thương, thì bây giờ sẹo cũng đành lành, đau cũng đã nhạt.

Lục Bách Đông hỏi: “Sau đó thì sao?”

Sau đó, lại có một quãng thời gian chúng ta không nói năng gì.

Ngay từ đầu là tôi đơn phương. Nhưng riết lại trở thành cục diện hai bên cùng lãnh đạm với nhau.

Tôi nghĩ, chắc là khi đó, cậu ta cũng lờ mờ đoán ra chuyện gì. Mười sáu tuổi. Tuyệt đối không có chuyện gì cũng không biết. Cho nên mới cách xa tôi…Mỗi lần nghĩ tới lại khiến tôi chịu không nổi.

*

Năm đó mùa hè, Lục Bách Đông thi không tốt. Chẳng biết bởi bạn gái, hay bởi tôi.

Tôi cũng không hỏi.

Tôi và cậu trở mặt từ suốt độ hè tới lúc thu sang, rồi qua luôn cả mùa đông. Rõ ràng ngày ngày ra vào dưới một mái hiên, lại vạch rõ hai lộ tuyến. Coi đối phương như thể không khí.

Mẹ tôi bị coi như trung gian. Mẹ có khuyên bảo tôi vài lần, mong tôi vác mặt đi cầu hòa. Thật lòng tôi cũng muốn cả hai hòa hảo, nhưng lại thấy hết sức khó khăn.

Rõ ràng đã từng tốt đẹp như vậy, bây giờ thành ra nông nỗi này. Một câu nói, một hành động. Mộng đẹp nào cũng tan. Ai cũng đều thành xa lạ.

Tới rồi mùa xuân năm sau, tôi từ miệng mẹ hay tin Lục Bách Đông chia tay. Tôi nghĩ, đây là một cơ hội, tuy rằng nó chẳng lắm hay ho gì. Cứ tự vùng vẫy đấu tranh, cho tới ngày đó mới thôi.

Tôi nhận được một tin nhắn, từ Lục Bách Đông.

*

“Chuyện diễn ra ở công viên sau đó, tôi đã kể với cậu rồi đó.” Tôi nhìn cậu đang cau mày, cũng chẳng biết là nghe có hiểu không.

“Là chuyện tụi mình nghoéo tay với nhau đó hả?” Hiển nhiên cậu vẫn còn nhớ chuyện tôi từng nói.

“Đúng vậy.” Tôi cười.

Chúng ta đã ước hẹn sẽ không vứt bỏ đối phương, và rồi cũng chỉ duy trì được một quãng ngắn ngủi.

Mọi thứ tựa như một cơn pháo hoa. Cảm tình tốt đẹp gì cũng đã chấm dứt khi mùa hè ra cửa.

*

Khi mùa hè năm ấy qua đi, cha của Lục Bách Đông tới đây. Ông ta ngồi nói chuyện với mẹ tôi rất lâu. Sau đó liền dẫn đứa con trai duy nhất tới Nhật. Từ đầu tới cuối, Lục Bách Đông không nói lấy nửa lời cự tuyệt.

“Tại sao?” Cậu hỏi, tôi chỉ biết cúi đầu.

“Tôi cũng không biết.”

“Sau đó chúng ta cũng không liên lạc gì với nhau nữa ư?”

“Phải. Một lần cũng không.”

Lục Bách Đông không nói. Chúng tôi im lặng. Tôi lại uống tiếp phần rượu còn dang dở.

“Thế em đi anh có khóc không?” Cậu dè dặt hỏi, lại khiến tôi bật cười.

“Tôi khóc thảm thiết luôn ấy chứ.” Dù sao cũng là lần đầu thất tình. Nếu không khóc lóc một lần cho thỏa thì thật có lỗi với bốn năm đơn phương yêu thầm kia.

Nhưng Lục Bách Đông nghe kể lại không cười. Cậu nhìn tôi một lúc lại nghiêm túc nói, “Sau này em sẽ không làm cho anh phải khóc nữa.”

Không biết câu nói kia có bao nhiêu phần là thật? Cũng không biết liệu cậu có hiểu câu nói đó đại biểu cho điều gì?

*

Má Địch nhiều chuyện lại một lần hỏi quan hệ giữa tôi và Lục Bách Đông bây giờ là gì. Lần này, tôi không đáp được.

Tôi không hề hoài nghi việc mình thương cậu. Nhưng còn cậu ta thì sao? Thân tình, hữu tình hay ái tình? Rốt cuộc, cậu ta đem tôi đặt ở vị trí nào? Nếu như một ngày nhớ ra mọi chuyện, liệu rồi cậu có hối hận hay không?

Tôi nghĩ cậu bây giờ, có lẽ ngay cả chuyện thích là gì cũng khôg biết.

Sự dịu dàng lúc này lại lần nữa khiến tôi sa chân vào. Cảm thấy, cứ thế này là tốt rồi, chẳng còn khát cầu gì hơn.

Vài ngày sau lúc tôi hạ quyết tâm như thế, vào buổi sáng, cậu ta lại lay tôi dậy.

“…chuyện gì?” Tôi nằm im giả chết.

Cậu ta vừa cười vừa kéo tôi dậy.

“Dậy đi. Tụi mình hẹn hò.” Cậu ta nói.

Tôi xin nghỉ vào đầu tuần nên trên phố cũng chẳng có mấy người. Ngay cả rạp chiếu phim cũng vắng hoe. Cũng bởi thế mà Lục Bách Đông dễ dàng thành tiêu điểm cho quần chúng chỉ trỏ.

Cậu đứng trước panô quảng cáo phim, đôi mày khẽ nhíu lại, mang theo vẻ u buồn thịnh thành, khiến người qua kẻ lại ghé mắt nhìn mà đau lòng thay. Tôi thấy có mấy nữ sinh lén lút lấy điện thoại ra chụp hình cậu. Bỗng dưng, tôi rất muốn biết các cô gái trẻ đó sẽ nghĩ thế nào khi biết hoàng tử u buồn của họ, đang phân vân xem nên chọn phim hoạt hình hay phim hài?

“Tôi mua vé phim hoạt hình này.” Tôi đi đến cạnh cậu ta, chỉ vào tấm poster phim.

Cậu ta cau mày, chỉ vào bộ phim bên cạnh, “Nhưng mà hình như phim kia cũng hay lắm nè.”

“Phim đó hạn chế người coi.” Còn cậu thì chỉ có năm tuổi.

Cậu ta không hiểu thế nào là hạn chế người coi, nên ngây ra nhìn tôi. Chắc là vì không được coi phim mình muốn nên mặt mày có chút ủ ê. Tôi hết cách, đành phải mua thêm bắp rang và nước ngọt.

Người coi vậy mà dễ bị dụ. Chỉ đơn giản thế đã vui rồi. Tôi mỉm cười nhìn cậu ta một tay ôm hộp bắp rang, một tay cầm ly nước ngọt, mắt cười cong cong hạnh phúc.

Phòng chiếu không có mấy người. Lúc này người bán vé có nói phim này rất dài. Tôi không thích ăn bắp rang nhưng vẫn tiện tay nhón lấy. Mỗi lần thò tay vào túi bắp thì Lục Bách Đông lại nhíu mày, tôi thích chí, càng làm tới.

“Thiên Thu.”

Trong bóng tối cậu ta gọi tôi. Tôi lơ đãng ờ một tiếng, nhìn cậu kề mặt tới gần.

“Cái gì?”

Cậu ta không đáp, chỉ càng áp sát lại. Tôi thấy khóe môi ươn ướt, run rẩy vài giây thì mới hay đó là đầu lưỡi cậu ta.

“Miệng anh dính bắp này.” Cậu ta vừa nói vừa liếm môi tôi. Sau đó chẳng hay thế nào lại thành ra đưa luôn cả lưỡi vào trong miệng tôi. Tôi chợt thấy khẩn trương, định cự tuyệt, nhưng rồi vẫn đón nhận. Cậu ta hôn một lúc rồi mỹ mãn lùi người về.

“Ngọt quá.” Sau đó đưa tay vuốt khóe miệng rồi ngốc nghếch cười rộ lên.

Còn tôi thì thẹn thùng, mặt mày bóng bừng cả lên.

Cả ngày sau đó, Lục Bách Đông cứ như trúng tà mà cười suốt.

Đi đường thì phải nắm tay như hình với bóng. Thiệt tình tôi không muốn để ý tới nhưng lại cứ phải cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay đang nắm cùng một chỗ.

Cùng cậu đi trên phố, đón nhận không biết bao ánh mắt soi mói của người qua kẻ lại. Phần đông là đố kị hoặc hâm mộ, rất ít người tỏ vẻ chán ghét hay chúc phúc.

Tôi rọi mình trong gương. Bộ dạng cũng không tồi. Nhưng khi đứng cạnh Lục Bách Đông lại thấy tự ti. Sự thật này khiến tôi cũng thấy cạnh lòng đôi chút.

Lúc ra khỏi toilet thì thấy một người đàn ông lạ đang nói chuyện với Lục Bách Đông. Loáng thoáng nghe thấy người kia nói nào là, ra ngoài kết giao, làm bạn….hẳn là đang tán tỉnh?

“…Tôi có người mình thích rồi.” Sau đó thì tôi nghe Lục Bách Đông trả lời như thế.

Tôi hẳn là phải xuất hiện, nhưng chẳng biết vì sao lại chần chừ mà nấp ở sau tường, nhìn người đàn ông kia không cam lòng rời đi, rồi nhìn vẻ mặt Lục Bách Đông đứng đợi tôi.

Tôi không biết mình bị làm sao. Chỉ thấy mỗi một bước chân lúc này đều tràn ngập sợ hãi.

Lục Bách Đông rốt cục quay đầu lại, phát hiện thấy tôi, mỉm cười gọi, “Thiên Thu.”

Ngập ngừng rảo bước về phía trước, cậu ta chìa tay ra giữ lấy tay tôi. Bàn tay cậu rất to rất lạnh. Tôi hỏi, “Người cậu thích chắc là tôi nhỉ?”

Cậu cười rộ lên, “Em thích anh mà!”, lại bổ sung thêm một câu, “Em thích anh hơn cả gà rán.”

…À, thích nhiều hơn cả món gà.

Tôi cố bình tĩnh gật gật đầu, đi lên vài bước lại thấy mềm chân, nên ngồi xổm xuống đất.

“Thiên Thu?”

Bên tai truyền đến giọng nói lo lắng của cậu. Tôi không cách nào đáp lại, cả người thẹn thùng đến muốn ngất đi, nên đành bắt chước đà điểu mà cắm đầu xuống đất.

Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, ngón tay lành lạnh lướt qua vành tai, rồi hỏi, “Lẽ nào anh nghe em nói rồi muốn ăn gà rán hở?”

Cậu nói sai trọng tâm rồi đồ ngốc!

Sau đó chẳng biết thế nào mà chúng tôi mang hai phần cơm gà chiên về nhà.

Chẳng biết dây thần kinh nào bị chạm mà thấy mình trẻ lại mười tuổi. Vô luận Lục Bách Đông nói gì làm gì, đều khiến tôi thẹn thùng cứ như tôm luộc trong nước sôi.

Trái ngược với vẻ mất tự nhiên của tôi, Lục Bách Đông vô cùng bình thản. Rõ ràng bầu không khí tốt như vậy mà cậu ta lại chẳng làm gì, chỉ tích cực đi cướp phần gà của tôi.

“Nè!” Tôi gọi, “Sao tự dưng hôm nay lại muốn hẹn ra ngoài?”

“Bởi vì em đang theo đuổi anh.” Lời đáp hại tôi suýt nữa nuốt luôn cả cái xương gà.

“Theo theo theo theo…đuổi tôi?”

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, “Anh A Địch nói, thích ai đó thì phải theo đuổi, làm cho người ta hạnh phúc. Có như vậy thì người đó mới chịu ở bên mình, để mình thích làm gì thì làm.”

…Ma ma Địch, thật ra thì nhà mi đã dạy Đông Đông nhà ta cái gì hở?

“Vậy, cậu muốn làm gì tôi?” Tôi lại nói lắp.

“Em muốn ở bên anh.” Cậu đáp.

Tôi im lặng, cúi đầu lấy khăn lau sạch từng ngón tay một, rồi xếp chiếc khăn lại, ném vào thùng rác.

“Tôi, tôi…mặc kệ cậu.” Tôi lí nhí nói. Cậu hoang mang dựa người lại gần.

“Anh nói cái gì?”

Tôi không trả lời, kề người sát lại hôn cậu. Cậu giật mình ngây ra độ hai giây rồi đáp lại. Chắc vì nhờ vào công dạy dỗ của tôi mà cậu mới có thể thuần thục xâm lấn vào khoang miệng tôi.

Còn rất nhiều việc tôi muốn dạy cậu.

*

“Thiên Thu?” Giọng nói mơ hồ của cậu ta truyền từ trên đầu tôi xuống.

Tôi quỳ giữa hai chân cậu, kéo khóa quần cậu xuống. Bên trong chiếc quần màu nâu sẫm, khí quan vốn say ngủ đã thức tỉnh. Tôi dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào cậu. Vẻ mềm mại lúc đầu được thay bằng sự rắn chắc.

Cảm giác thỏa mãn này cũng giống như việc, sau ngần ấy thời gian, ngỡ đã quên đi, lại đạt thành nguyện vọng ban đầu.

Như một nghi thức hiến tặng thánh thần, tôi chậm rãi kéo khóa quần cậu xuống. Cậu không ngăn cản. Tính khí cương cứng tỏ rõ sự tồn tại của nó bằng cách hiển hiện rõ rành. Chân thật đến mức khiến tôi thấy mình bị lỗi giác rồi.

“Thiên Thu.” Cậu gọi tên tôi. Tôi từ tốn nâng khí quan kia dậy, đưa vào trong miệng.

Cái vị mằn mặn ở cậu rất đặc biệt. Tôi không thể tả rõ nó ra làm sao. Nháy mắt thấy được kia chẳng là mộng tưởng. Tôi thong thả khuấy động, dùng đầu lưỡi lướt qua nhẹ nhàng. Nghe thấy tiếng cậu thở dốc, sau đó tóc cũng bị cậu kéo lấy.

“Em muốn hôn anh.” Cậu nói.

Chúng tôi nằm ôm hôn nhau trên sofa. Tôi tựa lên ngực cậu. Tay cậu vói vào trong quần lót, vuốt ve tôi.

“Nóng quá.”

Cậu buông một lời cảm thán rồi rà lưỡi liếm trên vành tai tôi. Tôi run rẩy hết cả lên.

“Em muốn nhìn thấy anh.”

Mỗi một câu nói như thể lệnh thôi miên. Tôi liền để cậu trở lên lật người tôi xuống dưới, rồi mặc cậu kéo cả quần dài lẫn quần lót tôi ra.

Tính khí bành trước thoát khỏi đi áo quần ràng buộc liền thẹn thùng xuất hiện. Tôi rụt người lấy tay che chắn, cậu lại kéo tay tôi bỏ ra.

“Là như vậy phải không?” Cậu hỏi, học theo cách tôi làm trước đó mà giúp tôi khẩu giao.

Mỗi động tác đều vụng về, đầu răng cứa trúng tôi nhiều lần. Nhưng dù vậy tôi vẫn thấy thoải mái. Thậm chí còn muốn khóc lên.

“Lục Bách Đông.” Tôi gọi cậu, rồi nghe cậu mơ hồ đáp, nơi được vuốt ve cũng tê rần đi. Tôi đẩy vai cậu. Cậu ngẩng đầu nhìn.

“Ôm anh!” Tôi nói.

Giây tiếp theo, tôi liền rơi vào trong vòm ngực cậu. Chúng tôi không ngừng hôn nhau, cùng phát ra những tiếng thở khó nhọc. Tay cậu vẫn phủ lấy tính khí của tôi, khiến tôi run rẩy không ngừng.

“Đánh yêu…” cậu hôn lên mi mắt tôi, mơ hồ lặp lại, “Thiên Thu thật đáng yêu.”

Ở trên giường mà nói tôi đáng yêu thường khiến tôi xụi lơ. Nhưng Lục Bách Đông thì ngược lại. Dù cậu có bảo tôi giống miếng gà rán thì tôi cũng vẫn thấy hưng phấn. Nghĩ thế thôi cũng hiểu ra bản thân đã yêu cậu đến mức vô phương cứu chữa rồi.

Tôi mút ngón tay cậu thật ướt, rồi luồn nó xuống bên dưới hạ thân. Mặt mày cậu mờ mịt nhìn tôi, song vẫn nghe lời xoa vuốt lối vào bên dưới.

“Cho ngón tay vào.” Tôi nói.

Lúc đầu thường rất khó chịu. Nên tôi ôm rịt lấy cổ cậu, không muốn cậu thấy vẻ đau đớn của tôi lúc này.

Tay cậu đã vào được. Tôi cảm nhận được độ lạnh kia, rồi rất nhanh sau đó đã được tôi ủ ấm. Qua cơn bài xích, ngón tay cũng đi sâu hết vào trong. Tôi và cậu đều nhẹ nhõm thở ra.

Sau đó là hai ngón, ba ngoán. Khi ba ngón tay được lấy ra, chẳng đợi tôi lên tiếng, cậu đã nhanh chóng đưa bản thân mình vào.

Ngón tay và bản thân cậu mang hai thái cực khác nhau. Cậu vừa tiến vào, tôi đã thấy được như bị lửa nung nóng.

Tôi cố lấy hết sức mà ôm rịt lấy cổ cậu. Cậu thì hôn tôi, rồi lại hôn tôi. Tôi gọi Lục Bách Đông. Bách Đông.

Tôi nhắm mắt lại.

Bách Đông! Bách Đông!

Quãng thời gian cậu bỏ đi, tôi đều thấy rất hoang mang. Thật ra thế nào là thích một người? Tâm tư muốn níu giữ người kia lại, là vì dục vọng ích kỉ hay niềm yêu thích?

Cho dù là hiện tại, tôi cũng không thể nói được đáp án chính xác.

Nhưng khi tôi trông thấy cậu, tôi liền hiểu, thế nào là yêu một người.

Muốn luôn được nhìn thấy cậu. Cam tâm tình nguyện làm mọi thứ cho cậu. Hy vọng là mãi mãi trong cậu.

*

Đại khái chắc là hai đứa bọn tôi rơi vào thời kì đầu của việc yêu cuồng nhiệt rồi.

Sáng nào cũng phải hôn hít gọi nhau dậy, rồi sau đó lại không cam lòng là chỉ có hôn thôi, còn làm loạn một trận lúc sau mới bật dậy đi làm.

Đến tiệm, luôn thừa lúc A Địch không chú ý tới mà lén hôn nhau. Cứ thấy một ngày hai bốn giờ hôn nhau cũng không đủ.

Chỉ cần cậu vừa rời khỏi tầm mắt tôi chút xíu thôi lại thấy nhung nhớ. Không đành lòng thấy cậu cô đơn buồn tủi. Dầu có bị A Địch mắng, khi yêu ai cũng liêu xiêu đần độn, thì cũng mặc kệ. Như thể chỉ cần có cậu ở trước mặt thì đời này kiếp này đã không còn cầu mong gì nữa.

Đây là lần đầu tiên tôi toàn tâm toàn ý yêu một người. Trao tất cả bản thân cho đối phương. Rồi lại vì sự dịu dàng của đối phương mà hạnh phúc ngất ngây.

*

“Sao anh không ngủ?” Cậu ta giật mình dậy, đưa tay dụi mắt. Tôi liền điều chỉnh đèn tối xuống một chút.

“Còn sáng lắm không?” Tôi hỏi, cậu lắc đầu rồi dựa tới gần, nhìn bản vẽ của tôi.

Lúc nãy khi vừa làm xong, tôi cố tình giả bộ ngủ, định là thức suốt đêm để hoàn thành mẫu thiết kế, nhưng không ngờ bữa nay cậu lại ngủ tỉnh đến vậy.

“Thật đẹp.” Cậu nói.

“A Địch đã giúp anh đăng kí rồi nên anh phải hoàn thành bản vẽ để nộp gấp.” Tôi giải thích.

“Là vẽ quần áo ư?”

“Đúng vậy, phải vẽ ba mẫu trang phục khác nhau.”

“Là cho em mặc hả?” Giọng điệu rất tự tin, làm tôi phải bật cười.

“Đương nhiên là để em mặc.”

Ba mẫu thiết kế này đều lấy ý tưởng từ Lục Bách Đông. Tôi quan sát dáng người, ngũ quan, khí chất cậu, cố gắng đưa được hết vào trong phong cách thiết kế lần này.

Sau khi hoàn thành bản vẽ, tôi có đưa cho A Địch xem. Gã cau mày hỏi, như vầy liệu có phá cách quá không? Tôi không cãi chính, chỉ cười.

Tôi chỉ làm mỗi việc là vẽ thôi, những thứ còn lại đều do A Địch thay tôi làm. Tất cả thành bại sau này đều trông cậy hết vào ba bản mẫu kia.

*

Có một ngày Neil đến tìm tôi. Vì tránh đi ánh mắt giết người của A Địch mà chúng tôi hẹn gặp ở quán cafe gần đó.

“Ngày đó…thực xin lỗi.” Anh ta nói, tôi chỉ lắc đầu.

“Chuyện đó không liên quan tới anh.” Nhưng lần sau cho tôi bắt gặp cái tên đó thì đừng trách sao tôi lại đập hắn một trận má nhìn không ra. Tôi chửi thầm trong bụng.

Neil trầm mặc khuấy cà phê. Tôi đại khái biết được anh ta định nói gì nên im lặng chờ.

“…Bạn trai cậu bị sao vậy?” Thật không ngờ anh ta lại hỏi chuyện này.

“Trước đây cậu ấy bị tai nạn xe nên não bị tổn thương.” Tôi đáp.

Anh ta hiểu ý gật đầu, “Tôi có biết một bác sĩ chuyên khoa não rất có tiếng, có thể giúp được cậu ấy.”

“Không sao. Không cần phiền phức thế.” Tôi từ chối, nhưng anh ta vẫn cố chấp nhìn tôi.

“Coi như là tôi chuộc lỗi lần trước, được không?”

Nghe anh ta nói vậy tôi lại không muốn dứt khoát cự tuyệt. Có lẽ vì sai lầm trước đây gây ra cho anh ta nên bây giờ cứ thấy anh ta lại mềm lòng nên không cách nào chối bỏ ý tốt đó.

“Cám ơn.” Cuối cùng tôi chỉ có thể nói vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.