“Hôm nay Vương gia là quan trọng nhất yến hội, tội thần phải đi lấy tới ngay.”
Chỉ chốc lát sau, Ngọc Tây Âu liền mang thất thải Tuyết Liên tới. Tuy tiểu viện này lụn bại, vẫn còn một nhà xí nhỏ ngoan cường đứng thẳng.
Phong Huyết Lân cũng không để ý tới Ngọc Tây Âu, trực tiếp gạt bỏ hắn ở bên hông cửa, ôm Cổ Nhược Phong đi vào.
Trong nhẫn ngọc của Cổ Nhược Phong có bàn ghế, giường gỗ lim quý giá, phía trên lót chăn gấm thật dày, ở nơi này đang là đầu mùa đông cũng không đến nỗi đông lạnh người.
Phong Huyết Lân cẩn thận đặt Cổ Nhược Phong ở trên giường, mở hộp ngọc chứa thất thải Tuyết Liên ra, chỉ thấy bảy đạo lưu quang di chuyển trong hộp ngọc!
Cổ Nhược Phong không hiểu nhìn về phía Phong Huyết Lân, người này muốn làm cái gì?
“Ăn nó đi.”
Một câu nói làm Cổ Nhược Phong cả kinh trợn mắt hốc mồm, ăn nó đi? Nàng từng nghe qua thất thải Tuyết Liên này có thể trị bách bệnh, vô cùng trân quý, còn có vẻ xứng với tất cả các loại thuốc khác cộng lại? Nàng cứ trực tiếp ăn nó như vậy? Có xa xỉ quá hay không?
Phong Huyết Lân gật đầu một cái: “Như vậy công lực của nàng sẽ khôi phục.” Uống một mình Thất thải Tuyết Liên, hiệu quả tốt hơn, chỉ là, bình thường sẽ không có người làm như vậy, làm thành viên thuốc gì đó thì có thể cứu được vài người, trực tiếp ăn một đóa, cũng chỉ có thể cứu được một người, nếu không đạt được công hiệu, cũng không có ý nghĩa. Một người ăn, thật là xa xỉ thật là xa xỉ!
Cổ Nhược Phong nghe Phong Huyết Lân nói, không ngờ này thất thải Tuyết Liên hữu dụng như vậy! Nghĩ đến cái gì đó trong giếng cạn, Cổ Nhược Phong chợt hiểu, Phong Huyết Lân là sợ bây giờ mình không thể cưỡng ép sử dụng nội lực, vào giếng cạn sẽ có cái gì ngoài ý muốn, cho nên mới bảo Ngọc Tây Âu lấy thất thải Tuyết Liên ra. Trong lòng dâng lên một cảm giác không nói được, Cổ Nhược Phong không biết cái này gọi là gì. Thật ra thì có hắn ở đây, nàng hoàn toàn sẽ không bị thương!
Thất thải Tuyết Liên, vào miệng là tan, trong nháy mắt kinh mạch toàn thân được tăng cường phục hồi, có bệnh trừ bệnh, không có bệnh phòng thân, chính là sủng nhi Thiên Địa Vạn Vật!
Cũng chỉ là thời gian một ly trà, Cổ Nhược Phong mở to mắt, đứng dậy, đi hai bước, cả người thoải mái, nội lực thâm hậu nguyên bản trong cơ thể bây giờ đã nâng cao thêm một tầng! Mà kinh mạch bởi vì liều mạng với quốc sư Thiên Tâm bị hao tổn lại càng khôi phục, vả lại khuếch trương không ít, độ mềm và dai cũng tốt hơn trước nhiều!
“Đi thôi.” Gật đầu một cái với Phong Huyết Lân một mực ở bên cạnh coi chừng mình, ý bảo mình đã khỏe
Phong Huyết Lân thở ra một hơi, giống như người vừa mới hấp thu thất thải Tuyết Liên là mình, từ trên giường nhỏ, dắt tay Cổ Nhược Phong, đi ra ngoài phòng. Mà giường kia, lúc Cổ Nhược Phong xoay người liền thu vào trong nhẫn ngọc! Nhẫn ngọc! So với thất thải Tuyết Liên càng thêm kiêu ngạo lấp lánh không biết đã sống bao nhiêu lâu! ( một nhẫn ngọc phách lối ngửa đầu: thất thải Tuyết Liên cũng chỉ xứng xách giày cho ta! Nguyệt: ngươi có giày sao? . . . . . . )
“Lân, công lực của chàng hình như tăng lên không ít?” Trước kia nàng bị trọng thương không nhận thấy được, hôm nay công lực khôi phục, cao hơn một tầng, không ngờ khí tức của hắn so với trước kia lại thâm hậu tới mức đó! Sức mạnh này nàng cũng không có cách nào đo lường được!
Phong Huyết Lân nâng khóe miệng lên: “Đã giải trừ ngoài mười bước công lực bị phong tỏa.” Như vậy hắn cũng không cần lo lắng về sau mình sẽ làm liên lụy nàng!
“Lúc nào? !” Cổ Nhược Phong cảm thấy hôm nay mình thật sự là vui mừng không thôi! Đầu tiên là lấy được thất thải Tuyết Liên, nữa là công lực khôi phục, càng thâm hậu hơn, hiện tại lại nghe được tin tức như thế! Nàng hoài nghi mình có phải nghe lầm rồi hay không!
Phong Huyết Lân có phút chốc trầm mặc: “Hôm qua.” Hắn nhớ tới vết máu màu đỏ sậm phơi bày dưới ánh mặt trời rất là nhức mắt kia, đó là đau đớn mà hắn không bao giờ quên được!
“Hôm qua?” Cổ Nhược Phong mê mang. . . . . . Ngày hôm qua dường như không có xảy ra chuyện gì?
Một chút khổ sở tràn lan lên khóe miệng Phong Huyết Lân, nắm thật chặt mười ngón tay đan xen: “Máu của nàng. . . . . .” Chính là giải phong ấn! Hắn không biết vì sao trời cao lại tàn nhẫn như vậy! Hôm qua lúc hắn yên lặng, ngẫm nghĩ tình tiết lúc ấy, chính là máu của nàng! Nhìn thấy máu của nàng thì sức mạnh dâng lên điên cuồng!
Mặc dù bây giờ nghĩ lại tim gan của hắn cũng run sợ! Hôm qua nếu không phải Phong nhi hao hết nội lực, trong lúc ngủ say, lấy nàng tính tình, sao có thể để cho mình nhìn thấy một màn kia! Muốn giải phong ấn, không chừng Phong nhi lại muốn chịu thương tổn gì nữa! Hoặc là, một lần liền là trí mạng! Hắn không dám tưởng tượng! Nếu như mất đi nàng, làm sao hắn sinh tồn được trên thế giới này!
“Máu của ta. . . . . .” Cổ Nhược Phong rũ mắt, tay giấu ở ống tay áo đã nắm chặt trắng bệch, thật là nguyền rủa ác độc! Nàng không biết rốt cuộc là ai hạ, nhưng vô luận người kia mạnh cỡ nào, nàng muốn quét hết tất cả Dd lê qu ý đôn, để cho hắn nợ máu trả bằng máu! Nàng không dám tưởng tượng nếu như Phong Huyết Lân thấy cảnh tượng nàng bị thương mất máu! Hôm qua nàng lúc thanh tỉnh vẫn có thể cảm nhận được dáng vẻ run rẩy của hắn khi ôm nàng! Vậy lúc mình hôn mê, hắn có bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu sợ hãi?!
Đến gần Phong Huyết Lân một chút, tay phải Cổ Nhược Phong cũng kéo tay phải Phong Huyết lân, chưa bao giờ có cử động và thân nật, hắn sợ, nàng cảm nhận được. Nàng muốn chứng minh chính là mình tuyệt đối sẽ không rời bỏ hắn dù chỉ là một chút! Cho nên, cho dù chết nàng cũng phải kéo hắn xuống địa ngục! Để hắn ở lại một mình, quá tàn nhẫn!
Phong Huyết Lân cúi đầu liền đụng phải con ngươi đen dứt khoát của Cổ Nhược Phong, kiên định như vậy, mỗi một giây của nàng đều là quyết tâm và hứa hẹn!
Phong Huyết Lân cười, không phải nụ cười phúc hắc khi tính kế kẻ địch, không phải nụ cười tà mị khi sinh ra đã có, là một nụ cười đơn thuần đến mức tận cùng, hạnh phúc đến mức tận cùng! Lòng của Cổ Nhược Phong, hắn nhìn đã hiểu
“Vương Gia, vương phi.” Ngọc Tây Âu nơm nớp phát run đứng ở một bên, rốt cuộc hai người này đi ra rồi! Trái lại hắn muốn thừa dịp này cuốn gói gia sản bỏ trốn! Nhưng không nói đến hòang thượng, chỉ cần một Huyết Nguyệt sơn trang cũng đủ làm Ngọc gia chết một trăm lần rồi
Ba người đi tới bên cạnh giếng cạn, ánh sáng mặt trời nhô cao lên, rõ ràng là mới qua giờ ngọ, lại làm cho người ta cảm nhận được khí lạnh nhè nhẹ. Giếng cạn này, không phải là từng có người chết chứ?
Ngọc Tây Âu cắn răng, dẫn đầu bò đi xuống! Mặc dù hắn là quan văn, nhưng Nhất Thành Chi Chủ sao có thể không có chút công phu, tuy bây giờ già rồi, thế nhưng vẫn còn một chút nội lực!
Vách giếng bóng loáng, lúc trước Ngọc Tây Âu có trói một sợi dây thừng trên tảng đá, bây giờ liền dọc theo sợi dây này đi vào bên trong giếng sâu, chui vào!
Phong Huyết Lân ôm Cổ Nhược Phong theo sát phía sau, không ngờ trong tiểu viện phủ Thành chủ này lại có một đường hầm như vậy! Nếu như ở thành chủ khác, nói như vậy cũng được, nhưng Ngọc thành này chỉ là một thành nhỏ mà thôi! Nơi này, rốt cuộc là cái gì?
Đó là một cửa vào hình tròn cao cỡ nửa người, sau khi đi vào, trong nháy mắt bên trong mở rộng, cửa vào kia cũng chỉ là một lá chắn dày!
Bên trong, cao nửa người, đường đi đen kịt hai người cũng có thể sóng vai đi lại.
Ngọc Tây Âu đi vào trước cũng không biết làm cái gì, ám đạo từ từ sáng lên, cách ba trượng đều có một ngọn đèn nhỏ mờ tối, cũng không thấy Ngọc Tây Âu cốc cốc một chút, liền sáng lên như thế!
Thật ra thì tối tăm đối với Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân mà nói cũng không có cái gì, Phong Huyết Lân vốn là một đôi huyết mâu, Lequ ý đôn ban ngày và ban đêm đối với hắn hoàn toàn không có gì khác biệt! Mà Cổ Nhược Phong có quỷ nhãn, dĩ nhiên có thể nhìn thấy nơi này rõ ràng!
Ám đạo một vòng một vòng đi xuống, giống như cầu thang lượn vòng, chỉ là, thỉnh thoảng đường bằng, thỉnh thoảng thì nghiêng
Ba người đi ước chừng một khắc đồng hồ, trước mặt đã không có đường nữa, cửa đá khổng lồ hung hãn đứng thẳng, hơi thở uy nghiêm làm cho người ta không dám khinh thường!
Ngọc Tây Âu tiến lên một bước, đáy mắt là vẻ nghiêm túc! Nơi này, trước kia hắn vẫn đi cùng phụ thân tới đây! Bây giờ, vốn nên là lúc truyền lại cho Y Nhi!
Nâng tay phải lên, cắt qua ngón tay, máu đỏ thẫm liền xông ra, ấn lên giữa cửa đá, dọc theo chính giữa dường như nhìn không thấy tuyến một đường đi xuống!
Ước chừng qua thời gian uống cạn nửa ly trà, âm thanh “Ùng ùng” truyền đến, hình như mặt đất cũng đang chấn động! Nếu không phải cách mặt đất phía trên khá xa, sợ là người phía trên đi qua sẽ đều bị chấn động!
Theo cửa đá mở ra, tình cảnh bên trong cũng đập vào tầm mắt ba người!
Bên trong là một thạch thất đóng kín, ước chừng dài mười trượng rộng mười trượng, sáng ngời ánh sáng từ cửa đá xuyên qua hiện ra, Lequ ý đôn đó là vầng sáng đặc trưng của dạ minh châu!
Nhưng mà, thạch thất rộng lớn này lại vắng vẻ trống không, chỉ có một chiếc bàn bạch ngọc ở giữa, phía trên đặt một cái hộp ngọc màu tím, bên trong tản ra hơi thở. . . . . .
Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ từ đối phương. . . . . .